Chương 34

Chương 34:

"Lộc Hàm, ăn cơm xong chúng ta đến quán trà sữa a, đã hơn một ngày không đến rồi, cũng không biết trong quán có chuyện gì không nữa." Đản Đản vừa ăn vừa nói.

"Được, để hai người kia ở nhà trông cửa." Lộc Lộc lo lắng nói.

"Đúng nha ~ lão gia chúng ta đi ra ngoài kiếm tiền ~ tiểu vợ ở nhà." Ha ha! Trương Nghệ Hưng chìm sâu trong huyễn tưởng của mình không thể tự thoát ra được. Cười thật là sảng khoái ~

"Này ~ tỉnh lại đi ~ nhìn hai người u oán phía sau, Hưng Hưng chúc ngươi may mắn ~" Lộc Hàm vỗ vỗ vai Hưng Hưng. Liền về phòng thay quần áo. .

"Hưng Hưng ~" Thanh âm Nhị Phàm không khỏi làm Trương Nghệ Hưng lạnh run người.

"Ngô Diệc Phàm, ta đi thay quần áo! Đừng theo vào!" Trương Nghệ Hưng nhanh như chớp bỏ chạy. .

"Ai ~ thật không có cách nào." Ngô Diệc Phàm lắc đầu, trong mắt tràn ngập sủng nịch.

"Ngô Diệc Phàm, ngươi không đi gặp cha ngươi sao? Ai da, là chú của ta." Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi.

"Để lão đầu kia đến đây đi! Ta không sợ." Ngô Diệc Phàm chắc như đinh đóng cột.

"Ha hả, vậy Hưng Hưng nhà ngươi? ! Anh họ a ~" Ngô Thế Huân cười cười bỏ đi xem TV.

——————————-... . ———————

"Chúng ta đi thôi! Hưng Hưng ngươi nhanh lên một chút, nhìn ngươi chậm như mực." Lộc Hàm ghét bỏ. .

"Được rồi, được rồi! Đã biết." Trương Nghệ Hưng tìm điện thoại. Di ~ điện thoại di động của ta đâu?

"Nhanh lên một chút! Ta đi trước. Đợi lát nữa đuổi theo a!" Lộc Hàm đi ra khỏi nhà.

Hù ~ Áo đồng phục đâu? Nga. Đúng rồi, tại quán trà sữa. . Ai nha ~ ta quên mất.

"Đi a ~ Ngô Nhị Phàm ~ còn có Ngô Thế Huân ~" Hưng Hưng không hiếu kỳ vì sao Ngô Thế Huân ở chỗ này, bởi vì đêm qua Nhị Phàm đã giải thích với hắn rồi.

Trương Nghệ Hưng không thể nói là đi chậm, cũng không tính là nhanh, đang định đuổi theo Lộc Hàm.

Một người áo đen chặn bước hắn,

"Xin lỗi, là Trương tiên sinh a ~ lão gia chúng ta cho mời." Người kia mặt vô biểu tình nói rằng,

"Ân, được." Trương Nghệ Hưng bình tĩnh, bởi vì hắn biết ngày này nhất định sẽ đến.

"Xin mời ~" Lên một chiếc Ferrari.

Hắn cho tới bây giờ cũng không biết nhà Nhị Phàm như thế nào, thực sự cũng không hiểu về nhà Thế Huân.

"Là Trương tiên sinh? !" Một người rất giống Ngô Diệc Phàm, phát ra thanh âm có uy lực.

"Ân, đúng vậy, ngài là cha của Ngô Diệc Phàm, tại lễ sinh nhật đã gặp qua." Trương Nghệ Hưng không chút nào sợ hãi, điều này làm cho Ngô Cánh Triết rất là thưởng thức.

"Ly khai con ta, muốn bao nhiêu tiền ta đều cho." Ngô Cánh Triết phì phèo điếu xì gà.

"Tiền? Ngài nghĩ rằng ta và con trai ngài bên nhau chỉ vì tiền?" Trương Nghệ Hưng khẽ cười một chút, bất quá là cười nhạo, nhìn khuôn mặt giống Ngô Diệc Phàm mà nói ra loại chuyện này, thực sự. . Thực sự không biết châm chọc thế nào.

"Chẳng lẽ không đúng?" Ngô Cánh Triết hỏi ngược lại.

"Ta nói không phải, ngài liệu sẽ tin?" Hai người chơi trò phản vấn.

"Được rồi, không thèm phí lời với ngươi nữa! Một nghìn vạn có đủ không? !" Ngô Cánh Triết có điểm nổi giận.

"Một nghìn vạn? Ngài nuôi chó sao? !" Trương Nghệ Hưng cười nhạo nói.

"Vậy ngươi nói bao nhiêu tiền!" Ngô Cánh Triết có điểm khinh bỉ người này, một nghìn vạn cũng không đủ.

"Ta nói, vô giá." Trương Nghệ Hưng khẽ cười nói. Đây là trưởng bối, không thể mắng, không thể đánh, chỉ có thể nhẫn.

"Ngươi. . . Ngươi có thể cho hắn cái gì?" Ngô Cánh Triết nói rằng.

"Ta có thể cho hắn tình yêu." Trương Nghệ Hưng nói một cách tự tin.

"Hắn là thiếu gia quý tộc, còn ngươi? Ngươi không cho hắn được sự nghiệp, chỉ có cha Khâu Cầu Cầu có thể, bọn họ mới là môn đăng hộ đối." Ngô Cánh Triết nói rằng.

"Hắn liệu muốn cuộc sống đó?" Trương Nghệ Hưng hựu lần thứ hai hỏi.

"Đúng vậy! Mà ngươi chỉ toàn liên lụy hắn. Hắn là thiếu gia quý tộc, nếu như để cho người khác biết hắn là đồng tính luyến ái người khác sẽ nghĩ như thế nào. Điểm ấy ngươi căn bản sẽ không lo lắng! Nếu như ngươi thực sự thương hắn thì hãy buông tha hắn, đừng để hắn bị thế gian khinh ghét." Ngô Cánh Triết nói thực sự không có một tia đùa giỡn, xem ra hắn thực sự yêu Ngô Diệc Phàm.

"Chuyện này. . . Ta sẽ suy nghĩ." Nói thật, có một chút dao động rồi, đúng vậy, dù không phải vì mình, cũng phải vì Ngô Diệc Phàm mà ngẫm lại, hắn liệu có chịu được sự khinh thường?

"Được, Ngô Hiển tiễn khách." Ngô Cánh Triết thấy Nghệ Hưng có một chút dao động nhỏ, hắn lại chậm rãi thuyết phục, nhìn bóng lưng Trương Nghệ Hưng rời đi, ngực yên lặng tán thán hắn, nếu như không có Khâu Cầu Cầu, Ngô Cánh Triết sẽ để cho bọn họ bên nhau.

Trương Nghệ Hưng từ trên xe xuống.

Vào quán trà sữa, Lộc Hàm đã bắt đầu nổ pháo, "Ma quỷ, sao giờ mới đến?" Nói xong còn lườm nguýt.

"Nga, có điểm khó chịu, đến chậm." Trương Nghệ Hưng nhàn nhạt nói.

"Khó chịu? Sáng sớm không kiểm tra sao? Ăn đồ thiu? Về nhà nghỉ ngơi đi!" Lộc Hàm lo lắng.

"Không có việc gì. ." Nói xong Trương Nghệ Hưng liền bắt tay vào công việc.

Nắng vừa lên khiến lòng người cũng khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro