Chương 39
Chương 39:
Hai người xấu hổ từ WC đi ra, vẫn không nói gì.
"Ha ha, đi ra rồi a! Chúng ta đi nhà ma thôi!" Xán Xán dị thường hưng phấn nói rằng.
"Được ~" để đánh vỡ xấu hổ Lộc Hàm đầu tiên lên tiếng, Ngô Thế Huân sau đó cũng đồng ý.
"Ta cũng không có ý kiến, ngươi thì sao? Hưng Hưng." Ngô Diệc Phàm nhìn về phía Trương Nghệ Hưng.
"Được, tốt! Ai sợ ai!" Tự tin tự tin.
"Bạch Bạch. Ngươi thấy thế nào?" Xán Xán dùng ánh mắt phi thường quỷ dị nhìn về phía Bạch Bạch.
"Hỏi gì mà hỏi. . . ta . . ta. Ta sao cũng được." Bạch Bạch lắp bắp nói ra.
"Nếu tất cả mọi người không có vấn đề gì nữa, đi nhà ma nào!" Lộc Hàm dễ dàng nói, không có thấy có hai đồng chí trên mặt biểu tình như bị táo bón.
Đi vào, Bạch Bạch ôm Xán Xán phi thường không tình nguyện tiến vào.
Hưng Hưng vẫn cầm lấy cánh tay giáo chủ, Pàm Pàm trên mặt lộ ra một tia thống khổ, thế nhưng rất nhanh đã tiêu thất.
Mới vừa vào nhà ma đã cảm giác âm trầm.
Ở đây có một người ăn mặc y phục trắng toát, khoác lên bộ tóc đen thùi, trong tay tràn đầy chất dịch đỏ lòm.
Hưng Hưng kinh hách trốn ở trong lòng giáo chủ. Bạch Bạch cũng trốn ở trong lòng Xán Xán. Ngô Thế Huân ở một bên chờ Lộc Hàm ôm ấp ~
Lộc Hàm không chút khách khí đi theo con "Quỷ" kia nói,
"Ngươi diễn tệ quá!" Lộc Hàm ghét bỏ.
Con "Quỷ" kế tục gào thét.
"Ta thực sự thấy con ma nào như vậy cả, ở đằng xa ta đều ngửi thấy mùi sốt cà chua rồi." Lộc Hàm rất bội phục con ma có dũng khí này.
"Phải không? Sao ta không ngửi thấy?" Con ma nghi hoặc ngửi ngửi mùi trên tay.
"Ngươi bị cảm." Lộc Hàm hỏi.
"Ân! Hình như vậy ~" Con quỷ kia bắt đầu nhớ lại những ngày qua, sao lại bị cảm mạo nhỉ?
"Lần tới nhớ dùng máu động vật nhá ~ như vậy sẽ không bị lộ" Lộc Hàm kiến nghị.
"Ân, lần tới thử xem." Con kia quỷ rất chăm chú trả lời.
Mọi người hóa đá, nhất là Ngô Thế Huân, hình như là thực sự không có hy vọng gì nữa rồi!
Đi tới một cửa khác, đột nhiên có người bắt được chân Lộc Hàm, rên rỉ trả mạng cho ta,
"Các ngươi có mệt nhọc không? Vì sao cứ đọc hoài một lời kịch thế? Ta đem ngươi giết chết thật luôn giờ!" Lộc Hàm bất đắc dĩ quay sang con quỷ kia nói,
"Ô ô ~ ta cũng không muốn a. Thế nhưng lão bản bắt nói a. Ta còn muốn kiếm cơm ăn." Con quỷ dĩ nhiên khóc lên.
"Được rồi, được rồi ~" Lộc Hàm an ủi hắn, từ trong túi tiền lấy ra một bao khăn tay cho hắn.
"Ô ô ~ ngươi cũng không biết ta khổ a, mỗi lần ta bắt chân người, nếu không bị hắn đạp, cũng bị ném đồ. Ngươi nói ta khổ cực không? Lão bản còn không cấp tiền." Con quỷ càng nói càng hăng hái,
"Ai u ~ vì miếng cơm ăn, ngươi cũng không dễ dàng!" Lộc Hàm an ủi nói,
Mọi người kế tục hóa đá, mà Ngô Thế Huân cũng hiếu kỳ nhìn Lộc Hàm ở cửa kế tiếp sẽ có hành động gì.
Lộc Hàm thấy một con "Quỷ" đang treo lơ lửng trên cao. Liền vói lên nói bốn chữ,
"Trả mạng cho ta ~" Lộc Hàm lớn tiếng doạ người.
"Ngươi làm cái gì vậy! Sao nói lời kịch của ta!" Cái quỷ vọng xuống.
"Ngươi đoán ta vì sao muốn cướp lời kịch của ngươi, bởi vì ta mới là thật." Lộc Hàm đè thấp thanh âm.
"Ngươi là thực sự? Ta không tin". Con 【 quỷ 】 hồi đáp.
"Ngươi không tin, ngươi có thể nhìn ta a." Lộc Hàm nghịch ngợm nói rằng.
Lộc Hàm vội vàng lấy sốt cà chua từ con quỷ số một, lại lấy tóc giả từ con quỷ số hai cho, sau đó làm ra biểu tình dữ tợn.
Con quỷ kia tụt xuống ~ chỉ chốc lát đã đi xuống tới.
Vừa nhìn thấy Lộc Hàm, sửng sốt đủ mười giây liền bỏ chạy ra cửa động.
"A a a a! Có quỷ a!" Con 【 quỷ 】 vừa chạy vừa hét,
Mọi người lần thứ ba hóa đá, Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm cười ha ha thật giống một tiểu tinh linh lém lỉnh.
Hưng Hưng đi ra ngơ ngác nói "Lộc gia, ngươi đã từng đến đây rồi! ?"
"Không có, lần đầu tiên." Lộc Hàm rất chăm chú trả lời.
Xán Bạch nhìn nhau, lại nhìn một chút Lộc Hàm. Liền thở dài.
Ngô Thế Huân rất sùng bái hình dạng của Lộc Hàm, dọc theo đường đi cứ luôn mồm gọi Lộc gia Lộc gia.
Kế tiếp lại chơi thật nhiều. Thật vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro