Chương 42
Chương 42:
Thì ra là Lộc Hàm đi tới một sườn dốc, Lộc Hàm chỉ lo ghét bỏ Ngô Thế Huân, căn bản không có chú ý.
Mà Ngô Thế Huân cũng không nói gì liền kéo tay Lộc Hàm lại, bởi vì quán tính, hai người cùng nhau lăn xuống phía dưới.
Cổn a cổn a, Ngô Thế Huân đè trên người Lộc Hàm, điều này làm cho Lộc Hàm thật xấu hổ,
Ngô Thế Huân lại một lần nữa gần sát Lộc Hàm như thế, nhìn người mình yêu thương nằm dưới thân, đôi mắt to tròn, lông mi khẽ chớp, liền thực sự nhịn không được nữa.
Lộc Hàm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngô Thế Huân ngày càng gần...
Sau đó, tim đập liên hồi, môi Ngô Thế Huân áp lên môi Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân trong nháy mắt cướp lấy đôi môi của Lộc Hàm.
Chỉ là lướt qua tức thời, nhưng lại ngọt ngào đến khó có thể tưởng tượng, tràn ngập vị mê hoặc, Lộc Hàm không khỏi giống như một đứa trẻ tham luyến kẹo ngọt mà hôn lại, khẽ liếm bên ngoài rồi thăm dò bên trong. Muốn dừng cũng dừng không được.
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng hôn môi Lộc Hàm! Vẫn là một nụ hôn rất nhẹ! Nhưng vẫn khiến cho Lộc Hàm toàn thân bất động không thể phản kháng!
Hai người hôn nhau, dài như một thiên niên kỉ.
Lộc Hàm rốt cục phản ứng, đẩy Ngô Thế Huân ra, quát hắn thật to!
"Oa nụ hôn đầu tiên của lão tử! Ngươi đoạt nụ hôn đầu tiên của lão tử! Ngươi tính giở trò gì?!" Lộc Hàm nghĩ rất ủy khuất.
"Lộc Hàm ngươi là khờ thật hay giả ngu, Ngô Thế Huân ta thích ngươi! Lần đầu tiên thấy đã thích ngươi rồi! Ngươi hiểu chưa?" Ngô Thế Huân thâm tình nhìn Lộc Hàm.
Hắn thích ta. . . hắn thích ta. . . từ lần đầu tiên đã thích rồi. . Trong đầu Lộc Hàmchỉ có một câu nói này. .
"Chân của ngươi bị thương, ta cõng ngươi." Ngô Thế Huân nhìn chân Lộc Hàm có điểm xước da. .
Lộc Hàm ngơ ngác gật đầu. . Tựa hồ còn không có phản ứng. .
"Các em, bởi vì lều rất hạn chế cho nên hai người sẽ ở một lều." Lão sư có điểm xin lỗi nói rằng.
"Nga, không có việc gì, ta và Lộc ca một lều. Các ngươi xin cứ tự nhiên." Nhìn về phía 4 người còn lại.
Lộc Hàm cũng không biết mình trở về thế nào! Thế nhưng nghe được Ngô Thế Huân muốn cùng mình ở chung một lầu, Lộc Hàm kiên quyết không, bởi vì. . . bởi vì còn chưa chuẩn bị tâm lí a.
Ngô Thế Huân rất thất lạc, cho nên để Trương Nghệ Hưng nhìn Lộc Hàm, mặt khác để hắn băng bó vết thương của Lộc Hàm. .
Lộc Hàm thực ra không biết mình có thích Ngô Thế Huân hay không, cho nên định thỉnh giáo Trương Nghệ Hưng.
Nằm trong lều,
"Đản Đản a, thích một người có cảm giác gì a? !" Lộc Hàm rất muốn biết.
"Thích a, vậy ta hỏi ngươi, ngươi nhắm mắt lại, lẳng lặng bình tâm. Nghĩ đến ai đầu tiên? !" Trương Nghệ Hưng bắt đầu khai đạo cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm vừa nhắm mắt đã thấy hình ảnh của Ngô Thế Huân.
"A!" Lộc Hàm mở mắt ra.
"Nghĩ tới cái gì a?" Trương Nghệ Hưng hỏi.
"Ngô Thế Huân." Lộc Hàm chỉ là nói hắn, thế nhưng cũng không nói bọn họ làm cái gì. .
"Ân, thế nào? Các ngươi giận dỗi rồi? Ngươi bị thương, lại không muốn hắn ngủ chung, hắn đều lo lắng thương thế của ngươi thanh rửa không sạch." Trương Nghệ Hưng nói rằng.
"Ta và hắn? Giận dỗi đó là chuyện thường có được hay không, chúng ta sẽ không có sống giả!" Sống thật vẫn hơn a.
"Ngươi và hắn không phải tình lữ? !" Trương Nghệ Hưng chấn kinh một chút.
"Ai nói, chúng ta là vậy." Lộc Hàm muốn đánh nhau với người kia. .
"Không ai nói cho a! Kẻ ngu si đều có thể nhìn ra, Ngô Thế Huân thích ngươi, có được hay không? !" Trương Nghệ Hưng đã lâu không có cùng Lộc Hàm nói chuyện phiếm.
"Thì ra, thì ra là thực sự. . Đản Đản, ta có chút chuyện! Ngươi ngủ trước đi, tí nữa ta trở lại!" Lộc Hàm đã biết, hắn thực sự thích Ngô Thế Huân!
Nhìn bóng lưng Lộc Hàm rời đi, vui mừng cười cười, đây là chuyện cuối cùng mà ta trước khi đi làm cho ngươi. Lộc Hàm, chúc ngươi hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro