Chương 45

Chương 45:

Mấy ngày nay thả lỏng tâm tình thời gian qua rất nhanh, ngồi trên xe bắt đầu quay về thành phố mà lòng phiền muộn.

Lộc Hàm và Đản Đản lại vùi vào công việc, chỉ là Lộc Hàm nghĩ Trương Nghệ Hứng rất kì lạ, sau khi nhận được một cuộc gọi xa lạ thì bỏ chạy.

"Trương thiếu gia, ngài đã tới. Lão gia cho mời." Quản gia lễ phép nói rằng, thế nhưng vẫn chỉ là một công cụ.

"Ân." Theo quản gia đi tới gian phòng kia.

"Trương Nghệ Hưng, hôn lễ sắp tới rồi, ngươi muốn làm sao bây giờ? Đương nhiên ngươi có thể ở lại, khiến Ngô Diệc Phàm bị thế gian khinh thường." Nhấp điếu xì gà. Lo lắng nói, mười phần giống như một cuộc giao dịch.

"Tôi sẽ từ bỏ, tôi sẽ không hủy hoại con trai của ông, hắn cũng là người tôi yêu nhất." Trương Nghệ Hưng nói xong liền bỏ đi. Để lại một bóng lưng.

Bầu trời xám xịt, tí tách bắt đầu mưa, mà Trương Nghệ Hưng vẫn lê bước trong màn mưa, lệ từ khóe mắt hòa cùng nước mưa, không rõ là nước mắt hay nước mưa.

Trương Nghệ Hưng ướt sũng về nhà.

Huân Lộc nằm trên sô pha. Lộc Hàm thấy Trương Nghệ Hưng như vậy không khỏi bắt đầu tức giận!

"Ngươi thân thể không phải tốt! Sao lại ngâm nước mưa như vậy, ngươi không cần mạng mình nữa sao?" Lộc Hàm tức giận.

Trương Nghệ Hưng biết Lộc Hàm quan tâm hắn, thế nhưng thực sự không có tâm tình nghe. Liền vội vã vào phòng.

Ở bên trong Ngô Diệc Phàm nhận được tin của cha hắn, nói là hôn lễ sắp đến, sớm chuẩn bị một chút, vốn đang định xem qua thế nhưng thật không ngờ Trương Nghệ Hứng đi vào. Cho nên cấp tốc đóng máy vi tính.

"Sao lại ướt như vậy?" Ngô Diệc Phàm nhanh chóng vào buồng vệ sinh lấy ra khăn mặt, nhẹ nhàng chà lau, nhìn hầu như toàn bộ Trương Nghệ Hưng, hắn bắt đầu đỏ mặt, huynh đệ bên dưới bắt đầu có động tĩnh. .

Trương Nghệ Hưng biết Ngô Diệc Phàm nhịn đã lâu nhưng không dám làm,

"Phàm, ngươi muốn ta sao?" Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu nhìn hắn. Trên mặt hơi đỏ ửng, trong mắt Ngô Diệc Phàm quả thực là một khung cảnh câu dẫn.

"Ân." Ngô Diệc Phàm nói xong liền hôn Nghệ Hưng, rất nhẹ nhàng. . Rất sợ tổn thương.

"Muốn làm cũng nhanh lên, đừng đợi lát nữa ta hối hận. ." Trương Nghệ Hưng kích Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm bắt đầu kịch liệt hôn môi Trương Nghệ Hưng, mút vào, đầu lưỡi giảo lộng trong khoang miệng Trương Nghệ Hưng, cho đến khi Trương Nghệ Hưng thở không nổi mới ly khai: "Hưng Hưng, ngốc quá sao không thở."

Nói xong liền cởi y phục ra, đem Trương Nghệ Hưng hung hăng ôm vào trong lòng. Hai thân thể xích lõa chăm chú dây dưa cùng một chỗ, da thịt ma sát tạo nên thanh âm kì bí, hai bên đều cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Ngô Diệc Phàm mở hai chân đang khép kín của Trương Nghệ Hưng, đặt hai chân trắng nõn, thon dài của Trương Nghệ Hưng khoát lên lưng mình, khiến toàn bộ nơi tư mật của Trương Nghệ Hưng hoàn toàn bại lộ trước mặt Ngô Diệc Phàm. Cúc hoa tròn xinh hé ra hợp lại tựa hồ đang hưng phấn đón thực khách. Phân thân gắng gượng cố sức dốc hết toàn bộ thực lực đâm vào.

Hưng Hưng ~ Diệc Phàm ấy sau này sẽ không thuộc về ngươi nữa có phải không? Trương Nghệ Hưng nhắm mắt lại tự giễu mình.

Bởi vì thân thể của Trương Nghệ Hưng rất mềm dẻo, tiến nhập liên tiếp như vậy cũng không mang đến thương tổn quá lớn. Nhưng khi dị vật tiến nhập, Trương Nghệ Hưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Nơi tư mật của hai người kết hợp cùng một chỗ, Ngô Diệc Phàm chờ Trương Nghệ Hưng chậm rãi thích ứng, sau đó ôm sát vòng eo của Trương Nghệ Hưng, từ từ nhẹ nhàng cử động.

"Ân ~ Diệc Phàm. . Diệc Phàm. ." Trương Nghệ Hưng vong tình hô hoán tên Ngô Diệc Phàm, nước mắt từ viền mắt bừng lên. Mà Ngô Diệc Phàm nghe được Trương Nghệ Hưng gọi tên mình, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cố sức, hoàn toàn hút ra, lại toàn lực đâm vào, khiến thân thể Trương Nghệ Hưng lay động không ngừng.

Trương Nghệ Hưng nhìn người đang nằm trên người mình, trên mặt lộ ra dáng tươi cười hạnh phúc. Trương Nghệ Hưng ngươi xem, người ta còn không có chú ý tới dị dạng của ngươi kìa, ngươi còn có cái gì lưu luyến nữa. Nghĩ lại nhìn phía ngoài cửa sổ, đêm nay bóng tối đen như vậy, đúng là thời cơ tốt để bỏ đi, Trương Nghệ Hưng a ngay cả ông trời cũng đều đồng ý ngươi đi, ngươi tựa hồ không có lý do gì lưu lại nữa.

"A!" Một trận đau đớn, mang tâm tư Trương Nghệ Hưng trở về. Ngô Diệc Phàm gạt gạt Trương Nghệ Hưng nói: "Bảo bối, làm việc phải chuyên tâm biết không." Nói xong, lại hung hăng ma sát.

Trương Nghệ Hưng, đêm nay hãy phóng túng một lần đi.

Trương Nghệ Hưng nghe thấy tư tưởng ấy, vong tình gọi tên Ngô Diệc Phàm, chủ động gần kề hạ thân của hắn, khiến Ngô Diệc Phàm tiến nhập càng sâu.

Trương Nghệ Hưng cảm giác thân thể của mình đều bị Ngô Diệc Phàm sáp phá, dưới thân không ngừng truyền đến khoái cảm, từng đợt sóng tình kích thích đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Trương Nghệ Hưng.

Toàn bộ gian phòng đều tràn ngập mùi vị hoan ái, nam nhân thở dốc, gầm nhẹ, cùng với hạ thân và tiếng mông va chạm xác thịt phát sinh thanh âm dục tình.

Trương Nghệ Hưng nghe từ trong phòng có mùi hoa diên vĩ, Ngô Diệc Phàm a chúng ta tựa hồ phải nói lời tạm biệt rồi.

Hoa Diên vĩ —- Tình yêu tuyệt vọng.

Sáng sớm Trương Nghệ Hưng liền bắt đầu nhẹ nhàng thu thập đồ đạc, chịu đựng đau nhức trên người. Lần cuối nhìn thoáng qua Ngô Diệc Phàm rồi ra đi. Ngô Diệc Phàm, ta yêu ngươi, rất rất yêu ngươi, vì yêu ngươi nên ta không thể để ngươi bị thương tổn, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện làm một nữ nhân, hy vọng thế.

Nhẹ nhàng đóng cửa, vứt bỏ ký ức vào hố đêm, dù rằng không bỏ xuống được... .

Ngô Diệc Phàm tỉnh, giường bên cạnh còn lưu lại hơi ấm, liền bắt đầu cuống quít đứng lên, thấy trong ngăn tủ y phục của Trương Nghệ Hưng đã không còn nữa.

Liền ra khỏi nhà điên cuồng tìm kiếm.

Ta biết, ngày hôm qua Nghệ Hưng có điểm không thích hợp, ta không nên xung động như thế, Trương Nghệ Hưng, đừng rời xa ta, ngoài ngươi ra, ta cái gì cũng không có.

Một bên tìm kiếm, một bên gọi điện thoại cho Huân Lộc.

"Lộc Hàm, Đản Đản bỏ nhà đi rồi!" Ngô Diệc Phàm nói.

"Cái gì? Ngươi đã làm gì hắn? Hắn sao có thể... Hắn yêu ngươi như vậy." Lộc Hàm sốt ruột.

"Ta đêm qua muốn hắn. . . .Phải chăng vì vậy mà hắn bỏ đi ?" Ngô Diệc Phàm thực sự tuyệt vọng.

"Không đâu, ta biết Đản Đản làm việc đều có chừng mực, ngươi đừng gấp gáp, có thể Đản Đản còn có nguyên nhân khác, chúng ta sẽ cùng đi tìm." Lộc Hàm an ủi Ngô Diệc Phàm, thế nhưng trong lòng cũng bắt đầu đau nhức. .

====

Hoa diên vĩ....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro