Chương 47

Chương 47:

Một năm sau, Ngô Diệc Phàm đã có công ty thuộc về chính mình, trên thế giới có một không hai, tất cả mọi người đều kinh hãi vì sự quật cường của công ty này.

Rất nhiều nhân viên đều hiếu kỳ, vì sao tổng tài của họ mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện.

Ngô Diệc Phàm mang theo cà men vào phòng bệnh, Lộc Hàm nhìn thấy, liền len lén cười cười, cúi đầu vai rung rinh.

"Nghệ Hưng a, ta tới đây. Lộc Hàm, cảm ơn a! Chiếu cố Hưng Hưng cả đêm." Ngô Diệc Phàm đặt cà men lên trên bàn,

"Cảm ơn cái gì a? Được rồi, ta về nhà nghỉ ngơi đây. Nỗ lực lên a!" Từ nỗ lực lên này không biết là đang nói với ai, Ngô Diệc Phàm chỉ lo nhìn Trương Nghệ Hưng, không có nghe thấy lời Lộc Hàm nói.

"Nghệ Hưng a ~ ta đã công ty của riêng mình, người kia ta đã điều tra ra là ai rồi, chờ ngươi tỉnh dậy, chúng ta sẽ đi xử lí cô ta."

"Chuyện công ty và điều tra, thật cảm ơn Kim Chung Nhân hỗ trợ, ngươi không biết hắn đâu, hắn là người bạn ta mới quen trên giới kinh doanh, thực sự hắn đã giúp ta rất nhiều, ngươi đừng có ghen a, hắn chỉ là anh em tốt mà thôi, Lộc Hàm cũng biết hắn đó, hơn nữa người ta đã có đối tượng rồi, tên là Khánh Thù, bọn ta và bác sĩ trị liệu cho ngươi cũng trở thành bạn rồi, nói cho ngươi một bí mật! Đào Nhi hình như rất coi trọng người ta đó. Quán bar nhà Xán Bạch chuyển giao cho một cặp vợ chồng, cũng là nam nam a, một người tên là Chung Đại, một người tên là Tú Mẫn. Hai người đều họ Kim. Rất có duyên a." Ngô Diệc Phàm kể lại mọi chuyện như thể Trương Nghệ Hưng đang tỉnh.

"Ngươi cũng không biết đâu, các chị em trong công ty đều buồn bực ta vì sao mỗi ngày đều chạy vào bệnh viện. Ngươi không sợ ông chồng đẹp trai của mình bị người khác đoạt mất sao." Ngô Diệc Phàm nói đùa.

"Tất cả mọi người đều chờ ngươi tỉnh lại, ta cũng chờ, dù ngươi không bao giờ tỉnh lại, ta cũng vẫn chờ. Ta chưa từng hối hận khi thích ngươi, không đúng, là yêu ngươi mới đúng. Ngươi lúc ấy sao lại ngốc như vậy, ta thích ngươi, trong tim của ta chỉ có một người tên là Trương Nghệ Hưng." Ngô Diệc Phàm thâm tình nhìn khuôn mặt ngủ say của Trương Nghệ Hưng.

"Trương Nghệ Hưng, một năm rồi, ta rất nhớ ngươi a, rất nhớ rất nhớ, mỗi khi làm việc mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến ngươi, ta lại có động lực. Ngươi với ta mà nói chính là bảo bối dưỡng phẩm. Cảm ơn ngươi, ta yêu ngươi. Tuy rằng mỗi ngày đều nói, thế nhưng ta vẫn muốn nói." Ngô Diệc Phàm lại lộ tính trẻ con.

"Mỗi ngày đều cho ngươi ăn ngon, hôm qua còn mua cho ngươi trà sữa khoai môn, hẳn là bị Lộc Hàm cướp ăn. Hôm nay ngươi lại chưa tỉnh, mỗi lần đến ta đều hy vọng, cuối cùng lại thất lạc đi ra, lòng ngươi thật ác độc, ngươi sao còn chưa tỉnh?" Ngô Diệc Phàm lẩm bẩm oán giận. Cúi đầu, bởi vì trong mắt đã chan đầy nước, không thể để Nghệ Hưng thấy nếu không sẽ đau lòng.

"Diệc Phàm, khổ cực cho ngươi rồi. Ta cũng yêu ngươi, rất yêu rất yêu." Người trên giường phát ra thanh âm. Tùy tiện cũng ngồi dậy.

"Nghệ Hưng... ." Ngô Diệc Phàm cảm giác không thể tưởng tượng nổi, Nghệ Hưng tỉnh? Sau một năm ngủ say nay đã tỉnh. . Hắn ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn. Sợ ngây người, thực sự tỉnh?

"Đúng, không phải ảo giác, ta tỉnh." Trương Nghệ Hưng thấy nước mắt của Ngô Diệc Phàm đảo quanh, yêu thương cực kỳ, ôm lấy đầu của hắn, lúc này Ngô Diệc Phàm mới thực sự tin, Nghệ Hưng đã tỉnh.

Lộc Hàm vui vẻ ra khỏi bệnh viện, vui vẻ cực kỳ, bạn tốt của hắn rốt cục đã tỉnh. Không biết tên Nhị Phàm kia bây giờ thế nào, hẳn là đang hò hét cũng nên.

=============== Quay về khi Nghệ Hưng tỉnh ============

Lộc Hàm đang say sưa ngủ bên giường. Đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, "Đây là đâu?" . Lộc Hàm trong mê man đáp lại "Bệnh viện." Sau đó định ngủ tiếp. Chờ một chút, ai đang nói chuyện? Kinh ngạc mở mắt, thấy Trương Nghệ Hưng nằm ở trên giường khinh bỉ nhìn mình.

"A a a a a a a a" Lộc Hàm vui vẻ kêu lên.

Trương Nghệ Hưng rướn người chặn cái loa phóng thanh kia lại, "La hét cái gì? Đang là buổi tối đó!"

Lộc Hàm cảm giác được nhiệt độ của Trương Nghệ Hưng, đúng! Là thật.

"Ưm. . ." Lộc Hàm muốn kháng nghị. Trương Nghệ Hưng buông lỏng tay ra.

"Bây giờ mới tỉnh! CMN! Lão tử đợi ngươi hơn một năm rồi. Sai, chuẩn xác mà nói Ngô Diệc Phàm đợi ngươi một năm rồi, dù công việc bận thế nào mỗi ngày đều vào bệnh viện thăm ngươi!" Lộc Hàm oán giận nói.

"Công việc? Diệc Phàm hắn có khỏe không? Ngươi nói cho ta biết một năm qua đã xảy ra chuyện gì!" Trương Nghệ Hưng cảm giác mình như người bị lãng quên.

"Blah ~ bloh." Lộc Hàm nói xong.

"Nga, thì ra là như vậy a, Diệc Phàm lên làm chủ tịch rồi, ta đây chính là phu nhân của chủ tịch?" Trương Nghệ Hưng đắc ý nhún nhảy.

"Còn tự phong danh cho mình cơ đấy! Ngươi đã định trước là thụ a!" Lộc Hàm khinh bỉ hắn.

"Ngươi cũng là thụ, đừng kiêu ngạo cưng ạ." Trương Nghệ Hưng lắc mông ve vẩy.

"Ngươi mới kiêu ngạo, cả nhà ngươi đều kiêu ngạo, ta mệt rồi, chờ sáng mai chồng ngươi đến, tự mình lắng nghe lời con tim muốn nói a ~" Lộc Hàm ba hoa tiếp.

"Được rồi, ngày mai cho hắn một kinh hỉ." Trương Nghệ Hưng tiếp tục ngủ. .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro