Chương 6

Chương 6:

Về tới phủ, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ẵm Lộc Hàm đặt lên giường. "Phong, Vũ, Lôi, Điện." Đột nhiên có bốn người từ bốn phía xuất hiện,

"Có thuộc hạ!" Trăm miệng một lời.

"Sau này không cần bảo vệ ta nữa, cứ chú ý hắn là được rồi." Ngô Thế Huân mỹ nhân động lòng người nằm trên giường.

"Chuyện này. ." Bốn người đưa mắt nhìn nhau.

"Đừng nói là không được ! Ta nói, các ngươi không nghe sao?".

"Thuộc hạ không dám!".

"Được rồi, các ngươi đi đi.".

"Vâng."

Ngô Thế Huân ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hàm. Lòng nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp mặt.

Lặng lẽ rút lui khỏi buổi dạ yến rộn ràng, trong lòng hắn có loại cảm giác mất mát nói không nên lời, đúng vậy, mỗi lần tham dự dạ yến của hoàng tộc, hắn chẳng bao giờ được ai chú ý đến cả, từ nhỏ đến lớn đều là như thế. Ngay cả mẫu thân trước khi chết bà cũng chưa từng một lần nhìn hắn. Hắn hận bà, thế nhưng hận thì làm được gì?

Không cần bốn hộ vệ đi theo, hắn muốn đến bên hồ hóng gió, hắn cũng không biết vì sao lại muốn đến đây, cứ mỗi khi tâm trạng không vui là hắn lại bất giác đi đến đây.

Ngồi ở bên hồ, nhìn bầu trời, một sắc màu tinh thuần và rộng lớn, chỉ có vài vầng tinh tú nhấp nháy trong những đám mây. Đột nhiên thấy có một thi thể bập bềnh trôi nổi trên mặt hồ. Ngô Thế Huân dùng khinh công lôi thi thể kia lên bờ.

Xuyên thấu qua ánh trăng, thân thể Lộc Hàm dường như viên ngọc dạ quang sáng giữa màn đêm, nếu như không phải không mặc y phục, hắn sẽ coi Lộc Hàm là một nữ nhi.

Ngô Thế Huân nhìn lông mi dài của Lộc Hàm. Khéo léo vỗ nhẹ hai bên má. Làn da trắng mịn như ngọc thạch khiến hắn xuýt xoa. Duy nhất một khuyết điểm là đôi mắt không mở!. Tay vô tình chạm lên bờ môi của Lộc Hàm. Thật mềm, không biết hôn lên sẽ có cảm giác như thế nào. Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nhẹ một chút, cảm giác cũng không tệ lắm. Ngô Thế Huân như mèo đói gặp được mỡ béo. Thuận tiện giúp Lộc Hàm hô hấp nhân tạo.

Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm về nhà, không biết vì sao không muốn buông cậu ra. Thế nhưng hắn lại sợ cậu ở trong ngực sẽ khó thở, liền đặt cậu nằm trên giường, không để ý bốn người kia ngăn cản. Dứt khoát quyết định chăm sóc cậu.

Buổi tối, cơ thể Lộc Hàm bắt đầu phát sốt, Ngô Thế Huân từ nhỏ đã tự lập, cho nên không gọi hạ nhân đến giúp đỡ, tự mình đắp khăn thay nước cho tới hừng đông mới nghỉ ngơi, hắn thực sự không biết vì sao muốn cứu người kia, vì sao phải giúp người kia, vì sao phải tự mình chăm sóc người kia. Khi hắn không nhìn thấy Lộc Hàm thì hốt hoảng khẩn trương, hạ lệnh xuất động toàn bộ người trong phủ đi tìm.

Nghe tới Lộc Hàm đang ở thanh lâu lại thở dài một hơi. Thì ra người kia muốn ra ngoài chơi cũng chỉ là đến thanh lâu a ~ khi hắn đến thanh lâu nghe tên hoa khôi mới là Hàm Hàm, còn nghe thấy từ mồm những nam khách làng chơi khen người đó múa rất đẹp, rồi bị kẻ có tiền mua mất một đêm. . . Hắn há hốc kinh ngạc, lại cảm giác rất không được tự nhiên.

Bởi vì hắn không thích bọn họ nói về cậu, càng ghét người kia, ngực không chút suy nghĩ liền vọt đi. . Ai ngờ lại gặp phải kẻ mà mình không muốn gặp nhất trên đời này. Y muốn động người kia, ta càng tức giận! Cũng may bây giờ người kia đã an ổn ngủ trên giường, nghĩ một chút, Ngô Thế Huân liền nằm xuống bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro