Chương 9

Chương 9:

Ta làm sao vậy? Lẽ nào? Lẽ nào ta đã thích Ngô Thế Huân rồi? Không được! Ta không phải người của thời đại này, ta đã định trước là phải quay về! Cho nên, Lộc Hàm, hãy để chút tình cảm đang nảy mầm kia héo mòn đi!

Ngô Thế Huân thấy bóng lưng người ấy rất cô đơn. "Lộc Hàm, ngươi hiểu lầm rồi! Người kia là tỷ của ta, không phải giống như ngươi nghĩ đâu." Ngô Thế Huân bất chấp tất cả liền ôm lấy Lộc Hàm. Lộc Hàm cố nhẫn nước mắt, "Ta biết, không cần giải thích. Hãy để ta yên lặng một chút được không?" Ngô Thế Huân chậm rãi thả Lộc Hàm.

Lộc Hàm lại đi về phía trước, đầu cũng không quay lại, Ngô Thế Huân biết, hắn đã thích con người tên Lộc Hàm kia, hắn muốn dành hết sự ấm áp cho người đó, hắn muốn cho người đó một ngôi nhà.

Ngô Thế Huân trở về thư phòng thì Ngô Tư Tư đã đi, trên bàn bày ra tội chứng của thái tử, chén trà chưa uống nửa chung, một mảnh giấy được lưu lại viết —— Ay, phải đi rồi, mặc kệ phía trước có bao nhiêu trắc trở."Tỷ, cảm tạ."

———————————— Cách tuyến —————————-

Hôm sau, Lộc Hàm chủ động tìm đến Ngô Thế Huân, điều này làm cho Ngô Thế Huân rất giật mình.

"Ngô Thế Huân đem tội chứng của thái tử cho ta, sau đó gọi tỷ tỷ ngươi đến."

Lộc Hàm suy nghĩ một buổi tối, nếu đã thích Ngô Thế Huân thì cứ thích, trước khi đi khỏi đây cũng phải giúp Ngô Thế Huân. Nhưng tình cảm này tốt nhất cứ để nó ngủ yên trong lòng.

Ngô Thế Huân cho gọi Ngô Tư Tư vào trong phủ, Lộc Hàm cầm lấy tay của Ngô Tư Tư vào thư phòng. "Ngô Thế Huân, đừng vào."

"Ngươi là tỷ tỷ của Ngô Thế Huân? !".

"Ân, ngươi còn đang ghen?".

"Ha hả, không có ghen.".

"Không có? Ngươi cho ta không có mắt sao?" Ngô Tư Tư cười cười.

"Không vòng vo nữa, ta có một kế hoạch, ngươi nghe không? !"

"Kế hoạch gì?" Ngô Tư Tư vẻ mặt nghi hoặc.

"Lật đổ thái tử. Yên tâm, không cần ngươi ra tay, chỉ cần. . . ." Lộc Hàm thì thầm.

"Diệu kế! Bất quá, phụ hoàng sẽ. . . ." Ngô Tư Tư sợ Lộc Hàm bị thương.

"Không có việc gì, ta đã nắm chắc kết quả." Lộc Hàm như trước trấn định.

"Tốt lắm, tới ngày đó ta sẽ tới đón ngươi." Ngô Tư Tư quyết định.

"Cảm tạ, Ngô Thế Huân có một tỷ tỷ như ngươi thật hạnh phúc." Lộc Hàm cười câu dẫn.

Ngô Tư Tư đi tới bên người Lộc Hàm, chậm rãi tới gần, thủ thỉ bên tai: "Có ngươi hắn sẽ hạnh phúc hơn!"

Nói xong lướt qua bên người đi ra ngoài.

"Hẹn gặp lại." Ngô Thế Huân nhìn Ngô Tư Tư cười đi ra ngoài. Ngô Thế Huân liền trừng mắt lườm Ngô Tư Tư.

"A! Ngươi cùng tỷ tỷ ta nói chuyện gì vậy?".

"Họ Ngô kia, lão tử tên là Lộc Hàm. Không có A gì hết ~ ngươi còn gọi A, ta sẽ B ngươi".

"Rốt cuộc nói cái gì vậy?".

"Tới ngày đó sẽ biết, ngươi không phải nói thiếu tình thương của cha sao? ! Gia có biện pháp!"

Vừa nhắc tới phụ thân, mặt Ngô Thế Huân đen lại. "Ta không thiếu." Trên mặt khí tức lạnh lùng tiêu sái bỏ đi.

Lộc Hàm nở nụ cười, tóm lại mà nói hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử a ~ Ngô Thế Huân, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm được. Ngô Thế Huân vẫn không hề biết, thâm tình của người kia vẫn đi theo từng bước đi của hắn.

Lộc Hàm về tới phòng, Kim Chi liền đến hầu hạ, "Chỉ Cân a ~ dạy ta viết chữ đi!".

"Được, thế nhưng ta cũng không biết nhiều, thiếu gia đừng chê cười.".

"Sao lại thế được? Dạy ta chữ đơn giản là được rồi.".

"Trước tiên dạy ta chữ Kim Chi viết như thế nào đi ~".

"Được, Kim Chi viết tên mình rất đẹp." Buổi trưa cứ như vậy nhàn nhạt trôi qua.

Buổi tối, Lộc Hàm đang đứng ở bên cửa sổ ngắm ánh trăng. Ta lúc nào có thể trở lại a, Ngô Thế Huân đã đi tới, "Muốn đến gần ánh trăng sao? !". Còn không chờ Lộc Hàm trả lời, Ngô Thế Huân liền chủ động ôm, sau đó dùng khinh công bay lên nóc nhà, Ngô Thế Huân muốn buông Lộc Hàm ra,

"Chờ. . Chờ. . Ngươi cứ ôm ta đi ~" Lộc Hàm hoảng loạn nhìn bầu trời. Thân thể cứng ngắc.

"Thế nào? Ngươi sợ độ cao?" Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười, trong mắt tràn ngập khinh dễ,

"Lão tử không sợ!" Một mình động thân đứng xuống.

"Không sợ thì đi thôi ~" Ngô Thế Huân ngồi xuống.

"Uy uy, ngươi bắt ta đi đâu, ta cũng ngồi xuống." Lộc Hàm cứng ngắc đứng ở trên đỉnh.

"Tâm sự với ta về nhà và bằng hữu của ngươi đi." Ngô Thế Huân ôn nhu nói.

"Ta chỉ có má mì, không có lão ba, lão ba ta đã bỏ đi trước khi ta ra đời, bằng hữu? Cả một tá, Đản Đản là bạn thân từ nhỏ đến lớn, Nhị Phàm không biết nên nói thế nào, Bạch Bạch là em họ của ta. Xán Xán là chồng của Bạch Bạch. Ngoại trừ những người này thì không có bằng hữu nào tốt nữa." Lộc Lộc cười nói.

"Tên của bọn họ đều rất kỳ quái a!" Ngô Thế Huân cảm giác tên của bọn họ thật kỳ lạ.

"Đây đều là biệt hiệu của bọn hắn, má mì ta kết hôn với một thúc thúc, nghe nói là tổng tài của một công ty nào đó, ha hả, chỉ cần má mì hài lòng là tốt rồi." Lộc Hàm nhắc đến má mì thì cảm giác rất hạnh phúc.

"Ha hả, có má mì thật tốt a." Ngô Thế Huân vẻ mặt bi thương.

"Đừng như vậy, cha ngươi sẽ thích ngươi. Tin tưởng ta!" Lộc Hàm phát thề.

"Cảm tạ." Lộc Hàm, ta thích ngươi, cảm tạ ngươi đã cổ vũ ta.

"Được rồi, đừng ngắm trăng nữa, nói là ngắm trăng mà cứ nói chuyện phiếm." Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân. Lộc Hàm rất hạnh phúc, bởi vì hắn hiện tại rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro