Chương 22
Nha Manh (22)
Trận chiến cuối cùng, chân trời gang tấc, luôn cùng bên nhau.
Năm 1928, Dinh thự họ Lộc--Thượng Hải.
Trận đánh này, bắt buộc Lộc Hàm phải chiến đấu một mình. Linh hồn của Ngô Thế Huân cùng với con người cậu, đã bầu bạn bên cạnh Lộc Hàm quá lâu rồi. Sao có thể không dũng cảm đây? Lần này phải đối mặt, không những chỉ là vận mệnh của Lộc Hàm, mà hơn thế nữa là còn là kết thúc đối với cái vòng luẩn quẩn này. Từ trên người Thế Huân, Lộc Hàm tìm thấy được sự ấm áp của mặt trời, khiến người ấy đủ dũng khí thẳng thắn đối mặt với vận mệnh của mình.
Lộc Hàm lúc này đang đứng trước tủ quần áo, đúng vậy, người ấy đã không còn phải dựa dẫm vào việc để người khác chọn trang phục cho mình. Bàn tay của người ấy, lấy xuống bộ áo dài màu xanh ngọc sẫm, đây là bộ quần áo mà người ấy thích nhất.
Mặc vào xong xuôi, lại dò dẫm đi đến trước chiếc bàn. Kiểm tra qua chất lượng hộp hương liệu của mình, hô hấp của người ấy vẫn bình ổn. Sau đó, lại mở ngăn kéo ra, trong đó còn đặt món đồ đầu tiên của Ngô Thế Huân, chiếc điện thoại cùng với một khẩu súng.
Lộc Hàm đem tất cả đặt trong cái ủ tay.
"Thiếu gia!" Có người gõ cửa.
Lộc Hàm bình tĩnh lại, trong đôi mắt còn mang theo sự kiên nghị. Là những môn đồ vẫn còn ở lại Lộc gia: "Vào đi!"
Người bước vào, đứng ngay ngắn xong liền báo cáo: "Thiếu gia, những anh em bố trí xung quanh phủ quân thống, đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi!"
"Làm tốt lắm!" Lộc Hàm tiến lên phía trước, vỗ vỗ vai người kia. Giống như Thế Huân, ngày trước thường hay vỗ vai người ấy như thế. Đó là một loại cổ vũ, cũng là một loại ám chỉ luôn có mình theo cùng, là muốn nói với đối phương, bọn họ đều là những chiến hữu cùng nhau chiến đấu: "Ba tên đại tướng của quân Nhật, còn có thêm Ueno. Lần này, phải tiêu diệt sạch sẽ, cũng xem như là Lộc gia tạ tội với bách tính nhân dân."
"Thiếu gia..." Thằng nhóc kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Thiếu gia, vì sao cậu phải làm những điều này? Cũng có ai biết được đâu? Bọn họ chỉ mắng thiếu gia thôi..."
"Mắng ta là tên vô tích sự hả?" Lộc Hàm cười nhạt một tiếng: "Hahaha, ta sớm đã quen rồi, không sao cả." Lộc Hàm nhận lấy gậy dẫn thằng nhỏ đưa qua: "Xe đã chuẩn bị xong chưa?"
"Lái xe đó đã chờ cả tiếng rồi, còn đang than trách." Thằng nhỏ lại thì thào nói: "Hiện này, có rất ít người đặt Lộc gia vào trong tầm mắt."
"Đạo lý đối nhân xử thế, những điều này ta hiểu. Ta chỉ là một thiếu gia trong gia tộc sa sút, vậy thì cần gì những thứ tôn trọng đó?" Lộc Hàm hướng cửa lớn bước đi, thằng nhóc thấy thế liền chạy lên đỡ lấy.
"Không cần đỡ ta, ta đã tự đi được rồi!" Lộc Hàm khẽ giơ tay lên: "Hơn nữa, còn đi rất ổn." Người ấy một tay cầm theo cái ủ tay, một tay chống gậy dẫn từng bước bước về phía trước.
Hình minh họa cái ủ tay:
Năm 2014, Di tích phủ quân thống-- Thượng Hải.
Lần này đi, chỉ có một mình Oh Sehun, bố mẹ cậu và Chanyeol đã về nước an toàn cả. Nhưng cậu, vẫn ở lại đây, đợi đến lúc đi báo danh ở viện nghiên cứu lịch sử. Trên sách lịch sử có ghi chép, Ueno Sasaki cuối cùng cùng với ba tên quan viên người Nhật: Suzuki Ren, Shinji Kamfuji và Hojo Takashi đều chết tại phủ quân thống.
Năm 1928, phủ quân thống của quân Nhật gặp phải tập kích oanh tạc, lịch sử đối với chuyện này rốt cuộc là do Dân Quốc đảng hay Cộng Sản đảng làm ra, vẫn là nghị luận không đồng nhất.
Nhưng Oh Sehun biết rõ, có khả năng chính là người kia chứ không phải người của bất kể chính phủ nào, cũng không phải là thương nhân chính nghĩa giàu có hơn cả nước địch nào, càng không phải là mỹ danh anh hùng lưu truyền thiên cổ nào. Chỉ là một con người, là quạ xám dưới bầu trời u tối, một người mù mà thôi.
"Bởi vì nơi này đã từng gặp phải tập kích, cho nên chính phủ quyết định bảo tồn nơi này trở thành di tích lịch sử, để các vị du khách có thể tham quan." Hướng dẫn viên du lịch vừa nói xong, đám đông bắt đầu đi đi lại lại, Oh Sehun là một trong số đó.
Nhìn cảnh vật nơi này đổ nát tiêu điều đến thê lương, mọi người đều than thở, số mệnh Trung Quốc lận đận cuối cùng mới giành được huy hoàng. Duy nhất chỉ có Oh Sehun này, dửng dưng mỉm cười, thầm lặng nhìn vào góc tường phía bên kia, nhìn vào chiếc ghế kia.
"Anh ấy từng ngồi đó." Khóe miệng Oh Sehun cong lên, nhắm mắt lại.
---------------------------------------------------------
Năm 1928, Phủ quân thống-- Thượng Hải.
Người đàn ông mặc áo dài màu xanh ngọc sẫm, bởi vì có bệnh ở mắt mà quanh năm sắc mặt đều tái nhợt. Nhưng ý cười lại khiến cho gương mặt này hiện rõ vẻ sinh động. Người ấy chống gậy, xuống xe. Lúc này bầu trời, là màu gì chứ ?
Người ấy đâu cần biết, bởi vì, người ấy cảm nhận được, sự ấm áp của mặt trời dù chỉ trong mơ hồ, người ấy cũng đã cảm nhận thấy ở một không gian khác, người nào đó cũng đang chăm chú nhìn mình. Sự rung động của trái tim này, là một sự chắc chắn, loại chắc chắn đó kỳ diệu đến nỗi người thường không thể hiểu nổi sự phong phú trong đó.
"Lộc thiếu gia!" Binh lính gác cửa phủ quân thống, cúi đầu xuống chào, Lộc Hàm bước vào bên trong.
Giữa phòng tiếp khách, bốn tên người Nhật đã ngồi hết cả, Lộc Hàm lúc này mới bước vào chính đường. Người ấy cúi đầu, cả kiếp này, người ấy dường như đều phải cúi đầu, nhưng nào ai biết được, người ấy trong cái thời loạn thế này lại bảo vệ cho linh hồn của mình từ đầu đến cuối, sống lưng cao ngạo thẳng tắp đứng vững.
"Lộc quân, hôm nay có ba vị Đại quân đến đây, tôi đã mời những vũ nữ tốt nhất, để chúng ta cùng thưởng thức ca múa và yến tiệc tối nay." Ueno đứng dậy đỡ lấy Lộc Hàm, người ấy chỉ mỉm cười gật đầu.
"Đã nghe Ueno nói qua từ lâu, thiếu gia Lộc gia còn xinh đẹp hơn các cô gái Nhật Bản của chúng tôi. Hôm nay được gặp, quả là sự thật." Một người mở lời nói, tiếng Trung cũng không lưu loát lắm. Khóe miệng Lộc Hàm cứng ngắc, tên người Nhật này, không thể nghi ngờ là đang hạ thấp giá trị bản thân là người Trung Quốc của Lộc Hàm, nhưng người ấy vẫn duy trì nụ cười như cũ.
Sau khi mọi người đều ổn định, Ueno liền cho gọi người lên biểu diễn. "Tùng tùng." Tiếng trống gỗ vừa vang lên, những vũ nữ mặc kimono khuôn mặt tô son trát phấn từng người một tiến vào. Binh linh rót đầy rượu cho những vị ngồi ở trên bàn, Lộc Hàm nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
"Đôi mắt của Lộc quân bị mù, nên cũng chỉ có thể nghe âm luật vậy." Ueno trêu đùa nói. Ba người còn lại cũng theo đó mà nói thêm vài câu, Lộc Hàm biết Ueno đã bắt đầu sai lầm về nhuệ khí của người ấy rồi, vậy cũng tốt biết được manh mối này, thì hôm nay phải diệt trừ tận gốc.
"Tuy là bị mù, nhưng cũng có ước mơ của bản thân." Lộc Hàm cười nhạt nói: "Trước đây có người đã nhắc đến với tôi một thứ, đó là nước hoa, cũng tương tự như dịch hương thơm mà tôi nghiên cứu ra. Tôi muốn làm cái đó."
"À? Thế nhưng có kiếm tiền nhanh bằng buôn thuốc phiện không?"
"Đương nhiên là không." Lộc Hàm thu lại tầm mắt: "Nhưng Lộc Hàm thích mùi hương."
---------------------------------------------------------
Năm 2014, Di tích phủ quân thống-- Thượng Hải.
Sehun cất bước, hướng nơi hoang tàn kia mà đi đến. Lần này trở về, không còn nghi ngờ gì nữa chỉ còn một mình Lộc Hàm ở lại bên kia. Hóa ra đời đời kiếp kiếp bên nhau, cũng chỉ có thể đến đây là kết thúc. Muốn quay lại, đã không thể được nữa rồi, sự bầu bạn của Oh Sehun đã đi đến tận cùng, con đường còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân người kia.
Vốn Oh Sehun đã xuyên phá vòng sinh tử cùng không gian quá nhiều lần, lần này lịch sử quả thật đã được thay đổi. Tiếng xấu của Lộc Hàm cũng được rửa sạch, Ueno cuối cùng sẽ chết. Chỉ nói ngắn gọn, giống như là vừa trải qua một giấc mơ dài.
Trở lại nơi thuộc về bản thân của hai người, tiếp theo chính là sống tốt cuộc sống thuộc về không gian của mình. Nhớ mong, trông đợi, đợi chờ rồi lại đợi chờ, chờ đến khi ông trời một lần nữa để họ được trùng phùng.
Nhưng mà, có phải vì nguyên nhân đời đời kiếp kiếp của Oh Sehun đã nghịch thiên quá nhiều lần hay không? Mà luôn có cảm giác rằng, lần tạm biệt này chắc hẳn phải qua rất lâu rất lâu nữa, hoặc có lẽ, có lẽ bọn họ không bao giờ gặp lại nữa.
"Thưa anh, ở đây không thể ngồi được." Cô gái hướng dẫn viên du lịch đi lên phía trước, nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế dựng ở góc tường. Oh Sehun có nghe hiểu không ư? Đương nhiên, nhưng mà lúc này, cậu dứt khoát giả vờ là một người nước ngoài hoàn toàn không biết gì.
Dần dần, có rất nhiều người cũng tụm lại nhìn người nước ngoài kia, hình như cái gì cũng không biết, chỉ xua tay nhún vai. Cô gái hướng dẫn viên du lịch cũng kiên nhẫn giải thích, nhưng cũng không thể trực tiếp đưa tay ra kéo đối phương về.
Xem đi, Oh Sehun cũng có lúc lưu manh như vậy đấy!
Cậu càng quanh co như vậy, người xem náo nhiệt lại càng đông. Mọi người đều cười cái người nước ngoài này, ngôn ngữ không thông còn làm ra trò hề. Nghe được những tiếng cười kia, ánh mắt của Sehun lại dần dần trầm xuống.
Cậu đưa tay lên, chạm vào ngọc bội đeo trước ngực, là của Lộc Hàm đã tặng cho cậu: "Đang chiến đấu sao?" Sau đó lại buông tay xuống, giống như trước đây, dựa vào không khí vỗ vỗ, tựa như đang được vỗ lên bả vai Lộc Hàm, nói: "Tôi ở đây."
---------------------------------------------------------
Năm 1928, Phủ quân thống--Thượng Hải.
"Vâng..." Lộc Hàm bỗng nhiên đáp lại một tiếng. Ueno cau mày nghiêng đầu qua nhìn. Khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hàm, mang theo tư vị an yên chưa từng thấy qua. Hắn nhìn thấy bàn tay Lộc Hàm đang đặt lên trên vai phải của mình dù vẫn cách một khoảng, như thể còn có bàn tay của ai đó cũng đang đặt ở đấy, Lộc Hàm dựa vào không khí cũng khẽ vỗ nhẹ, giống như đang nói với ai đó, xin hãy yên tâm.
"Lộc quân, đang thất thần sao?"
"À, ban nãy, có hơi chút." Lộc Hàm đặt tay xuống, sau đó nhắm mắt lại, ngửi rồi lại ngửi:" Cho thêm rượu trắng vào canh sao? Rất thơm."
Trên bàn tiệc, được bày rất nhiều món ăn đa dạng, còn có cả mấy món ăn Nhật Bản. Bốn người Nhật và một người Trung Quốc, đây là bữa tối cuối cùng, Lộc Hàm cũng cảm thấy rằng, làm tất cả những điều này đều xứng đáng.
"Hôm nay, bạn tốt giai nhân đều có mặt." Ueno nâng chén rượu lên: "Chén rượu này, chúng ta cùng nhau uống."
"Gượm đã." Lộc Hàm nâng chén rượu lên, rồi đứng dậy: "Những lời mời rượu này, hy vọng Ueno Đại quân cho Lộc Hàm cơ hội để tôi được nói." Ueno haha cười lớn, hoàn toàn xem như là Lộc Hàm nổi hứng góp vui , sau khi nhận được cho phép, Lộc Hàm dò dẫm bước đi một tay cầm chén rượu, một tay cầm bình rượu.
"Trên lá cờ của Nhật Bản, có in hình mặt trời." Lộc Hàm rót đầy rượu cho mình, sau đó nâng cái ủ tay của mình lên: "Mặt trời, rốt cuộc có thể tùy ý in lại như thế trong lòng một người sao?" Người ấy thản nhiên cười, nên hồi tưởng lại quá khứ nhưng mà bởi vì mù, cho nên Lộc Hàm chưa từng được thấy qua dáng vẻ của Ngô Thế Huân, nhưng lại có thể nghĩ đến thân thể của mình, sự nâng đỡ của Thế Huân, khích lệ của Thế Huân và còn giọng nói của Thế Huân. Mùi hương của chàng trai kia, lúc chia ngọt sẻ bùi cùng nhiều điều khác nữa: "Tôi không biết, mặt trời rốt cuộc có màu sắc thế nào? Là vuông hay tròn? Nhưng trong lòng tôi, được khắc lại rất sâu."
Sắc mặt của Ueno có chút khó hiểu, nhìn ba vị Đại quân biểu tình cũng không đủ kiên nhẫn, hiển nhiên đều cảm thấy những lời Lộc Hàm nói, quá sâu xa lại dài dòng.
"Mặt trời, không phải là cứ được in trên bề mặt liền có thể cảm nhận được sức mạnh đâu." Lộc Hàm nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên: "Đã hiểu chưa, lũ súc sinh?"
Lôi súng ra, tay nghiêng qua thưởng rượu, bóp cò.
"Đoàng!!!"
Huyệt thái dương của Ueno, da thịt tách rời đồng thời máu tươi cũng bắn lên cằm Lộc Hàm.
Tiếng kèn lệnh vang lên, dù chỉ là chiến dịch nhỏ không đáng kể, cũng không thể thua bởi linh hồn của mình. Bên ngoài phủ quân thống, đám binh linh canh gác nghe thấy tiếng súng đều sửng sốt.
"Xông lên!!!" Đột nhiên, bốn bề truyền đến tiếng gầm thét, những môn đồ Lộc gia ẩn nấp ở tám hướng đồng loạt xông ra, hướng phủ quân thống tiến vào: "Giết!!! Cuộc chiến mặt trời! Giết!!!"
Ba tên Nhật Bản còn lại ngồi trong phòng khách, khuôn mặt sớm đã thất sắc vì kinh ngạc. Nhìn thi thế thẳng tắp của Ueno, còn có máu tươi róc rách chảy ra, đều là trợn mắt há mồm, bày ra bộ mặt kinh tởm rồi mỗi tên cùng đứng lên lôi súng ra.
"Đoàng! Đoàng!"
"Thiếu gia!"
"Giết! Đời này, cứ như vậy mà sống!" Lộc Hàm gầm lên.
Tiếng súng đại bác, tiếng hô, còn có linh hồn mình run rẩy trong một mảnh bóng tối, mang theo bả vai mà Ngô Thế Huân từng vỗ qua nhiều lần cùng vô số lần tin tưởng cùng bầu bạn. Trận đánh này, Lộc Hàm sẽ không thua.
Thế Huân à, cậu cũng cảm nhận được đúng không?
Có lẽ, chúng ta không có cách nào gặp lại nhau nữa.
Đêm nay, Lộc Hàm cũng không chắc có ra được khỏi phủ quân thống này.
Cậu sẽ không đến nữa, tôi cũng quyết một trận sống mái.
Hiện tại, lịch sử mà cậu nhìn thấy là như thế nào?
Cùng cậu quen biết, tựa như những người anh hùng bên nhau, chân trời bình yên.
Cậu và tôi đều cùng trân trọng.
---------------------------------------------------------
Năm 2014, Di tích phủ quân thống-- Thượng Hải.
Oh Sehun đến cuối cùng là bị mấy người bảo vệ dẫn ra khỏi nơi đó, những người vây quanh mình cũng đã rời đi, ở giây phút cuối cùng, cậu gắt gao siết chặt ngọc bội trong tay. Cậu đã cười.
Tôi biết là anh sẽ thắng.
Chân trời bình yên, anh và tôi đều trân trọng.
Nếu như còn gặp lại, nguyện vì nụ cười của anh mà trải qua gian khổ, để lại cùng nhau du sơn ngoạn thủy chỉ cho anh thấy thiên nhiên đẹp như tranh vẽ.
Lần này đi, biệt ly không biết đến bao giờ.
Nhưng sẽ không có ràng buộc dây dưa nào, không có nỗi thương nhớ nào vơi đi, nếu như có chết lại chờ kiếp sau.
Chỉ nguyện, những đêm trăng sáng xinh đẹp được nắm lấy tay nhau nói ra những lời vui sướng trong lòng.
"Mặt trời của tôi."
"Mặt trời của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro