Chương 2 : Năm năm sau

Ambrose Finley là một người đàn ông giản dị, với những thú vui và nhu cầu đơn giản, mặc dù là một trong những người giàu có nhất ở Vương quốc Raon.

Thật không may, những mong muốn của anh ấy đã không được chia sẻ bởi người bạn thân nhất của anh ấy- Cale Henituse giàu có không kém và vô cùng khó tính.

-"Tôi từ chối để thứ đó chạm vào cơ thể mình,"

Ambrose lạnh lùng nói khi Cale lấy ra bộ trang phục có vẻ xa hoa thứ một trăm từ tủ quần áo gần như không bao giờ hết của mình. Công bằng mà nói, bộ trang phục này được đính ít đá quý hơn đáng kể so với những bộ trước, nhưng vẫn vậy.

Tại sao ai đó lại lấy vàng dệt giữa vải xám? Nó trông có vẻ đẹp nhưng rất lãng phí.

Cale rên rỉ, quay đầu lại. Ánh sáng từ ban công cửa sổ chiếu vào mái tóc đỏ rực của cậu, khiến nó gần như phát sáng dưới ánh nắng vàng. Về Cale, Ambrose phải miễn cưỡng thừa nhận rằng cậu ấy cực kỳ đẹp trai - ít nhất thì tính nghệ thuật trong trò chơi cũng đúng như vậy. Kết hợp với bộ đồ màu đỏ đính đá ruby, Cale toát lên vẻ quý phái giàu có.

Những bộ trang phục "đáng ghét" phù hợp với Cale theo cách mà Ambrose chắc chắn 99% rằng anh ấy sẽ không thể đạt được.

-"Cậu phải mặc gì đó, Amby,"

Cale nài nỉ, quỳ xuống chỗ Ambrose đang ngồi và nhẹ nhàng nắm lấy vai anh.

Ambrose chỉ trông giận dữ trước khi chỉ vào cơ thể rũ rượi của mình, mặc quần áo đầy đủ:

-"Mặc thứ gì đó màu khác không phải màu đen, Amby."

-"Đen là một màu tốt, đẹp và cổ điển."

-"Chắc chắn rồi. Nhưng nó dành cho tang lễ."

Hai người bạn trừng mắt nhìn nhau, đôi mắt nâu đen của Ambrose nhìn chằm chằm vào Cale. Đúng là Ambrose hầu như chỉ mặc đồ đen - đó là thói quen từ cuộc đời của anh ấy với tư cách là Kim Rok Soo . Thêm vào đó, màu đen trông rất hợp với anh ấy, theo một cách tối hơn, dữ dội hơn.

Ambrose Finley là một người đàn ông giản dị, thích màu đen và từ chối mặc quần áo có chất liệu quý giá được dệt trên vải vóc. Tại sao điều đó lại khó hiểu đối với Cale?

-"Tôi chỉ mặc đồ đen."

Anh khoanh tay, thoát khỏi cái ôm vai của Cale.

-"Nào, Ambrose," Cale nài nỉ.

-"Cậu sẽ không thuyết phục được tôi đâu, Henituse."

Cale tinh nghịch lùi lại, ôm ngực trong sự kinh hoàng giả tạo.

- "Có phải cậu vừa gọi tôi là Henituse không? Ôi, đồ khốn. Chuyện gì đã xảy ra với cách gọi Cale-nim? Huh?"

Ambrose thở dài.

- "Đưa cho tôi cây gậy của tôi và giúp tôi đứng dậy,đồ quý tộc tăng động . Chúng ta còn có một bữa tiệc cầntham dự".

Cale ngay lập tức tỉnh táo, giống như bất cứ khi nào Ambrose nhắc đến cây gậy của mình, và nhanh chóng làm theo lời Ambrose.

Cây gậy của anh ấy. Cale rất khó chịu mỗi khi nhắc tới vì nó là bằng chứng của nỗi đau mà Ambrose phải trải qua liên tục.

Ambrose Finley ban đầu vốn là một đứa trẻ khỏe mạnh. Tuy nhiên, ngọn lửa đã thiêu rụi điền trang Finley - nơi tìm thấy cậu bé - đã bị đầu độc, và những vết bỏng mà cậu bé 12 tuổi nhận được từ ngọn lửa đã bị nhiễm Tử mana. Ambrose mắc phải dạng ngộ độc Tử mana nghiêm trọng nhất trong lịch sử của Vương quốc Roan, và tất cả là do một tổ chức bí ẩn nào đó đã cố giết chủ nhân cũ của cơ thể tên Ambrose này.

Cale ghét bị nhắc nhở về việc suýt mất đi người bạn thân nhất của mình. Ambrose chắc chắn rằng thằng nhóc này đang nung nấu ý tưởng trả thù mỗi khi cậu ta nhìn thấy cây gậy bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo mà Ambrose dựa vào để đi lại.

Tuy nhiên, Ambrose đã quen với những cơn đau âm ỉ ngẫu nhiên suốt cả ngày và cảm giác nóng rát không ngừng trên những vết sẹo bỏng của anh. Anh ấy cũng đã quen với cây gậy, thậm chí còn trang bị cho nó một lưỡi kiếm bí mật và học cách tự bảo vệ bản thân với nó. Anh ấy lý luận rằng anh không thể đi lại mà không có sự giúp đỡ của một cây gây. Không có bất kỳ lý do gì sẽ ngăn cản anh chiến đấu.

Beacrox Molan và Ron Molan, những người về cơ bản đã nhận anh ấy vào gia đình sát thủ nhỏ của họ, đã vô cùng hạnh phúc khi dạy anh ta cách chiến đấu ngay lần đầu tiên Ambrose nhờ họ giúp đỡ.

Với sự giúp đỡ của Cale và gậy gỗ - thứ mà anh ấy trìu mến (và khiến Cale ghê tởm) đặt tên là Stick sau lần đầu tiên nhận được nó - Ambrose đứng dậy và chỉnh lại bộ vest đen của mình:

- "Chúng ta đi dự tiệc nhé?"

Cale nắm lấy cánh tay anh:

-"Tôi thậm chí không biết tại sao chúng ta lại phải đi. Cả hai chúng ta đều không khiêu vũ, rượu như shit, và hoàng tử là một tên biến thái."

Ambrose khẽ đập vào tay Cale khi họ rời khỏi phòng của Cale và đi đến vòng dịch chuyển:

- "Dừng lại đi.Cậu biết cả hai chúng ta đều phải đi, vì Hoàng tử đã đặc biệt yêu cầu chúng ta, và cậu có những kỳ vọng thái quá đối với rượu của mình, gần như không thực tế. Và Hoàng tử không phải là một kẻ biến thái."

-"Cậu đã thấy nụ cười của hắn ta chưa? Đó là nụ cười của một kẻ cuồng tình dục khép kín."

-"Cale, cậu cũng có nụ cười giống y như vậy."

-"Chính xác!"

Ambrose thở dài và dùng gậy đánh vào ống chân của Cale:

-"Dừng lại đi."

Cale cau có:

- "Hắn ta chạm vào cậu."

Ambrose lại thở dài. Ở bên cạnh thằng nhóc chiếm hữu này rất rắc rối , đặc biệt là đối với một người (về mặt tâm lí) đã 41 tuổi.

- "Anh ấy hỏi tôi có cảm thấy ổn không vì tôi vừa mới khỏi ốm, đồ ngốc. Điều đó không ảnh hưởng đến tôi, đó được gọi là xã giao và có lẽ, ồ, tôi cũng không chắc, là một con người tử tế?"

Suy nghĩ bị tán tỉnh, đặc biệt là bởi thái tử (rất đẹp trai, Ambrose không hề nói dối) gần như vô lý như ý tưởng bị tấn công bởi một con rồng hay một vị thần.

Ambrose không phải là tài liệu hẹn hò , và những người duy nhất tấn công anh ta là những quý tộc cấp thấp hơn với hy vọng thăng cấp và giàu có- và Hoàng tử Alberu không phải

cấp dưới cũng không nghèo hơn Ambrose.

Bên cạnh đó. Ambrose không có ý định đi theo con đường đó. Khi anh ấy chơi nó trong trò chơi, nó cực kỳ khó chịu và liên quan đến rất nhiều vụ ám sát. Anh ấy có một cuộc sống sung túc giàu có vào lúc này, một cuộc sống mà nhờ hoàn cảnh của anh ấy, anh ấy có cớ để lười biếng và không làm gì ngoài việc tiêu tiền theo bất cứ cách nào anh ấy thấy phù hợp. Không cần phải hủy hoại nó bằng những nỗ lực vô tận trong cuộc sống của anh ấy.

Cale cau mày sâu hơn:

-"Hắn nắm lấy vai cậu."

-"Bởi vì tôi suýt ngã!"

-"Cuộc trò chuyện này thật thú vị," một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng họ khi họ đến căn phòng nơi có vòng tròn dịch chuyển.

- "Em phải nói rằng, hai người sẽ bị muộn nếu không ngừng ba hoa về những thứ vớ vẩn đấy ."

-"Basen," Ambrose chào.

Chàng trai mười lăm tuổi khoanh tay, đôi mắt đen nheo lại khó chịu.

- "Nếu các anh không đi ngay bây giờ, em sẽ là người phải đối phó với cơn đau đầu chắc chắn sẽ đến bất cứ khi nào hai bạn đến muộn trong một sự kiện được chỉ định bởi hoàng gia."

Ambrose thản nhiên vẫy tay khi Cale lè lưỡi với Basen một cách trẻ con.

- "Anh bị què," anh nói đùa. "Đó là một cái cớ luôn dùng được."

Trò đùa không thành công, giống như bất cứ khi nào Ambrose cố gắng nói đùa về tình trạng của mình với các Henituses.

Bất cứ điều gì. Một trong những ngày này, họ sẽ cười vào những trò đùa của anh ấy, chết tiệt!

Đôi mắt của Basen sáng lên trong sự đồng cảm và miệng anh ấy mở ra, có lẽ để nói điều gì đó khó chịu như "Tôi xin lỗi" hoặc "Hãy dành thời gian cho bạn", trước khi Cale kéo mạnh cánh tay của Ambrose và kéo anh ấy lại gần mình.

"Vậy thì chúng ta sẽ đi, Basen," Cale lạnh lùng nói khi gần như kéo Ambrose vào vòng tròn.

Ambrose thở dài một lần nữa trước khi vẫy tay với Basen, nở nụ cười rạng rỡ nhất với cậu bé. "Hẹn gặp lại sau, Basen!" anh ta gọi, sau đó vòng tròn dịch chuyển họ đến cung điện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro