Phần 1

Phần 1.1

So Junghwan hiện tại đang sống trong ký túc xá của trường, thường thì học sinh ở gần sẽ chọn sống ở nhà, ký túc xá được trường đặc biệt xây dựng để quản lí các học sinh từ xa đến theo đuổi ước mơ. Junghwan đương nhiên cũng có lúc nhớ gia đình, nhưng bởi vì câu lạc bộ bóng rổ của Trường Trung học Treasure vô cùng nổi tiếng nên cậu đã quyết định đến đây. Ba mẹ rất ủng hộ quyết định của Junghwan, còn thường xuyên đến Seoul thăm cậu, ký túc xá của trường cũng thật sự không tồi.

Ký túc xa chia làm phòng đơn và phòng đôi, lớp 10 và lớp 11 được sắp xếp ở chung để giúp đỡ lẫn nhau, khi lên lớp 12 thì chuyển sang phòng đơn.

Junghwan đã nhập học được hai tháng, cậu đã dần quen với lối sinh hoạt mới, ký túc xá nằm ngay bên cạnh trường, rất thuận lợi cho cậu tham gia luyện tập buổi sáng từ 7 giờ 20 đến 8 giờ 20, vì là thành viên câu lạc bộ nên cậu không cần tham gia lớp đọc sách buổi sáng, luyện tập xong có thể dùng phòng tắm của trường sau đó bắt đầu vào lớp, sau khi tan học lại tiếp tục luyện tập từ 5 giờ đến 6 giờ 30, nghe có vẻ rất vất vả, nhưng niềm vui khi chiến thắng một trận đấu luôn là thứ khiến Junghwan cố gắng và nỗ lực không ngừng.

Việc học trên lớp cũng khá nặng, nhưng may thay bạn cùng phòng của cậu học rất giỏi, không còn lo đến việc bản thân không theo kịp.

Ký túc xá giống như một đại gia đình, cũng không có quá nhiều học sinh ở xa đến, mặc dù có ban quản lý nhưng vẫn rất tự do. Lần đầu gặp quản lý ký túc xá Junghwan cảm thấy có hơi khủng bố, thật ra lại rất dễ trò chuyện, đồ ăn ở đây cũng rất ngon.

Bây giờ là 6 giờ 45 phút sáng, Junghwan tự động mở mắt. Cậu đã quen với việc dậy sớm từ khi vào cấp ba, mẹ cậu sẽ rất vui khi biết rằng cậu bé hay ngủ quên trước đây đã trở nên siêng năng hơn. Nhưng thực tế, vì sân bóng rổ rất gần ký túc xá nên cậu một lần nữa nhắm mắt lại.

"Đã đến giờ rồi, Junghwan, mau dậy đi." Bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp ôn hòa, Junghwan đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải người trước mặt.

"Dây thần kinh thể thao của em phản ứng nhanh quá đó! May mà anh né nhanh không là đụng mạnh lắm đấy."

Junghwan có thể nhìn thấy anh đang nhắm mắt lại, đôi mắt được bao phủ bởi hàng lông mi dày, màu đen đơn thuần nhưng lại là ở đẳng cấp khác.

"Chào buổi sáng, Doyoung hyung." Junghwan xoa tóc Doyoung và ngồi dậy.

"Hyung không tránh ra một chút thì làm sao em đi rửa mặt được đây?"

"Còn không nhanh lên là trễ thật đó, anh đánh răng xong rồi, em mau đi đi." Doyoung nhường đường cho Junghwan thì bắt đầu thay đồng phục.

"Em đã dậy từ trước rồi đúng không? Làm sao anh vừa gọi lại có thể tỉnh nhanh như vậy được."

"Tại anh không thấy đó thôi. Lúc nãy em đã vừa nhắm mắt vừa đánh răng rồi." Junghwan cười đùa, bây giờ cậu có chút hối hận, lúc nãy thức dậy nhanh như vậy làm gì cơ chứ, nằm thêm chút nữa là được rồi...cậu quay lại nhìn Doyoung đang cài nút áo và soi gương.

"Còn nghĩ hôm nay anh lỡ mất việc gọi Junghwan dậy rồi đấy."

"Không được đâu hyung, không có anh chắc chắn em sẽ trễ luyện tập buổi sáng." Junghwan mở vòi nước giả vờ như bản thân không quan tâm câu trả lời.

"Được rồi được rồi, để anh xem trước bài học hôm nay." Doyoung ngáp dài, lấy sách giáo khoa ra.

"Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi. Hyung có thể học và em có thể tập luyện đúng giờ!"

"Anh biết rồi, nhớ mang theo đồng phục và thẻ tên, cẩn thận bị trừ điểm."

"Vâng, hôm qua em đã bỏ vào cặp hết rồi!"

So Junghwan, người vừa đề cập ở trên về sự hài lòng với cuộc sống trung học của mình, đã không nói đến một điểm rất quan trọng, dường như vì Kim Doyoung là bạn cùng phòng của câu nên mọi thứ mới tốt đẹp đến như vậy.

Phần 1.2

/

Thật ra ấn tượng ban đầu của Junghwan về Doyoung không được tốt lắm.

Cậu dọn vào ký túc xá một ngày trước khi nhập học, đúng lúc Doyoung có việc ra ngoài họp, trở về còn mang theo một bảng nội quy ký tức xá.

Junghwan đến nơi khá muộn, sao khi sắp xếp lại hành lí đã đi tắm rất lâu, hơi nước mờ mịt, hai mí mắt không thể mở to, cậu dự định sẽ đi ngủ sớm để đón ngày đầu tiên vào cấp 3.

Không ngờ Doyoung lại bảo cậu ngồi xuống ghế, muốn nói về nội quy ký túc xá. Bàn của họ đối diện nhau, Doyoung yêu cầu Junghwan ngồi còn anh thì giải thích từng cái một cho cậu.

"Đầu tiên, điều rất quan trọng là tòa nhà ký túc xá có kiểm soát ra vào, em phải về trước 11 giờ. Thứ hai, mỗi phòng phải chịu trách nhiệm vệ sinh khu vực được phân công, chúng ta lau sàn hành lang trên tầng hai và tưới hoa vào thứ tư. Thứ ba..."

Hai mắt Junghwan gần như sắp nhắm lại, chỉ có thể đề nghị: "Tiền bối, anh cứ đưa bảng nội quy cho em trước đi, ngày mai em sẽ xem thật cẩn thận, bây giờ thì em thật sự rất mệt rồi."

"Nhưng anh phải đảm bảo rằng em hiểu rõ những vấn đề này." Kim Doyoung cau mày.

"Không sao đâu, em chắc chắn sẽ xem thật kỹ."

"Vậy cho anh số điện thoại di động và tài khoản Kakaotalk của em trước đi."

"Vâng, tiền bối ngủ ngon." Junghwan nheo mắt, để lại số điện thoại di động và tài khoản của mình trên tờ giấy nội quy ký túc xá, sau đó quay lại giường nằm xuống.

"Thật là một người cứng ngắc, dù mọi thứ đã viết hết trên giấy nhưng vẫn nhất quyết muốn nói lại cho cậu nghe." Nghĩ đến đây, Junghwan lấy chăn che nửa mặt, quay lưng về phía Doyoung mà ngủ.

Ngày hôm sau, khi Junghwan thức dậy Doyoung đã đi ra ngoài, cậu vội vàng lấy ra trong túi nhựa đồng phục mặc vào, sau đó đến trường.

Cạnh cộng trường có trồng hai cây hoa anh đào, một vài cánh hoa vô tình rơi xuống đồng phục của Junghwan, trông như pháo hoa đang chúc mừng cậu đã được ghi danh vào ngôi trường mơ ước của mình.

"Chờ một chút." Cậu bị ai đó chặn lại trước cổng: "Em quên đeo bảng tên rồi." Junghwan phát hiện người này chính là bạn cùng phòng mới của cậu.

Với vẻ mặt thờ ơ, còn chẳng cần hỏi tên đã trực tiếp ghi tên cậu vào sổ: "Cho dù là học sinh mới vào ngày đầu tiên cũng phải đeo bảng tên."

"Xin lỗi, em quên mất. Không đeo bảng tên có bị phạt gì không ạ?" Junghwan mặt dày hỏi Doyoung.

"Hôm nay thì anh không biết, còn tùy giáo viên chủ nhiệm, sau này sẽ bị trừ điểm." Doyoung nói xong, quay người tiếp tục nói chuyện với các bạn học bên cạnh, phớt lờ Junghwan.

Hậu quả là ngày đầu tiên Junghwan đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên nhắc nhở, khiến cả lớp đều nhớ tên cậu. Junghwan hận việc bản thân quên mang bảng tên, ngày đầu đi học đã bị giáo viên phạt đi chạy vặt, tất cả đều tại Kim Doyoung. Sau giờ học Junghwan mở điện thoại lên, nhìn thấy mấy tin nhắn từ số lạ gửi cho cậu, tin cuối cùng được gửi trước giờ vào học buổi sáng.

[Junghwan, anh nhìn thấy bảng tên của em trên bàn, ghim bảng tên lên đồng phục học sinh trước sẽ thuận tiện hơn, nếu không sẽ rất dễ quên.]

Chẳng lẽ Doyoung có năng lực đoán trước sao? Junghwan khóa màn hình điện thoại di động, trong lòng thầm than thở.

"So Junghwan, chúng ta đi dự lễ khai giảng đi." Bạn cùng lớp bên cạnh vỗ nhẹ vào vai cậu. Người bạn cùng lớp trước mặt có bờ vai rộng, đôi mắt hơi nhướng lên, trông hơi khó gần. "Ồ, tớ là Park Jeongwoo, ngồi gần cậu."

Tất nhiên Junghwan biết cậu ta ngồi cạnh mình, trong lòng có chút phàn nàn, nhưng cậu cảm thất thân thiết hơn sau khi trò chuyện với Jeongwoo.

Park Jeongwoo được nhận học bổng vì thành tích học tập tốt, và cậu ấy cũng sống trong ký túc xá.

"Vậy thì chúng ta có thể đi ăn cùng nhau." Junghwan lại nghĩ đến người chặn cậu ở cổng trường hôm nay, thật sự đáng ghét, cậu mím môi hừ lạnh.

"Nhưng tiền bối ở cùng ký túc xá không nói cho cậu quy định trước à? Tiền bối phòng tớ đã nói sẽ có kiểm tra trước cổng trường bảo tớ nhớ mang theo bảng tên." Jeongwoo hỏi Junghwan trong lúc xếp hàng chờ.

"Có lẽ..." Cậu dừng lại khi nhìn thấy Kim Doyoung và một tiền bối khác đi ngang qua họ.
Jeongwoo chào tiền bối bên cạnh Doyoung: "Jaehyuk hyung, sao anh lại ở đây?"

"À, hôm qua quên nói với em. Anh là thành viên Ban Kiểm tra Kỷ luật của trường, chịu trách nhiệm tuần tra lễ khai giảng."

"Bữa trưa không thể ăn cùng với anh được rồi, em có hẹn với cậu ấy, tối gặp lại nhau ở ký túc xá."

Jaehuyk chú ý tới Junghwan, cậu cũng ngoan ngoãn chào hỏi. "Xin chào các tiền bối." Junghwan giả vờ cũng chào Doyoung.

"Thật tốt, nhanh như vậy đã kết được bạn mới, bọn anh đi làm việc trước đây." Jaehyuk xoa đầu Jeongwoo rồi tiếp tục đi tuần tra cùng Doyoung.

"Mối quan hệ của cậu với tiền bối tốt thật đấy." Junghwan ghen tị.

"Jaehyuk hyung thật sự rất tốt bụng, hôm qua anh ấy cùng tớ đi tham quan ký túc xá, còn chỉ cho tớ căng tin ở đâu và phòng giặc đồ nào thường ít người. Tiền bối phòng cậu không được tốt à?"

"Cũng không biết nữa, có thể là bọn tớ không được hợp nhau." Junghwan nhìn theo bóng lưng Doyoung nói "Là tiền bối lúc nãy đi cùng với hyung của cậu."

Park Jeongwoo hơi ngạc nhiên. "Nhưng vị tiền bối đó rất đẹp trai, nhìn cũng rất hiền lành, nếu có quan hệ tốt với Jaehyuk hyung thì không thể là người xấu được. Hơn nữa hôm nay mới là ngày đầu tiên nên cậu thử từ từ làm quen đi nhé."

"Đừng nói chuyện này nữa. Tiền bối Jaehyuk có nói cho cậu biết căng tin trường có món gì ngon không?" Junghwan không muốn hỏi Doyoung.

/

Sau giờ học, Jeongwoo đưa Junghwan đi dạo quanh tòa nhà ký túc xá và phát hiện rằng có một sân thượng lớn trên tầng 4 nơi có thể phơi chăn bông và đôi khi sẽ tổ chức các hoạt động. Có một số bàn tròn, quán cà phê ở sảnh tầng một; máy bán hàng tự động và hàng ăn vặt thì đầy ắp bên trong ngõ 16 cạnh ký túc xá.

Phòng của Jeongwoo tình cờ nằm ở tầng trên của Junghwan, và họ đã thống nhất không gây ồn ào quá mức làm phiền nhau.

Junghwan trở về ký túc xá, định thay quần áo chạy bộ, Doyoung vẫn chưa về, cậu bắt đầu tự ý nhìn vào khu vực của đối phương.

Doyoung có vẻ thích những thứ có màu sắc rực rỡ, trong đó những đồ vật màu vàng là phổ biến nhất. Hành lý thay vì nói ngăn nắp đúng hơn là không có nhiều đồ dùng.Trên bàn ngoài đồ dùng học tập còn có một máy chơi game, giả vờ nghiêm túc, Junghwan cười lạnh. Đầu giường dán mấy bức ảnh, hình như là ảnh Doyoung và con mèo, nhưng Junghwan thích chó hơn, cậu lại phát hiện ra một điểm khác biệt của cả hai.

Junghwan đội chiếc mũ hoodie lên đầu và cầm quả bóng đi ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, Junghwan nhìn thấy Doyoung, Jaehyuk cùng một vị tiền bối mà cậu chưa từng thấy đang ngồi cùng nhau cười nói, cậu định giả vờ như không nhìn thấy, đi tới kéo mũ xuống một chút.

Tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, có người túm lấy đuôi áo của cậu.

"Junghwan, em đi đâu thế?"

"Đi tập thể dục."

"Vậy thì nhớ đừng về muộn nhé! Nhà ăn ký túc xá lúc bảy giờ đóng cửa, mười một giờ thì là giới nghiêm."

"Em biết." Junghwan thản nhiên nói rồi chạy ra ngoài. Cậu đến căng tin và mua ba nắm cơm và sữa, dự định tập luyện đến khoảng tám chín giờ.

Cho dù cuộc sống ở ký túc xá không như ý, cậu vẫn phải tiếp tục cuộc sống như thường lệ, mặc kệ đàn anh cứng ngắc. Nhưng mà không phải chính anh nhuộm tóc màu nâu, hàng ngày vẫn mặc áo len bên ngoài đồng phục học sinh, lại dám yêu cầu người khác tuân theo nội quy?

Trong ký túc xá có tương đối ít người, Junghwan có nửa sân tập luyện, nhưng tối nay biểu hiện của cậu rất kém. Quả bóng bật ra khỏi khung và rơi xuống cỏ, một con mèo lao ra như một mũi tên. Hình như Doyoung cũng có nuôi một con mèo, không biết anh ấy có đem mèo hoang hoang về ký túc xá không nữa...

Tại sao cậu cứ nghĩ đến tiền bối? Buổi tập tối nay trở nên nhàm chán, nhưng Junghwan lại không muốn quay lại sớm như vậy, sau khi chạy thêm hai vòng sân người đầy đổ mồ hôi mới về ký túc xá.

Ở chỗ lúc nãy, Junghwan đã nhìn thấy tiền bối lạ mặt vẫn ngồi đó, bên cạnh là người tóc nâu quen thuộc đang nằm.

"Này, hậu bối So Junghwan, lại đây." Vị tiền bối tuy rằng mặt nhỏ nhưng nhìn rất cường đại, vì thế Junghwan cung kính đưa tay ra phía trước, đi tới.

"Đừng ngạc nhiên tại sao anh biết em. Hãy để anh tự giới thiệu trước. Anh là Park Jihoon, lớp 12, một trong những quản lý hiện tại của ký tức xá. Em ngồi xuống đi, nhỏ tiếng thôi." Cậu cẩn thận kéo ghế ra vì sợ làm phiền đến Doyoung đang ngủ.

"Hậu bối, em phải đối xử tốt hơn với Doyoung." Jihoon thở dài và đóng cuốn sổ trước mặt lại.

"Em không có đối xử tệ với tiền bối Doyoung, nhưng chính anh ấy đã làm em xấu hổ trong lớp vào ngày đầu tiên." Junghwan cảm thấy có chút ủy khuất.

"Đó là trách nhiệm của em ấy. Doyoung hiện là Phó Trưởng ban Kiểm tra kỷ luật, và sẽ trở thành Trưởng ban chính thức vào năm sau. Anh ở cùng Doyoung năm trước, không còn ai tốt hơn em ấy đâu." Jihoon xoa đầu, dỗ dành Doyoung như một con mèo. Doyoung ngủ ngon lành và không cử động.

"Em có biết Doyoung đã chuẩn bị bao nhiêu công sức trước khi em vào ký túc xá không? Để anh bí mật cho em xem bản ghi chép công việc của em ấy."

Park Jihoon lặng lẽ lấy ra cuốn sổ đặt dưới cánh tay của Doyoung. Đó là một cuốn sổ da rất bình thường, có dấu hiệu sử dụng rõ ràng và nhiều nhãn dán khác nhau trên đó. Anh mở một trang ra, đưa cho Junghwan xem, phía trên là tên, ngày sinh và những thông tin cá nhân khác, bên dưới là những khoảng trống, món ăn yêu thích, câu lạc bộ muốn tham gia, những thứ cậu hy vọng anh sẽ làm...tất cả vẫn chưa được điền vào.

"Doyoung đã tự mình dọn dẹp ký túc xá một ngày trước khi em chuyển đến. Phải tự lấy chăn gối đệm, nhưng Doyoung đã mang nó đến cho em. Thực ra những nội quy của ký túc xá mà Doyoung mang về từ cuộc họp ngày hôm qua là đúng. Hôm nay em ấy cảm thấy rất có lỗi vì tối qua đã không giải thích rõ, sáng nay còn trừ điểm của em. Doyoung đã rất chật vật tìm cách có được mối quan hệ tốt với em, tối này còn định đợi em về cùng đi ăn.... " Jihoon vỗ nhẹ Doyoung đang ngủ say, anh vặn vẹo vài cái trước khi đứng dậy và vươn vai. Khi nhìn thấy Junghwan ở trước mặt, Doyoung lập tức duỗi lại tóc và ngồi thẳng.

"Anh đi đây! Hậu bối giúp anh đưa Doyoung về ký túc xá nhé." Jihoon nói xong liền về phòng.

Junghwan nhịn không được vuốt lại tóc rối cho Doyoung. "Tiền bối Doyoung so với ban ngày đẹp hơn một chút."

"Không có." Doyoung có chút xấu hổ.

"Xin lỗi hôm nay em về muộn, tiền bối đã ăn gì chưa?"

"Vẫn chưa, một lát anh đi mua mì ăn liền là được rồi."

"Anh thích mì xào hay mì phô mai?"

"Có vẻ như cả hai."

"Về ký túc xá em sẽ nấu mì cho anh, trước đây bạn em ăn qua đều khen ngon." Junghwan đã nghiên cứu một ít về việc ăn uống, muốn chinh phục được người khác thì đầu tiên phải chinh phục dạ dày của họ.

"Thật sao?"Doyoung ánh mắt sáng ngời, khác hẳn với lúc vừa tỉnh dậy.

"Nhưng anh có thể có một yêu cầu được không? Hy vọng Junghwan có thể đáp ứng anh."

"Anh nói trước đi, em muốn nghe."

"Đừng gọi là tiền bối nữa nhé. Gọi anh là hyung thôi!"

"Tất nhiên rồi, Doyoung hyung."

Vì vậy, lúc 9:30 ngày thứ hai đến trường, ấn tượng về Doyoung của Junghwan đã thay đổi 180 độ. Doyoung rất hài lòng với món mì xào phô mai độc đáo của cậu, không chỉ ăn mà còn cho cậu đánh giá rất cao.

Đối với những chỗ trống Doyoung để lại trong sổ ghi chép, Junghwan đã bí mật đứng dậy vào giữa đêm và điền vào. Thay vì để anh ấy mất thời gian tìm hiểu những điều này, tốt hơn hết là nên nói thẳng với anh ấy, dù sao cũng không quan trọng, điều quan trọng là họ sẽ hòa hợp với nhau như thế nào trong năm tới.

Cho nên buổi sáng đầu tiên khi Junghwan gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, Doyoung đã đánh thức cậu dậy đúng sáu giờ. Đây là việc đầu tiên So Junghwan muốn Kim Doyoung làm cho mình.

(hết phần 1)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro