Phần 3

Phần 3.1

Theo báo cáo thống kê, đối với nam sinh cấp 3, có hai khoảng thời gian trong ngày các em tràn đầy năng lượng nhất ngoài giờ học: một là giờ ra chơi và hai là giờ ăn trưa.

So Junghwan, người thường dành cả buổi học trước đó để suy nghĩ về thực đơn bữa trưa ở căng tin, hôm nay lại ngồi phịch xuống bàn xem điện thoại, như một chiếc bánh gạo chín quá.

"Này, Junghwan! Thế là đủ rồi, hôm nay cậu vừa xem điện thoại vừa thở dài bao nhiêu lần rồi?" Jeongwoo gần như trợn mắt nhìn Junghwan. "Đừng nói đến sandwich trứng, nếu bây giờ còn không đi ăn thì ngay cả bánh bao chay cũng không còn."

“Doyoungie hyung không nhắn tin cho tớ, cảm thấy không có khẩu vị."

"Tớ đói quá rồi, lát nữa đầu mà thiếu oxy không thể tập trung trong giờ học bị thầy bảo thì tớ sẽ nói do cậu hại tớ nhịn ăn.”
"Tớ nhớ Doyoung hyung quá!"

"Anh ấy đi tham quan chứ có phải nhập ngũ đâu, mới có hai tiếng thôi mà đã đến mức này?“ Jeongwoo không chịu nổi nữa nên từ trong ngăn kéo của Junghwan lấy ra một chiếc bánh, xé ra ăn. Không thèm quan tâm đến Junghwan nữa, Jeongwoo lại lo lắng hơn về trạng thái tinh thần của mình hơn.

Hôm nay là ngày các học sinh lớp 11 bắt đầu chuyến dã ngoại. Điểm đến là Hải Đô, thành phố lớn thứ hai trong cả nước, nơi các bạn sẽ ở lại trong ba ngày hai đêm. Nhà trường sắp xếp mỗi lớp đi đến những địa điểm khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Đêm hôm trước, Junghwan nằm trên giường nhìn Doyoung thu dọn hành lý của mình.

"Em cũng muốn đến đó. Thật không công bằng, tại sao chúng ta không được đi cùng nhau.”

“Bởi vì mỗi năm đều như vậy, bọn anh cũng là tiếp tục đến nơi trước đây các tiền bối lớp trên đã đến, lớp 10 các em sẽ đến Sơn Thành, chơi vui lắm đấy, anh nhớ có một tiệm bánh rất ngon gần Phố Văn Hóa.” Doyoung kiểm tra lại hành lí.

"Vậy em sẽ đến đó rồi mua bánh về cho anh!"

"Chờ một chút, anh có mấy tấm ảnh!" Doyoung hiếm có hưng phấn ngồi xuống bên giường Junghwan, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm những bức ảnh cũ, Junghwan lén lút tựa đầu vào vòng tay anh, cố gắng cùng nhau xem. Doyoung không có quá nhiều ảnh, nên rất nhanh đã tìm thấy.

Trong ảnh, Doyoung đang cầm đĩa bánh bằng cả hai tay. Dù đang nhìn vào ống kính nhưng đồng tử của anh ấy co lại và môi hơi hé ra biểu cảm như bị dọa sợ. Doyoung lớp 10 tóc xoăn, hiện tại để tóc thẳng, tuy cả hai kiểu đều phù hợp nhưng Junghwan lại có chút ghen tị với các bạn cùng lớp của Doyoung, trong khi đó Doyoung chỉ mãi chú ý đến những bức ảnh.

"Ai chụp ảnh cho anh vậy? Bố cục không tệ." Junghwan trong đầu tìm kiếm một từ liên quan đến nhiếp ảnh để bình luận.

"Jaehyuk chụp đấy, cậu ấy đam mê nhiếp ảnh một thời gian. Lúc này anh không cẩn thận làm rơi bánh nhưng may là không sao. Jaehyuk đã chụp lại khoảnh khắc đó."

"Hyung, anh gửi ảnh này cho em đi, đến đó em sẽ tìm nhanh hơn." Junghwan miệng thì hỏi nhưng tay đã cầm lấy điện thoại di động của Doyoung, gửi bức ảnh vào khung trò chuyện của cậu.

Nghĩ đến đây, Junghwan chỉ tiếc không lấy điện thoại gửi thêm mấy bức ảnh cho mình. Cậu không nhịn được gọi cho Doyoung một giây, hai giây, ba giây, cuộc gọi đã kết nối.

"Sao vậy, Junghwan?" Đó là một giọng nói quen thuộc nhưng trầm và bối rối.

"À, xin lỗi hyung, anh đang ngủ à? Em chỉ muốn xem anh đã đến nơi hay chưa."

"Lúc nãy anh ngủ trên xe rồi, em đợi anh chút nhé." Junghwan nghe không quá rõ, nhưng không đợi bao lâu đã nhận được câu trả lời. “Jaehyuk vừa nói còn khoảng nửa tiếng nữa.”

“Có phải Jaehyuk huyng ở bên cạnh anh không? ”

“Đúng rồi, em có nghe thấy giọng cậu ấy không? ”

"Hyung vất vả rồi, nhờ tiến bối Jaehyuk giúp anh chụp thêm nhiều ảnh nhé, đi chơi vui vẻ, anh ngủ tiếp đi.”

"Ừ, ừ!" Doyoung còn chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng nói như tiếng mèo con, hai người im lặng năm giây cho đến khi tín hiệu ngắt kết nối vang lên. Junghwan hài lòng cất điện thoại vào ngăn bàn. Jeongwoo thực sự chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu dần dần hình thành một ý nghĩ, khi cậu còn đang do dự có nên nói ra hay không, đã nghe thấy Junghwan đang nằm trên bàn thở dài.

“Tớ thật sự rất thích Doyoung hyung...”

“Tớ không thể nhịn được...Cậu nói về kiểu thích nào vậy? Kiểu tiền bối với hậu bối hay là…” Jeongwoo ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi. Cậu lớn hơn Junghwan một chút, coi như là hiểu biết hơn, đối với những chuyện như này đã từng gặp qua.

"Tớ không hiểu ý cậu, chỉ thích thôi. Tớ muốn ở bên Doyoungie hyung mọi lúc."

"Đợi tiền bối Doyoung lên lớp 12 thì sẽ chuyển sang phòng đơn, lúc đó chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm giúp đỡ học sinh mới.”

"Đó là hai việc khác nhau, nhưng mà có cách nào để không cần chuyển đi không? Tớ vẫn muốn được ở cùng với anh ấy."

“Cậu chắc cũng biết tiền bối Doyoung chọn ở kí túc xá để thuận lợi cho việc học đúng không? Ở phòng đơn chắc chắn tốt cho anh ấy ôn thi đại học.”

“Aaa, thật khó chịu, tớ thực sự muốn cưới anh ấy. Một khi chúng tớ kết hôn sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.”

Gia đình của Junghwan rất hòa thuận, ba mẹ cậu gặp nhau ở đại học, sau khi ổn định cuộc sống rồi mới kết hôn. Cha mẹ thường nói, quyết định đúng đắn nhất mà họ từng làm trong cuộc đời này chính là chọn người kia, điều này đã khắc sâu vào trong lòng của cậu.

"Tớ không hiểu nổi cậu. Cũng nghĩ đến tận chuyện kết hôn rồi thì quan tâm đối tượng trước đi. Anh ấy thực sự muốn đánh thức cậu dậy mỗi sáng à? Ngay cả mẹ tớ còn chẳng làm vậy." Jeongwoo  quay lại chỗ ngồi với hai tay ôm trán. "Mà muốn kết hôn thì phải yêu trước đã. Cậu có muốn hẹn hò với tiền bối Doyoung không? Tớ thấy anh ấy giống người giám hộ của cậu hơn."

Thật sự giống người giám hộ?

Jeongwoo cảm thấy như vậy từ gốc nhìn của một người ngoài, và trên thực tế, nó có vẻ giống như vậy. Junghwan không thể tưởng tượng được cuộc sống cấp 3 của mình nếu không có Doyoung sẽ như thế nào, bởi vì Doyoung luôn dịu dàng và mỉm cười chào đón cậu.

Kim Doyoung ở đầu bên kia của điện thoại sau trả lời cuộc gọi lại cảm thấy buồn ngủ, tối qua anh ngủ không đủ giấc, dù đây chỉ là chuyến đi ngắn bình thường, Doyoung vẫn rất lo lắng, lo bản thân không mang theo đủ đồ, lại phải lo Junghwan gặp phiền toái, cho nên vừa lên xe anh đã ôm túi ngủ thiếp đi, nhưng người bạn tràn đầy năng lượng bên cạnh lại không cho.

“Junghwan gọi cho cậu phải không?” Jaehuyk hỏi vào tai anh. "Phải công nhận là mối qua hệ phòng các cậu tốt thật đấy!”

"Mối quan hệ đã trở nên tốt đẹp như thế rồi á, thật tuyệt vời, Kim Doyoung." Mashiho ở hàng ghế đầu cũng quay lại, hai tay nắm vào ghế, để lộ nửa cái đầu tò mò.

"Đừng phóng đại quá như vậy...em ấy chỉ hỏi tớ đã đến nơi chưa. Mashiho à, cậu sẽ dễ bị say xe nếu quay đầu như thế đấy." Doyoung nhắc nhở Mashiho, xe mà phanh gấp thì sẽ rất nguy hiểm.

"Không sao đâu. Đường bây giờ đã bằng phẳng, nhưng cậu có ổn không? Tớ nghe nói say tàu xe có thể khiến cơ thể buồn ngủ mà không hay biết."

“Không sao, tớ chỉ đơn thuần là buồn ngủ mà thôi.” Doyoung sờ sờ lớp thứ nhất của ba lô, trong đó có thuốc say tàu xe mà Junghwan đưa cho anh ngày hôm qua.

“Bây giờ còn mỗi sáng đều gọi hậu bối thức dậy không?” Jaehyuk nói “Khi đến sinh nhật của Junghwan, tớ nhất định sẽ nhờ Jeongwoo của chúng ta tặng cho Junghwan một chiếc đồng hồ báo thức hữu ích.”

“Sao cậu không tự mình tặng nó đi.”

"Jeongwoo giàu nhé.” Jaehyuk nói một cách chắc chắn.

"Ký túc xá chúng tớ có đồng hồ báo thức, nhưng tớ cũng muốn dậy sớm để đọc sách. Nếu phải trực, thì tớ sẽ không có thời gian, như vậy tốt cho cả tớ và Junghwan." Doyoung nghiêm túc nói.

"Ngưỡng mộ cậu quá đi. Nhìn cậu ngủ say vào giờ nghỉ trưa, làm tớ cứ tưởng cậu bị ảnh hưởng bởi bạn cùng phòng." Mashiho nói. "Bây giờ tớ thường bỏ qua các bài tập buổi sáng, cảm giác như già đi rồi, không còn năng lượng. Nhưng mỗi lần tớ nhìn thấy Junghwan đều cảm thấy cả người em ấy đều tràn đầy sức sống."

"Vậy sao? Rõ ràng là Junghwan không thể tự thức dậy mỗi sáng." Trong đầu hiện lên ý nghĩ, nhìn thấy Junghwan ôm chăn không chịu buông ra, Doyoung liền đặt ra nghi vấn.

"Tớ chưa bao giờ thấy một học sinh cấp 3 nào năng động hơn Junghwan vào lúc sáu bảy giờ sáng."

Còn chưa kịp nói thêm vài lời thì tài xế đã mời Mashiho ngồi xuống, và cuộc trò chuyện về Junghwan tạm thời đã kết thúc.

Phần 3.2

Xe buýt đưa mọi người đến nơi, họ được bố trí phòng không có giường nên phải trải thảm dưới sàn, nhưng như vậy cũng tốt, buổi tối họ có thể tập trung lại trò chuyện với nhau.

Sạch sẽ và ngăn nắp, Doyoung rất hài lòng chụp ảnh gửi cho gia đình và Junhwan báo bản thân đã đến nơi an toàn, ba mẹ lập tức trả lời, Junghwan thì có thể đang bận, tin nhắn vẫn chưa hiển thị đã đọc.

"Đến nơi rồi, phòng cũng rất đẹp. Cậu có muốn mua quà lưu niệm gì không?"

Sau khi gửi tin nhắn, Doyoung bỏ điện thoại vào cặp rồi đi ra ngoài.

Xe buýt đang đi trên đại lộ ven biển, tài xế khuyên mọi người nên mở cửa sổ nhìn ra biển để có thể nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Điểm đến của họ là một bãi tắm gần đó, nơi có những địa danh có thể chụp ảnh làm kỷ niệm. Dù đã cuối xuân, nhiệt độ đang tăng lên từng ngày nhưng nước vẫn hơi lạnh. Doyoung vừa đặt chân xuống biển đã rùng mình, sau đó bị các bạn cùng lớp đẩy ngã xuống nước. Đây là cách mà chuyến tham quan chính thức bắt đầu.

Mục tiêu của Doyoung trong chuyến đi này là chơi dù lượn trên bãi biển, tận dụng cơ hội này để hoàn thành một mục trong danh sách mong ước của cuộc đời mình. Doyoung cảm thấy nó rất thú vị, trước khi đi còn đặc biệt hỏi tiền bối lớp trên và hẹn Mashiho.

"Xin lỗi, dù lượn hôm nay tạm thời đóng cửa do thời tiết vì gió quá mạnh." Nhân viên nói với họ, Doyoung ngẩng đầu nhìn bầu trời, từng đám mây chồng chất trong tầm mắt, cũng có chút xám xịt.

Chú nhân viên bên cạnh nhìn theo hướng nhìn của Doyoung và nói: "Không chỉ là gió, hình như trời sắp mưa to."

Doyoung thở dài, bật điện thoại lên và xem dự báo thời tiết, khả năng cao sẽ có mưa. Anh lập tức đi báo với giáo viên về tình hình. Trong vòng nửa tiếng, họ đã tập hợp lại, xếp hàng lên xe và rời đi sớm.

“Doyoung, cảm ơn em đã hỏi nhân viên, nếu không sẽ rất nguy hiểm khi chơi đùa trên biển khi có bão." Khi Doyoung đang đếm lại số lượng người, giáo viên đã đến và khen ngợi quyết định nhanh chóng của anh.

"Em chỉ truyền đạt lại thôi." Gió hơi mạnh, những giọt mưa bắt đầu rơi.

"Mới 4h30 chiều, vẫn còn rất sớm." Ngay khi họ ngồi xuống, Jaehyuk nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm với Doyoung.

“Chính là vậy.” Lúc này trời mưa rất to, nhưng bầu trời lại sáng hơn dự kiến. Những hạt mưa đập vào cửa kính rơi xuống, lần lượt để lại những vết dài. Đáng tiếc, Doyoung phải xuống xe trước khi quá muộn để giúp giáo viên sắp xếp cho học sinh vào nhà ăn. Có vẻ như anh còn bận rộn hơn cả lúc ở trường.

Cảm thấy túi quần rung lên, Doyoung lấy điện thoại di động ra sau khi nhìn thấy người gọi, anh xin lỗi các bạn cùng lớp xung quanh rồi bước ra khỏi khách sạn.

"Hyung ơi! Vừa rồi có chút ồn ào, nhưng bây giờ lại yên tĩnh hơn nhiều. Các anh tụ tập sớm thế à? Bãi biển đẹp không? Anh có vui không?"

“Anh rất vui, nhưng trời có hơi mưa.” Doyoung dựa vào cây cột trước khách sạn, nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài và vô thức nói.

"Anh lừa em! Nghe giọng anh không có năng lượng gì cả, nhưng mà nếu trời mưa to sẽ có cầu vòng, ngắm cầu vòng sẽ giúp tâm trạng anh tốt gơn đấy!”

"Cầu vồng không dễ nhìn thấy như vậy đâu."

“Chúng ta hãy cùng nhau đi biển vào cuối tuần trước khi hyung lên lớp 12 nhé! Nhưng biển có chút xa, chúng ta có thể đến nơi nào đó gần hơn. Có thể đi cùng trong kỳ nghỉ hè, anh cũng có thể chơi dù lượn." Giọng nói của Junghwan còn sống động hơn cả tiếng mưa, làm cho tâm trạng của Doyougn phấn chấn trở lại.

"Mặc dù kỳ nghỉ hè có thể phải tham gia rất nhiều lớp luyện thi, nhưng nếu Junghwan muốn, anh nhất định sẽ đi cùng em, anh có thể giúp đặt phòng khách sạn." Một kế hoạch được lập ra trong đầu Doyoung.

"Đương nhiên là em muốn được cùng anh đi chơi rồi! Nhưng mà anh nhớ nhận điện thoại của em đấy, em sẽ gọi video cho anh!”

"Vậy nếu anh ngủ quên thì sao?" Doyoung đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này.

"Trước khi đi ngủ phải báo cho em biết, em không muốn đánh thức anh bằng một cuộc điện thoại! Em sẽ cố gắng chọn lúc anh thức, đều tại anh không thèm trả lời tin nhắn của em.”

"Anh cũng từng bị Jihoon hyung mắng vì không trả lời tin nhắn.” Doyoung nhớ có lần Park Jihoon bị anh nhốt trong ký túc xá, Doyoung mãi đến trưa cũng không trả lời tin nhắn, khi phát hiện ra Jihoon nghỉ học cả buổi sáng thì mới biết, nghĩ đến chuyện đó Doyoung lại cảm thấy buồn cười.

"Tiền bối Jihoon mắng anh? Nếu em có một hậu bối giỏi như anh, em nhất định sẽ dắt đi vượt tường ra sau trường ăn bánh cá.”

“Thì ra ở ngõ sau trường chúng ta có bán cá à?”

“Hyung đừng nói với em là anh chưa ăn bánh ở tiệm nổi tiếng này đó nhé?”

“Mua cho anh đi!” Doyoung nói, anh có chút hối hận ngay sau đó, làm sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy với hậu bối của mình - trèo tường để trốn ra ngoài. Điều này là trái với nội quy của trường. Doyoung tự hỏi bản thân không muốn làm gương à?

"Anh ơi, anh muốn ăn thì hôm nào em sẽ mua cho anh, nhưng anh không được bắt em vì vi phạm kỷ luật đâu đấy!"

"Vậy khi đi mua đừng nói với anh nhé!”

"Tất nhiên, nếu không em sẽ được đưa đến gặp giáo viên. Em đi luyện tập đây, tối sẽ gọi cho anh." Doyoung nhìn đồng hồ, vô tình phát hiện cả hai đã nói chuyện quá lâu, còn năm phút trước khi Junghwan tập luyện.

“Xin lỗi vì làm em bị muộn nhé."

"Không đâu, rõ ràng là do việc tập luyện nên em mới không thể nói chuyện điện thoại với anh, hyung đi chơi vui vẻ!”

"Ừm." Cuộc gọi im lặng một lúc mới kết thúc. Doyoung nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu quay mặt ra bên ngoài, khi đó anh mới cảm nhận được mùi hoa dại và cỏ ẩm trong không khí. Dù mưa liên tục nhưng không đều, suy nghĩ chợt trở nên đơn giản hơn, Doyoung quay trở lại bàn ăn.

Bởi vì họ đến sớm nên các món ăn vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ. Học sinh vì đói bụng nên đã ăn trước các món phụ. Khi quay lại bàn, Doyoung thấy bạn của mình đang khuấy nước tương bằng đũa và chờ đợi.

Đột nhiên Mashiho lấy ra một gói kẹo và bắt đầu phân phát chúng. Khi đưa tới cho Doyoung, không cẩn thận đổ một nắm lớn vào tay anh, màu sắc sặc sỡ, Doyoung lấy tay nhặt những viên rơi trên người lên.

Có vẻ như mình đã bắt được cầu vồng, Doyoung nghĩ.

À, lại quên hỏi Junghwan muốn quà lưu niệm gì.

(hết phần 3)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro