Phần 7
Phần 7
1.
Junghwan nói với Doyoung rằng trước nhà cậu có một cái hồ. Quê hương của họ tin rằng có thần linh trong hồ vào thời xa xưa, họ sẽ ném thức ăn xuống hồ như một vật , đổi lại một nguyện vọng bằng cách ném xuống thêm một viên đá.
Junghwan hôm nay mở khóa thành tựu mới: Đến nhà Doyoung ăn tối.
Junghwan nghĩ rằng lần sau về nhà cậu sẽ phải ném thêm một viên đá vào hồ thần.
Chuyến thăm trang trọng như vậy buộc Junghwan lần đầu tiên phải tìm kiếm những món quà lưu niệm để mang đến nhà Doyoung. Doyoung ở bên cạnh nhìn, nói không cần mang theo cái gì, chỉ cần mang cái bụng đói là được. Junghwan từ chối và đưa Doyoung đi mua bánh quy nổi tiếng.
Trường học và nhà Doyoung nằm ở đầu phía đông và phía tây của thành phố, mất khoảng một giờ đi tàu nên cũng không gần lắm. Nhưng để trở về nhà Junghwan, phải mất hai giờ đi tàu tốc hành. Junghwan căng thẳng một tay nắm vào tay vịn, nhưng Doyoung hai tay đút túi quần, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, thẳng tắp nhìn ra ngoài cảnh vật quen thuộc với nó.
"Học ở đây hơn một năm, thật sự còn chưa có đi dạo xung quanh." Junghwan muốn tìm cái gì đó để nói chuyện.
"Em thậm chí còn chưa bao giờ đến cái đài quan sát nổi tiếng." Cậu không thường xuyên ra ngoài, và phạm vi hoạt động xa nhất của Junghwan có lẽ là phố ẩm thực gần trường, vì vậy nó khá mới lạ.
"Trong thành phố không có gì thú vị, ngoại trừ mua sắm." Doyoung nói. "Nhưng anh cũng chưa bao giờ đến đài quan sát. Đáng tiếc, điểm đến hôm nay không phải ở đó, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."
“Được.” Junghwan yên lặng viết vào sổ ghi chú trong đầu.
“Doyoung có rất nhiều nơi muốn đi với cậu, và bây giờ lại có thêm một nơi nữa...”
"Nhưng hôm nay chúng ta đã hoàn thành một cái, coi như bù đắp." Doyoung mỉm cười, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Junghwan.
2.
Gần trưa, chúng tôi đến nhà Doyoung. Nhà của anh ấy là một biệt thự nhỏ không có lối trang trí xa hoa, nhưng có thể thấy mọi vật dụng đều phản ánh sở thích của gia chủ. Trên bàn bày rất nhiều món ăn, mẹ lo khách nhỏ ăn không no nên không chịu cởi tạp dề, muốn tiếp tục nấu ăn nhưng Doyoung đã ngăn cản. Junghwan cầm một miếng rau xào lên, vì sao có vẻ đắng?
"Thật ra là anh đã nói dối em, xin lỗi, kỹ năng nấu nướng của mẹ không được tốt lắm." Doyoung thì thầm vào tai Junghwan.
"Cha anh nấu đồ ăn ngon hơn, nhưng cơ hội này hiếm có, anh muốn đưa em về nhà chơi.”
“Thì ra anh gầy gò tay chân là có nguyên nhân.” Junghwan nhẹ nhàng nhéo cổ tay Doyoung, sau đó lại nhéo cổ tay mình, nhưng lại quá cứng ngắc.
"Thật xin lỗi, Junghwanie. Hôm nay dì vui quá nên có chút bất cẩn. Xin hãy thứ lỗi cho dì nếu không chăm sóc tốt cho con." Mẹ Doyoung vội vàng dời đĩa thức ăn Junghwan vừa ăn ra xa và thay thế nó bằng một cái khác.
Junghwan cảm thấy Doyoung phải giống mẹ, cho dù đó là lông mày hay những nơi khác.
“Dì thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng Dobby đưa một người bạn về nhà là khi nào, ngay cả khi thằng bé vẫn còn là một học sinh cấp 2...mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện. Chắc là do gia đình đã làm thắng không vui vẻ giao tiếp với người khác. Dù sao hôm nay dì rất vui vẻ, cảm ơn con đã chăm sóc Dobby."
"Không, dì, Doyoung hyung thường xuyên chăm sóc con, anh ấy giúp đỡ con rất nhiều. Các bạn cùng lớp ở trường đều yêu quý anh ấy. Dù sao anh ấy cũng là tiền bối của chúng con, cho nên anh ấy rất nổi tiếng." Đặt nó vào bát và đưa cho Doyoung một ít.
"Cảm ơn dì hôm nay đã đón tiếp con, con đã lâu không về nhà, đã lâu rồi không được ăn đồ ăn ở nhà, mỗi ngày ăn cơm ở căng tin cũng chán."
“Vậy con ăn nhiều một chút, cùng Dobby ăn nhiều một chút, làm thằng bé béo lên, dì sẽ vui vẻ hơn.”
3.
Sau bữa cơm, Doyoung cùng Junghwan ra ngoài đạp xe. Doyoung ở phía trước, Junghwan ở phía sau, cậu không quen với nơi này nên giữ khoảng cách để có thể theo kịp anh.
"Anh ơi, biệt danh của anh là Dobby phải không?"
"Em nói cái gì?" Doyoung bên tai vang lên một nửa tiếng gió. "Dobby, biệt danh của anh là Dobby?"
"Anh ơi, anh chạy chậm lại đi, em không theo kịp." Doyoung giảm tốc độ, Junghwan thu hẹp khoảng cách, bọn họ có thể nói chuyện.
“Anh sắp trở thành học sinh cuối cấp, không thể làm bạn cùng phòng của em nữa, đánh thức em cũng không được.” Junghwan hỏi anh.
“Bởi vì anh phải ở phòng đơn, bây giờ em cũng không cần anh đánh thức em. Em cũng đã lớn rồi, cũng sẽ có hậu bối chung phòng. Có lẽ đến lúc đó em sẽ phớt lờ anh, và anh sẽ trở thành một ông già cô đơn như Jihoon hyung bây giờ."
"Hyung, không phải anh mới có nhiều hậu bối sao? Anh sẽ không trở thành một lão già cô độc đâu." Junghwan âm thầm suy tính trong đầu, ngoại trừ cậu ra, còn có rất nhiều người trong Ban Kiểm tra Kỷ luật, còn có Park Jeongwoo, và những người luôn bị Doyoung bắt vì đi muộn cũng thường thích trò chuyện với anh...Xem ra cậu cũng như họ là một hậu bối bình thường của anh.
"Dù vậy, em vẫn tương đối khác biệt. Em thấy đấy, anh không hề đưa các hậu bối khác về nhà, cũng không trở thành bạn cùng phòng với họ.” Doyoung cũng tính toán trong đầu, anh sẽ đánh thức Junghwan, mua quà lưu niệm cho Junghwan, nói cho Junghwan những bí mật của mình. Junghwan biết điểm mạnh điểm yếu của Doyoung.
“Nếu có thể, sẽ thật tốt khi em không phải là hậu bối của anh.”
"Aaa, em nói vậy làm anh hơi đau lòng đó.”
“Nếu bằng tuổi anh thì em đã biết anh sớm hơn. Em không cần anh dạy học hay dẫn đường cho em. Em muốn được trở thành bạn của anh. Anh bây giờ mới đau lòng, em đã bắt đầu đau lòng từ rất lâu rồi.” Junghwan cảm thấy dù có buồn cũng phải nói ra.
"Thật sự anh không nghĩ như vậy, em đối với anh vô cùng quan trọng, em không hiểu rồi, hậu bối ngốc. Nóng hay không? Muốn ăn kem không?" Doyoung nhấn phanh tay chờ đợi. Junghwan xuất hiện ở trước mặt anh.
"Em không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng em muốn ăn."
4.
Buổi chiều không có bao nhiêu người, Doyoung đi mua kem que. Doyoung mua hai vị cho Junghwan lựa chọn. Hai người ngồi cạnh nhau và lặng lẽ ăn kem. Thật kỳ lạ khi hai người thường được người khác đánh giá là trầm tính lại luôn gây ồn ào khi ở bên nhau. Junghwan cắn một miếng kem que vừa lạnh vừa chua.
“Em đã rất tức giận vì sau này không thể sống cùng ký túc xá với, nhưng anh vẫn cười em.”Junghwan lại nói đến việc này "Đừng có trách em, kỳ thực em như vậy là bởi vì quá thích anh"
“Anh không tức giận, bởi vì là em, cho nên anh sẽ không tức giận. Vì em quan tâm anh, anh cũng biết, cho nên đãi em ăn kem để giảm lửa giận nè." Que kem gần như tan thành nước và rơi vào tay Doyoung.
"Em đã nói thích anh, sao anh vẫn bình tĩnh như vậy..." Junghwan ăn kem xong, trong miệng vẫn còn cảm giác mát lạnh ngọt ngào, vùi đầu vào đầu gối.
"Không phải như vậy, em và anh chắc là thích khác nhau...." Anh đối với em quá bình tĩnh, giống như em đối với người khác trước đây, Junghwan nghĩ.
“Giống nhau.” Doyoung nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Junghwan, “Giống nhau.” Anh sẽ từ từ làm cho em tin tưởng. Doyoung lấy que kem trên tay Junghwan, đọc chữ trên nữa.
[1 cây nữa]
"Này Junghwan, trúng rồi này, em có thể ăn thêm một cây kem khác."
"Không ăn nổi nữa, em sẽ đau bụng, cho anh đó, dù sao cũng là anh mời mà." Junghwan ngẩng đầu nhìn người trên vai mình, quay đầu lại đầu mũi của cậu có thể chạm vào tóc của Doyoung.
"Lần sau hãy đưa anh về nhà em nhé. Anh muốn nhìn thấy cái hồ cạnh nhà em. Nó chắc chắn rất đẹp. Không biết có được phép cắm trại không, nhưng nếu nhà ở bên cạnh mà lại cắm trại có kỳ quặc lắm không? Còn có đi biển và em cũng chưa mời anh đến xem trận đấu...có rất chuyện chưa làm. Vì vậy, So Junghwan phải thích anh lâu hơn một chút, đợi anh. Đừng có lén lút đi một mình, như vậy thì không tính là cùng nhau hoàn thành đâu!”
Doyoung ăn miếng kem cuối cùng và phông chữ màu đỏ lại xuất hiện.
"Anh cũng trúng rồi, hôm nay đúng là rất may mắn, vậy anh tặng nó cho em đó." Doyoung đứng dậy, vươn vai kéo Junghwan vẫn đang ngơ ngác đứng dậy.
"Ban đầu anh muốn em ở lại nhà, nhưng tại sao hôm nay chúng ta không trực tiếp đến đài quan sát? Anh cảm thấy cũng tốt khi thỉnh thoảng làm gì đó không theo kế hoạch như thế này. Nếu đến đó bây giờ, chúng ta thể ngắm hoàng hôn."
"Anh đã hứa cho em xem cuốn album tốt nghiệp rồi đấy." Doyoung đã hứa với Junghwan trước khi đến đây. "Còn có truyện tranh, em vẫn chưa đọc xong, không biết dì đã chuẩn bị xong bữa tối chưa."
"Cứ lấy hết đi, bữa tối thì có thể hủy. Dù sao chúng ta còn có việc quan trọng phải hoàn thành, anh phải chịu trách nhiệm về mong muốn của em mới được."
"Anh ơi, khi em xem anime, các thành viên ban kiểm tra kỷ luật trong đó đều tuân theo kế hoạch và tuân thủ nội quy. Làm sao anh lại vào được ban kiểm tra kỷ luật vậy?"
“Bởi vì anh là Kim Doyoung.” Doyoung thực ra không giỏi đi xe đạp lắm, anh giỏi nhất là đi bộ. Anh siết chặt tay lái, muốn quay lại nhìn xe phía sau. Doyoung nhìn thấy Junghwan vững vàng đi theo anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngửa mặt lên trời thở một hơi.
Doyoung tin rằng một ngày nào đó Junghwan sẽ biết Kim Doyoung, học sinh năm hai trung học, giả vờ dũng cảm và rụt rè đi phía trước, trong khi So Junghwan, học sinh năm nhất trung học, đi ở phía sau anh không phải là một chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ dù có nói điều gì thì Junghwan cũng không tin, vì em ấy là một hậu bối ngốc nghếch.
Vậy thì đợi đến lúc đá ước nguyện dưới hồ thần chất thành tháp thành núi chọc thủng cả mặt hồ. Junghwan tự nhiên sẽ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro