04
Author: 一次性贩卖机
Translator: JinviTr
Theo sự sắp xếp của công ty, Kim Jennie sẽ tham gia một chương trình tuyển tú trong hai tuần. Nếu giành được vị trí đầu tiên, nàng sẽ ra mắt solo. Đây là một chương trình rất nổi tiếng nhiệt độ rất cao. Các thực tập sinh bình thường chăm chỉ nếu nổi bật, bộc lộ tài năng, trở về là có thể thu hoạch danh tiếng, tiền tài cùng giấc mơ. Kim Jennie hào hứng nhảy và hát trong phòng khách nhỏ, ôm Kim Jisoo và nói rằng nàng sẽ trở nên nổi tiếng, sau đó có thể cùng nhau sống trong một biệt thự lớn trong tương lai và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Kim Jisoo cũng thực sự hạnh phúc cho nàng, vuốt ve lưng Kim Jennie, chúc nàng sẽ có ngày được ra mắt.
Chương trình tuyển tú là một sinh hoạt khép kín. Vali của Kim Jennie chứa quần áo và sản phẩm chăm sóc da, một chiếc máy ảnh tự động, và khi nàng ngồi trong xe do công ty sắp xếp, nàng vẫn còn cầm trên tay mầm cây hoa cẩm tú từ Kim Jisoo.
"Chờ em thành công trở về." Kim Jennie cười hì hì hướng Kim Jisoo phất tay, cùng chị làm một ngắn ngủi cáo biệt.
Đóng kín huấn luyện nhất định phải nộp lên điện thoại di động, ngày nào đó Kim Jisoo ở vô biên nhớ nhung bên trong thu được một cái tin nhắn từ Kim Jennie, chị vô cùng ngạc nhiên và vui sướng tột độ.
"Có một người bạn thân có quan hệ tốt lén lút giấu điện thoại di động, nhắn cho unnie một tin báo bình an nè :p rất nhớ chị nha~ con mèo mập có ăn cơm không đó? hoa em trồng có nở không? chị có nhớ em không?"
Kim Jisoo cười đáp: "Mèo mập ngày càng béo mà hoa chưa nở, rất nhớ em." Chị nghĩ đến đó lại nhắn thêm một câu, "Chờ em trở về, hoa liền nở ra."
Kim Jennie, người không biết trồng hoa, may mắn gặp được Kim Jisoo, người cái gì cũng biết. Khu vườn mà nàng ngày nhớ đêm mong dường như không còn chỉ có ngày và đêm nữa. Kim Jennie nói cẩm tú cầu giống như hoa của lễ cưới, còn nói chờ những đoá cẩm tú của chúng ta nở ra, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới cho con mèo béo trong phòng khách.
Thế nhưng so với hoa cẩm tú nở ra sớm hơn, cha của Kim Jisoo, người mà chị đã hai năm không gặp tìm đến cửa.
Cha chị, cả người đeo đầy vàng và bạc, đứng trước cửa căn nhà cho thuê đổ nát, nhìn đồ đạc trang trí bên trong một cách ghê tởm. Thời kỳ nổi loạn tuổi trẻ của Kim Jisoo dường như đã đến muộn, và chị đứng ở cửa mà không có ý định nhượng bộ. Cha chị ném một tấm vé máy bay, còn có hời hợt ba câu nói.
"Náo đủ chưa? Nếu hổ thẹn rồi liền trở về đi học."
"Mẹ ngươi bệnh, đã hai năm rồi, mỗi ngày nhớ ngươi một đứa con gái bất hiếu, vừa khóc vừa nhớ."
"Cái chương trình mà bạn gái nhỏ của ngươi tham gia dùng tiền liền có thể sắp xếp được, dễ dàng mua được loại bỏ nó, vừa vặn ta có như vậy chút tiền nhàn rỗi, có thể ở trên người nó lãng phí một ít."
Kim Jisoo từ khi bắt đầu hiểu chuyện cho tới bây giờ căn bản không khóc qua mấy lần, hiện tại cũng đi không rơi được nước mắt, chỉ là ôm cái kia đàn điện tử không ngừng mà ấn lại 1155665. Chị nhớ lại mùa hè nóng bức ở Hồng Kông và cảm thấy mọi thứ đặc biệt không thực. Cây leo là hư ảo, Công viên Cửu Long là hư ảo, bộ phim xanh vàng là hư ảo, và những cuộn trứng thủ công là hư ảo. Chị cảm thấy mình là một kẻ dối trá, một kẻ không có đường lui. Xông vào căn phòng thuê này chính là chị, ôm Kim Jennie chính là chị, nói không rời đi chính là chị, cam kết muốn cho Kim Jennie một hoa viên cũng là chị. Chị nghĩ đến người kia đã đang đổ mồ hôi và ấp ủ những ước mơ của mình ở nơi khác, và thậm chí không còn sức để viết một lá thư từ biệt.
Có lẽ quá khứ quá may mắn, liền nhất định kết thúc không đẹp đẽ.
Khi Kim Jisoo đang bay trên bầu trời cao, chị mang theo những ký ức nặng nề trong túi xách của mình, chị ích kỷ lấy đi chiếc đĩa hát mua ở Hồng Kông và chiếc đàn piano đồ chơi đầy màu sắc.
Chị ở trong phòng thuê ngơ ngác hồi lâu đối diện với tờ giấy trắng, cuối cùng chỉ viết một dòng khi trời đã hửng sáng.
"Sẽ không gặp lại."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro