Chapter 12
Author: _blinkdeukie_
Translator: JinviTr
Jisoo bước xuống từ chiếc xe và gặp hàng tấn máy ảnh và đèn flash. Đó là thứ Sáu và đó là ngày đi Paris. Vì đó là một chuyến đi công tác, nó đã được thông báo công khai vì vậy truyền thông và người hâm mộ đã đến. Với sự giúp đỡ của quản lý bên cạnh, cô để cho truyền thông chụp một vài hình ảnh và nhanh chóng đi vào bên trong sân bay. Một đám đông lớn hình thành xung quanh họ, mọi người tiếp tục la hét:
"Jisoo saranghae!"
"Jisoo cô đang hẹn hò sao?"
"Cô có vui khi được lên bìa Vogue Mỹ không?"
"Cảm giác của cô như thế nào khi được lên Vogue Mỹ?"
"Jisoo cô đang hẹn hò với ai?"
"Jisoo có thật là cô đang hẹn hò không?"
"Có đúng là cô đã cướp lấy cơ hội của người khác để được lên Vogue không?"
"Có thật là cô đã cãi nhau với Rosé không?"
"Jisoo cô thật xinh đẹp!"
Giới truyền thông đang đưa micro tới trước mặt Jisoo, cô cúi đầu xuống và bước nhanh. Với sự giúp đỡ của các vệ sĩ, Jisoo đã có thể xoay sở để vào phòng chờ VIP.
Điều mà giới truyền thông và người hâm mộ không nhận thấy là, không lâu sau khi Jisoo đi vào, một chiếc xe màu đen khác cũng đến, với nhiều vệ sĩ hơn nữa. Jennie, Lisa và Rosé đã ở đó. Bằng cách nào đó, Jennie đã thuyết phục được Taehyung không theo cùng, nàng sợ sự hiện diện của anh bằng cách nào đó sẽ phá vỡ mối quan hệ của mình và Jisoo.
Nhưng, Irene thì đi theo cùng. Đó là một câu chuyện dài nhưng tóm lại, hóa ra Irene đang làm việc cho bố của Jennie và vì bố của Jennie đang có kế hoạch để Jennie kế thừa công việc kinh doanh của mình, ông nghĩ rằng nàng cần một người nào đó hướng dẫn. Irene là một trong những nhân viên giỏi nhất được giao nhiệm vụ giúp Jennie. Vì vậy, chị đã theo cùng.
Mọi người bị thu hút bởi số lượng vệ sĩ bao quanh họ nhưng họ nhanh chóng di chuyển đến phòng chờ để không thu hút đám đông. Bốn người họ bước vào phòng chờ VIP và thấy quản lý của Jisoo đang đợi họ bên ngoài. Theo sau người quản lý, họ đến một phòng riêng ở góc và Jisoo đã ở đó chờ họ.
Lisa thả người lên đi văng và kêu lên:
"Lâu lắm rồi em mới không bị mọi người vây quanh ở những nơi công cộng!"
Jisoo lườm Lisa và nói:
"Em đang thể hiện đó hả?"
Lisa ngượng ngùng gật đầu, Jisoo đảo mắt và quay đi.
"Em nên đi lấy đồ ăn" Rosé nói
"Tớ sẽ đi với cậu!" Lisa nói
"Mang cho chị một ít nước trái cây" Irene nói
Lisa gật đầu và hỏi:
"Còn gì nữa không?"
"Chị phải giữ dáng, buổi chụp hình là vào ngày mai", Jisoo trả lời
"Jen?" Lisa hỏi
Jennie lắc đầu, Lisa gật đầu rồi họ quay đi. Quản lý và trợ lý của Jisoo cũng rời đi để xác nhận chi tiết chuyến bay.
Rosé và Lisa rời khỏi phòng và đi bộ đến khu vực ăn uống. Lisa không thực sự đói vì họ vừa mới ăn sáng vào lúc, có lẽ là một giờ trước, nhưng tự nhiên, Rosé đã đói. Em ré lên trong sung sướng nhìn tất cả những món ăn đó. Em nắm lấy cánh tay Lisa và lắc nó và nói:
"Ôi chúa ơi! Làm thế nào tớ có thể ăn hết tất cả những thứ này?"
"Cậu không cần phải làm vậy" Lisa nói
"Nhưng tớ muốn ăn!" Rosé bĩu môi
"Cậu biết đó, nhìn thức ăn trước mặt mình mà không ăn là một tội lỗi đó" Rosé nói
Lisa lắc đầu và nói:
"Điều này hoàn toàn chả có nghĩa gì cả"
"Được rồi, chúng ta phải nhanh lên thôi" Rosé nói
"Tại sao? Không ai nhìn chúng ta cả" Lisa nói
Cậu sợ rằng có người sẽ nhận ra họ
Rosé nhíu mày và nói:
"Không đồ ngốc này, điều đó không quan trọng, tớ chỉ sợ mọi người sẽ lấy hết thức ăn thôi"
"Cậu biết không, cậu thật sự điên rồ khi cậu đói" Lisa bình luận
Rosé phớt lờ cậu và đi về phía trước để chọn thức ăn, Lisa cười khúc khích và đi theo em.
Cả hai trở về phòng với một ít thức ăn. Có mì ống, pizza, bánh ngọt, món tráng miệng và nhiều hơn nữa. Irene quét qua những món ăn của họ và hỏi:
"Nước trái cây của chị đâu?"
Cả hai mắt Lisa và Rosé mở to sau khi trao đổi cái nhìn, Lisa lo lắng cười khúc khích và nói:
"Đ-đang tại quầy pha chế chăng?"
Irene làm Lisa và Rosé sợ hãi, có lẽ vì vẻ ngoài lạnh lùng của chị và chị không bao giờ cười, chị có thể khá đáng sợ, giống như Jennie. Thật ra cả hai đều sợ tất cả mọi người, ngoại trừ Jisoo, vì cô đã nhìn thấy Irene và Jennie thật. Trông họ thật đáng sợ nhưng tâm trí họ thực ra đang lang thang đến nơi nào đó, nên họ không cười.
Irene nhìn Lisa và không nói gì, Lisa lập tức nói:
"Em sẽ đi lấy nó cho chị!"
Irene chậm rãi gật đầu và nói:
"Cảm ơn em"
Lisa đi ra ngoài để lấy nước trái cây trong khi Rosé bắt đầu cắm mặt vào thức ăn của mình. Một lúc sau, Lisa quay lại với một ly nước trái cây và vẻ mặt bối rối, cô đưa nước trái cây cho Irene và hỏi:
"Đợi đã, bây giờ chị là trợ lý của Jennie phải không?"
"Giống như một người hướng dẫn hơn nhưng gọi vậy cũng được" Irene trả lời
"Vậy tại sao em lại phải phục vụ chị?" Lisa bối rối hỏi
"Tại sao không?" Irene hỏi
"Nhưng em không làm việc cho chị mà!" Lisa kêu lên
"Vậy thì?" Irene hỏi
"Khoan đã em hơi bối rối" Lisa nói
Rosé lắc đầu và nói:
"Cứ đến đây và ngồi cùng tớ đi"
Lisa nhún vai và quẳng tất cả sự bối rối đi, cậu vui vẻ bước tới và ngồi xuống bên cạnh Rosé.
Căn phòng yên tĩnh đôi khi, tất cả bọn họ chỉ quan tâm đến việc của chính họ. Sau một lúc, quản lý của Jisoo đến và nói với họ rằng đã đến lúc họ lên máy bay. Theo vé, Lisa và Rosé được ngồi cùng nhau, Jennie với Irene và Jisoo với người quản lý của cô.
Lisa và Rosé đi lên trước và ngồi vào chỗ của họ. Jennie sau đó ngồi xuống trước mặt Lisa, nàng ngồi xuống và thắt dây lưng sau đó hít một hơi thật sâu và liếc nhìn phía sau. Nàng thấy Jisoo từ từ đi về phía trước và sâu trong tâm Jennie hy vọng cô sẽ ngồi xuống bên cạnh mình.
Nhưng cô đã không làm thế.
Jennie quan sát khi Jisoo từ từ tiến về phía nàng rồi di chuyển đi xa hơn, cuối cùng cô ngồi xuống ở cách hai hàng ghế trước. Khoảnh khắc đặc biệt đó, nỗi buồn trào dâng trái tim của Jennie, nàng cúi đầu xuống và cắn môi để ngăn nước mắt chảy ra.
Irene ngồi xuống ghế bên cạnh và ngay lập tức nhận ra sự khác biệt của nàng. Chị cau mày nhưng chẳng mấy chốc Jennie ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra. Dù cho Irene nhận thấy đôi môi của Jennie hơi run rẩy, chị quyết định cho Jennie một chút thời gian để bình tĩnh lại.
Máy bay cất cánh sớm. Irene quan sát khi Jennie lấy ra một số kẹo từ túi của nàng. Không đoán được những thứ này sẽ được lấy ra từ túi của Jennie, Irene hỏi:
"Cái đó để làm gì?"
Jennie nhìn đống kẹo một lúc lâu và cuối cùng nhẹ nhàng nói:
"Không có gì"
Jennie ném tất cả đống kẹo đó vào túi trên ghế mà không do dự. Irene biết điều gì đó không đúng. Chị thở dài và hỏi:
"Em có muốn nói về nó không?"
Jennie quay đầu về phía Irene và hỏi:
"Nói về cái gì?"
"Em" Irene nói
Chị dừng lại một lúc rồi tiếp tục:
"Và có lẽ là Jisoo nữa"
"Cái gì? Chả có gì cả, mọi thứ đều ổn" Jennie nói
Irene nhíu mày và nói:
"Làm ơn đi, cả hai đứa đã không nói chuyện với nhau kể từ sáng nay, cả hai đứa cũng không ngồi cùng nhau và em đang hành động kỳ lạ"
"Điều đó không đúng" Jennie nói
"Vâng đó là những gì chị đã thấy, em có thể cho chị biết nếu chị sai" Irene nói
Jennie cúi đầu nhưng không trả lời, Irene đoán và nói:
"Cả hai đứa đã có một trận cãi nhau à?"
"Không" Jennie trả lời trong khi lắc đầu
"Em ấy không chấp nhận lời xin lỗi của em?" Irene đoán
"Không" Jennie trả lời
"Không có nghĩa là em ấy đã không hay là không, em ấy đã làm vậy?" Irene hỏi
"Chị ấy nói chị ấy đã tha thứ cho em rồi" Jennie nói
"Nhưng chị ấy sẽ không quay lại với em", nàng tiếp tục
"Vì bố mẹ em?" Irene đoán ngay
Jennie từ từ lắc đầu, nàng khẽ mỉm cười và nói:
"Chị ấy nói chúng em có thể cùng nhau vượt qua"
"Vậy thì?" Irene hỏi
Jennie nhắm mắt và lẩm bẩm:
"Taehyung, chị ấy muốn em rời xa anh ấy"
"Vậy thì cứ rời đi! Em bị cái gì vậy?" Irene kêu lên
"Chị không hiểu, Tae Hyung, anh ấy là một chàng trai tốt và em yêu anh ấy rất nhiều, giống như em gái với anh trai -" Jennie nói nhưng bị Irene cắt lời
"Em nói giống như em gái với anh trai , vậy tại sao em phải ép mình phải yêu cậu ấy", Irene hỏi
Jennie lắc đầu và nói:
"Em không thể làm tan vỡ trái tim anh ấy, em không bao giờ có thể làm điều đó với anh ấy"
"Nhưng em đang làm tan vỡ trái tim của Jisoo ngay bây giờ! Em có đủ khả năng để thấy điều đó không? Em có muốn điều đó xảy ra không?" Irene hơi hét lên, giống như Jennie nói, chị không hiểu
Họ thu hút sự chú ý của Lisa và Rosé, Lisa đứng dậy một chút và nói:
"Ái chà, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nhưng họ đã không trả lời. Jennie lắc đầu lần nữa và quay đi, Irene khẽ nắm lấy cổ tay nàng và nói:
"Jennie, nhìn chị này, em có biết trái tim của Jisoo đang tan vỡ, một lần nữa, vì em, làm thế nào em có thể ích kỷ như vậy chứ?"
Jennie không trả lời cũng không quay đầu lại, nhưng họ chợt nhận ra cơ thể nàng hơi run rẩy, Rosé cau mày và khẽ gọi:
"Jennie?"
Đầu Jennie quay lại và nước mắt tuôn rơi, nàng rũ bỏ sự kìm kẹp của Irene và nói trong khi khóc:
"Chị nghĩ rằng em không biết? Chị nghĩ rằng em muốn điều này xảy ra sao?"
Những ngón tay run rẩy của nàng chỉ vào trái tim mình và nói:
"Nơi này, nó đau gấp ngàn lần, gấp triệu lần, vì em biết mình đã gây ra tất cả nỗi đau của chị ấy"
"Nhưng em thà để chị ấy đau khổ, để em đau khổ, hơn là chia tay với Taehyung, chị biết tại sao không?" Jennie hỏi
Nàng mò mẫm qua lưng và lấy ra một cái chai nhỏ và đập mạnh vào tay cầm ghế, Rosé nhặt nó lên và đọc mô tả, khuôn mặt em lập tức trở nên tối sầm. Lisa cúi xuống đọc và mặt cậu cũng tối sầm lại ngay lập tức.
"Bởi vì Taehyung đã cứu mạng em, anh ấy đã vá lại những mảnh vỡ của em. Anh ấy đã cho em hy vọng, anh ấy đã cho em một cuộc sống mới", Jennie nói
Irene nhận lấy cái chai và trên đó có chữ 'Thuốc chống trầm cảm'. Đó là một loại thuốc cho bệnh nhân trầm cảm.
Nhìn khuôn mặt tối sầm của Irene, Jennie khẽ mỉm cười và nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nàng kêu lên:
"Chị có biết trầm cảm là gì không? Em cảm thấy vô dụng, em cảm thấy vô hồn, em cảm thấy như đang tự sát mỗi ngày, em thức dậy hàng ngày với suy nghĩ tại sao em lại thức dậy, em cầu nguyện với Chúa mỗi đêm để mình có thể chết đi, mỗi ngày như địa ngục đối với em , em ước gì mình sẽ chết, em thực sự đã làm vậy "
"Rời bỏ chị ấy đã lấy đi mạng sống của em, nhưng Taehyung đã cho em một cuộc sống mới, anh ấy lắng nghe, anh ấy hiểu em, chị ấy không hiểu em, vì vậy em không ép buộc chị ấy, chị không hiểu em, em cũng không ép buộc chị"
"Chị nói em ích kỷ, có thể là em ích kỷ, nhưng Taehyung giống như người duy nhất giữ cuộc sống của em cho đến bây giờ, em không thể rời đi và giả vờ không có gì xảy ra, em yêu chị ấy, với tất cả cuộc sống của em , nhưng làm sao có thể làm như vậy nếu em thậm chí không có một cuộc sống? "
"Chị ấy không hiểu, chị không hiểu, họ không hiểu, không ai hiểu, nhưng bây giờ mọi người đang yêu cầu em rời khỏi người duy nhất hiểu mình. Em có thực sự là người ích kỷ không?" Jennie nhẹ nhàng hỏi
Irene đã không trả lời, vì vậy Lisa và Rosé cũng vậy, có quá nhiều thông tin để họ tiếp thu. Không ai có thể liên kết Jennie với chứng trầm cảm, điều đó nghe có vẻ không đúng lắm.
Nhưng nó giải thích tại sao kể từ khi họ tái hợp với Jennie, nụ cười của nàng lại khác, nó có vẻ không tự nhiên, nó không đơn giản như trước đây.
Irene dụi mặt vào tay và nói:
"Lisa hoặc Chaeng, chị có thể đổi chỗ với em không, chị cần một chút thời gian"
Rosé gật đầu và đổi chỗ với Irene, em ngồi cạnh Jennie và thắt dây an toàn. Jennie lau nước mắt và nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ bởi vì nàng đã khóc, nàng sớm ngủ thiếp đi.
Có một lúc, Jennie gần như rơi vào một giấc ngủ sâu. Nhưng nàng cảm thấy như có ai đó đang cầm tay mình, nàng khẽ mở mắt ra rồi nhận ra đầu nàng đang dựa vào vai Rosé, người đang nắm tay nàng là Rosé. Jennie bối rối khi nước chảy xuống từ trán nhưng rồi nàng nhận ra đó là nước mắt của Rosé.
Nàng quyết định im lặng và không lâu sau, nàng nghe Rosé lầm bầm:
"Chị nên nói với em. Em sẽ ở bên cạnh chị. Làm thế nào em có thể để chị một mình chứ?"
Rồi em khóc thêm một chút nữa và nói:
"Tại sao chị không nói với em? Em đã nghĩ chúng ta là bạn bè? Chúng ta đã biết nhau rất lâu, chị nên nói với em chứ! Em ghét chị! Em ghét chị rất nhiều! Làm thế nào chị có thể tự mình chịu đựng lấy mọi thứ?"
Em bắt đầu lớn tiếng hơn một chút và em nhận ra điều đó, vì vậy em buộc mình phải bình tĩnh lại và sau một thời gian, Rosé nắm chặt tay Jennie hơn bao giờ hết và với một giọng nói nức nở, em nói:
"Em xin lỗi, em xin lỗi Jen, em xin lỗi vì đã không ở đó, em xin lỗi vì đã không hiểu, tất cả là lỗi của em"
Jennie mỉm cười và trả lời:
"Đó không phải lỗi của em"
Rosé nhảy cẫng lên một chút và nói:
"Chị thức rồi hả?"
Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, Jennie đáp:
"Chưa"
Rosé đẩy đầu nàng ra và ôm nàng vào lòng. Jennie cười khúc khích một chút và nàng cảm thấy nước mắt của Rosé trên lưng mình. Rosé vùi đầu vào vai Jennie và nói:
"Làm ơn, xin chị hãy cứ hạnh phúc và khỏe mạnh, làm ơn"
Jennie nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Rosé và cuối cùng khẽ lầm bầm:
"Chị sẽ, chị sẽ cố gắng hết sức"
Sau một thời gian rất dài, họ đã hạ cánh tại Paris. Jennie, Irene, Rosé và Lisa đang trong tâm trạng buồn bã, Jisoo là người duy nhất không tham gia vào cuộc trò chuyện vì cô vừa thức dậy sau một giấc ngủ 12 tiếng. Họ đến khách sạn và bắt đầu nhận phòng. Tất cả họ đều có phòng riêng, ngoại trừ Lisa và Rosé. Họ chuẩn bị quay trở lại phòng riêng thì quản lý của Jisoo nói điều gì đó khiến năm người họ rớt cằm.
Họ đang đợi thang máy thì Somin bất ngờ gọi Jennie:
"Cô Jennie!"
Jennie quay lại và ngân nga đáp lại, Vì vậy, Somin tiếp tục:
"Vì cô đang thực hiện một buổi chụp hình với Jisoo, cô có muốn bắt đầu xây dựng bầu không khí không?"
"Huh?" Jennie bối rối hỏi
Jisoo cũng cau mày và hỏi:
"Chị đang cố nói điều gì vậy?"
"Chị đang nói cả hai người nên ở chung một phòng, điều đó giúp tạo ra phản ứng" Somin nói
Miệng của mọi người rơi xuống sàn, Jisoo chuẩn bị phản kháng khi Jennie mỉm cười và nói:
"Tôi thì ổn thôi"
Đôi mắt của Jisoo mở to muốn phản kháng khi Somin kết luận:
"Được rồi, nghe tuyệt đó!"
Cô ấy lấy đi thẻ phòng mà Jisoo đang cầm cho phòng riêng của mình và nói:
"Em sẽ chia sẻ một phòng với cô Jennie từ bây giờ!"
Ngay sau đó, thang máy đến, Jennie, Lisa, Rosé và một vài người đi lên trước, những người còn lại phải đợi chuyến tiếp theo. Sau khi cánh cửa thang máy đóng lại, Jisoo quay sang Somin và kêu lên:
"Tại sao chị làm vậy?"
"Làm gì?" Somin hỏi như không có gì xảy ra
"Chị làm cho em ngủ với em ấy!" Jisoo kêu lên
"Trước hết, chỉ là ngủ cùng phòng với cô ấy, không phải ngủ với cô ấy" Somin nói
Trước khi Jisoo có thể nói bất cứ điều gì, Somin tiếp tục:
"Thứ hai, cô ấy là phụ nữ"
"Vậy thì sao? Mọi thứ đều có thể xảy ra!" Jisoo kêu lên
Somin quét cơ thể của Jisoo sau đó nói:
"Chà, xin chúc mừng em, em là người may mắn"
"Gì chứ!" Jisoo hét lên, những gì Somin nói là không thể tin được với cô
Somin cười khúc khích và nói:
"Hãy thư giãn đi, không có gì xảy ra đâu, chị đã làm điều này bởi vì chị muốn em biết thêm về cô ấy"
"Tại sao?" Jisoo hỏi
"Bởi vì cô ấy là người thừa kế của Kim's Group, nếu cô ấy thích em, đó sẽ là một điều rất tốt cho tương lai của em", Min nói
Rồi cô ấy lại gần và nói:
"Nếu cô ấy thích em, hãy quyến rũ cô ấy! Tóm lấy cô ấy! Em nghe rõ chứ!"
Irene, người đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện, phá lên cười, Jisoo nhìn Somin một cách nghiêm túc và cô ước gì mình có thể sa thải cô ấy ngay bây giờ.
-----------------------------------------
đáng ra đăng hồi chiều rồi á mà bận ngắm mấy chụy du túp bơ dẫy đầm rồi nên h mới up nè ahihi :3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro