Chapter 14


Author: _blinkdeukie_
Translator: JinviTr


Sau khi được đưa trở lại phòng, Jennie đi tắm. Nàng cảm thấy tốt hơn sau khi nghỉ ngơi và sự hiện diện của Jisoo chắc chắn có ích. Trong khi chờ Jennie đi tắm, Jisoo rút điện thoại ra và lướt qua các thông báo.

Cô thấy rằng quản lý của cô đã gửi cho cô lịch trình cho ngày mai. Sau khi xem qua tất cả mọi thứ, cô nhận ra đó là một lịch trình khá lỏng lẻo đối với cô, không có cuộc phỏng vấn hay gì cả, chỉ là chụp ảnh, tuy nhiên Jennie vẫn phải thực hiện một cuộc phỏng vấn.

Sau khi trả lời Somin, Jisoo bắt đầu lướt qua instagram của nàng. Cô lướt và nhìn thấy hình ảnh của Jennie. Nhìn vào bức ảnh đó, miệng của Jisoo không chủ ý nhếch lên. Cô tự động thích bức ảnh và nhấn vào bình luận.

[Tôi là người duy nhất cảm thấy cô thấy xinh à?]

[ĐÂY LÀ AI?]

[Tôi cần biết được đây là ai? Tại sao Lisa lại theo dõi cô ấy? Tại sao cô ấy lại xinh đẹp như vậy?]

[*HÍT LẤY KHÔNG KHÍ]

[Được rồi cô gái này được Jisoo theo dõi và cô ấy trông thật sự xinh đẹp]

[Có lẽ đây là một người nổi tiếng mới chăng?]

[Okay tôi không biết em là ai nhưng tôi đã sẵn sàng để kết hôn cùng em rồi]

Tất cả những bình luận đó đều nói về Jennie xinh đẹp như thế nào, họ có vẻ như họ đã sẵn sàng lật lại toàn bộ internet và rình rập để biết nàng là ai, nhưng rõ ràng điều đó là không thể vì thông tin về Jennie rất ít. Nhìn vào tất cả những bình luận đó, Jisoo giống như 'Aha, tôi biết em ấy và mọi người thì không!'.

Cô vui vẻ đọc tất cả những bình luận đó khi Jennie đi ra từ nhà vệ sinh. Tóc nàng vẫn còn ướt, nàng hỏi:

"Tại sao chị cười với điện thoại của chị vậy?"

Jisoo ngẩng đầu lên và cho Jennie xem điện thoại của mình, cô nói:

"Em nên đọc các bình luận dưới bài viết của em"

Jennie nhướn mày và cầm lấy điện thoại của Jisoo, nàng lướt qua các bình luận và hỏi:

"Gì chứ?"

"Em không nghĩ nó buồn cười sao?" Jisoo hỏi

"Tại sao?" Jennie hỏi

"Giống như tất cả đều tự hỏi em là ai nhưng chị thì biết em là ai!" Jisoo kêu lên

"Vì thế?" Jennie hỏi, nàng bối rối.

"Em không hiểu sao?" Jisoo hỏi

"Không!" Jennie kêu lên

"Em thật không thông minh" Jisoo nhận xét

"Điều chị nói thậm chí còn không có ý nghĩa" Jennie trả lời

Jisoo đảo mắt và nói:

"Sao cũng được, chị sẽ đi tắm ngay bây giờ"

Jennie gật đầu và nói:

"Làm ơn đừng có chơi với mớ bong bóng xà phòng trong đó"

"Chị sẽ không làm thế" Jisoo nói

"Chị có thể sẽ làm thế" Jennie nói

Jisoo lắc đầu phản đối và nói:

"Điều đó hoàn toàn sai"

Jennie nhún vai và nói:

"Chúng ta sẽ xem"

Jisoo bĩu môi và đi vào nhà vệ sinh. Jennie mỉm cười và lắc đầu. Nàng thổi tóc và thoa một số sản phẩm chăm sóc da một cách chậm rãi. Phải mất một thời gian nhưng sau khi nàng đã hoàn thành, Jisoo vẫn chưa tắm xong. Jennie chui xuống chăn và nhìn lên trần nhà chờ Jisoo đi ra.

Sau một thời gian nữa, Jisoo cuối cùng cũng đi ra từ phòng tắm. Jennie quay sang cô và hỏi:

"Chị có chơi với bong bóng không?"

Mặt Jisoo đỏ lên một chút rồi nói:

"Chúng to hơn và đẹp hơn bong bóng thông thường"

Jennie nhếch mép và nói:

"Em biết mà"

Jisoo lườm Jennie và nói:

"Điều đó không chứng minh bất cứ điều gì"

Jennie mỉm cười và nói:

"Sao cũng được"

Sau khi Jisoo sấy tóc và bôi một số sản phẩm chăm sóc da, cô treo khăn và đi đến cạnh giường. Jennie ngẩng đầu lên và nhìn Jisoo, chờ đợi để xem hành động tiếp theo của cô. Jisoo nhìn chằm chằm vào chỗ bên cạnh Jennie trong một thời gian rất dài, đó là sự im lặng thuần túy. Rồi Jisoo phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng thở dài, cô lắc đầu và nói:

"Chúng ta không nên làm điều này"

Jennie nhìn cô và không trả lời, nàng không biết phải nói gì, nàng bắt đầu sợ hãi, nàng sợ Jisoo sẽ rời đi.

Jisoo nhìn Jennie và nói:

"Tại sao chúng ta lại làm việc này?"

Một lần nữa, Jennie không trả lời. Jisoo sau đó đi về phía cửa. Ngay khi Jennie nghĩ rằng Jisoo chuẩn bị rời đi và nàng định nhảy lên từ giường để ngăn cô lại thì đèn tắt. Chỉ trong vài giây, Jennie nghe thấy một số tiếng bước chân và sau đó góc chăn được nâng lên.

Jisoo trườn xuống dưới lớp chăn và nằm xuống bên cạnh Jennie. Cơ thể căng thẳng của Jennie nới lỏng. Cả hai nằm yên và thẳng, không ai sẵn sàng để tiến tới bước tiếp theo.

Cuối cùng, Jisoo phá vỡ sự im lặng một lần nữa bằng cách nói:

"Chúc ngủ ngon"

Jennie sau đó cảm thấy cơ thể của Jisoo quay đi, quay lưng lại với Jennie. Jennie quay đầu lại và quả thực nàng đã nhìn thấy lưng của Jisoo.

Jennie ngẩng ra một lúc nhưng rồi nàng lại gần Jisoo và khẽ chạm vào lưng Jisoo chỉ bằng một ngón tay. Thấy Jisoo không có phản ứng gì, Jennie thu hết can đảm và nhẹ nhàng đặt một tay lên eo của Jisoo. Dù cho nàng muốn kéo Jisoo vào lòng, nàng không đủ can đảm để thực hiện bước tiếp theo.

Dĩ nhiên Jisoo cảm thấy mọi thứ, nhưng cô cũng không biết phải làm gì. Tâm trí và trái tim cô đang cho cô hai câu trả lời khác nhau. Sau một thời gian rất dài, cho rằng Jennie đã ngủ, Jisoo từ từ xoay người đối diện với Jennie. Nhưng ngạc nhiên thay, cô bắt gặp ánh mắt của Jennie.

Jennie đã nhìn chằm chằm vào cô suốt nãy giờ. Jisoo nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trong mắt nàng, nó không thể diễn tả được. Khoảnh khắc đó, Jisoo quyết định đi theo trái tim cô. Jisoo khẽ mỉm cười nhưng không nói gì. Cô rời tay khỏi cơ thể mình và đan xen những ngón tay của họ lại với nhau. Với bàn tay đó, cô ôm lấy eo của Jennie và vuốt nhẹ mái tóc của Jennie bằng bàn tay còn lại.

Jennie ban đầu bị sốc, Jisoo nhìn thấy sự sốc trong mắt nàng nhưng ngay lập tức, nó biến thành hạnh phúc. Jennie không kiềm chế được và nở một nụ cười hở lợi. Và nụ cười đó sưởi ấm trái tim của Jisoo. Cô khẽ mỉm cười và nói:

"Đi ngủ ngay đi"

Jennie gật đầu và rúc vào người Jisoo một chút. Đó không phải là một tư thế thoải mái nhưng cả hai đều sớm chìm vào giấc ngủ đẹp nhất mà họ từng có trong vài năm qua.

Sáng hôm sau, Jisoo thức dậy trước. Cô di chuyển vị trí của mình một chút rồi ngay lập tức nhận ra bàn tay của Jennie đặt quanh eo cô. Jennie đang ngủ thấp hơn cô một chút nên cô nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Jennie khi cô cúi đầu xuống.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào một chút và nó khẽ chạm vào mặt Jennie. Nhắm mắt lại và không trang điểm, Jisoo nghĩ rằng khuôn mặt mộc của Jennie trông giống như một đứa trẻ thực sự. Có suy nghĩ này, Jisoo khẽ mỉm cười và khẽ chạm vào đôi lông mày của Jennie . Ngón tay cô vuốt ve từ lông mày xuống mũi rồi dừng lại ở má Jennie. Jisoo không thể ngăn bản thân khẽ véo má Jennie. Nó thật mềm mại và Jisoo thích kết cấu và cảm giác khi chạm vào nó. Nhưng rõ ràng, Jennie cảm thấy hành động đó và nàng không thích điều đó. Nàng cau mày và định mở mắt ra.

Ngay khi nhận ra Jennie sắp thức dậy, Jisoo nhanh chóng nhắm mắt lại và giả vờ như cô đã ngủ say nãy giờ. Jisoo không thể nhìn thấy nhưng cô cảm thấy một chút vặn vẹo và quay người từ phía Jennie, như thể nàng đang vươn vai. Rồi tay nàng đặt lên eo Jisoo. Jisoo nằm yên và đợi Jennie đứng dậy khỏi giường nhưng thời gian trôi qua và Jisoo không cảm thấy bất kỳ chuyển động nào. Cô tò mò và không thể nhịn được nữa, cô từ từ mở mắt ra và rồi thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Điều đó đã khiến Jisoo bị sốc. Rõ ràng Jennie đã nhìn chằm chằm vào Jisoo suốt. Nhìn vào phản ứng sốc của Jisoo, Jennie mỉm cười và nói:

"Em biết chị đã thức"

Vẫn chưa hồi phục sau cú sốc của mình, Jisoo lẩm bẩm:

"S-sao em biết?"

Jennie cười khúc khích và nói:

"Em cảm thấy điều đó khi chị bắt đầu sờ mặt em"

Mặt của Jisoo đỏ lên và cô lập tức phản đối:

"Đó không phải là chị"

Jennie nhìn Jisoo và gật đầu một cách thiếu thuyết phục, nàng chậm rãi nói:

"Okay"

Jisoo hắng giọng và ngồi dậy khỏi giường, cô làm vài động tác giãn cơ và nói:

"Vậy, buổi sáng của em thế nào?"

Jennie nhìn cô và nói:

"Nó chỉ mới bắt đầu"

Jisoo dừng hành động của mình một lúc rồi lúng túng gật đầu và tiếp tục:

"Ừ, vậy nó thế nào?"

Jennie mỉm cười và nói:

"Chà, em đã nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp ngay lần đầu tiên em mở mắt ra nên em đoán nó rất tốt?"

Biết Jennie đang nói về mình, Jisoo tự hào quay đầu lại với Jennie và nói:

"Mừng cho em, vui cho em"

Jennie cười và ngồi dậy khỏi giường. Nàng ôm chầm lấy Jisoo từ phía sau và tựa đầu lên vai Jisoo. Sau khi hít một hơi lớn, Jennie lầm bầm:

"Chào buổi sáng tình yêu của em"

Jisoo sững sờ khi cảm thấy cơ thể của Jennie rất gần với cô và nghe Jennie gọi cô là tình yêu. Đó là cách Jennie thường gọi cô và đó không phải là lần đầu tiên họ tiếp xúc thân thể nhưng Jisoo cảm thấy kỳ lạ. Jennie cảm nhận được cơ thể căng cứng của Jisoo và ngay lập tức nhận ra lý do tại sao. Ý nghĩ làm Jisoo không thoải mái thực sự đã phá vỡ trái tim của Jennie. Nhưng cuối cùng nàng cũng buông tay và đứng dậy khỏi giường. Trước khi bước đi, nàng khẽ lầm bầm:

"Xin lỗi"

Jisoo nghe thấy. Nhưng trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, Jennie bỏ đi. Nhìn Jennie bước đi, Jisoo cúi đầu. Cô muốn ngăn Jennie lại, để đảm bảo với nàng rằng đó không phải là điều cô nghĩ. Cô muốn ôm nàng lại nhưng Jisoo cũng lạc lõng. Cô chỉ không chắc phải làm gì.

Sau buổi sáng hôm đó, họ không có liên lạc trực tiếp nào cả. Bữa sáng được gửi đến phòng của họ và cả hai đã ăn nó sau khi tắm. Nhưng cả hai đã ăn riêng. Jennie ăn đầu tiên tại bàn ăn và sau đó, Jisoo đi và ngồi đối diện với Jennie. Cô lấy đĩa của mình và bắt đầu ăn. Nhưng chỉ được một lúc, Jennie đứng dậy lấy đĩa của mình và đi ăn ở ban công. Jisoo thậm chí không quay đầu lại khi Jennie rời đi nhưng trái tim cô rõ ràng thắt lại một chút khi cô nghe thấy tiếng bước chân của Jennie bước đi.

Trong khi ăn sáng riêng biệt, cả hai đều nhận được tin nhắn từ Somin và Irene yêu cầu họ chuẩn bị sẵn sàng và gặp nhau tại sảnh một giờ sau đó. Sau khi trả lời tin nhắn, cả hai tiếp tục bữa sáng nhưng tốc độ chậm lại. Họ không biết phải nói gì hoặc làm gì sau khi ăn xong.

Điều mà Jisoo không biết là, mặc dù Jennie đang ngồi ở ban công, nàng thực sự đang đối mặt với lưng của Jisoo. Điều đó có nghĩa là Jennie đã theo dõi Jisoo toàn bộ thời gian. Nhìn lưng Jisoo làm dịu Jennie, có lẽ vì nàng không phải đối mặt với sự khó chịu của Jisoo trong mắt mình.

Jennie đã hoàn thành bữa ăn của mình trước nhưng nàng đã không rời đi. Ban công là một nơi hoàn hảo để nàng nhìn vào Jisoo. Nàng nhìn Jisoo cuối cùng cũng ăn xong. Sau đó, những ngón tay của Jisoo bắt đầu gõ bàn như thể cô có chút lo lắng. Không được bao lâu, Jisoo đứng dậy khỏi ghế rồi bước vào phòng ngủ.

Jennie nhanh chóng cúi đầu xuống để tránh bị nhận ra rằng nàng đã nhìn chằm chằm cô suốt thời gian đó. Jennie đợi một lúc nhưng Jisoo không ra ngoài. Cuối cùng, khi Jennie ngẩng đầu lên, nàng thấy Jisoo đi ra khỏi phòng và đi về phía cửa chính. Sau đó, Jisoo mở cửa và rời khỏi phòng.

Cô thậm chí không nhìn Jennie suốt toàn bộ hành động, cô không nói cô sẽ đi đâu, cô đã rời đi. Trái tim của Jennie trùng xuống khi cánh cửa đóng lại.

Jennie cúi đầu. Trái tim nàng đau nhói nhưng nàng không khóc. Nàng không buồn, nàng chỉ cảm thấy yếu đuối và vô vọng. Nàng muốn thoát khỏi mọi thứ nhưng nàng không biết làm thế nào. Sau khi buộc tâm trí mình thoát ra, cuối cùng nàng cũng đứng dậy và tự dọn dẹp. Thấy rằng thời gian chụp thử đang đến gần, Jennie đã tắm rửa đơn giản và cũng rời khỏi phòng.

Sau khi Jisoo rời khỏi phòng, cô thực sự không còn nơi nào để đi và cuối cùng lang thang đến phòng của Irene. Irene rất ngạc nhiên khi Jisoo đến thăm nhưng chị không hỏi tại sao, chị chỉ mở cửa và cho cô vào. Jisoo đi vào và nằm ngủ trên giường của Irene. Cô xoay người và quay lại một chút rồi cuối cùng nhìn lên trần nhà. Irene nhướn mày và hỏi:

"Có gì đó không ổn sao?"

Jisoo gật đầu, nhưng rồi cô lắc đầu, rồi lại gật đầu, cuối cùng cô bỏ cuộc và nói:

"Em không biết"

Irene chậm rãi gật đầu và nói:

"Chắc chắn có vấn đề"

"Em đoán vậy" Jisoo trả lời

Irene nhìn Jisoo rồi hỏi:

"Em muốn nói về nó không?"

Jisoo suy nghĩ một lúc nhưng cuối cùng lại lắc đầu. Không phải là cô không muốn nói, nhưng cô không biết làm thế nào. Irene hơi tò mò nhưng chị không muốn buộc Jisoo nói, nên chị chỉ gật đầu và bỏ đi.

Irene bước tới bàn và bắt đầu dùng bữa sáng. Nhìn vào Irene, Jisoo đột nhiên nói:

"Nếu em không ở đây, chị sẽ phải ăn một mình"

Irene ngẩng đầu lên và hỏi:

"Thì sao?"

Jisoo mỉm cười và nói:

"Nghe thật thảm hại"

"Điều đó không thành vấn đề" Irene nói, chị cảm thấy khó chịu khi Jisoo phán xét mình

Hình ảnh Irene ăn một mình bắt đầu hình thành trong tâm trí của Jisoo, cô bắt đầu cười phá ra. Irene đảo mắt và nói:

"Đừng cười nữa, ở một mình thôi cũng không sao"

Jisoo nhìn Irene và hỏi:

"Thật sao? Chị có chắc là chị không nói điều đó bởi vì chị cô đơn?"

"Đúng vậy" Irene tự tin gật đầu

Jisoo nhún vai và không phản kháng. Irene nghĩ rằng chủ đề đã kết thúc nhưng sau đó Jisoo hỏi một câu hỏi khác khiến Irene hối hận khi để Jisoo vào phòng.

"Khi nào chị sẽ tìm bạn trai hay bạn gái?" Jisoo hỏi

"Không phải việc của em!" Irene kêu lên

Jisoo buồn bã lắc đầu và nói:

"Chị sẽ chết một mình mất"

"Em đang nói như thể em sẽ không" Irene lạnh lùng nói

"Em sẽ không" Jisoo trả lời ngay lập tức

"Em bây giờ đang trong mối quan hệ sao?" Irene hỏi

Lần thứ hai chị nói ra câu hỏi, Irene ngay lập tức nhận ra câu trả lời của Jisoo có thể xác định suy nghĩ của chị về cô và Jennie, vì vậy chị ngồi dậy một chút, rất tò mò về câu trả lời của Jisoo.

Jisoo không nhận ra đó là một câu hỏi mẹo, nhưng cô thực sự đã do dự một lúc. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô chỉ đơn giản lắc đầu và nói:

"Không"

Câu trả lời của cô được Irene đoán trước, vì vậy chị không bị sốc hay bất cứ điều gì, chị chỉ hành động bình thường và nói:

"Vì vậy, chị đoán em cũng sẽ chết một mình"

Jisoo suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng nhận ra những gì mình nói, cô thở dài và nói:

"Em đoán vậy"

Nhìn Jisoo, Irene mỉm cười và nói:

"Em sẽ không"

Jisoo nhìn Irene và tinh nghịch hỏi:

"Ồ vậy sao?"

Irene gật đầu và nói:

"Em muốn biết tại sao không?"

Jisoo đang mong đợi câu trả lời như vì cô xinh đẹp hay trẻ hay giàu hay bất cứ điều gì nhưng Irene đã cho cô một câu trả lời bất ngờ.

"Bởi vì em có Jennie, em ấy sẽ không để em cô đơn" Irene nói

Câu trả lời khiến Jisoo mất cảnh giác, trong một giây, Jisoo sững sờ. Ngay khi tâm trí cô cuối cùng cũng xử lý những gì Irene vừa nói, cô khẽ mỉm cười và nói:

"Em sẽ không nói em chắc chắn trăm phần trăm"

"Chà, nhưng chị thì chắc" Irene trả lời

"Tại sao?" Jisoo hỏi

"Bởi vì chị tin tưởng em ấy, chị tin rằng em ấy sẽ không làm em thất vọng lần này" Irene tự tin trả lời

Sau khi Irene dùng bữa xong, gần đến giờ tập trung lại. Họ đi xuống sảnh cùng nhau và thấy Jennie đã ngồi ở góc. Nàng đeo tai nghe và nhắm mắt lại. Irene huých Jisoo đi tiếp, Jisoo thu hết can đảm và bước tới chỗ Jennie.

Jennie mở mắt khi Jisoo lại gần, Jisoo hành động bình thường và hỏi:

"Em đang nghe gì vậy?"

Trước khi chờ câu trả lời của Jennie, Jisoo lấy một trong những tai nghe của Jennie và đặt nó vào tai cô. Jennie trông như muốn ngăn Jisoo nhưng đã quá muộn, nàng nhìn Jisoo một cách lo lắng khi Jisoo đặt tai nghe vào tai cô.

Jisoo nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Jennie và bối rối tự hỏi tại sao, nhưng sau khi nghe những gì Jennie đang nghe, cô lập tức hiểu ra. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô,

"Wise man says only fools rush in"

"But I can't help falling in love with you"

Lời bài hát quen thuộc đã đi vào trái tim của Jisoo, điều khiến cô sốc nhất là giọng hát bài hát đó, đó là giọng hát của chính cô. Rồi đột nhiên Jisoo nhớ ra, cô đã hát bài hát này cho Jennie trước đó, vào buổi hẹn hò đầu tiên của họ, năm năm trước, khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

------------------------------



các bạn có chiếc fic nào hay hong giới thiệu cho t với =)) có mấy chiếc fic hay lắm nhưng là longfic nên lười vcl chả biết chừng nào siêng để trans nên h kiếm cái đọc chơi =))

còn chiếc fic này thì t trans xong òi mà lười beta nên nào siêng thì up á =))) chứ ko có lịch cụ thể gì đâu =))) tiến độ fic = độ siêng của t :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro