Chapter 8




Author: _blinkdeukie_
Translator: JinviTr


Jennie tỉnh dậy với nôn nao nặng nề. Đầu nàng đau như búa bổ, nàng có mùi kinh khủng và nàng không có ký ức gì từ tối qua. Nàng nhìn quanh và nhận ra mình đang ở trong phòng của chính mình.

Nàng đã cố gắng hồi tưởng lại suy nghĩ của mình khi ai đó xoay tay nắm và cửa mở ra. Tae Hyung bước vào với một ly nước. Anh mỉm cười và nói:

"Chào buổi sáng"

Jennie mỉm cười và cầm lấy ly nước, nàng nhấp một ngụm và hỏi:

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Hôm qua em say rồi, anh đưa em về" Tae Hyung trả lời

Jennie cau mày, nàng nhớ nàng đã đến quán rượu tối qua nhưng nàng không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Làm thế nào anh biết em đã ở đó?" Jennie hỏi

"Jisoo gọi anh" Tae Hyung nói

Jennie sững người. Jisoo, chị ấy đã ở đó, tại sao Jennie không thể nhớ? Những mảnh ký ức về Jisoo bên cạnh nàng hiện lên trong tâm trí nàng nhưng nàng không chắc chắn.

"Sau đó?" Jennie hỏi

"Khi anh đến đó, cô ấy yêu cầu anh đưa em về" Tae Hyung trả lời

Sau đó, điều đó đánh vào tâm trí Jennie. Jisoo biết, cô biết về Tae Hyung. Cô đẩy nàng đến bên Tae Hyung, Jisoo đưa nàng cho Tae Hyung.

Jisoo đã thật sự buông tay nàng sao?

"Mọi việc ổn chứ?" Tae Hyung chân thành hỏi, anh thấy sự lo lắng trong mắt Jennie

"Ừ" Jennie nhẹ nhàng nói

Nàng vùi đầu vào tay và nói:

"Tae, em-em xin lỗi nhưng em cần một chút thời gian"

"Một mình" nàng nói thêm

Tae Hyung vuốt tóc nàng và nói:

"Này không sao đâu, cứ tự nhiên"

"Anh sẽ ở văn phòng cả ngày, chỉ cần gọi cho anh nếu em cần anh ", anh nói

Tae Hyung đứng dậy và chuẩn bị rời đi khi Jennie gọi anh:

"Tae!"

Tae Hyung quay lại và hỏi:

"Ừ?"

Jennie ngẩng đầu lên và nói:

"Cám ơn anh"

Tae Hyung nở nụ cười với Jennie và nói:

"Yêu em"

Sau đó anh rời khỏi phòng.

Jennie vùi đầu vào đầu gối. Những tiếng nức nở nhỏ bắt đầu thoát ra từ nàng.

"Tae đừng có cư xử tử tế quá"

"Làm sao em có thể làm tan vỡ trái tim anh đây?" Jennie nghĩ

Điều đầu tiên Jisoo nhìn thấy khi cô thức dậy là một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Đầu cô nặng trĩu và cổ họng hơi đau.

"Em đang ở đâu vậy?" Jisoo hỏi với giọng khàn khàn

"Trong phòng ngủ của chị" Irene nói đơn điệu

"Mấy giờ rồi?" Jisoo hỏi

"10 giờ" Irene đáp

"Bây giờ đã hơi muộn rồi, chị không phải đi làm à? Chị đã nhìn chằm chằm vào em bao lâu rồi?" Jisoo hỏi

"Chị đang trong kì nghỉ, và từ 6 giờ sáng" Irene đáp, vẫn với tông giọng máy móc

Jisoo cau mày và hỏi:

"Tại sao chị dậy sớm vậy?"

"Vì đây là lần thứ ba em đá chị xuống giường"Irene nói, lần này với một chút giận dữ trong giọng nói

Jisoo ngượng ngùng mỉm cười và hỏi:

"Em đã làm vậy hả"

Irene lườm Jisoo và nói:

"Em sẽ rời khỏi đây chứ?"

"Em nghĩ là chị đang được nghỉ mà?" Jisoo hỏi

"Vậy thì sao?"

"Không phải chị đang rảnh sao?"

"Chị đã phải được tránh xa rắc rối và em rõ ràng là một rắc rối" Irene lạnh lùng nói

Jisoo mỉm cười và cúi đầu xuống. Một lúc sau, cô giơ tay và ra hiệu cho Irene đi qua. Dù trông Irene có hơi miễn cưỡng, nhưng Irene vẫn bước tới và ngồi trên giường. Jisoo quàng tay qua Irene và vùi mặt vào bụng Irene.

Jisoo rất mạnh mẽ. Cô không bao giờ cho ai thấy nỗi buồn và sự yếu đuối của mình. Nhưng cô sụp đổ khi Jennie rời đi. Cô đã lạc lối, cô khóc hàng ngày. Nhưng Irene đã mạnh mẽ hơn. Chị không sụp đổ. Chị trở thành sức mạnh của Jisoo. Chị chăm sóc Jisoo, chị đến nhà cô mỗi ngày, vì chị hiểu, chị biết cảm giác đó như thế nào.

Irene trở thành nguồn hỗ trợ của Jisoo. Chị giống như một người chị lớn đối với Jisoo, giống như cách chị ấy đối với Jennie. Chị đã giúp Jisoo bước ra khỏi cái bóng của việc đánh mất đi tình yêu của đời mình. Jisoo không cần phải giả vờ mạnh mẽ trước Irene, vì Irene luôn biết.

"Em ấy đã trở lại" Jisoo lầm bầm từ bụng của Irene

"Chị biết" Irene đáp

"Em đã gặp em ấy" Jisoo tiếp tục

"Sau đó thì sao?"

"Em đã chia tay với em ấy" Jisoo nhẹ nhàng nói

Irene vuốt tóc Jisoo. Lisa và Rosé không biết tại sao Jisoo lại làm vậy, nhưng Irene hiểu. Jisoo phải làm điều đó, cô không thể mạo hiểm mọi thứ một lần nữa.

Irene im lặng một lúc rồi hỏi:

"Có đau không?"

"Lúc đầu thì không" Jisoo đáp

"Nhưng bây giờ, nó đau, như một chất độc đang dần giết chết trái tim em", cô nói

"Em có hối hận không?"

"Không" Jisoo trả lời không do dự

"TỐt" Irene đơn giản nói

Sau một lúc, Jisoo thức dậy và đi tắm. Irene đi xuống chuẩn bị bữa sáng. Chị nghe thấy Jisoo ra khỏi phòng tắm và chị cũng chuẩn bị nấu ăn xong thì nghe tiếng ai đó bấm chuông cửa.

"Jisoo! Đi mở cửa đi!" chị hét lên

"Đến đây" Jisoo trả lời

Nhưng Irene không nghe thấy tiếng bước chân đi xuống. Chị thở dài và tự mình mở cửa, nguyền rủa Jisoo dưới hơi thở của mình trong khi làm việc đó. Irene mở cửa và thấy một người mà chị không ngờ.

"Chào" Jennie nói

Irene mỉm cười và trả lời:

"Chào em"

Jennie bước tới và ôm Irene thật chặt

"Em nhớ chị" Jennie lầm bầm

Irene mỉm cười và trả lời:

"Chị cũng vậy"

Họ đã phá vỡ cái ôm và Jennie hỏi:

"Em có thể vào không?"

"Từ bao giờ em bận tâm việc hỏi trước khi làm vậy?" Irene nói

Jennie cười khúc khích và định bước vào nhưng Irene bất ngờ giữ  nàng lại. Jennie nhìn Irene một cách khó hiểu và Irene do dự nhưng cuối cùng nói:

"Jisoo ở trên lầu"

Như thể gợi ý, họ nghe thấy tiếng bước chân chạy xuống từ cầu thang và Jisoo hét lên:

"Ai đang ở cửa vậy?"

"Đó là Jennie" Irene hét lại

Rồi bước chân của Jisoo dừng lại. Bức tường trong phòng khách chặn vị trí của cánh cửa khỏi tầm nhìn của Jisoo. Thêm một lần rẽ nữa và Jisoo sẽ thấy bất cứ ai ở trước cửa.

Nhưng do góc độ, Jennie thực sự có thể nhìn thấy Jisoo ở cầu thang. Nàng thấy Jisoo dừng bước chân ngay lập tức khi nghe tên nàng.

Jennie cay đắng mỉm cười và bước đến bức tường. Nàng không thể nhìn thấy Jisoo bây giờ, nhưng nàng bắt đầu nói:

"Này, em đã trở về và em nhớ chị"

"Chị có thể ra đây gặp mặt em không?" Jennie hỏi

Jennie đợi nhưng Jisoo không trả lời. Jennie cúi đầu và lầm bầm:

"Được rồi"

Irene bước tới và ôm chầm lấy Jennie, Jennie vỗ vai Irene và nói với Jisoo:

"Em chỉ muốn chị biết rằng em vẫn yêu chị ngay cả khi chị nói rằng chị không yêu em nữa"

"Chị nói rằng chúng ta đã thay đổi, chị nói chúng ta bây giờ đã rất khác, có lẽ chúng ta đã khác trước, nhưng em sẽ không bao giờ buông tay chị, không phải lần này, em thề"

"Kim Jisoo, yêu chị đối với em giống như là một tội lỗi, nhưng em sẽ không bao giờ ngừng yêu chị"

"Tình yêu của em, em sẽ luôn yêu chị như em đã hứa, dù thế nào đi chăng nữa" Jennie kết thúc câu nói

Nàng quay sang Irene và nói:

"Xin hãy chăm sóc cho chị ấy"

Irene gật đầu, Jennie mỉm cười yếu ớt và nói:

"Cám ơn chị"

Irene ôm nàng lần cuối và tiễn Jennie ra ngoài.

Jisoo từ từ ngồi xuống cầu thang. Cô nghĩ mình đã vượt qua. Nhưng vừa nãy, nghe những lời của Jennie, cô cảm thấy như trái tim mình bắt đầu có cảm giác trở lại.

Jisoo quyết định cô cần nghỉ ngơi. Sau bữa sáng của Irene, cô chạy về nhà và bắt đầu đóng gói túi xách của mình.

"WOah chị định đi đâu vậy?" Lisa hỏi trong khi đi vào phòng

"Chị không biết, hãy đặt cho chị một chuyến bay, bất cứ nơi nào, miễn là chuyến bay tiếp theo" Jisoo ra lệnh

"Đợi đã, cái gì?" Rosé hỏi, em bối rối.

"Chị đang được nghỉ, cứ đặt vé cho chị đi" Jisoo nói

"Chị chắc chắn?" Lisa hỏi

Bởi vì cậu nhớ Jisoo vẫn còn một vài hợp đồng trên tay. Cô vẫn cần phải quay hai quảng cáo và một chương trình thực tế.

"Được" Lisa nhún vai và trả lời

Cậu kiểm tra vé và nói:

"Có một chuyến đến Thái Lan, một đến Tây Ban Nha và một đến Jeju trong giờ tiếp theo"

Jeju. Nơi này đánh vào trái tim của Jisoo. Đó là nơi cuối cùng của cô với Jennie. Những ký ức hạnh phúc đã kết thúc sau khi họ rời khỏi Jeju. Não cô nhắc nhở cô rằng chuyến đi này là để tránh xa Jennie nên Jeju hoàn toàn không phải sự lựa chọn, nhưng miệng cô nói:

"Jeju"

"Được rồi, đã đặt xong" Lisa nói

Jisoo hối hận ngay lập tức, nhưng không có thời gian để thay đổi. Cô đóng gói xong và nói:

"Ai đó chở chị đến sân bay đi"

"Em sẽ làm" Rosé nói

"Cậu muốn đi cùng không?" Rosé hỏi Lisa

Lisa suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

"Đi nhanh nào!" Jisoo ra lệnh

"Lái xe cẩn thận" Lisa thì thầm vào tai Rosé

Ngay khi họ rời đi, Lisa rút điện thoại ra và gọi:

"Xin chào?"

"Jennie! Em là Lisa!" Lisa hét qua điện thoại.

"Có gì sao? Tại sao em lại hét lên?" Jennie trả lời

"Jisoo sẽ đến Jeju!" Lisa hét lên

"Vì thế?" Jennie hỏi

"Đó là một chuyến đi bí mật" Lisa nói

"Ồ, vậy là chị ấy đi một mình?" Jennie hỏi

"Có và không" Lisa đáp

"Em  đang nói gì vậy?" Jennie hỏi

"Lúc đầu chị ấy đi một mình, nhưng bây giờ thì không" Lisa nói

"Tại sao?" Jennie hỏi

"Bởi vì em cũng đã đặt vé cho chị!" Lisa kêu lên

"Đợi đã, cái gì?" Jennie hỏi

"Chị sẽ đến Jeju!" Lisa kêu lên

"Khoan đã chị không thể bỏ mọi thứ ở đây và đi" Jennie nói

"Jennie!" Lisa hét lên

"Chị còn muốn Jisoo đợi chị bao lâu nữa" Lisa hỏi

"Bởi vì sau khi nghe rất nhiều tiếng nức nở từ chị ấy vào ban đêm, em nghĩ rằng chị ấy đã đợi đủ lâu" Lisa nói

"Nếu chị buông tay ngay bây giờ, chị ấy sẽ rời đi mãi mãi" Lisa nói

Jennie im lặng, những lời của Lisa kẹt lại trong trái tim của Jennie. Sau một lúc, nàng nói:

"Được rồi"

"Đón chị đi, chị đang ở nhà" Jennie nói

"Sẽ đến trong năm phút nữa" Lisa nói

Và họ cúp điện thoại.

Jisoo đang xếp hàng chờ đến lượt mình để checkin. Cô đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang để tránh bị nhận ra. Cô hơi bận tâm tại sao Lisa lại mua hai vé cho cô. Cô cầm lấy mọi thứ bằng tay trái và tay phải lắc lư tự nhiên.

Đột nhiên, ai đó dừng lại bên cạnh cô. Cô ngẩng đầu lên xem ai là ai nhưng rồi một bàn tay quen thuộc cầm tay cô và đan xen những ngón tay của họ.

Đó là Jennie. Nàng cũng đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang. Jisoo muốn buông tay Jennie nhưng nắm tay của Jennie quá chặt. Họ nhìn trong mắt nhau  và Jisoo hỏi:

"Tại sao em ở đây?"

"Lisa nói em ấy đã mua cho em một vé đến Jeju" Jennie trả lời

"Như-" Jisoo nói nhưng đến lượt họ nên họ phải dừng cuộc trò chuyện

Họ bước tới và bắt đầu kiểm tra. Jennie không buông tay Jisoo ra dù chỉ một lúc, ngay cả khi họ phải mang hành lý trên bục, Jennie chỉ làm điều đó bằng một tay.

Sau khi vào cabin, một cái gì đó buồn cười đã xảy ra. Lisa đặt hai chỗ, nhưng chúng ở hai bên. Có một hành lang giữa họ. Jennie thở dài và rên rỉ trong thất vọng. Jisoo mỉm cười và nói:

"Lại chỗ của em đi"

Jennie bất đắc dĩ buông tay và đi đến chỗ của nàng vì tiếp viên đã ra hiệu cho họ ngồi xuống.

Máy bay cất cánh sớm và Jennie nhận ra biểu cảm của Jisoo đã thay đổi. Tai cô bị đau trở lại do thay đổi áp lực. Jennie lấy ra một viên kẹo từ túi của mình và đưa nó cho Jisoo. Jisoo hơi ngạc nhiên nhưng cô mỉm cười và cầm lấy viên kẹo. Sau khi đưa viên kẹo vào miệng, Jisoo nhắm mắt lại và cố gắng nghỉ ngơi. Không muốn làm phiền Jisoo, Jennie quay đầu lại và cố gắng ngủ thiếp đi.

Jisoo ngủ thiếp đi sớm, nhưng Jennie thì không. Có lẽ chỗ ngồi của nàng không thoải mái, có lẽ vì Jisoo không ở bên cạnh nàng  ,nàng không thể ngủ được. Nàng từ bỏ cố gắng ngủ và quay lại nhìn Jisoo. Như thể sự trùng hợp, Jisoo cũng đang đối mặt với Jennie. Jennie im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Jisoo.

'Chị  ấy thật đẹp" Jennie nghĩ

Như thể ma thuật, Jennie từ từ ngủ thiếp đi khi nhìn Jisoo.

Đó không phải là một hành trình dài nên họ đã hạ cánh sớm. Họ xuống máy bay và nhận lại hành lý. Đi đến lối ra, Jisoo thở dài và hỏi:

"Giờ thì sao?"

"Chúng ta sẽ tìm một khách sạn" Jennie trả lời

————
mình thi xong hết r  nên sẽ đẩy nhanh tiến độ up chap của fic này nhe 😂
hy vọng đc điểm C để qua môn cũng đc TvT

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro