Chapter 9
Author: _blinkdeukie_
Translator: JinviTr
Tìm một khách sạn không khó, miễn là bạn giàu. Họ đến khách sạn được đánh giá cao nhất tại Jeju. Họ đi bộ đến quầy để đặt phòng.
"Chúc một ngày tốt lành" nhân viên tiếp tân chào đón
"Xin chào, chúng tôi muốn đặt hai phòng" Jisoo nói
"Khoan đã!" Jennie hét lên
Nàng giữ Jisoo lại và nói:
"Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể trả đủ hai phòng, chúng tôi sẽ chỉ lấy một"
Jisoo nhướn mày và hỏi:
"Em? Không đủ tiền cho hai phòng?"
Jennie nghiêm túc gật đầu và nói:
"Chúng ta nên bắt đầu tiết kiệm một số tiền"
Jisoo đảo mắt và nói:
"Được thôi"
Cô quay sang quầy lễ tân và hỏi:
"Tôi có thể có một phòng với hai giường đơn không?"
"Khoan đã!" Jennie lại hét lên
Nàng quay sang nhân viên tiếp tân và hỏi:
"Hai giường đơn có nhiều tiền hơn một giường không?"
"Có ạ" nhân viên tiếp tân trả lời
Jennie gật đầu và nói:
"Vậy thì chúng tôi sẽ lấy một phòng có giường đôi"
"Kim Jennie!" Jisoo hét lên
"Gì?" Jennie hỏi
Jisoo lườm Jennie và nói:
"Tôi sẽ ngủ trên đi văng"
Jennie nhún vai và nói:
"Chúng ta sẽ xem"
"Vậy, một phòng giường đôi tiêu chuẩn?" nhân viên tiếp tân xác nhận
"Oh tôi muốn phòng thượng hạng" Jennie đơn giản nói
Cả Jisoo và nhân viên tiếp tân đều không thể tin vào tai mình
"Phòng thượng hạng?" nhân viên tiếp tân nhắc lại
Jennie gật đầu và hỏi:
"Có vấn đề gì không?"
"Cô có chắc chắn không ạ, chúng tôi vẫn còn các phòng khác nếu bạn cô không thích phòng tiêu chuẩn", nhân viên tiếp tân nói
"Có phòng nào tốt hơn phòng thượng hạng không?" Jennie hỏi
"Không thưa cô, đó là phòng tốt nhất của chúng tôi" nhân viên tiếp tân trả lời
"Vậy tôi sẽ lấy phòng đó" Jennie nói
"Được rồi, nhưng cô phải thanh toán hết tiền phòng trước ", nhân viên tiếp tân nói
Cô ấy chỉ đang kiểm tra xem liệu Jennie có thể trả tiền cho nó sau khi nghe cuộc trò chuyện của nàng với Jisoo vừa nãy không. Nhưng Jennie lấy ví ra và đưa cho cô ấy một thẻ mà không nghi ngờ gì.
Nhân viên tiếp tân nghi ngờ quẹt thẻ, nó hiển thị lỗi hệ thống. Nhân viên tiếp tân nhìn Jennie và nói:
"Thưa cô tôi xin lỗi nhưng dường như chúng tôi không thể quẹt được thẻ của cô"
"Điều đó là không thể nào" Jennie trả lời
"Tôi có thể thay đổi phòng của cô thành loại tiêu chuẩn và chúng tôi chỉ cần một khoản tiền gửi tối thiểu", nhân viên tiếp tân nói
Jennie lạnh lùng cười và nói:
"Tôi chỉ muốn phòng thượng hạng, cho sếp của cô xem thẻ của tôi đi"
Nhân viên tiếp tân gật đầu và bỏ đi. Jisoo sau đó xử lý những gì đã xảy ra và mắng:
"Tôi nghĩ em nói rằng em muốn tiết kiệm tiền!"
"Ừ em đã làm vậy" Jennie nói
"Em vừa mới chỉ yêu cầu một phòng thượng hạng! Em điên sao?" Jisoo hét lên
"Thư giãn đi, em giàu mà" Jennie nói
Jisoo chợt nhận ra Jennie đang cố làm gì. Cô rất tức giận nhưng cô cũng không biết nói gì. Cô trông như muốn đấm vào mặt Jennie. Jisoo buộc mình phải bình tĩnh và cuối cùng sau một lúc lâu, cô hít một hơi thật sâu và nói:
"Tại sao thẻ của em không thể thực hiện giao dịch?"
"Em không biết?" Jennie nhún vai và trả lời
"Có thể đó là vì đó là thẻ đen, chị cần một máy khác cho thẻ đen", Jennie nói
Ngay sau đó, nhân viên tiếp tân vừa quay lại với một người đàn ông phía sau cô. Họ vội vã đến quầy và người đàn ông nói:
"Xin chào, tôi là quản lý của khách sạn này, để chắc chắn, thẻ cô đang giữ là thẻ đen phải không?"
Jennie chỉ đơn giản gật đầu. Người quản lý gật đầu và nói:
"Được rồi, nhân viên của chúng tôi sẽ đưa cô đến phòng của cô trước, thẻ của cô sẽ được gửi đến phòng của cô sau một lúc, chúng tôi đang gặp một số vấn đề kỹ thuật ngay bây giờ"
Jennie nhún vai và nói:
"Tôi có thể thanh toán bằng một thẻ khác"
Nàng lấy ví ra và đưa một thẻ khác cho người quản lý. Người quản lý quẹt thẻ và quay máy lại cho Jennie để nàng nhập mã pin,
Nhìn vào máy, Jennie quay sang Jisoo và nói:
"Chị biết mã mà"
Người quản lý và nhân viên tiếp tân đã đợi nhưng Jennie không nhập mã pin. Nàng muốn Jisoo nhập vào, và Jisoo biết tại sao. Sau một lúc, cô thở dài và gõ vào:
'950103'
Máy đã hoạt động và cuối cùng nó in ra biên lai. Người quản lý đã chuyển cả thẻ của Jennie và biên lai cho Jennie và đích thân dẫn họ đến phòng của họ.
Sau khi người quản lý rời đi, họ giải nén hành lý và nghỉ ngơi trong phòng của họ. Một lúc sau, Jennie nói:
"Em đói"
"Em muốn gì cho bữa tối?" Jisoo hỏi
"Chị" Jennie buột miệng
Jisoo không trả lời, cô đứng dậy và đi về phía cửa sổ
"Đợi đã! Em xin lỗi em không có ý nói điều đó, em-" Jennie ngay lập tức giải thích
"Jennie" Jisoo cắt lời nàng.
"Tại sao em lại đến?" cô hỏi
Jennie đứng dậy và đi đến sau lưng Jisoo. Nàng dừng lại một lúc rồi nói:
"Em không biết, em không biết tại sao em đến, em có rất nhiều việc phải làm, em có rất nhiều người để gặp, em đã rời đi ngay cả khi không để lại lời nhắn"
"Nhưng sau đó Lisa nói, em ấy nói nếu em để chị đi lần này, sẽ không có việc quay lại" Jennie tiếp tục
"Tình yêu của em, em sẽ không để chị đi, em hứa", nàng dịu dàng nói
Jennie đã rất sợ hãi khi nói điều đó. Nàng không biết mình mong đợi những gì từ Jisoo. Nàng không chắc chắn, nàng không thể mạo hiểm nếu biết câu trả lời không phải là điều mình muốn nghe.
Jisoo không trả lời. Cô cúi đầu và thở dài. Một lúc sau, cô quay sang Jennie và nói:
"Chúng ta hãy đi ăn tối"
Jennie muốn hỏi cô đang nghĩ gì, nàng muốn một câu trả lời từ Jisoo, nhưng nàng sợ hỏi, nàng không tự tin câu trả lời sẽ là câu nàng muốn. Vì vậy, nàng chỉ gật đầu và lấy túi của mình.
Trước khi rời khỏi phòng, Jisoo cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai để che giấu bản thân. Họ rời khỏi phòng của họ và đi đến một nhà hàng gần đó. Đó là một quán mì nhỏ chỉ có một hoặc hai khách hàng. Cả hai bước vào cửa hàng và ngay lập tức đi đến một góc. Thực đơn đã ở trên bàn, mỗi người gọi một bát mì và im lặng chờ nó đến.
Trong khi đó, Jisoo nhận được một cuộc điện thoại từ người quản lý của cô. Cô nuốt nước bọt và bắt máy.
"Xin chào?"
"Vâng unnie?"
"Ừm, em đang ở Jeju"
"Vâng về điều đó"
"Ngày mai sao?"
"Chị không thể đẩy nó sang ngày khác?"
"Nhưng không có cách nào mà em có thể trở lại vào ngày mai"
"Vâng"
"Em đang trong một kỳ nghỉ!"
"Đợi đã unnie! Đừng bỏ việc!"
"Được rồi được rồi, em hứa!"
"Vậy là ngày mai"
"Tạm biệt"
Jennie xem khi Jisoo thở dài và cúp điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
Jisoo cúi đầu và nói:
"Tôi phải quay lại vào ngày mai"
"Tại sao?" Jennie hỏi
"Bởi vì tôi có một buổi chụp hình vào ngày mai, nhưng tôi đã quên, và lâu nhất họ có thể kéo dài sự việc là đến ngày mốt", Jisoo giải thích
"Vậy thì đừng chụp ảnh" Jennie nói
Jisoo nhướn mày và nhìn Jennie, cô cười khúc khích và nói:
"Em đang đùa, phải không?"
Jennie nghiêm túc lắc đầu và nói:
"Không"
Jisoo mỉm cười và nói:
"Nghe này, nếu tôi không thực hiện bộ ảnh này, tôi sẽ không kiếm được tiền, điều đó có nghĩa là tôi sẽ nghèo, và tôi sẽ mua thức ăn như thế nào? Tôi cần thức ăn để sống sót"
"Em sẽ mua thức ăn cho chị" Jennie nói ngay lập tức
Jisoo đảo mắt và hỏi:
"Em có thể làm điều đó trong bao lâu?"
"Mãi mãi" Jennie nói
"Miễn là chị đồng ý" nàng nói tiếp
Jisoo mỉm cười và lắc đầu. Họ lại im lặng, sau một lúc, Jennie rút điện thoại ra và gọi điện.
"Jihoon?"
"Nhớ buổi chụp ảnh mà Vogue muốn tôi thực hiện không?"
"Tôi sẽ làm điều đó theo một điều kiện"
"Đối tác của tôi phải là Kim Jisoo"
Đôi mắt của Jisoo mở to khi nghe tên cô, cô ngẩng đầu lên và hỏi:
"Em đang làm gì đấy?"
Jennie phớt lờ cô và tiếp tục nói chuyện điện thoại:
"Vâng, nữ diễn viên"
"Được"
Sau đó Jennie cúp điện thoại.
"Em nghĩ mình đang làm gì vậy?" Jisoo kêu lên
"Giúp chị có việc làm" Jennie đáp
"Nhưng-" Jisoo lên tiếng nhưng cô không biết nói gì
"Nhưng gì? Chị không muốn sao?" nàng hỏi
"Có, nhưng-"
"Nhưng đủ rồi, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng vào thứ sáu tuần tới, chúng ta phải đến Paris" Jennie nói
"Nhưng quản lý của tôi chưa đồng ý và tại sao lại là Paris? Đó chỉ là một buổi chụp hình", Jisoo nói
Jennie nhếch mép và nói:
"Chắc chắn họ sẽ đồng ý"
"Điều gì làm em nghĩ như vậy?" Jisoo đặt câu hỏi
"Bởi vì đó không phải là Vogue Hàn Quốc" Jennie nói
"Vậy thì?" Jisoo hỏi
"Đó là Vogue Mỹ" Jennie nói
Jisoo không thể tin vào tai mình, cô sững sờ một lúc rồi hỏi:
"Cái gì?"
Jennie gật đầu và nói:
"Ừ"
"Làm thế nào em có được một buổi chụp hình với Vogue đó?" Jisoo kêu lên
Jennie mỉm cười và nói:
"Tình yêu của em, chị có biết ai đang ngồi trước mặt chị không?"
Jisoo quá sốc đến nỗi cô thậm chí không nhận ra Jennie vừa gọi cô là tình yêu của mình, cô cau mày và nói:
"Em là Jennie, vậy thì sao?"
Jennie cười khúc khích và nói:
"Em là Jennie Kim, người thừa kế duy nhất của Kim's Group, chị có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Jisoo đờ đẫn lắc đầu, Jennie mỉm cười và nói:
"Hãy nói điều đó một cách dễ dàng nhất, em rất rất giàu, giàu có hơn chị có thể tưởng tượng"
"Giàu có đủ để mua một hòn đảo?" Jisoo hỏi
"Em đã có vô số hòn đảo mà nếu chị đặt tất cả chúng lại với nhau, chúng lớn hơn Hàn Quốc" Jennie nói đơn giản
"Wow" Jisoo kêu lên
Đó là tất cả những gì cô có thể nói. Ngay sau đó, mì của họ đã sẵn sàng. Người phục vụ mang nó đến cho họ. Nó có mùi thơm nhưng Jisoo cau mày khi cô nhìn vào trong và thấy tỏi trong đó.
Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, Jennie kéo bát của mình và bắt đầu nhặt tỏi ra. Giống như nàng đã từng làm, nàng chưa bao giờ quên rằng Jisoo ghét tỏi.
Jisoo im lặng quan sát khi Jennie từ từ nhặt tỏi. Phải nói cô không cảm động là giả. Cô chỉ không biết nói gì. Khi Jennie nhặt xong tỏi, nàng đẩy chiếc bát lại cho Jisoo. Nhìn vào bát của mình, Jisoo ngẩng đầu lên và hỏi:
"Tại sao em lại tốt với tôi?"
Jennie ấm áp mỉm cười và nói:
"Chị là tình yêu của em, nếu em không đối xử tốt với chị, em nên đối xử tốt với ai chứ?"
"Ý tôi là, em không cần phải làm điều này" Jisoo nói
"Không sao, bây giờ hãy ăn nó trước khi nó nguội đi" Jennie nhẹ nhàng nói
Jisoo gật đầu và bắt đầu ăn mì. Thức ăn thì nóng và trái tim của Jisoo thì ấm áp.
Sau khi ăn xong, họ đi dạo ở bãi biển. Có lẽ vì họ đã có một bữa tối sớm, mọi người chỉ vừa đi ăn tối khi họ đến bãi biển nên không có nhiều người. Họ chầm chậm bước dọc bãi biển. Jisoo đã tập trung để lại dấu chân trên cát trong khi Jennie tập trung nhìn Jisoo. Cuối cùng, Jisoo nhận thấy Jennie đã nhìn chằm chằm vào cô, cô cười khúc khích và nói:
"Em nên ngừng nhìn vào tôi"
"Tại sao em phải làm vậy?" Jennie hỏi
"Bởi vì em đang ở đây để tận hưởng biển, gió!" Jisoo nói
"Em đang tự bản thân tận hưởng rất nhiều bây giờ" Jennie nói
"Làm gì?" Jisoo hỏi
"Ngắm chị" Jennie nói
Jisoo quay đầu đi và đỏ mặt một chút. Jennie chú ý nhưng không nói gì. Họ tiếp tục đi bộ bên bờ biển. Sau khi đi rất xa, họ quyết định quay lại. Jennie lấy được can đảm và hỏi:
"Chị có muốn em cõng chị về không?"
Nàng không mong Jisoo nói đồng ý nhưng Jisoo chậm rãi gật đầu. Jennie ngồi xổm xuống để Jisoo trèo lên lưng nàng. Jisoo trèo lên lưng Jennie và vòng qua cổ nàng.
"Sẳn sàng chưa?" Jennie hỏi
"Ừ" Jisoo nói
"Được rồi" Jennie nói
Jennie bắt đầu đi bộ trở lại nơi họ đã bắt đầu. Do trọng lượng, dấu chân thậm chí còn sâu hơn trước. Jisoo tựa đầu lên vai Jennie. Không ai nói chuyện, họ không muốn phá hỏng khoảnh khắc này.
Âm thanh của biển và gió nhẹ thổi bay tâm trí của Jisoo. Một lúc sau, cô khẽ hỏi:
"Tại sao em không thay đổi mật khẩu của em ?"
"Mật khẩu gì" Jennie hỏi
"Thẻ tín dụng và điện thoại của em" Jisoo nói
"Sao em phải làm vậy?" Jennie hỏi
"Đừng trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác, hãy nói cho tôi biết, tại sao em không đổi mật khẩu?" Jisoo hỏi
"Bởi vì chúng gợi cho em về chị" Jennie nhẹ nhàng nói
"Tại sao em lại rời đi?" Jisoo đột nhiên hỏi
Jennie sững sờ một lúc rồi hỏi:
"Chị không đọc bức thư à?"
"Không" Jisoo trả lời
Jennie thở dài và nói:
"Nên đoán vậy"
"Vậy tại sao em lại rời đi?" Jisoo hỏi lại
"Không phải em nói em yêu tôi sao?" Jisoo hỏi
"Có" Jennie trả lời
"Vậy tại sao em làm tan vỡ trái tim tôi? Tôi có yếu đuối đến mức tôi cần sự bảo vệ của em không? Chúng ta có thể vượt qua mọi thứ cùng nhau, nhưng em đã chọn rời đi", Jisoo nói
Từng câu từng chữ như một con dao chọc vào trái tim của Jennie, Jisoo nói đúng, theo một cách nào đó, nàng quá tự cao, nàng cố gắng trở thành người hy sinh nhưng nàng không bao giờ nghĩ Jisoo sẽ cảm thấy thế nào.
"Em xin lỗi" Jennie nói
"Đừng, đó không phải là lỗi của em"
"Đó là của tôi"
"Tôi là người đã chọn yêu em"
"Tôi xin lỗi" Jisoo nói
Ngay khi đó, Jennie cuối cùng cũng nhận ra nàng đã mang đến cho Jisoo bao nhiêu đau đớn, trước đây nàng đã sai lầm như thế nào, nhưng nàng không thể làm gì được, đã quá muộn.
Sau một hồi im lặng, Jisoo hỏi:
"Em có đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi bây giờ chưa?"
"Có" Jennie trả lời không nghi ngờ gì
"Điều gì xảy ra nếu một cái gì đó thậm chí còn tồi tệ hơn xảy ra?" Jisoo hỏi
"Em sẽ chiến đấu vì chị, cùng với chị" Jennie nói
Jisoo vùi đầu sâu hơn vào cơ thể của Jennie và lầm bầm:
"Tốt"
"Bởi vì tôi đã rất sợ em sẽ nói rằng em sẽ lại ra đi", Jisoo nói
"Em sẽ không" Jennie nói
"Không phải lần này" nàng nói thêm
"Hứa chứ?" Jisoo hỏi
"Em hứa" Jennie đáp
Họ rời khỏi bãi biển ngay sau khi mọi người bắt đầu quay lại bãi biển và trở về khách sạn. Bầu trời đã tối và vì cả hai đều kiệt sức, mỗi người đều tắm và quyết định ngủ sớm.
Jennie bước tới rồi ngã xuống giường lớn. Jisoo đi qua chiếc giường lớn và nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Như thể đưa ra một quyết định lớn, Jisoo thở dài và mang một cái gối đến đi văng. Cô đặt chiếc gối lên đi văng và nằm xuống.
Jennie ngồi dậy ngay lập tức và hỏi:
"Chị đang làm gì đấy?"
"Ngủ" Jisoo trả lời
"Không, chị đang làm gì ở đó?" Jennie hỏi
"Không có chỗ trên giường" Jisoo nói
Jennie nhướn mày và hỏi:
"Chị nghiêm túc chứ?"
Đó là phòng thượng hạng nên nó là một cái giường rất lớn. Nó có thể phù hợp với hai người họ một cách hoàn hảo với hàng tấn không gian dư. Nhưng Jisoo gật đầu chân thành và nói:
"Như em thấy, tôi là một người có dáng ngủ rất tệ, tôi sẽ đá em ra khỏi giường"
"Nhưng chị sẽ bị cảm lạnh ở đó" Jennie nói
"Không sao đâu, tôi thích cảm cúm" Jisoo nói
Jennie lắc đầu không thể tin được rồi thở dài và bước tới chiếc ghế dài. Nàng đứng cạnh Jisoo một lúc rồi cuối cùng cúi xuống và bế Jisoo lên theo kiểu cô dâu. Jisoo hét lên:
"Em đang làm gì đấy!"
Jennie không trả lời, nàng đã hết năng lượng nên cuối cùng nàng đã quăng Jisoo lên giường. Sau đó, nàng quay trở lại đi văng và nằm trên đi văng.
"Em đang làm gì đấy?" Jisoo hỏi
"Em biết chị không muốn ngủ với em nhưng em không muốn chị bị cảm lạnh" Jennie trả lời
Điều đó thực sự sưởi ấm trái tim của Jisoo. Cô cảm động, cô không biết phải nói gì. Cô chỉ ngồi đó nhìn Jennie.
"Chúc ngủ ngon" Jennie vừa nói vừa nhấn công tắc đèn ngay bên cạnh mình
Sau đó, Jisoo lầm bầm đáp lại:
"Chúc ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro