Chap 8
Không ai trong nhóm nhận ra rằng Winter đã bắt đầu suy yếu. Hai ngày không ngủ khiến cơ thể em chậm lại, và cả những giác quan vốn nhạy bén của Wraith cũng mờ đi. Đó là lý do vì sao em không phản ứng với thông điệp đáng lo ngại mình từng nghe qua radio. Sức mạnh suy giảm, bước chân Winter nặng nề hơn bình thường—nhưng không ai chú ý.
Sau một giờ đi bộ về phía cơ sở, chỉ với một vài lần nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhóm ước tính sẽ mất thêm ba đến bốn giờ nữa để đến đích, nếu không có trở ngại nào khác. Tuy nhiên, sức lực của họ đang dần cạn kiệt, và sự mệt mỏi bám lấy từng bước chân. Dù vậy, ai cũng quyết tâm đến được đích trong ngày, hoặc ít nhất tìm được chỗ trú qua đêm.
"Chúng ta có thể nghỉ một chút không?" Lời cầu xin của Yuna vang lên khi cô gập người xuống, ôm chặt đầu gối. "Em mệt quá."
"Mới mười phút từ lần nghỉ trước thôi đấy. Anh đã bảo em phải rèn thể lực, nhưng suốt ngày em chỉ đọc sách." Jaemin mắng Yuna một cách nghiêm khắc, nhưng rồi vẫn chìa tay kéo cô đứng lên.
"Xin lỗi, nhưng chúng ta không thể mất thêm thời gian." Giọng anh dịu lại, xen chút hối hận.
"Mình đói." Mark phàn nàn tiếp, cùng cảm xúc chung của cả nhóm khiến họ đồng thanh đáp lại, bị đè nặng bởi nỗi lo lắng và sợ hãi mơ hồ càng khiến cho cơ thể mệt mỏi của họ thêm nặng nề.
"Tại sao ở đây lại yên tĩnh đến kỳ lạ như vậy?" Giọng của Yeji phá vỡ không gian tĩnh lặng, sự bồn chồn của cô hiện rõ khi cô nhìn xung quanh không có một bóng Wraith hay bọn cướp nào, chỉ còn tàn tích quá khứ nằm rải rác trên nền tuyết trắng—những bức tường đổ, khung cửa méo mó, chiếc xe hoang phế phủ dày băng giá.
"Karina, cậu ổn chứ?" Yeji quay lại để kiểm tra Karina và Winter, những người đang tụt lại phía sau. Hiểu lầm bước chân chậm lại của Winter là do lo lắng cho nỗi ám ảnh của Karina, Yeji cố gắng trấn an bạn mình.
"Karina?" Yeji gọi lại, dừng lại để đợi họ. Khi họ đuổi kịp, Yeji vỗ nhẹ vào má Karina, nở một nụ cười trấn an.
"Này, cậu ổn chứ?"
"À, ừm. Mình xin lỗi." Karina trả lời một cách vô hồn, khiến Yeji bật cười nhẹ khi cô lại chạm vào má Karina một lần nữa.
"Mình ổn mà." Karina trấn an, nhưng trong giọng vẫn còn chút run rẩy.
"Ê, nhìn này. Đây không phải là vết đạn sao?" Quan sát của Jaemin thu hút sự chú ý của mọi người khi anh kiểm tra một cột trụ tòa nhà gần đó đầy lỗ thủng. Anh cúi xuống ngửi các vết lỗ, khiến Mark nhìn anh bối rối.
"Này anh bạn, cậu đang làm cái quái gì thế?"
"Có vết đạn sao?! Nhỡ có ai đó đang ẩn nấp và bắn tỉa chúng ta thì sao?! Chúng ta phải tìm chỗ trốn ngay đi!" Câu trả lời hoảng loạn của Yuna khiến cô phải quét mắt khắp khu vực, tìm kiếm bất kỳ cửa hàng hay tòa nhà nào có thể ẩn náu.
"Trời ơi, mọi người bình tĩnh chút đi!" Yeji mắng, nhưng trong giọng vẫn lộ vẻ lo âu. Không khí vốn tĩnh lặng bất thường nay càng nặng nề hơn vì những vết đạn loang lổ trên tường.
"Trông chúng mới lắm. Có vẻ như cuộc chiến mới xảy ra cách đây vài ngày." Jaemin suy luận, làm động tác chỉnh lại "kính" trong tưởng tượng với vẻ mặt nghiêm túc.
"Có lẽ là quân đội? Đó là lý do tại sao không có ai xung quanh. Họ có thể đã dọn sạch khu vực này." Mark suy đoán, cùng Jaemin kiểm tra các lỗ đạn. Sự tò mò của Jaemin lại trỗi dậy, anh cũng nghĩ đây là cơ hội để nhóm nghỉ ngơi mà không cảm thấy bất an khi phải dừng lại lần nữa, vì họ đang rất vội vã và lo lắng cho nhóm Giselle.
Trong khi cả nhóm bàn tán, Winter ngồi bệt xuống nền, vô thức nghịch tuyết. Không ai nhận ra sự mệt mỏi đang bào mòn em, sự thiếu ngủ khiến ngay cả Wraith cũng trở nên mong manh.
"Mọi người, trốn đi!" Jaemin đột ngột hô to, kéo Mark và Yuna vào trong tòa nhà. Yeji lập tức phản ứng, lôi Karina và Winter chạy theo. Chỉ khi họ đã vào bên trong an toàn, họ mới hiểu được sự hối thúc của Jaemin khi họ nghe thấy tiếng động của một chiếc trực thăng đang đến gần.
Âm thanh đó dần nhỏ đi khi chiếc trực thăng bay qua, để lại sự im lặng kéo dài.
"Làm sao cậu biết có trực thăng đang tới?" Mark tò mò hỏi.
"Mình thính tai lắm đó." Jaemin nhún vai đầy tự tin.
"Vậy thì tại sao phải trốn? Biết đâu là nhóm giải cứu?" Yuna nói, cố nhìn ra ngoài.
"Em biết không, em nói đúng đấy." Jaemin nhượng bộ và ngay lập tức nhận lấy một cái tát nhẹ vào đầu từ Mark.
"Đồ ngốc."
"Mình chỉ đang làm theo bản năng thôi mà!"
"Dừng lại đi. Chúng ta không thể làm gì được nữa. Chúng ta thậm chí còn không chắc đó là gì, nên hãy cứ làm vậy đi." Yeji mắng Mark và Jaemin trước khi cùng Yuna nhìn ra bên ngoài.
"Winter? Giọng run rẩy của Karina ngắt quãng cuộc cãi vã của họ, thu hút sự chú ý của Yeji và Yuna. Sự hoảng loạn trong giọng nói của Karina khi cô nhìn quanh và không tìm thấy Winter.
"W-Winter?" Cô gọi lần nữa, hơi thở dồn dập. Sự vắng mặt của Winter khiến Karina như mất đi điểm tựa duy nhất.
"Có chuyện gì vậy?" Yeji hỏi, an ủi Karina bằng cách xoa nhẹ cánh tay cô khi nhận thấy cô đang run rẩy.
"Winter... em ấy vừa mới ở đây mà." Karina trả lời, giọng nghẹn ngào, nước mắt sắp trào ra.
"Chúng ta sẽ tìm thấy em ấy ngay. Đi nào, Mark." Jaemin an ủi, mỉm cười với Karina khi anh dẫn Mark vào sâu hơn bên trong tòa nhà. Họ nhanh chóng tìm kiếm và thấy Winter đang trốn trong một trong những gian phòng thay đồ, co ro trên sàn, ôm đầu gối khi em đối mặt với tấm gương vỡ. Sức mạnh đang suy yếu dần của Winter khiến em phải trốn, như một con mèo yếu ớt tìm nơi trú ẩn khỏi những mối đe dọa xung quanh, đặc biệt là để bảo vệ những người em quan tâm khỏi bất kỳ mối nguy hiểm nào mà em có thể cảm nhận.
"Winter, này..." Jaemin và Mark tránh sang một bên để Karina vào phòng thay đồ. Cô ngồi xuống cạnh em, khẽ lay vai. Winter nhắm nghiền mắt, trông như đã thiếp đi.
"Em ấy ổn chứ?" Mark hỏi, giọng thấp hẳn xuống vì lo lắng.
Karina vỗ nhẹ vai em lần nữa. Ban đầu chẳng có phản ứng nào, nhưng rồi Winter từ từ ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt mệt mỏi chạm vào ánh nhìn dịu dàng của Karina.
"Này, sao em lại ở đây?" Karina nhẹ nhàng hỏi, tay khẽ vuốt mái tóc rối bời của em.
Winter nghiêng đầu sang một bên, đưa hai tay lên, âm thầm thể hiện mong muốn được ôm. Dù bối rối trước hành động của em nhưng Karina vẫn ôm chặt Winter, muốn an ủi người bạn đồng hành của mình.
Cả nhóm đã quen với hành vi kỳ lạ của Winter và không để tâm quá nhiều đến điều đó. Tuy nhiên, họ không nhận thấy ý thức của Winter đang dần suy yếu.
"Được rồi, chúng ta quay lại thôi." Karina đề nghị, nhẹ nhàng kéo Winter đứng dậy, Wraith vẫn bám chặt lấy cô như một con gấu Koala. Karina loạng choạng dưới sức nặng, nhưng vẫn cố giữ nhịp bước bên Jaemin và Mark.
"Mọi chuyện ổn chứ? Ngoài kia không có ai cả. Chúng ta nên tiếp tục đi thôi." Yeji thông báo, ánh mắt nhìn Winter đang bám chặt lấy Karina.
Karina, vật lộn với sức nặng của Winter, nhưng vẫn từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Yeji bằng một nụ cười. Với cái gật đầu của Yeji, họ tiếp tục hành trình. Bên ngoài vẫn không có dấu hiệu của sự sống, chỉ còn lại tiếng động nhỏ dần của chiếc trực thăng mà họ đã nghe thấy trước đó.
May mắn thay, Winter buông Karina ra, bước chậm chạp cạnh bên, mắt chỉ dán xuống nền tuyết. Karina siết tay em, quyết tâm kéo em lại gần, không để em lạc mất lần nữa.
Một giờ nữa trôi qua, họ dần dần tiến gần đến cơ sở. Mark nhận ra những điểm báo dẫn đến cơ sở, khiến cả nhóm thêm phần phấn chấn. Khi phát hiện một nhà hàng bỏ hoang, họ quyết định dừng lại ăn trưa, dễ dàng vào qua các ô cửa sổ bị đập vỡ. Sau khi Jaemin và Mark kiểm tra kỹ, cả nhóm tranh thủ một bữa ăn đơn giản trong yên bình. Winter, như thường lệ, từ chối ăn. Không ai ép, chỉ lặng lẽ để em ngồi bên.
Tiếp tục đi, bóng tòa nhà cao tầng của cơ sở cuối cùng cũng hiện ra, sừng sững giữa tuyết trắng. Niềm hy vọng dâng tràn, nhưng chưa kịp kéo dài thì từ một tòa nhà đổ nát bên cạnh, hai Wraith cuồng loạn bất ngờ lao ra.
Jaemin phản ứng đầu tiên, chắn trước con Wraith thứ nhất. Yeji và Yuna chiến đấu với con thứ hai. Mark xoay người, kịp thời chặn một con Wraith khác từ phía sau.
Trong khi đó, Karina chết lặng. Hình ảnh quá khứ ùa về, cơ thể run rẩy, đôi chân như sắp khuỵu. Yeji nhanh chóng đỡ lấy cô.
"Không sao đâu, đừng ép buộc bản thân." Yeji trấn an, vỗ nhẹ vào lưng Karina.
Trong khi nhóm chống trả, Winter vẫn bình thản lạ thường, ánh mắt trống rỗng, như thể tâm trí đang vướng bận điều gì đó ngoài trận chiến.
Với mối đe dọa đang rình rập, họ vội vã tiến về phía cơ sở, Karina kéo Winter theo. Khi cơ sở đang dần hiện rõ ràng, cả nhóm lặng lẽ đồng ý sẽ dùng hết sức lực còn lại để đến được nơi an toàn.
Nỗi sợ hãi của họ rõ ràng hơn khi cành nhiều Wraith đuổi theo, nhưng họ không chùn bước, tự thúc đẩy mình chạy nhanh hơn. Adrenaline là thứ duy nhất giữ bước chân không dừng.
Tiếng hét của Jaemin đã thu hút sự chú ý của quân đội canh gác cổng cơ sở. Bỏ qua nguy cơ thu hút thêm nhiều Wraith, anh ta kêu cứu hết sức, quyết tâm đến nơi an toàn.
Khi nhóm tiến đến gần, quân đội nhanh chóng mở cổng, súng của họ nhắm vào những Wraith đang tiến đến. Một tiếng rắc sắc vang lên khi một trong những người lính trong tòa tháp bên cạnh cổng hạ gục hai con Wraith, đảm bảo an toàn cho nhóm. Khi cổng cơ sở chỉ còn vài mét, một số binh lính đã vội vã đến hỗ trợ.
Đột nhiên, Winter ngã quỵ khiến Karina loạng choạng, kéo Karina ngã nhào theo.
"Karina! Winter!" Tiếng hét hoảng loạn của Yeji vang vọng khi cô quay lại nhìn. Dù bị bong gân mắt cá chân, Karina vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, vòng tay bảo vệ Winter khi lũ Wraith tiến gần. Đạn vang rền. Quân đội kịp thời quét sạch bọn quái vật, rồi lao vào đỡ Karina cùng Winter. Hai người lính bế họ vào trong khi đồng đội dựng thành hàng phòng thủ.
Những người còn lại trong nhóm được quân nhân giúp đỡ và nhanh chóng tiếp cận, hỗ trợ Karina và Winter. Hai người lính nhẹ nhàng nâng họ lên và mang vào bên trong cơ sở, trong khi một người khác đứng canh gác.
"Bây giờ mọi người đã an toàn rồi." Người lính bế Winter đang bất tỉnh, trấn an họ, khiến cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi họ đi vào trong. Jaemin và Mark, kiệt sức, ngã xuống đất, thở hổn hển khi họ đã vượt qua khó khăn vừa rồi.
Trong khi đó, giọng nói run rẩy của Yuna phá vỡ sự căng thẳng khi cô hỏi về nhóm của Giselle. Người lính xác nhận sự an toàn của họ, giải thích rằng tất cả họ đều ở bên trong và họ cũng đang chuẩn bị lên đường để giải cứu cả nhóm.
Nghe vậy, Yuna òa khóc, ôm chặt lấy Yeji. Nước mắt vui mừng tuôn rơi. Biết rằng Ningning đang an toàn và hồi phục khiến mọi gánh nặng tạm thời tan biến.
Kiệt sức, cả nhóm quyết định nghỉ ngơi, biết rằng giờ đây họ thực sự đã an toàn.
Và nó sẽ không kéo dài lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro