Chap 9
Giselle kiên nhẫn lau sạch bụi bẩn bám trên mặt và cánh tay Winter, rồi giao em lại cho Karina, Yuna và Yeji việc tắm rửa. Mark và Jaemin ban đầu ngỏ ý sẽ canh chừng Winter, nhưng Giselle kiên quyết bắt cả hai đi tắm và nghỉ ngơi.
Khi nhóm đoàn tụ, họ ôm chặt nhau, trao những nụ cười và lời cảm ơn run rẩy vì cuối cùng ai cũng còn sống sót. Winter cùng Karina được đưa về phòng riêng để nghỉ dưỡng. Karina miễn cưỡng rời khỏi Winter một lúc, sau khi cô đã sẵn sàng để tham gia cùng nhóm Yuna và Yeji. Giselle trấn an Karina rằng mình sẽ chăm sóc Winter.
Winter bất tỉnh vì kiệt sức. Giselle chuẩn bị sẵn vài món ngọt, để em có thể ăn ngay khi tỉnh dậy. May mắn thay, bản chất thực sự của Winter là một Wraith vẫn chưa bị binh lính trong cơ sở phát hiện.
Khi mọi người đang nghỉ ngơi, họ lên kế hoạch thảo luận về cách đối phó với nhân viên của cơ sở này, trong trường hợp xấu nhất, họ sẽ tìm cách bảo vệ Winter nếu những người trong cơ sở từ chối chấp nhận em ấy.
Sự nhẹ nhõm khi đoàn tụ tạm thời làm dịu đi nỗi lo của Giselle, nhưng trong lúc ngủ cùng với Winter lại khiến nỗi lo đó quay trở lại.
Giselle ngày càng lo lắng cho Jeno và Lia, những người đã biến mất nhiều ngày. Trong khi Lia chỉ được họ báo là đã đến tham gia cùng Haechan trong kỳ thực tập của anh ấy, nhưng sự biến mất đột ngột không có lời giải thích rõ ràng vẫn khiến Giselle rối bời.
Khi Giselle hỏi những nhân viên mà cô đã gặp, tất cả họ đều trả lời giống nhau: họ không biết.
Jeno thì khác—Lia từng kể lần cuối cùng cô thấy anh là khi để anh nghỉ ngơi trong phòng. Sau đó, một nhân viên thông báo rằng Jeno bị thương nặng ở đầu và được chuyển sang một tòa nhà khác để điều trị chuyên khoa. Ban đầu, Giselle chấp nhận lời giải thích rằng hạn chế thăm nom để giúp Jeno hồi phục. Nhưng khi thời gian kéo dài, sự lo lắng trong cô cũng tăng lên từng ngày.
Thêm vào mối lo ngại của cô, Ningning đã bị giam lỏng tại phòng của Yunho trong cơ sở này kể từ khi tỉnh lại. Những người lính biện minh cho điều này bằng cách nói rằng Yunho nhớ cháu gái của mình và chỉ muốn bù đắp thời gian bên cô ấy.
Đang chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang, thì may mắn khi nhóm của Yeji đến cơ sở với chỉ những vết thương nhẹ, điều đó khiến nỗi lo lắng trong Giselle giảm đi phần nào.
Suy tư của cô bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa. Yuna ló đầu vào, theo sau là Mark đang cõng Karina trên lưng.
"Winter thế nào rồi?" Yuna hỏi.
"Cậu không cần phải làm vậy đâu, Mark..." Karina ngượng nghịu phản đối khi Mark nhẹ nhàng đặt cô lên giường đối diện Winter.
"Winter sao rồi?" Mark nhắc lại câu hỏi, giọng anh đầy quan tâm.
"Em ấy đang ngủ rất ngon. Nhưng chúng ta vẫn cần bàn lại về những gì đã xảy ra với em ấy." Giselle trả lời, giọng điệu kiên quyết khi nhìn nhóm năm người, những người sớm nhận được lời nói nghiêm túc của cô khi Yeji và Jaemin bước vào phòng.
"Chỉ vì Winter là một Wraith không có nghĩa là em ấy sẽ không mệt mỏi. Các cậu đáng lẽ nên để ý và chăm sóc em ấy nhiều hơn." Giselle mắng.
"Mình xin lỗi." Cả nhóm đồng thanh, cùng nhau xin lỗi.
"Không, không phải cậu đâu, Karina. Cậu không biết, và lúc ấy cậu cũng chẳng ổn. Chỉ có bốn tên ngốc này thôi."
Yuna, Yeji, Mark và Jaemin lập tức tránh ánh mắt nghiêm khắc của Giselle, giả vờ ngắm nghía trần nhà, tường vôi, bất cứ thứ gì ngoại trừ gương mặt cô, hệt như mấy học sinh bị giáo viên bắt lỗi.
Giselle thở dài, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Winter. Cử chỉ êm ái khiến em khép mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ sau khi bị đánh thức bởi những tiếng ồn. Karina đứng dậy với sự giúp đỡ của Mark, cẩn thận không làm mắt cá chân bị bong gân của cô trở nên tệ hơn. Giselle mỉm cười khi thấy Karina tựa sát cạnh Winter
Karina và Winter không thể tách rời.
Winter chỉ chìm vào giấc ngủ sâu khi có Karina bên cạnh.
"Trời ơi, cảm giác được tắm đúng là thiên đường." Yuna buột miệng, tựa đầu vào thành giường. "Em còn chẳng nhớ lần cuối cùng em rửa mặt là khi nào nữa."
"Mình chưa bao giờ nhận ra chúng ta may mắn đến thế trước khi ngày tận thế này xảy ra. Bây giờ mình chỉ biết ơn vì được uống nước sạch." Mark nói thêm.
"Một chiếc giường thoải mái. Một nơi an toàn." Jaemin chen vào.
"Đúng." Yeji là người cuối cùng phát biểu.
"Đó là ý kiến duy nhất cậu có à?" Mark trêu Yeji, lập tức kéo Yeji vào một màn cà khịa ồn ào. Cả hai chỉ chịu dừng lại khi Giselle hắng giọng, ép tất cả trở về nghiêm túc.
"Mình muốn nhắc lại rằng mình rất vui khi thấy mọi người đều ổn." Giselle bắt đầu. "Nhưng chúng ta vẫn có chuyện phải tính. Ưu tiên hàng đầu lúc này là Winter."
Sau một giờ bàn bạc, nhóm đi đến thống nhất: danh tính thật của Winter phải được giữ kín. Trong vài ngày tới, họ sẽ quan sát cơ sở và những nhân viên ở đây—đặc biệt là Yunho. Hy vọng việc thân thiết với Ningning và chứng minh Winter vô hại, họ có thể đảm bảo an toàn cho em.
Nhiệm vụ thuyết phục Yunho, họ quyết định sẽ nhờ Ningning giúp đỡ.
Giselle cũng cập nhật cho họ tình hình về Jeno và Lia, nhưng giấu đi những nghi ngờ riêng, chỉ nhấn mạnh rằng cả nhóm cần phải nghỉ ngơi.
Hiện tại, họ sẽ nghỉ ngơi, ăn uống và tạm gác lại những suy nghĩ. Họ sẽ thay phiên nhau trông chừng Winter khi em thức dậy để ăn và ngăn không cho em ấy đi lang thang trong cơ sở. Với Karina là chìa khóa, vì Winter từ chối tách khỏi cô, tin rằng họ có thể kiểm soát được Winter. Các cô gái được sắp xếp ở chung trong một phòng lớn có giường tầng, còn Mark và Jaemin ở phòng riêng gần đó.
Nhưng không phải ai cũng yên lòng mà ngủ. Jaemin nhận thấy sự lo lắng trong giọng nói của Giselle khi nói đến Jeno và Lia. Chờ Mark ngủ thiếp đi, Jaemin lặng lẽ rời khỏi phòng. Anh kiểm tra phòng của các cô gái để đảm bảo mọi người đều đang an toàn trước khi tự mình đi tìm Jeno và Lia.
"Tại sao mình cứ có cảm giác chẳng lành thế này..." Jaemin thì thầm, rồi biến mất vào màn đêm của cơ sở.
---
Đi lang thang qua hành lang u tối của cơ sở, Jaemin nghĩ rằng anh nghe thấy tiếng hú thảm thiết của Wraith thống khổ. Nghe có vẻ quá gần để nói là chúng xuất phát từ bên ngoài, có lẽ do sự yên tĩnh của màn đêm đã khuếch đại chúng lên. Wraith thống khổ nổi tiếng với tiếng kêu điếc tai của chúng.
Jaemin nhận ra mình đã lạc. Cơ sở này như một mê cung, những dãy hành lang giống hệt nhau cuốn anh đi. Trong khi anh đã nhớ rõ ràng nơi họ đã vào khi đến đây, nhưng giờ thì anh đang vật lộn để tìm đường. Nghĩ lại Giselle đã nhắc đến một tòa nhà khác, anh mơ hồ nhớ rằng đã thoáng thấy nó trước đó. Ưu tiên của anh chuyển sang tìm một cửa sổ để xác định vị trí của mình.
Anh phải tránh gặp bất kỳ nhân viên nào, vì họ chắc chắn sẽ bắt anh trở về phòng của mình, không có lý do gì để anh đi lang thang vào ban đêm cả.
May mắn thay, hành lang trông có vẻ vắng.
Mặc dù biết rằng mình không nên hành động một mình, nhưng mong muốn tìm Jeno và Lia, đặc biệt là Jeno đã lấn át lý trí anh. Đã quá lâu kể từ lần cuối anh thấy bạn mình, và giọng nói căng thẳng của Giselle vẫn ám ảnh trong đầu anh.
Cuối cùng, Jaemin tìm thấy một cửa sổ nhìn ra ngoài: cổng cơ sở ngay trước mắt, nhưng không có tòa nhà nào ở đó. Anh đi tiếp, và ở khung cửa khác, anh thấy nó—một tòa nhà đối diện, đứng sừng sững như cái bóng chết chóc.
Binh lính tuần tra dày đặc quanh khu vực này, khiến Jaemin khó có thể lẻn vào. Anh quan sát chuyển động của họ và xác định được một điểm mù dẫn đến phía sau cơ sở. Jaemin tin rằng an ninh bên trong có thể không nghiêm ngặt như vậy.
Jaemin nhanh chóng lẻn xuống cầu thang và tìm thấy lối ra phía sau của tòa nhà hiện tại. Sử dụng những chiếc thùng lớn làm nơi ẩn náu, anh đi đến một cái cây lớn gần tòa nhà kia mà không bị phát hiện, điều này khiến anh cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên, anh sớm tự trách bản thân vì hành vi liều lĩnh của mình.
"Mày đang làm cái quái gì thế này? Mày đúng là đồ ngốc." Jaemin tự mắng mình. Mặc dù vậy, khao khát được gặp Jeno của anh đã chế ngự lý trí. Anh tự thuyết phục mình rằng sẽ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nếu anh muốn tìm bạn mình, có lẽ chỉ là một lời trách mắng từ quân lính, và nếu tệ hơn anh định nhờ mối quan hệ của Ningning giúp đỡ nếu cần.
Tuy nhiên, suy nghĩ viển vông của anh không xua tan được cảm giác bất an đã giày vò anh từ trước đó.
Khi sự mệt mỏi và lo lắng làm lu mờ phán đoán của Jaemin, anh tiếp tục tìm cách vào tòa nhà, bất chấp nguy cơ bị bắt. Thật ngạc nhiên, anh tìm thấy một lối vào phía sau mở ra một cách dễ dàng. Mặc dù lối vào trơn tru này thường mang đến hoài nghi, nhưng tình trạng hiện tại của Jaemin khiến anh không thể nhận ra sự bất thường này.
Bên trong, Jaemin được chào đón bằng tiếng rên rỉ và la hét của những Wraith, nhận ra rằng những tiếng động mà anh nghe thấy trước đó phát ra từ bên trong tòa nhà này. Vội vã đi tìm Jeno và Lia, sự bối rối và sợ hãi càng làm lu mờ phán đoán của anh. Khi anh tiến sâu hơn, tiếng ồn của những Wraith phát ra ngày càng lớn hơn.
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang vọng khắp hành lang. Jaemin kinh hãi nhận ra rằng tòa nhà này chứa đầy vô số Wraith bị giam cầm. Hơi thở anh dồn dập, bước chân loạng choạng trong hành lang dài vô tận, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của bạn bè mình.
Rẽ qua một góc, anh đâm sầm vào ai đó. Cú va làm anh ngã xuống nền lạnh. Người đàn ông đó đưa tay ra giúp đỡ, tiết lộ mình là Yunho.
"Nhóc có vẻ lạc đường nhỉ." Yunho nhận xét và mỉm cười.
Jaemin nắm tay ông, đứng dậy. Tâm trí anh xoay vòng tìm lý do, cuối cùng chỉ thốt ra sự thật.
"Cháu đang tìm bạn của mình, thưa ngài." Jaemin lắp bắp, tránh nhìn vào mắt ông ta.
Tiếng gào Wraith lại vang lên, rền rĩ như nhắc nhở anh đang đứng giữa một tổ quái vật. Yunho vẫn mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy chẳng đem lại chút an ủi nào—chỉ khiến Jaemin lạnh sống lưng.
Jaemin lấy hết can đảm hỏi: "Jeno và Lia đâu?" Giọng anh run rẩy vì căng thẳng.
"Đừng lo, bạn bè của cậu vẫn an toàn." Yunho trấn an, vỗ nhẹ vào vai Jaemin. Một cảm giác nhói buốt đột ngột truyền vào bắp thịt, một cú chích bất ngờ vào vai khiến tầm nhìn của Jaemin mờ đi. Nhận ra mối nguy hiểm đã quá muộn, Jaemin ngất đi, và ngay sau đó, anh biến mất không một dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro