3.




namjoon tìm thấy anh khoảng một giờ sau, vẫn ngồi ở mép giường, không ngừng nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. anh vẫn cố gắng tìm hiểu xem anh đang cảm thấy như thế nào, nhưng tìm ra chúng đồng nghĩa với việc là anh sẽ tự dẫn bản thân mình chìm vào một nỗi đau mới. sau cùng, sao phải biết đến chúng khi yêu một người đã mất chứ. "em mang bữa trưa đến cho anh này," cậu nói, giơ cái túi nhựa có vài hộp đựng. namjoon ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, nhưng chủ yếu là tteokguk.

"cái này – đâu phải là năm mới, chỉ là ngày cuối năm thôi," yoongi lầm bầm, cuối cùng cũng chuyển động.

"em biết, nhưng em nghĩ nó có thể giúp anh phấn chấn lên một chút." namjoon vỗ vỗ tay anh trước khi đi tới đặt các loại hộp đựng lên đầy giường của yoongi. cậu ấn ấn cái thiết bị nơi hình ba chiều của jungkook vừa sống dậy. "cái gì vậy?"

"không có gì, một vật trang trí anh vừa tìm thấy thôi." thức ăn có mùi hấp dẫn đủ để thu hút sự quan tâm của yoongi và vài phút sau anh thấy mình ăn khá say sưa. họ ngồi trên sàn nhà, giống như họ đã từng, hai chân khoanh lại. dù sao đi nữa, hiện tại giữa họ chẳng còn gì về tiền nong, từ lâu đã không còn bức ảnh người nhện nào được chụp bằng bao sự nỗ lực trong đêm nữa. việc đó khá là cô đơn. "mấy triết gia của em nói gì về tình yêu?" loại câu hỏi kì cục này làm cho lông mày của namjoon nhướn lên, nhìn chằm chằm. " – sartre ấy?"

cậu như suy tư một lúc. "ông ấy nghĩ rằng đấy có vẻ là một loại công việc khá tốt," namjoon nhún vai. "khi yêu một ai đó." yoongi nuốt phần còn lại của chỗ súp trong miệng hơi nhanh. " rằng nó giống như nhảy xuống một vách núi dựng đứng vậy."

"tại sao?"

mắt họ giao nhau. "nếu anh nghĩ đến nó, anh sẽ không làm như vậy, đúng không?"

phải mất một lúc lâu để yoongi có thể nói lại bất cứ điều gì. anh ăn nốt súp, lẩm bẩm một câu sinh nhật vui vẻ với chính mình mặc dù vẫn chưa đến năm mới, và namjoon mỉm cười âu yếm với anh, nói với anh rằng thật tốt khi anh ăn ngon miệng. khi mọi thứ yên tĩnh trở lại và mặt trời thì hơi quá vàng cho một ngày mùa đông, mang đến màu sắc làm họ nổi bật, là lúc yoongi nói: "anh nghĩ là anh có thể đã nhảy xuống rồi." namjoon chất gọn các hộp thức ăn giờ đã trống rỗng của họ. em cũng nghĩ vậy, cậu trả lời, dịu dàng. "nhưng không có ai chờ đợi ở phía dưới hết."

"anh làm sao biết được, hyung," namjoon cố gắng giải thích.

"trừ khi thời gian quay trở lại, sẽ không có gì ở phía dưới cả, namjoon."

thức ăn lắng xuống trong dạ dày đang quặn đau của yoongi, gào thét. anh cảm thấy ốm yếu. namjoon  ở lại, quận người trong một chiếc chăn thừa, chân tay dài trải trên sàn nhà khi cậu ngủ thiếp đi trong ánh sáng ban ngày tẻ nhạt. hôm nay là một ngày lạ, thiệt lạ. chậm, như thể thời gian không muốn dịch chuyển nữa, như thể mỗi phút giây đều phải vật lộn để trôi qua. yoongi phát lại tin nhắn từ hình ảnh ba chiều của jungkook cho đến khi anh cũng ngủ thiếp đi, cùng với âm thanh giọng nói của cậu – em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.

trừ khi thời gian quay ngược

sẽ chẳng có một ai

chờ đợi

phía

dưới kia

có một người đang chờ đợi

và thời gian đảo lộn





yoongi thức dậy lần nữa vào ngày đầu tiên của năm mới. bầu trời màu chàm tăm tối cho anh biết rằng đã gần đến bình minh. namjoon đã rời đi, có tờ giấy nhớ nhỏ dán vào cái đèn trên bàn cạnh giường ngủ của anh vào một lúc nào đó đêm hôm trước. em phải quay lại với sartre đây, gặp anh sau, hyung.

yoongi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. anh đã ngủ gần như cả ngày lẫn đêm. đôi mắt anh bỏng rát, cứ như anh vẫn còn mệt mỏi. cơ thể anh nặng trĩu. có một loại âm thanh lạ lẫm vang đến tai anh. phải mất một lúc yoongi mới nhận ra rằng đó là những giọng nói. thật - lạ, khi anh nghe thấy ai đó nói, rất nhiều người. sau cuộc thanh lọc thế giới, trường đại học trở thành toàn những dãy phòng trống và những khoa bị tạm ngưng giảng dạy. yoongi buộc mình ra khỏi giường, chân căng cứng. bên ngoài, trên hành lang, là những học sinh. yoongi im lặng, bối rối. anh nhìn thấy tên của họ trên khuôn mặt họ, như thể họ là những bóng ma của những người đã biến mất. họ không phải là ma. tên của họ chỉ yoongi có thể nhìn thấy, trong đầu anh. họ đang ở đây .

"xin lỗi," yoongi bước ra ngoài, cơ thể hoàn toàn run rẩy. "xin lỗi, cái gì – " anh nắm lấy cánh tay của một chàng trai, đôi mắt bối rối nhìn anh, tai đang dán vào điện thoại, mẹ ơi, làm ơn đừng khóc, con không chắc chuyện gì đang xảy ra nữa , cậu ấy cố gắng giải thích. yoongi thả cậu ra. họ đã trở lại. họ đang ở đây. "- jungkook."





phép lạ không thường xuyên xảy ra. yoongi loạng choạng bước vào phòng, nắm lấy ba lô thật nhanh, chả buồn khóa cửa khi anh rời đi. mấy cái súng bắn tơ nhẹ và mát lạnh trong lòng bàn tay. chúng có hơi phiền khi anh đang cố gắng gõ gõ, số điện thoại cũ của jungkook vẫn được lưu trong bộ nhớ điện thoại của anh. không có hồi âm, các cuộc gọi bị chuyển qua hộp thư thoại. khuôn viên trường chật kín bởi mọi người, đường phố cũng vậy – khắp mọi nơi, có người ở đây. toàn bộ năm triệu người đã biến mất, đột nhiên quay trở lại. yoongi chạy. anh không phải là người duy nhất.

tòa nhà khoa học được thắp sáng, ký túc xá, mới trống rỗng vài giờ trước, giờ đã tràn ngập các sinh viên. jungkook mới chỉ cho anh thấy cửa sổ phòng cậu từ xa, nên anh chưa bao giờ vào bên trong đó. phải mất vài phút để yoongi tìm ra nó lần nữa, anh nhận ra công thức hóa học trên bộ nhãn dán cửa sổ, và một số thứ nữa khiến anh kéo mặt nạ của jungkook lên mặt, và thậm chí nhiều hơn để bắt đầu leo ​​lên, tơ nhện giúp anh làm điều đó. căn phòng tối mù. yoongi đổ mồ hôi. anh gõ cửa sổ, một lần, hai lần. " jungkook- !" anh gọi. không có gì xảy ra. anh nghe thấy ai đó gọi to người nhện! ở phía dưới, thấy sự phản chiếu của một ánh đèn pin, rồi một cái khác nữa. khi đó, yoongi gần như không thể giữ mình bám vào bức tường. jungkook, cậu biến mất là khi cậu đang - ở ngoài vũ trụ. anh thở ra, nặng nề. cả người anh đau nhức. mọi người đang gọi anh. anh cảm thấy thật ngu ngốc, và liều lĩnh, và ngây thơ. jungkook có thể đang ở ngoài vũ trụ. bên ngoài không gian. anh gần như rơi khỏi vị trí chẳng thoải mái gì của mình khi điện thoại anh khuấy động trong túi. "hyung, mọi người đã quay lại!" namjoon nghe lớn tiếng và đầy hạnh phúc. "nhận lấy tin tức chết tiệt này đi, anh đang ở đâu vậy – "

"đang treo trên một tòa nhà," yoongi trút một hơi. "một câu chuyện dài."

"tốt, đi xuống đi, biệt đội avengers, anh chàng stark đó, anh ta – "

nhưng một trong những sợi tơ nhện gãy đứt từ trọng lượng của anh, và yoongi chật vật để giữ mình lại, và điện thoại trượt qua những ngón tay bộp chộp của anh, rơi xuống với một tiếng uỵch rất rõ ràng, vỡ tan . yoongi chửi thề, chỗ tơ mỏng gần như chẳng ích gì. có thể chất lỏng trong nó đang gần hết. mọi người dưới mặt đất huýt sáo. yoongi ước, trong nửa giây, rằng bọn họ vẫn đang biến mất hết đi. ý nghĩ đó khiến anh chùn bước, xấu hổ. "chết tiệt," anh lại chửi thề, cắn vào má trong. cố gắng để mở cái cửa sổ này chắc chẳng ích gì. anh rên lớn.

"- cần giúp đỡ sao, ahjussi?" ai đó hét lên thứ gì đó. yoongi không nghe thấy. máu dồn lên não anh ngay lập tức, điếc tai và chói mắt, khiến anh thấy khó thở. khi anh quay lại, run rẩy, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người nhện, chiếc mặt nạ khác với những gì anh từng nhớ, khác với cái mà anh đang đeo. câu nói tiếp theo vang lên nhẹ nhàng, gần như đã bị giữ lại: "tôi là người nhện thân thiện bên hàng xóm của anh, giúp đỡ anh là sứ mệnh của tôi." yoongi không thể thở được. một bàn tay đeo găng dịu dàng chạm vào một bên má anh "hyung."

"có, tôi có cần sự giúp đỡ," những lời nói vấp váp, rồi nín lặng. người nhện dễ dàng mở cửa sổ ra, và cậu giúp yoongi vào trong trước khi đóng nó lại. yoongi quay lại, đầu ngón tay vẫn dính đầy mạng nhện. anh tháo mặt nạ ra, thở dốc, đỏ ửng, anh biết mình trông giống như một vụ tai nạn xe hơi. jungkook cũng tháo ra cái mặt nạ của mình. cậu cũng vậy, trông giống như một vụ tai nạn xe hơi. những vết bầm trên mặt cậu thật xấu xí, và trên trán cậu có vết máu khô. vết cắt trên môi cậu vẫn chảy máu. họ không di chuyển, ánh mắt không ngừng lướt nhìn nhau, như thể tự hỏi người kia là thật hay chỉ là một mảnh của trí tưởng tượng. "em đang - ở đây."

"đúng thế," jungkook gật đầu kịch liệt. đôi mắt cậu to tròn, tràn đầy hốt hoảng. "em đây."

" - đã được gần một năm rồi."

"họ có bảo em thế."

" em đã ở ngoài vũ trụ."

"tàu vũ trụ đúng là rất nhanh, và – "

jungkook vẫn nói chuyện - về thời gian và cách nó bị bẻ cong khi những con tàu lao vào hố sâu*, và lúc đầu cậu chả hiểu gì về nó, và cậu bị đánh bại bởi thằng cha ngốc thanos và gã to khủng khiếp như thế nào, và yoongi không biết thanos là ai, và anh chẳng quan tâm đến không gian hoạt động như thế nào. anh lao qua khoảng cách giữa họ quá nhanh, quấn mình quanh thân hình cao hơn, cảm nhận xương cốt và cơ bắp của cậu ở giữa hai cánh tay, cảm thấy khi jungkook hít thở mạnh, cánh tay cũng trượt quanh eo anh, cằm dựa lên vai anh. "anh đã nghĩ em đã biến mất mãi mãi," anh nói, yếu ớt. "anh nghĩ em đã đi rồi." jungkook ép cơ thể của họ lại gần hơn. bộ đồ của cậu lạnh lẽo khi anh chạm vào. "trong suốt một năm – em đã không – "

(t/n: hố sâu: (wormholes) trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không- thời gian. chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.-wikipedia)

"ahjussi," cách nói nhẹ nhàng làm yoongi mỉm cười. "bọn em đã thắng." jungkook giơ một tay lên nâng phía sau đầu của yoongi. "họ đã mang tất cả mọi người trở lại – "

"em phải gọi cho dì em," yoongi sụt sịt. điều đó khiến jungkook khúc khích. "gọi cho dì ấy đi."

"em đã làm thế rồi," họ ngửa ra sau, nhìn nhau. yoongi nhấn các ngón tay vào cơ thể của jungkook như thể nó sẽ đột nhiên trở nên xanh xanh và trong suốt như hình ba chiều của cậu. "em đã nói với dì là là cần phải đến một chỗ này trước." jungkook mỉm cười khi cậu chạm vào hai bên mặt của yoongi, ấn những ngón tay đỏ lên da anh. "anh gầy hơn rồi."

"và già hơn," yoongi thêm. giọng anh hầu như không nghe thấy. anh nắm lấy cổ tay jungkook. "em đã trở về được bao lâu -"

"em không biết chắc chắn," jungkook phát ra một âm thanh nghe như tiếng huýt sáo. "trong một khoảnh khắc em ở ngoài không gian, rồi anh chàng phù thủy này đang mở những cánh cổng nhìn siêu ngầu, và - new york bị phá hủy hoàn toàn, hyung, và thanos vẫn còn to đùng, và em đã bị đấm rất mạnh –" cậu rời rạc kể lại, vừa nhanh vừa lắp bắp, giọng nói bị ngọng khiến câu từ của cậu nghe như toàn hơi thở. nhưng rồi vẻ mặt cậu như trùng xuống, và cậu chớp mắt, nhìn đi chỗ khác. "bác stark, bác ấy -," yoongi chờ đợi. jungkook liếm môi, có lẽ đang nếm vị sắt trên lưỡi. "bác ấy đã đảm bảo rằng sẽ nhìn thấy nó kết thúc."

" - anh xin lỗi," yoongi nói, dựa vào cho một cái ôm khác. jungkook ôm lại anh, chỉ để hôn anh. yoongi thở dài, và đó là một nụ hôn chậm rãi kỳ lạ có mùi vị của cả khao khát và kim loại. một kiểu hôn khác. "em sẽ ổn chứ?" anh hỏi trên đôi môi của jungkook, cảm thấy cậu gật đầu sau một lúc. "em không cần phải đến đây ngay lập tức, em có thể ở lại – "

"em phải đến đây ngay lập tức, hyung," jungkook lại hôn anh. họ lắc lư nhẹ. "anh là điều cuối cùng mà em nghĩ đến," anh thấy mình đỏ mặt, má nóng bừng. "và đầu tiên."

anh nhớ cảm giác đó, sau khi mọi người biến mất. trong lớp, đột nhiên mọi thứ biến thành tro bụi như thế nào - chỉ còn lại ba học sinh và mọi người khác trở thành đống tro tàn, và cách yoongi đứng dậy, tim đập thình thịch, tên của jungkook thoát ra khỏi môi anh. jungkook quấn bản thân quanh anh lần nữa, áp mũi vào cổ anh. "em cũng là suy nghĩ đầu tiên của anh," mỗi ngày , yoongi muốn nói, nhưng giọng anh quá khàn và tầm nhìn của anh ấy thì quá ướt nơi khóe mắt. jungkook hít sâu, và không khí thoát ra như một tiếng thở dài. yoongi nhắm mắt lại, tim đập loạn. "em đã quay về."

"em đã nói với anh rằng em sẽ quay lại mà," sau đó cuối cùng jungkook cũng rời ra. yoongi vuốt những sợi tóc ra khỏi vết cắt trên trán cậu. mắt của jungkook tìm thấy mấy cái súng bắn tơ vẫn còn bám trên cổ tay và lòng bàn tay anh. "anh đã học cách sử dụng chúng," cậu cười toe. cậu ấn ấn vào chúng, biểu cảm của jungkook trở nên nhăn nhó. yoongi nhìn cậu. "em nghĩ chúng ta có thể cải tiến nó. nếu em thay đổi lực cắt cần thiết để làm cho nó trở nên lỏng, anh có thể-," anh chậc lưỡi. "không đâu, em cho rằng anh cũng cần phải biết chút về vật lý, nhưng em có thể dạy anh," ánh mắt cậu gặp đôi mắt của yoongi, nhận thấy biểu hiện thích thú đang chớm nở của anh ấy. cậu hoàn toàn đỏ mặt. "ý em là, đó chỉ là khoa học."

"vâng, tiền bối, chỉ là khoa học thôi*," yoongi gật đầu. rồi anh nhún lên, hôn jungkook giống như cách họ đã từng, với cảm giác bồng bột của sự liều lĩnh và hấp dẫn.  jungkook cười khúc khích, thầm thì gọi ahjussi giữa những nụ hôn. mặt trời dường như cuối cùng cũng sắp mọc, và nó vẫn là loại ánh sáng trắng ẩm ướt vấy lên bức tường ảm đạm. nó vẫn không thay đổi. hôm nay vẫn là ngày đầu tiên của năm. điều đó cũng không thay đổi. những thứ khác thì có, yoongi nghĩ. có thể anh có thay đổi. "chúng ta có thể đi lên đâu đó không?"

(t/n: ở đây nếu các cậu đã đọc phần đầu của series này là seven inches from the midday sun sẽ thấy dễ hiểu hơn, jungkook là sinh viên xuất sắc được đặc cách tốt nghiệp sớm và đang học khóa sau đại học, tương đương với thạc sĩ nên theo lẽ thường cậu ấy là sunbae của yoongi đó lol.)

việc đề cập đến độ cao làm cho đôi mắt của jungkook sáng lên. Nụ cười của cậu ngày càng lớn. "- được chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro