Nói đi, con quỷ là ai?<2> H
Đó là một sự tồn tại cô đơn. Quá lâu đến mức cậu không thể nhớ được sự khởi đầu của chính mình mà chỉ nhớ tên của bản thân. Ban đầu cậu nghĩ rằng sức mạnh của mình là một ân huệ, nhưng con người lại không đồng ý. Họ không thể chấp nhận một thực thể ma quỷ và xa lánh cậu, vì vậy cậu đã sử dụng khả năng đó cho chính mình. Cậu đã xây dựng các lâu đài và cai trị nhiều vương quốc, tiêu diệt các quốc gia và khiến họ phải cúi đầu trước mình. Cậu có được những gì mình muốn, ban cho họ những gì cậu muốn và cũng lấy đi những gì mình muốn.
Chỉ sau rất nhiều thế hệ con người được sinh ra, sống rồi chết đi, con quỷ mới hiểu rằng việc không có đối thủ chẳng qua là một lời nguyền.
Cậu không biết những vị thần ở đâu, nhưng nếu họ thực sự tồn tại, Kim Dokja cảm thấy mình có thể hiểu họ hơn một chút. Có lẽ tất cả họ đều đã có khoảng thời gian vui vẻ, đi quanh khắp Trái đất cho đến khi không còn nơi nào mà họ chưa đặt chân tới. Sau khi nhìn thấy và thử mọi thứ họ có thể ước ao, chứng kiến sự tầm thường và bất lực của người khác trước mặt mình, tại sao họ lại phải can thiệp nữa? Chẳng có lý do gì cả.
Kim Dokja cũng vậy, mong muốn biến mất khỏi nơi buồn tẻ này. Thứ duy nhất giữ cậu ở lại Trái đất là một vài mảnh giấy màu vàng. Kỳ là thay, chúng bị hư hỏng và thiếu một số phần, nhưng vẫn được bảo tồn bởi một sức mạnh kỳ lạ mà cậu không thể nhận ra.
Cậu đã phát hiện ra những bản ghi chép có tuổi đời sánh ngang hoặc có thể vượt qua cả cậu, xuất hiện như thể từ hư vô, không có manh mối nào về tác giả của chúng. Chúng dự đoán một cách đáng lo ngại về cuộc gặp gỡ giữa cậu và kẻ thù cũng như kết cục của cậu. Thay vì tiêu diệt, cậu để con người tìm thấy chúng, chờ đợi với sự hào hứng mới mẻ cho người được định sẵn sẽ chiến đấu với mình.
Nhiều thập kỷ trôi qua, nhiều 'Kẻ mưu phản bí mật' xuất hiện. Mỗi kẻ đều mạnh hơn bất cứ ai khác, nhưng không ai sánh bằng một cái vẫy tay của Giấc mơ cổ xưa nhất.
Khi nghe tin đồn về Kẻ mưu phản bí mật mới, Kim Dokja đã bỏ qua như trước đây. Con người luôn có niềm tin rằng kẻ mạnh nhất trong số họ là người được chọn, nhưng con quỷ cảm thấy mệt mỏi vì sự thất vọng khi chứng kiến những phản ứng sợ hãi giống nhau và kết thúc chóng vánh hết lần này đến lần khác. Chơi với trẻ con đã không còn thú vị từ lâu rồi.
Ấy vậy mà lần này những tin đồn về 'Kẻ mưu phản bí mật' vẫn không hề lắng xuống, mà liên tục truyền đến tai cậu về những thành tựu không thể tin được của Quân thập tự. Cuối cùng, sự tò mò đã chiến thắng lý trí và nói với cậu rằng đó là một trò lừa đảo khác, và Giấc mơ cổ xưa nhất đã tinh nghịch chuẩn bị cho màn ra mắt hoành tráng của mình.
Tại một nơi hẻo lánh nhưng màu mỡ, sức mạnh của cậu đã xây dựng một ngôi làng nhỏ, với mục đích duy nhất là bị phá hủy sau khi những tin đồn do cậu lan truyền, Giấc mơ cổ xưa nhất được phát hiện xung quanh khu vực này, nó đã thu hút thành công sự chú ý của kẻ thù định mệnh của cậu.
Sân khấu đã sẵn sàng và đã đến lúc hiệp sĩ của cậu xuất hiện trong bộ áo giáp sáng ngời.
Ngoại hình của Yoo Joonghyuk chắc chắn đã vượt qua sự mong đợi của cậu. Kim Dokja không thể nhớ mình đã nhìn thấy người nào đẹp hơn thế, ngay lập tức cậu biết rằng điều này sẽ rất thú vị. Mạnh mẽ và uy nghiêm, sức mạnh thần thánh tuôn ra từ anh. Thật chính nghĩa, thật vui vẻ để phá hủy nó.
Với kinh nghiệm mà chỉ Giấc mơ cổ xưa nhất mới có được, cậu bắt đầu chậm rãi làm xáo trộn tâm trí của người đàn ông. May mắn thay, ngay cả bức tường vững chắc nhất cũng có điểm yếu, và điểm yếu của Kẻ mưu phản bí mật chính là cậu chàng nhỏ bé và bất lực được anh che chở dưới đôi cánh của mình.
Những giấc mơ bắt đầu từ những khoảnh khắc vô hại, dễ thương với hình ảnh Kim Dokja ngồi trên đùi anh, có lẽ đang vặn vẹo hơn mức cần thiết. Hôn lên má, lên môi. Nói với người đàn ông rằng cậu yêu anh đến nhường nào, khiến anh vui vẻ, say đắm vào cậu.
Con quỷ đứng phía trên người đàn ông đang ngủ, mỉm cười và lau mồ hôi trên trán, hôn lên nếp nhăn giữa đôi lông mày của anh khi đang cố gắng chống lại những giấc mơ một cách vô ích.
Một người càng có đạo đức thì sự tha hóa của họ càng ngon miệng. Phần của Yoo Joonghyuk thực sự rất ngon. Đến mức khiến Kim Dokja cân nhắc việc để anh sống sau khi bị hủy hoại hoàn toàn. Cậu không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian ở bên cạnh Yoo Joonghyuk thật thú vị, lừa dối anh và chứng kiến người đàn ông này cố gắng dịu dàng như thế nào khi ở cạnh một trong những thực thể mạnh mẽ nhất trên đời. Dù có thể anh sẽ mất trí sau khi Kim Dokja xong việc, nhưng không phải là quá tệ khi giữ anh lại như một món đồ chơi.
---
“Chúng ta đang đi đâu vậy, Hyung?”
“Đến Nhà thờ lớn. Anh chưa bao giờ đưa em đến đó trước đây phải không?”
“Không, anh chưa. Nhưng liệu mọi người có thấy phiền không?”
“Hừm. Không có ai ở đó vào thời điểm này trong ngày cả.”
“À, em hiểu rồi…” Kim Dokja nói, cảm thấy khó chịu. Con người coi nơi đó còn quan trọng hơn cả lâu đài của nhà vua. Tại sao không có ai ở đó? Có lẽ đó chỉ là lời nói dối của Yoo Joonghyuk để cậu không cảm thấy gánh nặng.
Đó là một tòa nhà khổng lồ, không thể so sánh với nhà thờ mà Kim Dokja ở cùng những đứa trẻ mồ côi khác khi đóng vai một cậu bé ngây thơ tội nghiệp. Cậu đã cố gắng hết sức để trông thật ngạc nhiên trước công trình kiến trúc vĩ đại và những bức tượng chi tiết, tất cả đều được điêu khắc với sự cẩn thận tối đa. Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy những thứ như vậy. Giấc mơ cổ xưa nhất chứng kiến sự hình thành và sụp đổ của nhiều di tích tương tự hoặc thậm chí còn vĩ đại hơn. Nhưng đối với một cậu bé từng sống ở nơi hoang vu thì đây hẳn là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng. Và Kim Dokja chắc chắn sẽ thể hiện vai diễn của mình một cách hoàn hảo.
Yoo Joonghyuk nhìn cậu với nụ cười dịu dàng, lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Kim Dokja. Họ nắm tay nhau kể từ khi rời khỏi nhà thờ.
Hai cánh cửa mở ra, để lộ một nhà nguyện khổng lồ được làm bằng đá cẩm thạch trắng tinh và đồ trang trí bằng vàng, Kim Dokja dành nhiều thời gian nhìn xung quanh vì cậu chưa có nhiều lần nhìn thấy nội thất của một nhà thờ, đơn giản vì cậu không xuất hiện bất kỳ mối quan tâm đặc biệt nào với việc đó.
Mọi thứ trông cực kỳ đắt đỏ, một nơi mà 'Kẻ mưu phản bí mật' với tư cách là người nắm giữ sức mạnh Thần thánh mạnh nhất có thể ghé thăm, nhưng không phải là việc dành cho một đứa trẻ bình thường không có lý lịch gì. Cảm giác kỳ lạ trong Kim Dokja ngày càng lớn, mang lại cảm giác cảnh báo mà con mồi sẽ cảm nhận được khi kẻ săn mồi đến gần.
Dù có quan tâm đến Kim Dokja nhưng tại sao Yoo Joohyuk lại mang một đứa trẻ mồ côi đến đây, có nguy cơ lan truyền tin đồn? Không, ban đầu mọi người ở đâu vậy? Chính xác như người đàn ông đã nói với cậu, không một linh hồn nào được nhìn thấy kể từ khi hai người họ bước vào phạm vi của Nhà thờ.
Kim Dokja nhận ra một sự thật bất ngờ.
...Tại sao Yoo Joonghyuk lại hoàn toàn bình thường khi đi loanh quanh ở nơi thiêng liêng nhất vương quốc? Trong vài tháng qua, Kim Dokja đã khiến anh tha hóa đến mức còn không thể sử dụng sức mạnh của mình đúng cách nữa. Bước vào một nhà thờ bình thường có lẽ sẽ khiến anh bị tổn thương, nhưng anh vẫn ổn khi ở trong Nhà thờ nơi sức mạnh của Giấc mơ cổ xưa nhất cũng bị giảm sút?
Kim Dokja theo bản năng buông tay Yoo Joonghyuk ra, người không có vẻ gì là bận tâm. Người đàn ông chỉ nhìn xung quanh, ngắm nhìn khung cảnh giống như cậu.
“Đây là nơi diễn ra những sự kiện quan trọng nhất, bao gồm cả đám cưới của những cá nhân có địa vị cao nhất. Có thể nói không có nơi nào tốt hơn trên trái đất này để hai người trở thành một cặp.” Người đàn ông nói vậy rồi quay lại mỉm cười với cậu bé. “Tất nhiên, điều quan trọng nhất cuối cùng vẫn là những lời thề, tuy nhiên ở một nơi có sức mạnh to lớn cũng có những lợi ích riêng, làm cho sự kết hợp trở nên mạnh mẽ hơn.”
“…Hyung?”
Không thể hiểu được điều gì đang diễn ra trong đầu người đàn ông, Kim Dokja đã sử dụng sức mạnh của mình, cụ thể là đọc được suy nghĩ của một người. Lẽ ra cậu nên làm điều này sớm hơn, cậu muộn màng nghĩ thế. Nhưng vì luôn sống như là thực thể mạnh nhất ngoài kia nên sự cảnh giác kỳ lạ là điều mà Giấc mơ cổ xưa nhất không quen thuộc.
Cậu nhìn vào tâm trí của Yoo Joonghyuk, nhưng điều chào đón cậu không phải là những suy nghĩ thông thường của người đàn ông này. Đó là một khoảng không vô tận. Một bóng tối dày đặc, ngột ngạt dường như nuốt chửng mọi thứ và bất cứ thứ gì. Không để lại gì phía sau và vẫn tham lam nhiều hơn nữa. Ý thức của Giấc mơ cổ xưa nhất xuất hiện ở trung tâm bóng tối đó, nơi hai con mắt vàng nóng chảy mở ra nhìn vào linh hồn của cậu. Bản thân vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Kim Dokja mạnh mẽ đóng lại khả năng của mình, lùi lại khỏi thứ trước mặt mình, nhưng cánh tay của Kẻ mưu phản bí mật di chuyển nhanh hơn, kéo cậu lại cho đến khi mặt cậu va phải lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
“Em đi đâu vậy, Dokja-yah?” Yoo Joonhyuk hỏi cậu trong khi vẫn mỉm cười dịu dàng như trước, và đến bây giờ Kim Dokja mới nhận ra ánh mắt của đối phương lạnh lẽo đến mức nào. “Chẳng phải đây là những gì en mong muốn sao? Khiến anh không kiềm chế lại được?”
Cậu đang định hỏi đối phương đang nói những điều vô nghĩa gì thì sự thật ập vào cậu như một xô nước lạnh.
“Anh- anh biết rồi!”
"Đúng vậy." Yoo Joonghyuk xác nhận.
"Từ lúc nào?!"
“Có rất nhiều gợi ý. Em thật bất cẩn, Dokja-yah. Em thực sự không nghĩ rằng một khi anh quen với sức mạnh của em, anh sẽ có thể tìm thấy dấu vết của em sao?”
“Đã…quen rồi?” Người đàn ông này đang nói về cái quái gì vậy? Không thể nào một người sử dụng sức mạnh thần thánh lại tiếp nhận năng lượng ma quỷ trong cơ thể mình, trừ khi-
Đồng tử của Kim Dokja run rẩy. Không, không có con người nào có thể vượt qua được. Những thứ như thế không nên tồn tại. Một người đủ mạnh để sánh ngang với Thần là… Không thể, phải không?
Cậu gạt bỏ những suy nghĩ vô ích. Hiện tại, cậu phải rút lui. Cậu phải tìm cách thoát ra và suy nghĩ lại mọi chuyện. Aura tuôn ra, rồi bị dập tắt như ngọn lửa của một ngọn nến trước cơn lốc xoáy. Có thứ gì đó đang chặn cậu lại.
"Em nghĩ rằng anh sẽ không có bất kỳ biện pháp đối phó nào hả?" Một bàn tay của Yoo Joonghyuk âu yếm vuốt ve đôi má mềm mại của Kim Dokja một cách say đắm. “Em nghĩ là anh sẽ để em trốn thoát khỏi anh sao?”
'À...' Cậu đã phạm phải sai lầm rồi. Cậu đã làm rối tung mọi chuyện và không thể tìm ra cách nào để thoát khỏi tình huống này.
Khuôn mặt của Yoo Joonhyuk tiến lại gần và đôi mắt của Kim Dokja nhắm nghiền, chờ đợi một đòn hoặc thậm chí là cái chết ngay lập tức. Tuy nhiên, đó lại là cảm giác ẩm ướt trên môi khiến cậu thở hổn hển vì sốc, người đàn ông tận dụng cơ hội để chiếm lấy môi cậu, đẩy lưỡi mình xuống cổ họng, nó khác với bất kỳ nụ hôn nhẹ nhàng nào mà anh từng chia sẻ với ảo ảnh của cậu bé xuất hiện vào ban đêm.
Kim Dokja sửng sốt khi bị cướp mất nụ hôn đầu, cánh tay yếu ớt đẩy vai người đàn ông ra xa một cách vô ích. Yoo Joonghyuk liếm vào trong miệng và cắn môi dưới của Kim Dokja cho đến khi nó bật máu, không buông ra cho đến khi con quỷ nhỏ liều mạng hít lấy không khí.
Một bàn tay đầy sẹo luồn vào trong áo cậu, vuốt ve làn da bên dưới và cảm nhận sự co giật dưới sự đụng chạm của anh, trong khi tay còn lại luồn vào quần cậu và bóp chặt đường cong bên dưới. Người đàn ông trông rất hài lòng trước sự nhạy cảm của Kim Dokja.
“K-Không, dừng-ngh!”
Yoo Joonghyuk phớt lờ lời nói của cậu, đẩy đối phương nằm tựa lưng vào bàn thờ, giống hệt như trong tất cả những giấc mơ anh trải qua. Anh sắp biến chúng thành hiện thực.
Quần áo bị xé toạc, khiến Kim Dokja phải rên lên vì xấu hổ, cậu cố gắng che đậy bản thân và vùng vẫy thoát khỏi vòng tay như đá của Yoo Joonghyuk.
Bóng của người đàn ông mở rộng, và rồi cả căn phòng tối sầm lại, mọi thứ đều bị bao trùm bởi bầu không khí khủng khiếp đến từ kẻ có biệt danh là Kẻ mưu phản bí mật. Ngay cả Kim Dokja, con quỷ đáng sợ nhất ngoài kia cũng cảm thấy ngứa ngáy, như thể có hàng nghìn con kiến đang bò trên toàn bộ cơ thể mình.
Những cái bóng kéo đến như những sợi dây dài quấn quanh tứ chi và hạn chế cử động của cậu. Không thể sử dụng sức mạnh của mình, cậu chỉ có thể cố gắng tóm lấy chúng, nhưng ai lại có thể ngăn chặn bóng tối? Những ngón tay của Kim Dokja xuyên thẳng qua bóng của Kẻ mưu phản bí mật, không thể loại bỏ chúng ra.
Yoo Joonghyuk tiếp tục chinh phục miệng của Kim Dokja, thưởng thức cậu một cách trọn vẹn, chỉ tách ra trong vài giây trước khi quay trở lại. Đó là một nụ hôn lộn xộn làm tan chảy não bộ. Tay anh xoa nhéo nụ hoa nhỏ cho đến khi chúng đỏ bừng và cương cứng, miệng di chuyển xuống cằm và cổ cậu, tiến xuống những vùng dưới đồng thời để lại những dấu hôn trên những nơi mình đi qua.
Khi bàn tay đầy sẹo nắm lấy đùi cậu để tách chúng ra, Kim Dokja nhận ra điều Yoo Joonghyuk mong muốn và cố gắng tránh xa người đàn ông đó; một nỗ lực vô ích vì tất cả bóng tối đã giữ cậu nằm yên.
“Hyung. Hyung, làm ơn…” giọng điệu của cậu chuyển sang nhẹ nhàng, cầu xin người đã đối xử dịu dàng với mình cho đến lúc nãy, sử dụng giọng điệu giống như một đứa trẻ ngây thơ mà cậu đã giả vờ trong suốt thời gian họ ở bên nhau.
Người đàn ông đứng yên, trong giây lát Kim Dokja nghĩ rằng mình đã bắt thóp được đối phương, rằng sẽ có một cơ hội để thuyết phục anh.
Tuy nhiên, nó chỉ kéo dài trong giây lát cho đến khi ánh mắt họ chạm nhau. Tham lam, chiếm hữu, dục vọng. Đôi mắt đen tuyền của Yoo Joonghyuk truyền tải tất cả những cảm xúc đó, chính những cảm xúc mà Kim Dokja đã dạy anh phải chấp nhận, cũng giống như những người khác đã sa phải bẫy của cậu, tuy nhiên trong trường hợp này có một điều mà Giấc mơ cổ xưa nhất không nghĩ tới. Một yếu tố cậu không tính toán được đã khiến mọi việc diễn ra như thế này. Đó là sức mạnh tinh thần và thể chất của Yoo Joonghyuk.
Sự loạn trí không làm anh gục ngã. Anh hoàn toàn chấp nhận nó và điều khiển nó chống lại con quỷ, kẻ giờ đây phải đối mặt với hậu quả từ hành động của chính mình.
“Suỵt, không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Yoo Joonghyuk xoa dịu, gần như là một lời xin lỗi. Tuy nhiên, vẻ mặt anh không hề tỏ ra hối hận và môi anh tiếp tục hôn lên đùi của Kim Dokja, hướng tới một khu vực thậm chí còn riêng tư hơn.
Con quỷ cắn môi để kìm lại tiếng rên rỉ khi cái miệng rời khỏi làn da và một chiếc lưỡi xâm chiếm cậu, đâm vào cái lỗ cho đến khi nó liếm vào bên trong. Đó là một cảm giác kỳ lạ - nóng và ẩm ướt, khiến lưng và hông cậu di chuyển… cậu không biết để làm gì. Thật xấu hổ và Kim Dokja có thể cảm thấy mặt mình càng nóng hơn. Kẻ mưu phản bí mật chỉ cười khúc khích trước sự khó khăn của cậu rồi tiếp tục liếm mút cho đến khi hài lòng, cái lỗ đủ trơn rộng để anh có thể xâm nhập.
Kim Dokja tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, biết rằng đó không phải là của mình vì chúng đã không còn nữa. Cậu đã nhìn thấy kích thước của Yoo Joonghyuk trong ảo cảnh mà mình tạo ra, nhưng sau khi nhìn thấy nó trong thực tế, hơi thở của cậu nghẹn lại vì sợ hãi, cảm thấy nó cứng lại và nảy mạnh trước lối vào của mình.
Cậu bé bất lực lắc đầu. Nó quá lớn, thực tế khác xa với những giấc mơ. Thứ đó, thứ đó sẽ phá vỡ cơ thể thật của cậu mất!
“Không- đừng…đừng mà, hyung làm ơ-- A-Ah!!”
Người đàn ông không nghe lời cầu xin, đẩy một nửa chiều dài vào trong chỉ trong một lần, mở rộng cái lỗ nhỏ của cậu ra để bao lấy gậy thịt to không tưởng. Kim Dokja cong lưng, nước mắt tuôn rơi. Không đợi kịp điều chỉnh, Yoo Joonghyuk chỉ rút ra một lúc sau đó đâm vào trong một cách tàn nhẫn, chạm vào tuyến tiền liệt và lần này thậm chí còn tiến sâu hơn, cho đến khi dương vật của anh được bao bọc hoàn toàn trong hang động ấm áp, phần bụng của cậu phồng lên đến mức trông như đang có thai. Vòng tay mình quanh chiếc cổ mỏng manh của Kim Dokja để giữ cho cậu không vùng vẫy, Yoo Joonghyuk bắt đầu sử dụng đối phương như món đồ chơi cá nhân của mình mà không quan tâm rằng đây là lần đầu tiên của cậu.
Một cái siết mạnh đến mức bầm tím nhưng không đủ để khiến cậu nghẹt thở. Kim Dokja vươn tay năm lấy cánh tay đang siết chặt cổ họng mình nhưng không thể gỡ nó ra. Việc thiếu oxy khiến đầu óc cậu quay cuồng, không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài những gì Yoo Joonhyuk đang mang đến cho cậu. Cậu cảm thấy bên trong mình đang co lại theo kích thước của Yoo Joonghyuk, ghi nhớ hình dạng của dương vật to lớn đang ra vào trong người mình.
Không khí bị rút cạn khỏi cậu, gần như khiến cậu bất tỉnh, nhưng Yoo Joonghyuk tỉ mỉ biết khi nào nên dừng lại. Ngực bị sờ soạng và cắn mút. Cậu bị đánh dấu từ đầu đến chân đến nỗi không thể nào quên được những cái chạm từ hyung của cậu. Một lúc sau, cơ thể cậu bắt đầu nhận thức nỗi đau là niềm vui, nhưng ngay cả khi đó cậu cũng không được nghỉ ngơi. Bị đụ trong suốt lần cực khoái đầu tiên và những lần tiếp theo, cho đến khi bị kích thích quá mức khiến cậu hoàn toàn không thể kìm được giọng nói của mình.
Yoo Joonghyuk bao phủ các bức tường bên trong bằng tinh dịch trắng đục và ấm nóng. Không chỉ một lần, mà hết lần này đến lần khác, dấu hiệu duy nhất cho thấy anh sắp đạt đến cao trào là những cú thúc của anh trở nên thất thường, thậm chí còn thô bạo hơn trước. Phóng tinh tràn ra tận cả vành, cho đến khi tinh dịch trào ra sau mỗi cú đẩy, nhỏ giọt trên bàn thờ và xuống sàn nhà.
Nếu có thể đếm được Yoo Joonghyuk đã bắn bao nhiêu lần thì đối với Kim Dokja chắc chắn là không thể kể hết được. Gậy thịt nhỏ của cậu đã cạn kiệt hoàn toàn, vắt vẻo một cách thảm hại giữa hai chân, thậm chí không còn chất lỏng trong suốt chảy ra nữa. Nó chỉ co giật vô ích trước sự trêu chọc của người đàn ông mà không thể làm gì hơn.
Giọng nói của Giấc mơ cổ xưa nhất khàn khàn và đứt quãng khi Yoo Joonghyuk cuối cùng cũng rút ra, con quỷ mạnh mẽ và tai tiếng nhất đã biến thành một mớ hỗn độn thở hổn hển, một cái bao dương vật cho kẻ thù định mệnh của cậu tùy ý sử dụng.
Cậu không còn chút sức lực nào để cố gắng trốn thoát, thậm chí không có gì đáng nói để công kích. Cậu chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm qua những ngụm không khí tham lam, biết rằng mọi chuyện đã kết thúc và nếu bây giờ cậu bị giết, có lẽ cái chết sẽ mang lại sự bình yên cho mình hơn.
Buông bàn tay ra khỏi cổ họng cậu, Yoo Joonghyuk tóm lấy eo cậu và đẩy cơ thể mềm nhũn lên bụng mình, tinh dịch chảy ra thêm nữa từ cái lỗ lỏng lẻo khi bụng cậu bị đè xuống bề mặt bàn thờ. Mông cậu giờ đang hướng về phía Yoo Joonghyuk, và Kim Dokja rên rỉ vì xấu hổ trước cảm giác không thể nhầm lẫn khi bị nhìn chằm chằm.
Kẻ mưu phản bí mật chắc hẳn đã rất thích thú với chiến thắng của mình, đôi mắt đen tuyền nhìn vết bầm tím do bàn tay mình để lại quanh chiếc cổ gầy gò, vô số dấu vết chiếm hữu còn sót lại trên cơ thể nhỏ bé và bị hành hạ, một đống tinh dịch từ cái lỗ sưng tấy chảy xuống cặp đùi trắng nõn của con quỷ, Kim Dokja ước gì người đàn ông đó sẽ nhanh chóng giết cậu, giúp cậu thoát khỏi mọi nỗi nhục nhã mà mình đang phải chịu đựng.
Thay vào đó, cậu cảm thấy Yoo Joonghyuk nắm lấy tay mình bẻ về phía sau lưng. Bóng tối bao quanh cậu, một lúc sau Kim Dokja cảm thấy chúng đông cứng lại quanh cổ và cổ tay của mình. Cậu quay lại nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, theo sau đó là tiếng kim loại va chạm vào nhau.
"Nó có vẻ tốt." Yoo Joonghyuk thì thầm khi ghé sát vào tai cậu rồi đặt một nụ hôn lên thái dương Kim Dokja. Những ngón tay thon dài của anh lần theo chất liệu kim loại lạnh lẽo chạm vào lưng cậu bé, một sợi dây chuyền vàng mỏng nối liền từ chiếc còng vào cổ tay yếu ớt với vòng kim loại quanh cổ cậu. Chúng được tạo ra bởi sức mạnh của Kẻ Mưu phản bí mật. “Rất hợp với một cậu bé nghịch ngợm như em.”
Kim Dokja khóc nức nở, không thể nài nỉ thêm nữa vì cậu biết điều đó sẽ không thay đổi được gì. Có lẽ người đàn ông đó đã hiểu điều cậu muốn nói, nên anh lại nhẹ nhàng bảo với cậu rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc nếu cậu là một cậu bé ngoan ngoãn và vâng lời.
Côn thịt lại quen đường quen nẻo tìm kiếm lối vào từ đằng sau Kim Dokja, đầu gậy chạm vào mép lỗ sưng tấy của cậu. Sau khi bị sử dụng trong nhiều giờ, nó dễ dàng tách ra dưới sự chèn ép, cho phép chiều dài trượt vào dễ dàng.
“A…a-ah-”
Kim Dokja chỉ còn biết rên rỉ dâm đãng, miệng há hốc và thè lưỡi khi Yoo Joonghyuk bất ngờ giật sợi dây chuyền cùng lúc với lực đẩy của mình, khiến mông cậu và hông anh va chạm vào nhau. Cơ thể nhỏ bé xóc nảy bởi cuộc làm tình mạnh bạo vào phần bên trong quá nhạy cảm, bị chà xát đến rát đỏ sau hàng giờ đòi hỏi thô bạo. Cậu không được thương xót một chút nào.
Khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, thực tại duy nhất Kim Dokja có thể chắc chắn là những cảm nhận về thể xác được trao cho cậu. Những ngón tay xâm chiếm cái miệng đang há hốc, đùa giỡn với chiếc lưỡi của cậu. Răng cắm vào xương bả vai và khiến cột sống cậu tê dại, khiến cái lỗ siết chặt lấy dương vật của Yoo Joonghyuk. Tiếng gầm gừ trầm thấp gần bên tai, tốc độ nhanh hơn và cuối cùng là cảm giác tinh dịch nóng bỏng tràn ngập bất cứ khoảng trống nào còn sót lại trong cậu.
Một phần não bộ của cậu nhận ra rằng căn phòng họ đang ở đã thay đổi vào lúc nào đó - ngôi nhà nguyện màu trắng vàng tuyệt đẹp được thay thế bằng tông màu xám đen đậm hơn, không gian hình chữ nhật giờ đã thay đổi thành hình tròn lớn. Thay vì một bàn thờ cứng ngắc, họ đang ngồi trên những tấm ga trải giường mềm mại màu đen, đã bị vấy bẩn bởi rất nhiều tinh dịch.
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ nhỏ đã dừng lại khi người đàn ông ôm cậu vào lòng, khiến nơi tiếp xúc càng dán chặt với nhau. Với một tiếng thút thít, cơ thể mệt mỏi của Kim Dokja đổ về phía trước, tựa vào ngực Yoo Joonghyuk để làm điểm tựa. Nước mắt lại trào ra từ đôi mắt khép hờ, cố gắng lấy lại thở nhưng lại thất bại thảm hại sau khi người đàn ông không thương tiếc giật sợi dây xích khiến lưng cậu cong lên, buộc cậu phải ngồi thẳng và nhún nhảy trên côn thịt của mình. Thật khó để ngất đi trong tình trạng như vậy.
Nhưng cậu không thể phàn nàn hay phản đối. Kim Dokja chỉ có thể ngồi dậy và nhận lấy tất cả những gì Yoo Joonghyuk trao cho cậu, tiếng kim loại va chạm nhau, vết bầm tím ở hông cậu, những cú đập vào da, những tiếng gầm gừ trầm thấp của người đàn ông và những tiếng rên rỉ đứt quãng của chính cậu là những thứ duy nhất được nghe thấy sau rất nhiều giờ đã trôi qua.
Vậy nếu hyung của cậu không có ý định giết cậu, Kim Dokja tự hỏi rằng chính xác thì khi nào thì chuyện này mới dừng lại?
---
"Đội trưởng! Đã lâu lắm rồi!" Đôi mắt rưng rưng của Lee Hyunsung sáng ngời khi nhìn về phía anh.
Vậy à? Thời gian trôi qua thật nhanh khi có Dokja-yah bên cạnh.
“Cậu đã mạnh lên.” Yoo Joonghyuk mỉm cười với những người bạn cũ của mình. "Tất cả mọi người đều vậy."
Trước khi thông báo về việc nghỉ hưu và rời đi, anh đã nói với họ phương pháp luyện tập mà anh phát hiện ra để đạt tới trình độ siêu việt. Tất cả họ đều có tiềm năng, và không còn nghi ngờ rằng chỉ sau vài năm nữa, họ có thể đạt đến trình độ như anh đang có. Nhìn qua thì có thể thấy Kim Namwoon và Lee Jihye đã gần chạm tới cấp độ thảm họa. Uriel đã đạt được cấp độ đó và tiếp tục rèn luyện sức mạnh của mình cho đến khi cô đạt được cấp độ thần thánh, trong khi Lee Hyunsung cũng gần bắt kịp cô.
“Dokja-yah thế nào rồi?” Người phụ nữ tóc vàng hỏi thẳng vào vấn đề như thường lệ. Cô luôn thể hiện tình cảm với con quỷ của anh, và mặc dù nó khác với mối quan hệ mà cậu và Yoo Joonhyuk chia sẻ, nhưng điều đó cũng đủ khiến anh khó chịu.
“Em ấy đang làm rất tốt. Tuy có bướng bỉnh nhưng gần đây chúng tôi đã đạt được nhiều tiến bộ.”
"Hả? Anh đang luyện tập cho thằng nhóc đó à?” Kim Namwoon nhướng mày.
“Đội trưởng, anh sẽ không quá khắt khe với cậu ấy chứ?”
“Này, nếu anh bắt cậu chàng yêu quý của tôi làm việc quá sức-”
Lee Hyunsung nhẹ nhàng đặt tay lên vai Uriel để ngăn cô lại. “Tôi không nghĩ Đội trưởng sẽ làm vậy, dù sao thì anh ấy rất trân trọng Dokja mà.”
Anh nhìn người đàn ông được nhắc đến để xác nhận. Yoo Joonghyuk thản nhiên gật đầu.
“Tôi không làm điều gì mà em ấy không thể chịu được.”
Phần còn lại của ngày hôm đó diễn ra như những lần thăm trước, lắng nghe những gì đã xảy ra trong vương quốc trong thời gian anh vắng mặt, vì lũ quỷ đã rút lui từ lâu khi không còn cảm thấy sự tồn tại mạnh mẽ nhất của chúng nữa. Ngay cả khi đội trưởng của Quân thập tự nghỉ hưu sau khi Giấc mơ cổ xưa nhất đã biến mất một cách kỳ diệu, không có thứ gì mà những người còn lại trong đội không thể xử lý được.
Khi đến lúc chia tay, những lời tạm biệt quen thuộc và ánh mắt rưng rưng của Lee Jihye và Lee Hyunsung tiễn anh đi, nỗ lực cuối cùng của Kim Namwoon nhằm áp đảo anh và yêu cầu của Uriel để biết chính xác nơi anh và Kim Dokja đang sống.
Anh trấn an hai người trước rằng anh sẽ đến thăm lần nữa, khéo léo né tránh những câu hỏi liệu lần sau anh có mang cậu bé đi cùng không. Cậu thiếu niên tóc trắng dễ dàng bị ghìm chặt cho đến khi cậu bỏ cuộc, và giống như trước đây, Yoo Joonghyuk nói với Uriel rằng anh sẽ không tiết lộ địa điểm cư trú của họ vì bốn người họ dễ gặp rắc rối và anh muốn sống yên bình.
Người phụ nữ khó tính tặc lưỡi, đe dọa rằng ngay cả khi không có sự giúp đỡ của anh, một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ tìm ra nơi họ đang ở. Yoo Joonghyuk không hề lo lắng. Sẽ còn rất lâu nữa cô mới đạt được trình độ có thể đi xuyên qua các chiều không gian, và ngay cả khi đến lúc đó cô tìm thấy họ, sức mạnh của cô vẫn sẽ không thể vượt qua anh được. Rốt cuộc, họ không phải là những người duy nhất có sức mạnh ngày càng gia tăng.
Yoo Joonghyuk bước đi trên mặt đất, một màn trình diễn đơn giản để giả vờ rằng anh vẫn tồn tại ở đâu đó trên vùng đất này. Anh chỉ dừng lại khi không còn nhìn thấy bóng dáng xa xôi của đồng đội, thưởng thức làn gió đêm trong giây lát trước khi chuẩn bị tạo một cánh cổng và trở về nhà.
Một cảm giác khác biệt khiến anh mở mắt, sức mạnh của anh báo hiệu rằng ai đó đang cố phá vỡ rào cản mà anh tạo ra ở đâu đó, trong một chiều không gian khác. Một tiếng cười khẽ thoát ra từ môi anh.
Cậu bé thực sự rất bướng bỉnh, không bao giờ học được bài học của mình. Có vẻ như sau bao nhiêu thời gian huấn luyện, ngay cả sau khi nhiều lần bị xé bỏ đôi cánh và gãy mắt cá chân, Dokja-yah vẫn có đủ can đảm để cố gắng trốn thoát.
Yoo Joonghyuk mỉm cười hướng lên bầu trời, nơi vô số ngôi sao lấp lánh đang nhìn xuống anh. Ở đâu đó giữa những ánh sáng vô tận đó, anh đã giấu đi kho báu của chính mình.
Vậy thì, liệu anh có nên dạy cho con quỷ nhỏ dễ thương của mình thêm bài học, đến khi cậu hiểu rằng không còn nơi nào để chạy trốn nữa không?
End.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro