Tiên tri không phải là toàn năng<2>
Ký ức về việc anh chết ra sao trở nên rối loạn.
Kim Dokja nhớ lại mình đã nhìn thấy tương lai. Một cuộc chiến khủng khiếp sắp bắt đầu, cuộc chiến giữa 'Thiện' và 'Ác'. Thật buồn cười, vì không có bên nào thực sự tốt hay xấu, thiên thần và ác quỷ là những sinh vật khác nhau có những định nghĩa khác nhau về những từ ngữ đó so với con người. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải làm gì đó. Mặc dù sẽ rất khó khăn cho những người bị kẹt giữa trận chiến, nhưng vấn đề lớn nhất là hai thế lực đối lập ảnh hưởng lẫn nhau như thế nào. Năng lượng ác quỷ có thể giết chết thiên thần và năng lượng thiên thần cũng có tác dụng tương tự đối với ác quỷ. Trong mỗi phiên bản tương lai mà anh nhìn thấy, Yoo Jonghyuk đều bị giết hoặc phải chịu nỗi đau không thể tưởng tượng được sẽ kéo dài đến hết cuộc đời. Không giống như năng lượng thần thánh chỉ phá hủy cơ thể phàm nhân của hắn, năng lượng thiên thần sẽ phá hủy linh hồn , điều đó có nghĩa là anh chàng sẽ thực sự bị giết chết. Trong mọi khải tượng, hắn đều chết như một con cá thái dương nên Kim Dokja biết mình phải tìm mọi cách ngăn cản đối phương tham gia trận chiến.
Nhưng giống như mọi thứ về tên khốn đó, điều đó sẽ không hề dễ dàng. Cái tên này rất bướng bỉnh còn Kim Dokja thì không mù mờ - dù tỏ ra không biết gì, đơn giản vì thấy vui vẻ khi thấy cuộc đấu tranh tư tưởng của tên khốn mạnh mẽ vô dụng đó, vậy nên anh biết về tình cảm của Yoo Jonghyuk, điều này có nghĩa là không đời nào hắn lại sẵn sàng rời bỏ anh khi cuộc chiến nổ ra, bất kể Kim Dokja có nói gì với hắn.
"Vậy thì mình sẽ giết hắn.", ý tưởng tuyệt vời này chợt nảy ra trong đầu anh.
Phải, anh không hoàn toàn ngu ngốc, anh biết Yoo Jonghyuk sẽ vô cùng giận dữ và căm ghét anh, và anh cũng biết rằng lần cuối cùng họ gặp nhau sẽ là lần đối mặt tồi tệ. Nhưng anh có hai lựa chọn. Thứ nhất, Yoo Jonghyuk chỉ hận Kim Dokja, nhưng sau nhiều năm trôi qua và mọi người tìm lại được chiếc đồng hồ, hắn sẽ quên lãng và tiếp tục cuộc sống của mình. Hoặc lựa chọn thứ hai, Kim Dokja nói cho hắn biết sự thật trong những giây phút cuối cùng, Yoo Jonghyuk không hận anh và sống trong tuyệt vọng khi biết rằng bản thân không thể bảo vệ người mình yêu thương. Không cần phải nói, anh đã chọn cái đầu tiên.
Nó khó hơn anh nghĩ. Yoo Jonghyuk hoàn toàn dễ bị tổn thương, tin tưởng anh nhiều đến mức gần như khiến anh tức giận. Anh nhìn vào đôi mắt kia, tràn ngập nỗi buồn và bối rối khiến Kim Dokja cảm thấy có gì đó vỡ vụn trong mình. Nhưng đó là điều đúng đắn phải làm, anh lặp lại với chính mình. Ác quỷ là sinh vật bất tử - năm tháng sẽ trôi qua và Yoo Jonghyuk sẽ quên đi Kim Dokja. Thậm chí hắn có thể tức giận với loài người trong một thời gian, nhưng anh biết rằng sâu thẳm bên trong tên khốn đó là một người tốt. Hắn sẽ tìm thấy một tình yêu mới và sống vì người nọ.
Trận chiến bắt đầu và anh phải chiến đấu, lần này chỉ có một mình, không có người đồng đội nào theo anh giữa lằn sinh tử. Anh lãnh đạo binh lính của vương quốc, và bằng kế hoạch và sức mạnh của mình, cuối cùng anh đã chấm dứt được cuộc chiến. Những khu vực bị phá hủy trong khải tượng vẫn còn nguyên vẹn, và số người bị giết cũng kém xa so với trong giấc mơ của anh. Thương vong lớn nhất thuộc về phe 'Thiện' và 'Ác', không có nhiều sinh vật còn sống. Thương vong lớn thứ hai... thuộc về Kim Dokja, người đã nhận phải đòn chí mạng trong khi bảo vệ người khác.
Anh nhớ lại những con người ngu xuẩn đã bắt đầu cuộc chiến giành lại những vùng đất đã sơ tán trước đó, và trong một trong những trận chiến đó, chắc hẳn anh đã chết, vì anh không thể nhớ được điều gì khác.
Kim Dokja đứng ở... à, anh thực sự không biết mình đang ở đâu. Mọi thứ xung quanh đều trắng xóa, và vì rằng anh chắc chắn mình đã chết, thế nên anh đoán đây là thế giới bên kia dù không nhớ chính xác ra làm sao. Thật đáng ngạc nhiên vì anh chưa bao giờ tin vào điều này. Đây là thiên đàng hay địa ngục? Ở đây chẳng có gì tồn tại ngoại trừ anh, có lẽ anh đã hạ cánh ở một nơi nhàm chán nào đó.
Kim Dokja vén áo lên và nhìn vào bụng mình. Không có vết sẹo hay ở bất cứ nơi nào khác trên cơ thể. Những vết thương chứa đầy năng lượng thiên thần và ác quỷ, va chạm vào nhau và phá hủy từ bên trong đã không còn tồn tại. Anh cũng cảm thấy được thư giãn, giống như đã có một giấc ngủ rất dài.
"Cậu đã xong chưa?", một giọng nói quen thuộc vâng lên.
Anh ngơ ngác quay đầu lại, không ngờ sẽ nghe thấy giọng nói đó lần nữa. Một người đàn ông quen thuộc đang đứng cách đó vài mét, bình tĩnh nhìn anh. Đối phương trông giống, nhưng cũng rất khác.
"Tôi không phải là người đó.", người đàn ông nói, xác nhận suy nghĩ của anh. "Có lẽ hình dáng này sẽ tốt hơn."
Người đàn ông trước mắt biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, cao ráo có mái tóc màu đen. Cô ấy có khí chất của hoàng gia.
"Cô là ai?", Kim Dokja lên tiếng hỏi đối phương.
Người phụ nữ mỉm cười.
"Không quan trọng tôi là ai. Điều quan trọng là cậu là ai, Anh hùng."
Kim Dokja tỏ ra cay đắng khi nghe thấy danh hiệu đó.
"Anh Hùng Thánh Kiếm. Kẻ canh gác Ánh sáng và Bóng tối. Vị cứu tinh Nhân loại. Cậu đã làm rất nhiều việc tốt trong đời phải không?", cô giơ tay ngăn anh lại trước khi anh kịp phản bác.
"Chúng ta không có nhiều thời gian nên hãy để tôi giải thích. Những linh hồn đến đây, trong trạng thái cực kỳ mong manh. Tôi và chồng tôi giữ họ an toàn trong khi những vết thương lành lại và gửi họ trở lại trái đất khi sẵn sàng. Họ sẽ được tái sinh, không còn ký ức, ở một nơi mới, với một cuộc sống mới. Cậu cũng có thể nói rằng họ là những con người khác với kiếp trước. Nhưng cậu là một ngoại lệ. Cậu đã tích lũy rất nhiều điểm công đức trong suốt cuộc đời, điều đó sẽ cho phép cậu giữ lại những ký ức của mình, nếu đó là điều cậu mong muốn. Cậu sẽ được tái sinh thành chính mình chứ không phải là một con người mới. Vì vậy tôi phải hỏi cậu rằng, cậu muốn một khởi đầu mới hay tiếp tục cuộc sống hiện tại của mình?"
"Tôi sẽ giữ lại những ký ức của mình, cảm ơn rất nhiều.", Kim Dokja trả lời ngay lập tức. Đối với anh, câu hỏi cũng giống như "ngươi muốn bị ta giết chết hay sống tiếp?".
"Được rồi.", người phụ nữ nheo mắt thích thú trong khi búng ngón tay. "Vậy thì cậu sẽ được tái sinh."
Vì lý do nào đó, Kim Dokja có cảm giác như mình đã bị lừa. Anh thấy cơ thể mình bắt đầu biến mất, có lẽ là rời bỏ nơi này và quay trở lại thế giới thực.
"Đợi đã- tôi đã chết được bao lâu rồi?"
Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi và cảm thấy chóng mặt, nhưng tiếng cười thì không thể nhầm lẫn được.
"Tôi tự hỏi là bao lâu rồi nhỉ?", cô giả vờ không biết. "Mọi chuyện sẽ trở nên thực sự thú vị kể từ giờ."
°°°
Anh tỉnh dậy với một tiếng thở hổn hển.
Cơ thể anh run lên và Kim Dokja cố gắng làm dịu trái tim đập điên cuồng của mình. Anh nhìn xung quanh rồi thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng một cách vô dụng, khá giống những căn phòng được tặng cho anh khi đến thăm lâu đài, nhưng căn phòng này chứa đầy những chiếc bình, bộ da và đồ vật quý hiếm có lẽ còn giá trị hơn cả mạng sống của anh. Nói chung là toàn mấy thứ đồ tạp nham.
Đầu anh đau nhức khi những ký ức mới tràn vào tâm trí, rồi anh nhận ra chúng thuộc về chủ nhân trước đây của cơ thể này. Anh là tam hoàng tử của vương quốc này, được sinh ra từ một cô hầu gái, không giống như những người anh của mình. Điều đó thật khó xử vì người này không chỉ trông giống hệt Kim Dokja mà còn có cùng một cái tên.
...Nữ thần đó hay là thứ gì đó đã chuẩn bị trước cơ thể này à? Hoặc thời gian trôi qua đủ để cơ thể này được sinh ra và lớn lên kể từ cuộc trò chuyện của họ cho đến hiện tại? Kim Dokja gạt đi những câu hỏi chưa được giải đáp và tập trung vào những ký ức được trao cho anh.
Mọi người đều đối xử tử tế với tam hoàng tử dù mẹ cậu ấy là ai, nhưng Kim Dokja có thể thấy rằng mọi biểu cảm của họ đều là giả tạo. Có mùi gì đó ám muội. Chắc chắn phải có điều gì đó, một ký ức tồi tệ, một cái giá mà anh phải trả.
Đây rồi. Một ký ức gần đây hiện về trong trí nhớ, một cuộc trò chuyện giải thích thiện chí của mọi người. Nhà vua mời tam hoàng tử dùng bữa cùng nhau, và chàng trai trẻ đã nhận lời, vui mừng vì người cha thường ngày bận rộn của mình đang chú ý đến cậu. Bữa tối của họ bắt đầu trong sự vui vẻ, rồi cha cậu thú nhận rằng vương quốc đang gặp rắc rối lớn. Một lá thư bất ngờ được gửi đến, vị vua của một vùng đất khác yêu cầu một trong những con cháu của chính họ để làm bằng chứng cho lòng trung thành. Cha cậu đã tìm ra một số lời bào chữa cho cả hai người anh trai và về cơ bản là yêu cầu con trai út của mình hy sinh bản thân vì người dân của họ. Một lần nữa, Kim Dokja không bị lừa bởi hành động đó và có thể nói rằng nhà vua không hề cảm thấy hối hận. Nhưng tam hoàng tử đã cam chịu số phận của mình. Ngày hôm trước, cậu đã uống rượu trong đau khổ như một tên ngốc, rồi cũng như một tên ngốc, chết vì uống rượu quá liều.
Kim Dokja che mặt. Rõ ràng là cậu ta đã được nuôi dạy để trở thành một con cừu thế mạng, thật là đau đớn khi chứng kiến. Họ đã làm rất tốt, nuôi dạy một chàng trai ngốc nghếch bỏ bê việc học đến mức Kim Dokja thậm chí không thể biết đây là năm nào chỉ dựa vào ký ức của hoàng tử. Anh phải thu thập được một số thông tin rằng mình đang ở đâu, giờ là thời đại nào và chính xác thì anh sẽ được giao cho ai trong vòng chưa đầy hai tuần nữa.
Nửa giờ sau, mọi người xông vào phòng vị hoàng tử và ngự y gần như ngất đi sau khi thấy anh vẫn sống khỏe mạnh. Đó là một phản ứng bình thường, vì vào sáng hôm đó, những người giúp việc tìm thấy cơ thể bất tỉnh của anh và sau khi thăm khám, chính ngự y đó đã tuyên bố anh đã chết. Mọi người đều nghĩ đó là một phép lạ hoặc chỉ là một sự nhầm lẫn, nhưng dù sao thì số lượng lính canh giám sát anh vẫn tăng lên. Họ nói rằng họ lo lắng cho anh vì anh vừa ở trong một tình huống nguy hiểm tiềm tàng, nhưng rõ ràng là họ thực sự muốn đảm bảo không có chuyện gì xảy ra trước khi bán đứt anh đi.
Anh đi đến thư viện của hoàng gia, với số lượng bốn vệ binh theo dõi từng bước đi của mình một cách vô lý. May mắn thay, họ có thể đã nghĩ rằng anh quá ngu ngốc để học hành vì chẳng ai thèm xem anh đang đọc gì. Kim Dokja nhìn quanh các giá sách một lúc trước khi tìm thấy thứ mình đang tìm - sách lịch sử.
Sau khi đọc xong, anh phát hiện ra ba điều thú vị chính. Thứ nhất, "Đại chiến thiện và ác" đã xảy ra hơn hai trăm năm trước. Thứ hai, khoảng năm mươi năm trước, một vị Quỷ Vương đã xuất hiện. Người ta nói rằng hắn đã giết tất cả những kẻ ngu xuẩn cố gắng lập khế ước với hắn, cũng như bất kỳ ai dám thách thức hắn. Giờ đây hắn cai trị khu vực nguy hiểm nhất trên bản đồ, khiến tất cả các vương quốc khác xung quanh lãnh thổ của hắn phải khiếp sợ. Điều này dẫn anh đến thông tin thú vị thứ ba - các vương quốc khác sẽ gửi một thành viên trong mỗi thế hệ của hoàng gia để làm bằng chứng cho lòng trung thành và kiến tạo hòa bình của họ. Kim Dokja nghĩ điều đó thật buồn cười, vì không có gì viết về việc con quỷ yêu cầu bất kỳ dấu hiệu hay bằng chứng nào về bất cứ điều gì, điều đó có nghĩa là những người này đã đơn phương gửi người nhà của họ đến mà không có lý do thực sự.
"Có lẽ hắn ta là kẻ mà mình được gửi đến. ", anh đoán vậy.
Nghe có vẻ không tệ lắm. Anh đã đối phó với Yoo Jonghyuk và chắc chắn rằng không thể có con quỷ nào cứng đầu hay khó đối phó hơn hắn. Thực sự, trong những tháng đầu tiên tiếp nhận con quỷ đó, tên khốn hoang tưởng này sẽ đặt câu hỏi về mọi điều Kim Dokja làm. Hắn đi theo anh như một con cún con đi lạc với tính cách khó kiểm soát cơn giận, nhưng vì hắn là một tên chẳng khác gì kẻ theo dõi. Tất nhiên, Kim Dokja không thực sự bận tâm, anh thích có người nấu ăn cho mình (đặc biệt là vì đồ ăn rất tuyệt), hoặc ai đó để trêu chọc... hoặc ai đó âu yếm trước lò sưởi khi trời đông... Một người nào đó luôn ở bên cạnh anh lúc vui lúc buồn, trung thành đến mức cái chết là cách duy nhất để tách khỏi anh.
Những suy nghĩ về Yoo Jonghyuk khiến anh tràn ngập nỗi nhớ đau đớn và tội lỗi, anh tự hỏi liệu bây giờ gã đó có quên mình và có một cuộc sống mới hay không. Thật đau lòng khi nghĩ đến việc cộng sự của mình đang ở bên một người khác, nhưng nếu ai đó xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc thì người đó chính là hắn.
Anh quay lại với những suy nghĩ quan trọng hơn, đó là kế hoạch trốn thoát của mình. Anh có thể cố gắng trốn thoát trước khi bị đưa đến "Lâu đài bóng tối", nơi con người đặt tên cho chốn nghỉ ngơi của con quỷ. Nhưng đó không phải là một kế hoạch hay. Anh biết, nếu trốn thoát trước khi đến nơi, cả vương quốc sẽ truy lùng anh không ngừng nghỉ. Không chỉ vậy, thậm chí còn không có nhiều cách để trốn thoát vì anh đang bị theo dõi chặt chẽ và biết rằng không còn sức mạnh cũ nào khi thử sử dụng chúng. Tốt nhất là sử dụng cách mạo hiểm hơn, đợi cho đến khi anh đến Lâu đài bóng tối và lừa được Quỷ vương bằng cách nào đó. Nếu không bị giết ngay tại chỗ, anh có thể chạy trốn khỏi đó.
"Thưa Điện hạ." Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh quay lại nhìn thấy một trong những người hầu của mình đang cúi đầu. "Tới giờ ăn tối rồi."
"Ồ được rồi. Dẫn đường đi."
Anh không nhận ra trời đã tối. Anh luôn quên mất thời gian khi đọc sách, khiến anh phải bỏ bữa hoặc quên đi ngủ. Những năm tháng Yoo Jonghyuk ở bên cạnh, bắt anh phải tuân theo một chương trình nghiêm ngặt có lẽ là khoảng thời gian khỏe mạnh nhất trong cuộc đời. Và là thời gian hạnh phúc nhất ,tâm trí anh vô cùng đau đớn.
Bữa tối được phục vụ trong phòng như đã yêu cầu trước đó, và anh rất ngạc nhiên khi thấy đồ ăn lại sang trọng đến thế. Anh cắt một miếng thịt và nó tan chảy trong miệng. Đồ ăn gần ngon bằng tay nghề của Yoo Jonghyuk, điều đó nói lên rất nhiều điều. Đúng, tốt hơn hết là trốn thoát khi gặp được Quỷ vương. Cách này chắc chắn là sáng suốt hơn.
°°°
Hai tuần trôi qua và cuộc hành trình đến vùng đất quỷ dữ bắt đầu. Anh giả vờ như không nhìn thấy nụ cười tự mãn của những người tiễn anh - anh đã biết tam hoàng tử không có đồng minh ở chốn này. Có rất nhiều hiệp sĩ "bảo vệ" nên chuyến đi không có sự kiện nào và rất nhàm chán, vấn đề lớn nhất là chứng đau lưng của anh. Vì anh không biết nhiều về Quỷ vương mà mình sắp đối phó ngoại trừ danh hiệu 'Vua chinh phục', anh đã nghĩ về tất cả các khả năng và cách thức để thuyết phục và thỏa thuận với hắn. Một khế ước có lẽ là không thể thực hiện được vì tên khốn điên rồ đó rõ ràng đã giết bất cứ ai cố gắng lập khế ước với hắn, vì vậy cách tốt nhất là trao đổi thông tin. Kim Dokja luôn có tài giải quyết vấn đề một cách điên khùng, và thậm chí cả sự tái sinh cũng không làm mất đi khả năng đó của anh. Về mặt lý thuyết, anh được gửi đến đó để phục vụ Quỷ vương với tư cách là một thần dân trung thành (hoặc nô lệ, ai biết được), vì vậy ngoại trừ việc hắn ta là một kẻ điên khùng, anh phải có thời gian để lập kế hoạch tốt nhất tùy thuộc vào tính cách của người cai trị mình.
Họ đến Lâu đài bóng tối. Đúng như tên gọi, đó là một lâu đài đen tráng lệ trông hơi góc cạnh, nhưng nghĩ đến biệt danh của Quỷ vương, rõ ràng là nó phù hợp với vị chủ nhân ở trong đó.
Kim Dokja đã bị sốc khi được chào đón bởi một cô gái tuổi teen đã xác nhận danh tính và bảo anh đi theo. Những vệ binh và những người còn lại đã rời đi, không muốn ở lại lãnh thổ của tên Ác quỷ hơn mức cần thiết.
"Tên cô là gì?", anh hỏi cô gái.
"Lee Jihye.", cô trả lời ngắn gọn.
"Cô có thể cho tôi biết chủ nhân của cô là người như thế nào không? Tôi không muốn xúc phạm người ấy dưới bất kỳ hình thức nào, vậy cô có thể cho tôi biết nếu có điều gì hắn không thích không?", Kim Dokja hỏi một mạch.
Lee Jihye gửi cho anh một cái nhìn kỳ lạ, nhưng may mắn thay cô vẫn đáp lại.
"Ahjussi, dù sao thì có lẽ chú cũng sẽ không sống được lâu đâu." Cô ấy nói với nụ cười nửa miệng. "Sư phụ ghét con người, vậy nên không có nhiều điều chú có thể làm để khiến người ghét chú hơn đâu."
...Được rồi, đây không hẳn là kiểu câu trả lời mà anh mong đợi.
Đi qua các sảnh và hành lang của tòa lâu đài, anh không khỏi ngưỡng mộ mọi thứ sạch sẽ đến thế nào, mặc dù Lee Jihye là người duy nhất anh nhìn thấy kể từ khi đến nơi. Chà, đúng là với tư cách là một Quỷ vương, chủ nhân của nơi này có thể dọn sạch nó chỉ bằng một cái búng tay. Người hầu và quản gia sẽ vô dụng ở đây.
Họ đến trước hai cánh cửa khổng lồ và Lee Jihye đẩy chúng mở ra. Mùi máu xộc vào mũi Kim Dokja, anh nhìn về phía cô gái theo bản năng để tìm lời giải thích.
"Hãy cúi đầu xuống và ngậm miệng lại.", cô thì thầm. "Đừng nói trừ khi được yêu cầu."
"Cảm ơn.", anh lẩm bẩm khi bước vào cung điện khổng lồ, cánh cửa đóng lại phía sau, nhốt anh vào trong cùng với ác quỷ sẽ quyết định số phận của mình.
Kim Dokja lắng nghe lời khuyên nhận được và cúi đầu khi bước đến gần ngai vàng. Chân anh bước đi trong vũng máu và cố gắng tránh dẫm lên ruột của những người đã từng ở đó. Anh dừng lại ở một khoảng cách được cho là an toàn rồi quỳ xuống, không bao giờ ngẩng đầu lên.
Im lặng.
Anh nhớ ra mình đang đội một chiếc mũ trùm đầu và cởi nó ra đề phòng điều đó có thể coi là bất lịch sự.
Vẫn im lặng.
Kim Dokja bắt đầu nổi giận. Vấn đề của tên này là gì? Có phải hắn có sở thích nhìn mọi người ngồi trong tàn dư đẫm máu do mình tạo ra hay gì đó không? Anh ngước lên, hai đôi mắt đen chạm nhau.
......
............
.......... cmn.........
Anh biết vào lúc này bản thân sẽ không thể thoát khỏi đây sớm được rồi.
Còn tiếp-->
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro