𝟞𝟘.
Hiểu ý Yaga, Toji cười khan một tiếng, hắn có thể tưởng tượng ra phản ứng của mấy lão già Zenin.
'Hiện tại vẫn chưa rõ trợ ý hướng dẫn đó biết bao nhiêu, hoặc đã nói những gì.'
Nếu việc Zoro là một phi Chú thuật sư chưa lộ ra mà chỉ có họ tên anh được báo cáo lên trụ sở chính, chúng sẽ nháo nhào lên trước sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ mang họ Zenin này.
Nó có thật là một Zenin không? Nó là con của ai? Liệu nó có được thừa hưởng Thập Chủng Ảnh không? Không lẽ một thiên tài có thể sánh ngang với Gojo Satoru đã xuất hiện?
'Nếu Zoro thật sự là một Chú thuật sư sở hữu Thập Chủng Ảnh, không nghi ngờ gì nếu chúng lên kế hoạch nhận thằng bé làm con nuôi.'
Nhưng nếu thông tin Zoro là một phi Chú thuật sư lộ ra thì...
'Chúng sẽ lại gọi đứa trẻ ấy là quái vật sao?'
Tựa như cái cách chúng đã làm với Toji.
Khi suy nghĩ đó lóe lên trong tâm trí, một cơn thịnh nộ dữ dội cuộn trào trong dạ dày hắn.
Tay hắn ngứa ran. Hắn như muốn để mặc ngọn lửa ấy cuốn lấy mình, thẳng tay tàn sát những kẻ làm Zoro bị thương, những kẻ lỡ làng để sự tồn tại của thằng bé lộ diện trước trụ sở, và cả những kẻ dám phun ra bao lời chế giễu con trai hắn từ cái miệng ngu ngốc của chúng.
Toji siết chặt tay, lòng bàn tay hắn rỉ máu, rồi lại từ từ thả lỏng.
Giết người chẳng phải việc gì khó. Vào cái ngày hắn đến để kết thúc mọi chuyện với lũ Zenin, Toji đã có thể giết hết tất cả bọn chúng.
Hắn kiềm lại thứ cảm xúc chực chờ trào ra, nhớ về lời hứa với Chie. Hắn không muốn đem bộ dạng nhuốm đầy máu tươi đến gặp cô ấy.
Giờ đây, với trình độ thành thạo Haki của hắn, muốn chém muốn giết lại càng dễ dàng hơn. Ngay cả những lão già khọm ở trụ sở chính cũng chẳng thể làm gì với một Toji nay đã có thêm thứ sức mạnh mới.
'Để sau đi.'
Tất cả mọi vấn đề hiện tại đều phải gác qua một bên.
Không có gì quan trọng bằng sự an toàn của Zoro.
Dù có là việc đối phó với cao tầng hay phòng ngừa hành động tiếp theo của chúng, lý do Zoro đụng độ với nguyền hồn đặc cấp, hay thậm chí cả sự xuất hiện của ngón tay Sukuna bên trong thắt lưng thằng bé.
Tất cả những điều đó đều có thể chờ sau.
Hắn sẵn sàng thẩm vấn kỹ càng những người liên quan, lùng sục khắp hai giới Chú thuật sư và người thường, giết những kẻ cần giết và trừng phạt bất kỳ ai đáng tội.
Miễn là sau khi Zoro bình an hồi phục.
Cho đến khi đó, hắn phải ở bên cạnh thằng bé.
Bởi vì hiện tại, con trai hắn không đủ sức để đối mặt với thêm bất kỳ mối đe doạ nào nữa.
"..."
Lỡ như, dù chỉ là chút khả năng nhỏ nhất...
Lỡ như Zoro không tỉnh lại, lỡ như thằng bé rời xa hắn mãi mãi, rời đi như Chie...
Tốt thôi.
Khi đó thì, dù hắn làm gì cũng chẳng quan trọng.
Dù hắn có giải cứu thế giới hay biến nơi đây thành địa ngục trần gian, cũng chẳng còn ai công nhận hay trách mắng hắn nữa.
'Nếu như viễn cảnh đó xảy ra, dù có tội hay vô tội...'
Hắn cũng giết hết.
Nhưng sẽ không đâu. Bởi vì Zoro rất mạnh. Bởi vì Zoro yêu thương cha nó. Bởi vì Zoro biết rằng Toji sẽ phải trải qua nỗi đau đớn xé ruột xé gan nếu bất kỳ ai trong gia đình bỏ hắn mà đi. Bởi vì thế, con trai hắn sẽ phải cố mà bóp cổ tử thần để bấu víu vào cơ hội được sống.
Hắn phải tin là vậy.
Toji phá vỡ sự im lặng, cất tiếng.
"Chỉ cần con trai tôi còn sống, tôi sẽ không gây rắc rối."
Ý là, đừng khiêu khích vô ích, cút ra khỏi tầm mắt tôi. Chẳng biết thầy Yaga có hiểu hãy không, dù sao thầy cũng chọn cách lặng lẽ rời đi.
Tsumiki mở to đôi mắt nâu ngấn lệ, cô bé nắm chặt tay Toji, lắc mạnh.
"Chú ơi, anh Zoro sẽ ổn chứ? Anh ấy sẽ ổn mà, phải không chú?"
"...Chắc rồi."
Toji ôm chặt Tsumiki và Megumi vẫn còn đang nức nở. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay. Zoro sẽ ổn thôi. Thằng bé phải ổn.
Nếu không thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
...
Năm ngày lặng lẽ trôi qua.
...
Cành cạch.
Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên thanh thúy. Có gì đó đã thay đổi, có gì đó đã trượt khỏi quỹ đạo vốn có.
Cách!
Có gì đó vừa mới vỡ tan.
Ngay cả khi ý thức còn chìm trong mơ hồ, Zoro vẫn rõ ràng một điều như thế.
...
"..."
Trong phòng y tế của Cao đẳng chuyên môn Chú thuật Tokyo, Zoro từ từ mở mắt.
Trước mắt anh là Toji. Hắn lại gần đến nỗi dường như anh có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ phả tới, cả cơ thể to lớn kia nghiêng về phía trước, đôi mắt xanh đảo nhanh, xem xét kỹ lưỡng mọi chuyển động nhỏ nhất của Zoro. Cả người hắn toát ra cảm giác vừa mừng vừa sợ.
Ngay khi Zoro cong mình dùng sức, cánh tay Toji nhanh chóng di chuyển ra sau lưng, đỡ anh từ từ ngồi dậy. Zoro cảm thấy rõ ràng mình có thể tự ngồi lên, nhưng Toji trông thật sự rất nghiêm túc.
Tình trạng cơ thể anh lúc này... tốt đến đáng ngạc nhiên. Không có chút khó chịu nào, khác xa với những lần phải quấn mình trong lớp băng vải bó đến ngạt thở ở kiếp trước.
Đưa mắt quan sát xung quanh, nơi này trông như một bệnh viện. Zoro nhanh chóng nhìn thấy Megumi và Tsumiki nằm trên giường đối diện, cuộn mình phát ra âm thanh khe khẽ.
"Hai em ấy—"
"Tụi nhỏ không bị thương, chỉ đang ngủ thôi."
Nhẹ lòng làm sao. Lần cuối cùng anh nhìn thấy thì hai đứa nhóc vẫn ổn, cùng với lời trấn an của Toji lúc này, anh lại càng yên tâm hơn.
"Còn cha thì sao."
"...Cha cũng không bị thương."
"Vậy thì tốt."
Zoro là người duy nhất trong nhà bị thương, và giờ anh tự cảm thấy mình đã có thể đứng dậy và đi lại.
"..."
Toji không nói thêm gì. Zoro liếc nhìn xung quanh.
"Chúng ta đang ở đâu vậy cha?"
"...Cao chuyên."
"Cao chuyên? Sao lại là ở đây?"
Không có lời hồi đáp. Thay vào đó, Toji cúi đầu, cọ nhẹ tóc vào bên chân Zoro. Một cử chỉ lạ kỳ. Hắn tựa như một con thú bị đánh đến khuất phục trước con đầu đàn, khẩn thiết cầu xin sự tha thứ và bày tỏ lòng hối hận khôn nguôi. Gã đàn ông to lớn trông lo sợ, bất an, và dường như còn có chút cam chịu.
Zoro nhìn từng hành động của Toji một lúc. Rồi, anh lắc đầu.
"...Thật luôn à."
Trước khi Toji kịp giật mình, Zoro đã kéo hắn vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền quen thuộc. Có vẻ như anh cần giúp cha mình bình tĩnh lại trước khi nói về những chuyện đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro