1.

Những bông hồng trồng trong sân nhà bây giờ đã hé nở hơn một nửa, chúng đang đùa giỡn với dáng vẻ e ấp của mình dưới ánh nắng buổi chiều. Châu Kha Vũ ngồi bên cửa sổ trên tầng hai và ngắm những bông hoa trong sân.

Buổi chiều là khoảng thời gian thư giãn nhất trong ngày của anh. Ngoại trừ thời gian chiến tranh mà phải ở trên chiến trường và căn cứ, ngày thường Châu Kha Vũ có thể về căn biệt thự nhỏ ở khu giàu có này bất cứ lúc nào.

Châu Kha Vũ là một nhân vật nổi tiếng gần đây ở nước A. Khi còn trẻ, anh đã nhiều lần thể hiện tài chỉ huy hoàn hảo trên chiến trường. Không chỉ quân đội quốc gia coi trọng anh, mà ngay cả giới quý tộc thượng lưu người giàu có cũng coi trọng anh. 

Châu Kha Vũ ngắm hoa tới mỏi cả mắt liền dựa vào ghế mây, híp mắt suy nghĩ cái gì đó. Anh biết rất rõ rằng quân đội quan tâm đến anh, vì trí tuệ thông minh và điềm tĩnh bẩm sinh cùng với kế hoạch chỉ huy gần như hoàn hảo của anh. Trong khi những người ở giới thượng lưu quan tâm đến anh chỉ vì anh là một Alpha mạnh.

Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, tất cả các loại thế lực đều muốn mình có lợi với người đàn ông to lớn trước mặt thủ lĩnh, và các quý tộc thậm chí còn dẫn các loại Omega đến bên cạnh vị chỉ huy trẻ tuổi này vài ngày một lần, nhưng Châu Kha Vũ từ chối. 

Về việc tìm kiếm một Omega làm bạn đời, cha của Châu Kha Vũ cũng đã nói chuyện qua điện thoại với anh, nhưng về cơ bản họ đã kết thúc cuộc trò chuyện này bằng cách tranh cãi. Nếu không nhờ sự hòa giải của mẹ, thì với tính cách này của hai người sẽ dẫn đến chiến tranh lạnh mấy tháng rồi.

Nghĩ đến tuần này Châu Kha Vũ không khỏi nhíu mày, anh đứng dậy khỏi ghế mây và đi xuống tầng một. Châu Kha Vũ mở một chai rượu vang đỏ, đứng bên khung cửa sổ kính ngước nhìn bầu trời vô định, bầu trời được nhuộm màu ngọt ngào như kẹo bơ bởi ánh nắng chiều và những đám mây trôi tự do trên đó.

Châu Kha Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một Omega yêu thích làm bạn đời của mình, về lý do tại sao anh lại đẩy những người được đưa đến với mình, đó là bởi vì Châu Kha Vũ nghĩ trong mắt họ đối với anh đều có mục đích. Anh ấy không thích bị người khác lợi dụng, và tất cả những Omega tiếp xúc với anh ấy đều chỉ thấy trong mắt họ sự sợ hãi - bởi vì Châu Kha Vũ có một đôi mắt có thể nhìn thấu người khác.

"Chủ nhân? Chủ nhân!"

Châu Kha Vũ nghe được giọng nói từ phía sau, quay đầu nhìn người đến, là người giúp việc - An Nghiên

"Có chuyện gì vậy?"

Anh gật đầu. 

"Anh có điện thoại."

Giọng nói lanh lảnh của cô gái vang lên khi chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên chiếc phản gỗ gụ cạnh sofa trong phòng khách. Châu Kha Vũ gật đầu, đưa ly rượu đỏ cho An Nghiên rồi đi về phía phòng khách.

Cuộc điện thoại có lẽ hầu hết nó liên quan đến cuộc đấu giá vào ban đêm, Châu Kha Vũ nghĩ.

Sau khi kết nối với điện thoại, giọng nói phát ra đã xác nhận suy nghĩ của Châu Kha Vũ. Giọng nói máy móc ở đầu bên kia điện thoại lặp lại câu,

["Mười hai giờ khuya, hoan nghênh X." ]

Trong đám quý tộc, sẽ có không ít người tham gia đấu giá X.  Ngoài việc có thể mua được những bảo vật quý hiếm mà mình muốn, thì việc Beta hoặc Omega được bán trong buổi đấu giá còn nhiều hơn thế nữa. Tổ chức X đã bám rễ ở quốc gia A từ lâu, giới quý tộc thượng lưu đều biết, cứ bốn tháng sẽ tổ chức một cuộc đấu giá đặc biệt. Người phụ trách sẽ cung cấp một số Beta và Omega bị giam cầm từ nhiều nơi khác nhau cho mọi người đến đấu giá. Loại nô lệ không rõ nguồn gốc này là lựa chọn tốt nhất để mua chúng về làm đồ chơi.

Châu Kha Vũ chưa bao giờ hứng thú với những cuộc đấu giá như vậy, và việc buôn người càng khiến anh kinh tởm hơn. Nhưng trong một bữa tiệc tối lần trước, một quý ông đứng tuổi trong bộ lễ phục màu đen đã đưa cho Châu Kha Vũ một tấm danh thiếp.  Nền thiệp đen, trên đó chỉ viết một chữ X to. Châu Kha Vũ không cầm lên, nhưng nụ cười của anh lập tức trở nên rắn rỏi, anh ngẩng đầu lên trong mắt mang theo vẻ bất mãn nhìn về phía ông cụ. Dường như nhìn thấy vẻ bất mãn trên mặt Châu Kha Vũ, ông lão vỗ vỗ vai anh cười nói:

"Tư lệnh* có chút chán ghét sự xu nịnh của người khác? Vậy thì tại sao anh không đi X?"

(*) Tư lệnh được dùng để chỉ người nắm giữ chức vụ chỉ huy quân đội, hay mở rộng là toàn bộ các lực lượng vũ trang trên một khu vực địa lý cấp quốc gia hoặc tương đương, sĩ quan cao cấp chỉ huy đơn vị.

Châu Kha Vũ nhẹ cánh tay ông già nở một nụ cười và nói:

"Ông Smith, ông nên hiểu rằng tôi ghét ở nơi đó."

"Hãy đi mua một Omega về, chỉ cần nhận được pheromone của cậu ta thì tất cả những người yêu thích cậu sẽ biến mất."

Ông già được biết đến với cái tên Smith cười ranh mãnh:

"Daniel, cậu rất thông minh, cậu nên hiểu ý của tôi."

Sau một hồi im lặng kéo dài, ông Smith vỗ vai Châu Kha Vũ và mỉm cười rời đi.

Lúc Châu Kha Vũ về đến nhà thì trời đã khuya. Vừa xuống xe, An Nghiên liền chào hỏi. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đang nhìn chằm chằm vào vị thiếu gia của mình, trên tay cầm một bức thư mà không biết là ai mang đến. Nhìn thấy cô bối rối như vậy, Châu Kha Vũ trong lòng có chút suy đoán

"An Nghiên, đêm khuya ai đến thăm sao?"

"Anh Richard, anh ấy còn dẫn theo một vài người trẻ tuổi, một nam một nữ."

An Nghiên thành thật trả lời rồi bất an nhìn vào trong nhà. Chắc chắn rồi, Châu Kha Vũ nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn vào trong nhà, vẻ mặt có chút không hài lòng. Anh khẽ gật đầu với An Nghiên, sau đó cởi áo khoác bước vào nhà.

Richard đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với cô hầu gái. Nhưng người kia chỉ phục vụ bằng một cốc sứ tinh xảo với loại trà đen hảo hạng nhất, sau đó bỏ đi mà không hề ngẩng đầu lên nhìn. Richard không quan tâm đến sự thô lỗ của cô hầu gái hay có thể anh đã quen với điều đó, anh nhìn tới cửa ra vào, đúng với tầm mắt của Châu Kha Vũ. 

"Quả nhiên là người bận rộn, Tư Lệnh về nhà muộn như vậy sao?"

Richard đứng dậy, dùng hai tay thu dọn quần áo, sau đó đưa tay ra hiệu cho Châu Kha Vũ bắt tay. Nhưng người bên kia không cho hắn ta mặt mũi, Châu Kha Vũ liếc nhìn bàn tay đang dang ra của Richard, cũng không có đáp lại mà đi thẳng tới sofa ngồi xuống.

Quý ông bị phớt lờ phải xấu hổ rút tay về, vỗ về quần áo rồi ngồi xuống. Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm ba người trước mặt rồi thăm hỏi một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào một nam nhân.

Cậu bé mặc một bộ đồ màu trắng và cô gái mặc một chiếc váy trắng trông giống như một món quà từ Richard. Richard chưa kịp nói thì Châu Kha Vũ đã ra lệnh đuổi khách:

"Thật là chân thành khi đến thăm vào đêm khuya, thưa ngài, ngài đừng để tôi bị ám ảnh."

Châu Kha Vũ dừng lại và gọi người quản gia

"Tôi mệt rồi, không có tâm tư đón khách, xin hãy rời khỏi đây, thưa ngài."

Không có phản bác, Châu Kha Vũ đứng dậy đi lên lầu hai, Richard sắc mặt trở nên xấu xí, hai người Omega do anh ta mang đến đã rất tức giận. Quản gia liếc nhìn ba người đến thăm, cố nặn ra một nụ cười bất lực rồi làm động tác yêu cầu họ "làm ơn" rời đi. 

Lúc rời khỏi biệt thự, Richard tức giận nói:

"Nói với chỉ huy nhỏ của các người rằng ngay cả khi anh ta không chấp nhận nó bây giờ, lãnh đạo cũng sẽ không để cho anh ta yên!"

Quản gia đứng ở cửa cúi đầu chào, gật đầu biểu thị rằng anh ấy sẽ truyền đạt những lời này cho Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đứng trong phòng ngủ trên tầng hai, từ cửa sổ nhìn xuống chứng kiến ​​toàn bộ quá trình.  Trong nhà yên tĩnh, anh không bật đèn, Châu Kha Vũ hôm nay đi cả ngày đã đủ mệt rồi, nhưng khi về đến nhà lại gặp phải thứ phiền phức, anh ngồi trên giường dùng ngón tay xoa nhẹ thái dương.

Trước khi đi ngủ, Châu Kha Vũ nghĩ về người đàn ông và người phụ nữ, và nghĩ đến câu cuối cùng Richard nói mà khiến bản thân không khỏi thở dài. Richard nói đúng, cho dù bây giờ anh ấy không chấp nhận thì lãnh đạo cũng sẽ ép anh ấy kết hôn. Lý do rất đơn giản, Châu Kha Vũ là chỉ huy, là bộ óc của một đội quân, lúc nào cũng phải sống dưới sự giám sát của quân đội. Bây giờ chỉ có thể trốn một lúc, rồi đi từng bước từng bước một, cuối cùng cũng giống như con bướm va vào mạng nhện, càng vùng vẫy thì càng siết chặt hơn.

Sau đó Châu Kha Vũ nghĩ về X, rồi anh nghĩ về những gì Smith đã nói. Trong đêm tối, cậu thiếu niên cân nhắc những ưu điểm và khuyết điểm của chuyện đó, và cuối cùng quyết định tham gia vào cuộc đấu giá của X.

Mười hai giờ đêm, Châu Kha Vũ một mình đến địa điểm ghi rõ trên thư mời, anh đeo mặt nạ màu trắng sứ và mang thư mời tới, Châu Kha Vũ đã nghe nói qua một chút về cuộc đấu giá, đương nhiên biết được chức năng của mặt nạ là gì.

Khi anh đến nơi, đã có rất nhiều người xung quanh. Mặc dù tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, nhưng chỉ cần nhìn một chút, đại khái có thể biết được ai là người tới. Châu Kha Vũ cười nhạo chính mình khi bước vào cửa đấu giá, không nghĩ có một ngày anh sẽ tới một nơi như vậy. 

Khác với vẻ đổ nát bên ngoài, bên trong cánh cửa là một thế giới hoàn toàn mới.

___________

Khi tui đã thanh xuân vườn trường quá nhiều, hôm nay ngồi đổi gió chút thôi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro