6.

⚠️ ⚠⚠️ Cảnh báo chương có một số ngôn từ không sạch, trẻ em và người nhạy cảm nên cân nhắc trước khi đọc :3
__________

Phòng tắm vốn đã đầy sương mù, lại trở nên càng mờ mịt, Doãn Hạo Vũ đứng ở giữa để những giọt nước lướt qua người rồi rơi xuống sàn nhà trắng xóa, vỡ tan tành. Có lý do gì khiến cậu không muốn tắm cùng Châu Kha Vũ? Doãn Hạo Vũ nhìn vào trong gương, thấy có một tầng sương mù bao phủ đầy giọt nước. Cậu đưa tay lau đi lớp nước, cơ thể cậu được phơi bày, toàn là những vết sẹo có cả nông và sâu.

Trên đó đều là những vết thương từ các nhiệm vụ trước, bao gồm cả vết đâm và vết thương do súng bắn. Một số nông đến mức không thể nhìn thấy dấu vết, còn một số sâu đến mức suýt giết chết cậu ngay từ đầu. 

Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh Châu Kha Vũ ôm cậu và thì thầm bên tai cậu vừa rồi hiện lên trong đầu, cậu không khỏi ngượng ngùng lần nữa, cậu là một Omega, cho dù lạnh lùng đến đâu, cậu cũng không thể không che giấu khát khao tình yêu đang chảy trong máu mình.

Ngay cả khi Doãn Hạo Vũ biết điều đó. Làm thế nào mà cậu có thể có một mối quan hệ? Trao mạng sống cho chính thanh kiếm của mình để điều khiển từng phút từng giây, có thể chết trong khói lửa chiến tranh bất cứ lúc nào, làm sao có thể đòi hỏi có được tình yêu? 

Nhưng giọng nói của Châu Kha Vũ vẫn vang vọng bên tai cậu, người đã đưa cậu trở về nhà đã nói với cậu rằng: "Anh thích em."

Từng chữ từng chữ đó đã đóng đinh vào trái tim của Doãn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ đang nằm trên giường trong phòng ngủ của mình, nghe âm thanh do gió thổi qua thân cây và tiếng cọ xát của cành lá, anh lại nghĩ đến Doãn Hạo Vũ, vì vậy anh đứng dậy và đi đến phòng của cậu. 

Khi đi ngang qua cửa, tiếng nước và ánh đèn bên trong cho thấy Doãn Hạo Vũ đang tắm, cần ít nhất một chút thời gian trước khi Châu Kha Vũ đủ tự tin bước vào. Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng mở cửa phòng và bước vào. Châu Kha Vũ không bật đèn, đêm nay trăng rất sáng, chiếu xuống mặt đất qua cửa sổ và một tấm thảm bạc trải trên mặt đất.

Tại sao tôi lại ở đây? Châu Kha Vũ trong lòng tự hỏi bản thân, đã xác định Doãn Hạo Vũ sẽ không phải là sát thủ, vậy tại sao anh lại tới đây? Vì anh không tin sao?  Châu Kha Vũ sửng sốt trước suy nghĩ của chính mình, đúng vậy, bởi vì anh ấy không tin. 

Nhìn lại mọi chuyện khi cả hai gặp nhau, dường như đã được an bài, tin tức về cái chết của Đô đốc Antonio dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, dường như không ai phù hợp làm sát thủ đã giết ông ấy hơn Doãn Hạo Vũ.

Nhưng dù vậy, họ vẫn sống yên bình với nhau trong vài tháng. Châu Kha Vũ trong lòng âm thầm cầu nguyện, tốt nhất đừng có cái gì chứng minh Doãn Hạo Vũ là sát thủ.

Anh rất ít khi tới phòng của Doãn Hạo Vũ, có thể nói hôm nay là lần đầu tiên giường được dọn dẹp rất sạch sẽ, tất cả các đồ trang trí ban đầu với tông màu ấm đều đã được thay đổi thành các tông màu lạnh hoàn toàn. Châu Kha Vũ nhìn quanh không thấy gì, nhưng ở mép bàn có một ngăn kéo ở góc khuất không thể mở ra được. Anh liếc nhìn ổ khóa trên ngăn kéo và chỉ mất chưa đầy ba phút để phá nó. 

Bên trong là một bao thư, một lá thư chưa gói được đặt nhẹ nhàng bên trong. Châu Kha Vũ cầm nó lên và nhìn thấy những gì được viết trên đó bởi ánh trăng, đó là một câu :

"Ich mag dich, Dan" (*)

(*) tiếng Đức : Em thích anh, Dan

Phông chữ tròn trịa viết nên tình cảm mà thiếu niên đã kìm nén bấy lâu nay, họa tiết hoa hồng đốt cháy tình yêu sâu đậm của thiếu niên. Châu Kha Vũ sững sờ, sau đó tay chân lạnh ngắt, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua thân thể như một mũi kim lạnh lẽo. Người anh ấy yêu cũng yêu anh ấy, nhưng cuối cùng họ lại trở thành kẻ thù của nhau. 

Trước khi Châu Kha Vũ có thể cất lá thư trở lại ngăn kéo, ai đó đã dí một con dao lạnh vào người anh. Giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng không còn dịu dàng như mọi khi, mà là giọng nói lạnh như băng:

"Đừng nhúc nhích, nếu không em sẽ giết anh."

Châu Kha Vũ hợp tác với Doãn Hạo Vũ, lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, không ngờ nỗi lo lắng lớn nhất của mình lại trở thành sự thật, vào lúc này, người anh yêu lại đang uy hiếp anh. 

"Em định giết anh sao? Patrick."

Châu Kha Vũ hỏi, đó là giọng điệu nhẹ nhàng mà Doãn Hạo Vũ chưa từng nghe thấy trước đây, như thể con dao găm này không ở giữa họ, như thể Châu Kha Vũ sẽ ôm cậu trong giây tiếp theo. Ngay cả khi Doãn Hạo Vũ đến để giết Châu Kha Vũ. 

Tôi có phải là người như vậy không?  Tôi sẽ tự tay giết chết người tồi yêu vì đất nước? Doãn Hạo Vũ nhớ nụ hôn của hai người, nhớ "trò đùa" mà Châu Kha Vũ nói dưới ánh trăng, nhớ họ đã ôm nhau bao nhiêu lần, nhớ mỗi lần Châu Kha Vũ cười và nói: "Anh sẽ không chạm vào em." " Đôi mắt em thật sáng ngời"

Liệu tôi có giết được anh ấy không? Doãn Hạo Vũ tự hỏi bản thân. Cậu cảm thấy bàn tay cầm dao găm của mình run lên không thể kiểm soát, Châu Kha Vũ đứng đó, thậm chí anh còn không phản kháng, anh mạnh hơn Doãn Hạo Vũ rất nhiều, nhưng anh lại không lựa chọn phản kháng.

"Nếu em thật sự muốn giết anh, anh nghĩ anh sẵn lòng."

Châu Kha Vũ lãnh đạm nói, trong mắt không có ánh sao phản chiếu. Muốn chết thì chết trong tay người mình thích, dù sao cuộc đời cũng chỉ là đại bàng, nếu không bay cao được, rơi xuống bùn cũng chẳng ai thèm quan tâm. 

Không gian gần như yên tĩnh đến chết người, thật lâu sau, cảm giác lạnh lẽo biến mất sau lưng, Doãn Hạo Vũ nén lại những lời này từ trong cổ họng:

"...Em sẽ không giết anh, anh thả em về."

Cuối cùng, cậu vẫn không làm được. Tình cảm đã bén rễ và hình thành nên suy nghĩ, đứng trước tình cảm, đất nước dường như không còn quá quan trọng với cậu. Doãn Hạo Vũ biết rằng sự lựa chọn của mình là sai lầm, ngay cả khi Châu Kha Vũ thả cậu để cậu quay trở về, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc hơn. 

Là một sát thủ, thật đáng tiếc khi từ bỏ mục tiêu ám sát vì những ham muốn ích kỷ của bản thân. Ngay cả khi những người trong quân đội không quan tâm, Doãn Hạo Vũ cũng không thể tự mình vượt qua trở ngại này.

Một giây tiếp theo, Doãn Hạo Vũ bị Châu Kha Vũ ôm, con dao găm trong tay rơi trên thảm phát ra một âm thanh thảm thiết. Châu Kha Vũ ôm người trước mặt thấy cả người cậu run lên. Kỳ thực Châu Kha Vũ cũng run, không ngờ tình yêu của bọn họ lại trở nên như vậy trước lợi ích quốc gia, không ngờ Doãn Hạo Vũ lại vì tình yêu trong lòng mà từ bỏ.

Châu Kha Vũ ôm lấy cậu như một báu vật mong manh. Anh nâng mặt cậu lên đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, Châu Kha Vũ đè thân thể mềm mại của Doãn Hạo Vũ lên giường, nhìn ánh nước trong mắt cậu qua ánh trăng, Doãn Hạo Vũ cũng nhìn anh chằm chằm, nói với giọng mà chỉ 2 bọn họ nghe thấy:

"Chúng ta làm đi"

Không gian nhỏ bé tràn ngập mùi rượu nồng nặc, xen lẫn mùi hoa hồng thoang thoảng, không khí ngọt ngào như có thể vắt ra mật, tiếp đó là một nụ hôn không có quy luật.

Bản chất Alpha bị kìm nén của Châu Kha Vũ bộc phát vào lúc này. Mong muốn chiếm hữu và kiểm soát Doãn Hạo Vũ của anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những nụ hôn mỹ lệ rơi xuống xương quai xanh dọc theo chiếc cổ trắng nõn, Châu Kha Vũ giống như một con sói đói cắn lấy xương quai xanh của Doãn Hạo Vũ.

Mẹ nó, cậu ấy có mùi hấp dẫn quá. Châu Kha Vũ lần đầu tiên cảm thấy khoái cảm khi ngửi thấy mùi của những người dưới mình.

Doãn Hạo Vũ có chút phát cáu với màn dạo đầu của Châu Kha Vũ, cậu nóng nảy đẩy cái đầu vẫn đang vùi vào vai mình, giọng điệu bất mãn nói:

"... Mau làm đi, đừng nói là anh không làm được..."

Mùa động dục tháng này của Châu Kha Vũ đã đến sớm hơn, Doãn Hạo Vũ toàn thân nóng đến chết đi sống lại, mùi hoa hồng so với trước kia ngọt ngào hơn rất nhiều. Mà người trước mặt có thể giải tỏa nhiệt khí lại không chút lưu tình trêu chọc mình, khiến cậu sinh ra vài phần bất bình.

Châu Kha Vũ không thích nghe "bạn không thể", và bản thân anh cũng đang quá nóng, sau khi nghe thấy người bên dưới nói, anh không còn quan tâm đến làn da của Doãn Hạo Vũ tiếp xúc với không khí, thay vào đó là nâng cao đôi chân trắng của cậu lên.

Sức nóng đã lan đến con đường mà chưa ai từng đến thăm. Ở đó đã lộn xộn rồi, táo cũng đã chín, chỉ đợi Châu Kha Vũ đến hái. Doãn Hạo Vũ run lên khi cảm thấy sức nóng, nhưng cậu không từ chối, và sau đó côn thịt nóng bỏng của Châu Kha Vũ khuấy đảo khắp nơi bên trong cơ thể của cậu.

"Ư, ah— "

Tiếng thở hổn hển thoát ra từ miệng Doãn Hạo Vũ khiến Châu Kha Vũ bắt đầu liều lĩnh lao vào. Châu Kha Vũ bế cậu lên và để Doãn Hạo Vũ ngồi trong vòng tay của mình, tư thế này khiến hậu huyệt của Doãn Hạo Vũ ăn sâu côn thịt của Châu Kha Vũ hơn, thời gian đã đạt đến độ sâu như vậy khiến cậu vừa thoải mái vừa sợ hãi. Giọng nói tràn ra từ cổ họng Doãn Hạo Vũ như đang khóc, nhưng Châu Kha Vũ dường như không nghe thấy, anh chỉ có suy nghĩ mình phải đục vào máu thịt của Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ buộc phải ôm Châu Kha Vũ, mặc cho đối phương dễ dàng thao túng mình, bất kể cậu có bao nhiêu ý chí, lúc này cậu chỉ có thể thốt lên một tiếng đứt quãng và một hơi thở thoải mái. 

Cậu vẫn ghé ở bên tai Châu Kha Vũ, mỗi lần Châu Kha Vũ tiến sâu vào bên trong cậu, đều có thể đổi lấy một tiếng rên rỉ sảng khoái.

Châu Kha Vũ hiển nhiên không dễ dàng thỏa mãn như vậy, anh bóp eo Doãn Hạo Vũ trong khi cắn lấy dái tai Doãn Hạo Vũ, ghé vào tai cậu nói mấy câu bẩn thỉu, nhưng anh không quên chăm chỉ khuấy đảo người bên dưới thân mình.

Mỗi khi Châu Kha Vũ nhấp vào điểm mẫn cảm của cậu, chỉ nghe thấy tiếng Doãn Hạo Vũ rên rỉ van xin:

"Ư ưm, đừng, em không muốn..."

Trước khi cậu nói xong, Châu Kha Vũ đã thúc sâu một cái, đó là 1 cú thúc mạnh mẽ và sâu sắc. Lời từ chối bị chặn lại bởi giọng nói đã khàn Châu Kha Vũ, anh khàn giọng cười:

"Làm sao có thể buông tha nhanh như vậy, anh còn chưa vừa lòng..."

Bên tai vang lên tiếng thì thầm nhẹ nhàng như quỷ dị, trước khi Dõn Hạo Vũ kịp phản ứng, Châu Kha Vũ đột nhiên tăng tốc độ, mỗi cú thúc đều chạy qua điểm mẫn cảm:

"Ha, dừng lại...ưm ư.., không phải ở đó.!"

Châu Kha Vũ đã chạm tới khoang sinh dục của cậu, nơi kín đáo nhất trong cơ thể Omega, giống như chiếc hộp Pandora, nó hấp dẫn Châu Kha Vũ. Đây là lần đầu tiên anh làm với Doãn Hạo Vũ cũng là lần đầu của cậu, vì vậy cậu ấy đã hoảng sợ và khóc lóc bảo anh đừng đi vào:

"A! Daniel, làm ơn... Ít nhất thì không phải bây giờ..."

Châu Kha Vũ lại bắt gặp đôi mắt đẫm nước của Doãn Hạo Vũ, anh làm sao không hiểu được sự băn khoăn của Doãn Hạo Vũ lúc này, vì vậy anh dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Doãn Hạo Vũ :

"Được rồi, hãy nghe anh."

Sau đó Châu Kha Vũ lại ôm cậu vào lòng, trao nhau nụ hôn nhanh chóng rồi lại tiếp tục phối hợp ăn ý

"Chậm lại ... Daniel, ha ưm ha ​​~"

Cậu nhóc vẫn đặt cằm lên vai Châu Kha Vũ mà rên rỉ, đôi bàn tay trắng nõn đã hiện số vệt máu vẽ trên lưng Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ cảm giác được trên vai giọt nước lạnh, anh biết đó là nước mắt, anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cậu, tấm lưng cong cong của cậu bé giống như cánh bướm bị gãy, anh cảm nhận vết sẹo trên người Doãn Hạo Vũ, nó thuộc về vẻ đẹp của đấu tranh, của hấp hối từ cậu. 

Sau vài hiệp, Doãn Hạo Vũ đã mềm nhũn thắt lưng, ngay cả tiếng rên rỉ của cậu cũng trở nên thiếu kiềm chế hơn, một chút kích thích cũng có thể khiến cậu thở hổn hển, cậu đã bắn ra một lần rồi, côn thịt lại bị Châu Kha Vũ làm cho cứng lên thêm một lần nữa.

"Ha ... Daniel, anh ..."

Doãn Hạo Vũ dựa vào người Châu Kha Vũ, giọng nói ngọt ngào như rắn độc quyến rũ Adam và Eve, cậu hoàn toàn để lộ cái cổ yếu ớt nhất của mình trước mặt Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ gật đầu, nhẹ nhàng đặt răng lên cái gáy như ngọc của cậu, cắn chặt tuyến, cả người trong tay run rẩy, ôm chặt lấy Alpha của mình.

Khi lên đến đỉnh điểm, Châu Kha Vũ rướn người kêu lên, anh thúc thật mạnh vào trong cậu, rồi rút côn thịt nóng bỏng đã đóng đinh sâu vào trong cơ thể của Doãn Hạo Vũ nãy giờ, anh bắn hết những tia dịch màu trắng lên áo sơ mi của hai người, lộn xộn một hồi rồi rời giường. 

Doãn Hạo Vũ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hít một hơi thật sâu nhưng khí tức tràn đầy hơi thở của Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy mình sắp chết chìm trong pheromone của Châu Kha Vũ.

Lẽ ra họ sẽ phải tách rời vì lợi ích của quốc gia, lẽ ra họ phải bị mất quyền yêu và được yêu vì địa vị của chính mình, lẽ ra họ phải xa nhau trong đêm nay, nhưng họ không làm được, họ rơi vào tình yêu và chết chìm trong hơi thở của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro