/17/
Cuối cùng hai người cũng chọn được một nhà trẻ ở gần trung tâm thành phố, phòng nhảy mới của Chu Chính Đình cũng ở gần đó, đưa đón rất thuận tiện.
Thế nhưng Chu gia lại cách đó khá xa, cho nên Chu Chính Đình băn khoăn không biết có cần chuyển nhà hay không.
Mẹ Chu vừa nghe thấy ý định đó của Chu Chính Đình đã thấy không vui, lý do không phải vì Chu Chính Đình dọn đi, mà là vì sau này không có Bánh Bao và Sủi Cảo ở đây, bà sẽ buồn lắm!
Sắc mặt Chu Chính Đình tối sầm lại, cậu không còn là thiếu gia bảo bối của Chu gia nữa rồi.
Không biết kẻ phản bội nào đã nói ý định của Chu Chính Đình cho Thái Từ Khôn, chưa đầy hai ngày sau, Thái Từ Khôn đã thuyết phục được mẹ Chu, đồng thời đóng gói xong đồ đạc của ba người họ chuyển đến nhà mới.
Môi trường nơi ở mới rất tốt, rất an toàn, an ninh rất đảm bảo.
Căn nhà cũng không quá rộng, ba phòng ngủ, hai ban công, còn có hai sân thượng, buổi trưa nắng ấm còn có thể ngủ trưa trên chiếc sofa nhỏ ngoài ban công.
Toàn bộ căn nhà được trang trí theo phong cách mà Chu Chính Đình thích, đơn giản phóng khoáng nhưng rất ấm áp thoải mái.
Nhưng mà, Chu Chính Đình một phòng, hai bảo bối ngủ một phòng, phòng còn lại...
Thái Từ Khôn như nhìn thấy sự lo lắng của cậu liền vội vàng nói.
"Tôi không ở đây đâu, em yên tâm, yên tâm..."
Chuyển nhà cũng mất cả một ngày dài, hai đứa trẻ đều đã đói, Thái Từ Khôn lấy một ít nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, chủ động tự giác đi vào nhà bếp mân mê đồ ăn.
Hai đứa trẻ đùa giỡn xem TV ở ngoài phòng khách, tiếng dao thớt vang lên từ trong phòng bếp, Chu Chính Đình tựa người trên ghế salon, cảm thấy như chút bình yêu bắt đầu len lỏi vào trái tim sau bao nhiêu năm.
Ăn cơm xong, Chu Chính Đình định rửa bát nhưng Thái Từ Khôn cũng không cho cậu động tay vào (nóc nhà có khác...), cậu cũng không biết làm gì hơn ngoài việc ra phòng khách chơi đùa cùng hai đứa trẻ.
Tắm rửa xong cho hai đứa trẻ thì cũng đã chín giờ tối, Chu Chính Đình chuẩn bị nghỉ ngơi, Thái Từ Khôn tự giác cầm lấy áo khoác mở cửa định rời đi.
"Bối Bối, không cần phải tiễn, anh sẽ về nhanh thôi."
Chu Chính Đình muốn chào một câu về nhà an toàn, nhưng lại nhìn thấy Thái Từ Khôn đang vội vàng mở cánh cửa đối diện ra.
Thực sự là rất gần!
Chu Chính Đình dần dần quen với việc mỗi sáng bị đánh thức bởi mùi đồ ăn, có những ngày Thái Từ Khôn sẽ làm sẵn ở nhà rồi mang đến, nhưng cũng sẽ có lúc nấu ở nhà cậu, ăn sáng xong sẽ đưa hai đứa bé đến trường, rồi chở mình đi làm.
Buổi tối, khi cậu về nhà sẽ nhìn thấy hai đứa trẻ đang nô đùa trong phòng khách, trên bàn ăn là những món mình thích, Thái Từ Khôn đeo tạp dề, cười cười giục cậu đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Một ngày bình thường, Chu Chính Đình nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần đến lúc Thái Từ Khôn rời đi, nhìn người đang lau nhà ở trong phòng, nhẹ nhàng nói.
"Thái Từ Khôn, hôm qua mẹ anh gọi điện thoại cho tôi nói rằng nhớ hai đứa bé, ngày mai là thứ bảy, đúng lúc tôi cũng rảnh, chúng ta đưa con về gặp ông bà đi."
Thái Từ Khôn sửng sốt, đây là lần đầu tiên Chu Chính Đình chủ động nói chuyện với anh trong một tháng qua, từ sau sự việc ấy, cây lau nhà không cẩn thận rơi xuống chân làm anh càng trở nên tỉnh táo hơn.
Cẩn thận ngồi vào bên cạnh Chu Chính Đình, thấy con thỏ nhỏ không có phản ứng gì quá kích động, lại bắt đầu kéo người ta ôm vào trong tay.
Cái ôm của Thái Từ Khôn rất ấm, đã từng là nơi đặt niềm hy vọng xa vời nhất của cậu, một tháng này lặng lẽ chờ đợi, anh cũng chưa từng nhụt chí, trái lại càng ngày càng quyết tâm, cuối cùng Chu Chính Đình cũng nhượng bộ, đưa tay ra ôm lấy anh.
"Bối Bối, tối nay tôi ngủ lại đây được không? Không có em, tôi không thể ngủ được..."
Âm thanh thỏ thẻ của Tái Từ Khôn vừa phát ra, Chu Chính Đình trong tiềm thức đã định đồng ý, nhưng vẫn giữ lại vài phần tỉnh táo, lập tức từ chối.
"Không được."
Anh cũng không nói thêm cái gì, chỉ ghé vào cổ Chu Chính Đình khẽ lẩm bẩm, Chu Chính Đình cũng để anh tùy ý dựa vào, nhưng cuối cùng vẫn đuổi người về nhà đối diện.
Vì Sủi Cảo hơi khó đánh thức cho nên đến tận trưa bốn người mới bắt đầu xuất phát.
Thái Tiểu Quỳ đã đứng ở ngoài cửa đợi gặp hai tiểu bảo bối từ lâu, hai đứa trẻ vừa cất tiếng gọi "cô", Tiểu Quỳ đã mừng như mở cờ trong bụng.
Mặc dù bố Thái đối với Thái Từ Khôn có chút nghiêm khắc, nhưng lại vô cùng chiều chuộng hai đứa bé, Sủi Cảo đuổi theo giật lông bé Schnauzer (truyện viết từ bao giở bao giờ rồi mà con gái cưng đã xuất hiện...), ông còn đứng bên cạnh khen giỏi.
Bánh Bao thì ngược lại hoàn toàn, rất giống bố, tuy ít tuổi nhưng không thích đuổi chim bắt bướm mà chỉ hứng thú với phòng đọc sách của bố Thái, đứa trẻ con mới học mẫu giáo, chữ còn chưa biết đọc nên chỉ biết kéo mẹ Thái kể chuyện cho cậu nghe.
Bữa trưa là do tự tay bố Thái xuống bếp, Chu Chính Đình nhớ lại bữa cơm lần trước, là sinh nhật bốn năm trước của Tiểu Quỳ.
Buổi chiều, Chu Chính Đình ngủ trưa cùng hai đứa trẻ, khi Thái Từ Khôn gọi cậu thì mặt trời cũng sắp lặn rồi, Chu Chính Đình khẽ thở dài, sao lại vô tâm thế này chứ.
Ăn cơm tối xong, mẹ Thái giao hai đứa trẻ lại cho Tiểu Quỳ và Thái Từ Khôn, kéo Chu Chính Đình đi tản bộ ngoài vườn hoa.
Đúng lúc mặt trời vừa lặn, màu xanh thẫm dần bao phủ lấy bầu trời, Chu Chính Đình nhìn khuôn mặt được chăm chút cẩn thận của mẹ Thái.
"Người có chuyện muốn nói với con sao?"
Mẹ Thái mặc một bộ sườn xám màu be được thêu những họa tiết cổ điển tinh tế, vốn là một tiểu thư con nhà gia giáo, những năm qua được chồng cưng chiều hết mực cho nên lại càng thanh thoát.
"Chính Đình à, lần này con về ở lại một thời gian hay là ở lại hẳn?"
"Vẫn chưa quyết định được, thế nhưng cha mẹ con đều muốn con ở lại, nếu như thực sự muốn ở lại thì phải đi làm các loại thủ tục giấy tờ."
Mẹ Thái gật đầu, giọng nói của bà dịu dàng hòa nhã, có một loại cảm giác thoải mái thấu hiểu mà chỉ những người lớn tuổi mới có.
"Hôm nay con về đây với Khôn Khôn, có phải tức là đã cho nó thêm một cơ hội nữa?"
"Ta biết có những tổn thương không phải ngày một ngày mai là quên đi được, thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, có phải là con cũng đã quên đi một chút rồi không, thử bắt đầu lại với nó có được không?"
Chu Chính Đình cất giọng, âm thanh nhẹ nhàng như gió đêm, mang theo nhiệt độ vừa phải.
"Chuyện trước kia ai đúng ai sai rất khó phân định rõ ràng, khi đó con còn trẻ, có nhiều chuyện xử lý cũng không tốt."
Thái Từ Khôn là người đầu tiên cậu thích, thậm chí cậu còn chưa biết yêu đương là gì đã bước thẳng vào hôn nhân, không có kinh nghiệm gì, chỉ biết dựa vào tình yêu, dựa vào cảm xúc mà gắng gượng.
Đối với Thái Từ Khôn, cậu đã không có oán hận hay trách cứ gì từ lâu rồi, nhưng cậu cũng không thể dễ dàng bước vào một lần nữa.
Chu Chính Đình quay về phía mẹ Thái, để lộ ra nụ cười, âm thanh dịu dàng.
"Khi ở Pháp, con rất bận, cũng không cho phép bản thân nghĩ đến những chuyện này."
Thái Từ Khôn chỉ là bố của Sủi Cảo và Bánh Bao, không có ý nghĩa dư thừa nào khác.
"Anh ấy là bố của hai đứa trẻ."
Giọng nói của Chu Chính Đình như vướng chút ý cười hư hư thực thực.
"Hai đứa cũng rất thích anh ấy, có lẽ trên cõi đời này sẽ không có bất kỳ ai đối xử với hai đứa bé tốt hơn anh ấy được nữa, cho nên con nghĩ là..."
"Kẹt kẹt..."
Tiếng cành cây bị giẫm gãy, mẹ Thái và Chu Chính Đình vừa nghe thấy tiếng động liền xoay người lại, ánh mặt trời đã tắt hẳn, bóng đêm đang chậm rãi phủ đầy.
Chu Chính Đình định lên tiếng gọi anh, nhưng trong nháy mắt khi tầm mắt hai người đối diện nhau thì lại không phát ra được âm thanh một cách khó hiểu.
Thái Từ Khôn nhìn cậu có chút lạnh lùng, không phải sự lạnh lùng khi tức giận, mà là một cảm giác ớn lạnh khó tả.
Mẹ Thái lên tiếng trước, cười trách móc.
"Con đúng là... Ta nói chuyện với Chính Đình mà con cũng phải mò ra."
Thái Từ Khôn thản nhiên nói với mẹ Thái.
"Mẹ, một mình ba không dỗ được Sủi Cảo, mẹ qua xem một chút đi."
Ông nội không dỗ được, người làm bố không dỗ... lại chạy đến tìm bà?
Tuy rằng mẹ Thái cũng thấy kỳ quái, nhưng thân làm mẹ, tâm tư của con trai bà cũng hiểu rõ lắm.
Bà không nhiều lời nữa.
"Được, mẹ về với cháu gái ngoan của mẹ, hai đứa cứ nói chuyện, nếu muộn quá thì ở lại đây cũng được."
Thái Từ Khôn không nói gì, còn Chu Chính Đình chỉ mỉm cười một tiếng "được."
Chu Chính Đình nhìn người đàn ông lạnh nhạt đứng ở đó, mơ hồ hỏi.
"Anh sao thế, cứ làm như có người đắc tội với anh vậy."
Thái Từ Khôn bình tĩnh nhìn người trước mặt, môi mỏng mấp máy, khẽ hỏi.
"Chúng ta ở bên nhau thật sao?"
Chu Chính Đình giật mình, cũng không hiểu tại sao lại gật đầu.
Cậu nói rồi, anh là bạn trai của cậu mà.
Tầm mắt của anh khóa chặt lên gương mặt cậu, giọng nói âm trầm chậm rãi.
"Em yêu tôi sao?"
Chu Chính Đình sững sờ không kịp phản ứng, nhất là khi đôi mắt sâu thẳm của người kia cứ hướng về phía cậu, ánh mắt anh như một tấm lưới dày đặc khiến cậu không thể trốn tránh được, luống cuống kêu.
"Thái Từ Khôn..."
"Yêu là một chữ, không yêu là hai chữ, rất dễ để trả lời câu hỏi này mà."
Chu Chính Đình nhìn anh, nói không thành câu.
Có yêu anh ấy hay không?
Thái Từ Khôn thấy cậu đứng nửa ngày không nặn ra nổi một chữ, sắc mặt tối sầm lại càng trở nên khó coi, bóng đêm bao phủ lên làm ý lạnh lại càng trở nên lạnh hơn.
"Em muốn tìm bạn trai hay muốn tìm bố cho Bánh Bao Sủi Cảo?"
Chu Chính Đình nhìn anh, bối rối hỏi.
"Hai việc này có mâu thuẫn với nhau không vậy?"
Bạn trai cậu chẳng phải sẽ được coi là bố của con mình hay sao.
Có mâu thuẫn không vậy?
Chu Chính Đình lại nhíu mày, không hiểu tại sao anh lại phải lấn cấn vấn đề này.
"Tôi muốn tìm người vừa có thể làm bạn trai, vừa có thể làm bố của con tôi."
Ý lạnh trong mắt Thái Từ Khôn lại sâu thêm một tầng.
"Vậy nếu như tôi không phải bố của Sủi Cảo thì em có ở bên cạnh tôi không?"
"Hay là em cảm thấy trên đời này không có người đàn ông nào đối xử với Sủi Cảo tốt hơn người bố ruột này nên mới đến tìm tôi?"
"Cho nên em quyết định ở lại với tôi là vì con sao?"
"Nếu như chỉ vì con thì tại sao lại nhất định phải ly hôn, tại sao nhất định phải ra nước ngoài, để rồi ba năm sau lại hối hận, em định hy sinh à?"
Chu Chính Đình bất lực nhìn anh.
"Thái Từ Khôn, rốt cuộc là anh muốn cái gì?"
Điều mà Thái Từ Khôn muốn là một người yêu anh thực sự, chứ không phải một người chỉ coi anh là cha của con mình.
Thái Từ Khôn cảm thấy bức bối một cách khó tả, anh cứ tưởng rằng Chu Chính Đình đã chấp nhận mình một lần nữa, nhưng mà không ngờ rằng Chu Chính Đình chỉ chấp nhận anh là bố của hai đứa bé mà thôi.
Hóa ra những gì mà anh nói là đợi được rồi, chỉ là Chu Chính Đình nhìn ra sự thật rõ ràng, sự thật rằng không có ai phù hợp làm bố của Sủi Cảo hơn anh.
Tâm trạng vui vẻ của Thái Từ Khôn từ hôm qua đến giờ đã tan thành mây khói, không còn sót lại một chút nào.
Anh đã nói những lời cuối cùng của ngày hôm nay.
"Bối Bối, tôi muốn em biết rằng, trên đời này không có ai yêu tôi hơn em, để em tình nguyện chọn ở bên cạnh tôi chứ không phải chỉ vì con."
"Chẳng lẽ em không biết rằng nếu như tình cảm của bố mẹ không hòa thuận thì cũng ảnh hưởng xấu đến con cái không kém gì bố mẹ đơn thân hay sao?"
Nói xong, anh cũng không nhìn cậu nữa, xoay người nhanh chân rời đi.
Chu Chính Đình ngồi một mình ở trên ghế trong vườn hoa, ngẩn ngơ nhớ lại những lời anh nói.
"Daddy, daddy đang làm gì vậy!"
Chu Chính Đình cúi đầu, tiểu Sủi Cảo đang cố gắng bước về phía cậu.
Điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ nhàng hỏi.
"Có chuyện gì vậy, bảo bảo?"
"Anh trai nói rằng anh giấu một món quà rất lớn cho con ở trong phòng của ba ba, nhưng con không tìm thấy, daddy, người tìm cùng con có được không?"
Chu Chính Đình không nhịn được, hỏi.
"Sủi Cảo, ba ba con đâu rồi?"
Tiểu Sủi Cảo ôm lấy cổ Chu Chính Đình.
"Ba ba vừa rồi rất không vui, bây giờ đang ở trong phòng của ông nội, nói chuyện với ông nội, không cho con vào."
Đẩy cánh cửa kia ra một lần nữa, mọi thứ trong ký ức vẫn ở yên chỗ cũ, ba năm qua không có một chút thay đổi nào.
Vừa vào đến cửa, Sủi Cảo đã bắt đầu nghịch ngợm, lục tung mọi thứ đi tìm món quà mà Bánh Bao đã giấu, Chu Chính Đình ngồi lên ghế trước bàn đọc sách, yên lặng nhìn cô con gái nhỏ tung tăng.
"Daddy, ở đây có một ngăn tủ bị khóa, người có biết mật khẩu không?"
Thái Từ Khôn thường để những thứ anh hay dùng vào ngăn kéo thứ hai ở bên trái, Sủi Cảo chắc chắn rằng trong ngăn kéo này nhất định có thứ gì đó, sống chết đòi Chu Chính Đình mở ra.
Chu Chính Đình thử sinh nhật của Thái Từ Khôn, sinh nhật của mình, sinh nhật của hai đứa bé, tất cả đều không được.
Một con số đột nhiên xuất hiện trong đầu cậy, ma xui quỷ khiến cậu nhập vào, thế mà lại đúng.
Là ngày hai người họ kết hôn.
Sủi Cảo thấy ngăn tủ mở ra thì vui mừng hô lên daddy giỏi nhất, sau đó lại chăm chú tìm kiếm.
Bên trong ngăn kéo cũng không có gì đặc biệt, duy chỉ có một quyển sổ và một lọ thuốc thu hút ánh mắt của Chu Chính Đình.
Diazepam (một loại thuốc an thần) với vài viên còn lại trong lọ.
Chu Chính Đình rất quen thuộc với loại thuốc này, những ngày tháng mất ngủ ở nước Pháp xa xôi, cậu cũng phải dựa vào nó để đi được vào giấc ngủ.
Lọ thuốc này ngày sản xuất rất mới nhưng số thuốc còn lại không nhiều.
Sủi Cảo với lấy quyển sổ ra, sau đó quăng nó xuống đất, trong sổ rơi ra một tấm danh thiếp, của một người mà Chu Chính Đình cũng không lạ lẫm gì.
Châu Duệ, bác sĩ tâm lý.
Khi cậu bị trầm cảm lúc mang thai hai đứa bé, bác sĩ điều trị cho cậu chính là bạn của Châu Duệ, bốn năm trước hai người cũng gặp nhau vài lần, sau khi về nước cũng đã trở thành bạn bè.
Tại sao Thái Từ Khôn lại có danh thiếp của Châu Duệ?
Quyển sổ rơi xuống đất vô ý bị mở ra, Chu Chính Đình phát hiện ra đó là nhật ký của Thái Từ Khôn, cậu định đặt nó về chỗ cũ theo phản xạ, nhưng trong lúc vô tình liếc thấy một chút liền dừng lại.
Ngày 11 tháng 6 năm 2016
Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp thanh mai trúc mã của Chu Chính Đình, tôi đã rất tức giận đó, đặc biệt là tình cảm yêu thương không hề che giấu của alpha đó làm tôi càng tức giận hơn, rốt cuộc là vì cái gì?
Tôi không hề thích cậu, đây chỉ là vấn đề tôn nghiêm của một alpha mà thôi.
Ngày 1 tháng 7 năm 2016
Chính Đình đã bị tôi cấm túc rất lâu rồi, mỗi ngày đều làm sandwich cho tôi, cho nên tôi đã dẫn cậu ta ra ngoài, đi mua sắm cùng cậu mệt đến mức chân tôi muốn gãy luôn rồi, với cả, Chính Đình sợ ma, sau này không được cho cậu ta xem phim ma, ít nhất thì không được để cậu ta xem phim ma một mình.
Ngày 2 tháng 8 năm 2016
Hôm nay là sinh nhật tôi, Chính Chính làm cho tôi một chiếc bánh sinh nhật cực kỳ đáng yêu, tuy rằng tôi không thích đồ ngọt lắm, nhưng tôi đã ăn hết cả cái bánh đó, nhưng mà cũng không ngọt bằng việc hôn Chính Chính.
Ngày 6 tháng 9 năm 2016
Hai chúng tôi cãi nhau, tôi đã cố ý thân mật với Lâm Diệp, tôi không ngại truyền thông đưa tin, nhưng Chính Chính lại không quan tâm chút nào, chẳng phải cậu ấy thích tôi sao? Tại sao lại không ghen?
Ngày 15 tháng 9 năm 2016
Bối Bối không cần tôi nữa rồi, khi nhìn thấy cậu ấy ngất trong vòng tay Đổng Hựu Lâm, tôi mới biết rằng, tôi sợ mất cậu ấy.
Ngày 26 tháng 10 năm 2016
Bác sĩ nói rằng trạng thái tinh thần của Bối Bối rất nguy hiểm, cậu ấy rất lo lắng, hôm nay cậu ấy phấn khích đặt tên cho hai bảo bối, không phải tôi cố ý đả kích cậu ấy, chỉ là tôi thích nhìn dáng vẻ chăm chú của cậu ấy thôi
Có vẻ như cậu ấy rất buồn vì chuyện đặt tên, lúc ăn cơm cũng không ngon miệng, tôi hỏi cậu ấy muốn ăn gì, cậu ấy nói là sủi cảo và bánh bao, ừ, đột nhiên cảm thấy cái tên này rất hay.
Ngày 8 tháng 11 năm 2016
Bối Bối nhìn thấy album ảnh và nhật ký của tôi, tôi nói rằng không muốn cậu ấy để ý đến quá khứ của mình và Trầm Dục, tôi thực sự đã quên mọi chuyện rồi, Bối Bối, chúng ta sẽ ở bên nhau đến già.
Ngày 28 tháng 11 năm 2016
Bối Bối rất thích tuyết, nhưng bác sĩ nói rằng cậu ấy không thể nghịch tuyết được, Bối Bối, đợi khi nào em sinh con xong, năm sau chúng ta cùng đắp một con thỏ bằng tuyết được không?
Ngày 1 tháng 12 năm 2016
Bối Bối, xin lỗi.
Ngày 15 tháng 12 năm 2016
Bối Bối, tôi yêu em.
Ngày 18 tháng 3 năm 2017
Bối Bối, sinh nhật vui vẻ, tôi đặt bánh sinh nhật cho em này, nhưng tôi không dám xuất hiện trước mặt em, tôi biết rằng em có thể sống rất tốt dù chỉ có một mình, Bối Bối của tôi là tuyệt nhất.
Ngày 24 tháng 4 năm 2017
Hôm qua, bệnh tình của Bánh Bao lại chuyển xấu, thế nhưng con vẫn cố gắng gượng, tôi nói với con rằng, đợi khi nào con khỏe lên thì có thể đi gặp daddy rồi, tôi biết rằng con sẽ không hiểu tôi nói gì, nhưng Bối Bối, tôi và bánh Bao đang cùng nhau cố gắng, chờ tôi.
Ngày 28 tháng 4 năm 2017
Lại nhớ em, không ngủ được.
Ngày 2 tháng 8 năm 2017
Sinh nhật năm nay không có bánh của em rồi, tôi mua chiếc bánh ngọt nhất trong cửa hàng, nhưng lại chẳng ngọt chút nào cả, lừa đảo!
Ngày 26 tháng 9 năm 2020
Bối Bối đồng ý làm bạn trai tôi! Cuối cùng tôi cũng có thể ngủ được một giấc yên ổn!
Nhật ký dừng lại ở hai tháng trước, Chu Chính Đình lật xem toàn bộ quyển nhật ký, đến lúc phản ứng lại được thì nước mắt đã giàn giụa.
Những câu ghi chép ngắn gọn này là toàn bộ vui, sướng, đau, buồn của anh trong bốn năm qua, hóa ra những tối mình đau khổ bi thương thì cũng có một người giống như mình, không ngủ được, cùng cậu đau đớn đến thấu xương.
Chu Chính Đình cầm lấy tấm danh thiếp, giao Sủi Cảo cho Tiểu Quỳ, hôm nay để hai đứa bé ngủ ở đây, còn cậu cầm áo khoác vội chạy ra ngoài.
Sủi Cảo nhìn chằm chằm bộ dạng hoảng loạn của Chu Chính Đình, mếu máo muốn khóc, Trầm Dục thúc thúc nói rằng chỉ cần daddy đến phòng của ba ba thì hai người họ sẽ giảng hòa, nhưng daddy lại chạy đi mất rồi.
Lừa đảo! Không muốn chơi cùng chú ấy nữa!
______
Nghỉ tết hơi sâu nhưng comeback rồi đây ạ 😿
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro