[Among Some Talk of You and Me - part 1]

Fic KinnPorsche the series của tác giả bleakyblues được đăng tải trên AO3

Link: https://archiveofourown.org/works/39383079/chapters/98559063

_______

"Porsche? Kinn sắp tỉnh rồi."

Cậu đứng thẳng dậy từ giữa đống đổ nát mà cậu đang quỳ, mắt nhìn vào người đàn ông đang nằm sấp trên sàn. Cậu đốt một điếu thuốc và quay lại, Pete cố dập tắt cơn rùng mình khi nhìn thấy cậu. Người đàn ông trước mặt anh, hít một làn khói sâu trong khi xem xét cẩn thận nạn nhân của mình, không phải là người bạn mà anh biết. Không có một chút cảm thông hay thương xót nào trong mắt cậu.

"Vậy thì đi thôi. Chúng ta nên mang đến cho nó một món quà chúc-sớm-hồi-phục."

***************

Cuối cùng khi Kinn tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên của anh là có điều gì đó không ổn. Không có sức nặng đè lên người anh cũng như không có bàn tay siết chặt lấy anh như một chiếc phao cứu sinh, nhưng có những tiếng xì xào nhẹ nhàng xung quanh anh chắc là thuộc về gia đình anh nên có lẽ không có gì phải lo lắng quá nhiều. Với suy nghĩ đó, anh cho phép tâm trí của mình thư giãn một chút và thả lỏng cơ thể. Cơn đau duy nhất là vai anh, nơi mà... à vâng, một viên đạn đã xuyên qua nhưng giờ nó còn đau nhói hơn bất cứ thứ gì khác. Kinn nghi ngờ thuốc giảm đau lúc này đã không còn tác dụng. Anh cố gắng cử động tay chân và thở phào nhẹ nhõm khi chúng vẫn còn tuân theo mệnh lệnh của mình.

"Kinn? Kinn?? Mày tỉnh rồi à?", Giọng nói đột ngột, to và nhức óc khiến anh không khỏi nao núng trước âm lượng. À, Tankhun.

"Khun, yên lặng đi." Còn này là cha anh.

Cuối cùng khi mở mắt ra, một chút chán ghét vì cảm giác tồi tệ như thế nào, anh nhận ra mình đang ở bệnh viện ưa thích của gia đình họ. Cha và anh cả của anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong khi Kim, trông có vẻ khá ổn khi mang một đôi cross và ngồi trên tấm thảm.

"Nó đâu-", anh cố gắng nói lên câu hỏi đang bùng cháy trong lòng mình nhưng cha anh đã cắt lời anh.

"Kiểm tra trước đã. Kim, đi tìm bác sĩ đi."

Kinn thấy em trai mình chần chừ một lúc rồi vội vàng ra khỏi phòng.

"Mày thấy sao rồi? Mày bất tỉnh gần hai ngày rồi á."

Kinn quay lại nhìn người anh trai dường như vẫn còn tỉnh táo với sự lo lắng của anh ấy, cơ thể của anh ấy vẫn là loại hình ảnh điên loạn mà anh ấy thường diễn, và giọng nói của anh ấy nhẹ nhàng một cách giả trân. Nó khiến anh nhớ lại khoảng thời gian trước khi Khun bị bắt cóc, khi đó anh ấy vừa là một người thừa kế đầy triển vọng, vừa là một người anh cả đầy yêu thương và bảo vệ.

"Tao không sao, Khun. Hơi đau chút nhưng không có gì phải lo lắng cả."

Trước khi anh trai anh có thể trả lời, Kim bước vào cùng với bác sĩ phía sau nó và Kinn cảm thấy anh trai anh lại rút lùi vào vai diễn của chính mình một lần nữa.

"Bác sĩ! Nó đang bị đau!! Hãy chữa trị cho nó ngay lập tức!" Khun hét lên ngay vào mặt của vị bác sĩ đang giật mình.

Kinn chưa bao giờ là một người đàn ông kiên nhẫn mặc dù anh đã cải thiện được phần nào trong suốt những năm qua (Có trời mới biết phải kiên nhẫn như thế nào mới đối phó được với một người như người yêu anh), bị các y tá và bác sĩ quần tới quần lui trong khi gia đình anh thì tránh ra, anh có thể chắc chắn là họ cố tình, và bất kỳ đối thoại nào với anh bây giờ đều không phải là thứ mà anh muốn nói.

Khi bác sĩ hỏi anh lần thứ năm rằng anh cảm thấy thế nào, bàn tay cắm kim truyền nước của Kinn rung lên và đến cả máy đo tim của anh, cuối cùng anh cũng bùng nổ. Giật tay ra khỏi bàn tay đang bồn chồn, anh quay về phía Kim đang loay hoay chơi với chiếc điện thoại trong góc.

"Porsche đâu?"

Kim nhìn anh như một con nai bị rọi đèn pha và thoáng liếc về phía cha họ. Kinn quay sang chỗ người đàn ông đang ngả lưng trên ghế sofa, nhướng mày.

"Mấy người không nói gì hết là sao? Nó về từ Chiang Mai rồi đúng không?"

Porsche đã buộc phải đến Chiang Mai để giải quyết một vấn đề khẩn cấp liên quan đến nguồn cung cấp cho một trong những nhà máy của họ. Lẽ ra lúc đầu là họ sẽ đi cùng nhau và Kinn rất hào hứng với viễn cảnh dành ra vài ngày công tác để làm kỳ nghỉ nhưng tuần trước, một trong những băng nhóm cấp dưới của họ đã bắt đầu hành động khiến anh phải chú ý đặc biệt và Kinn buộc phải ở lại Bangkok. Lựa chọn duy nhất là để Porsche tự giải quyết vấn đề.

Porsche không thích chuyện họ bị tách ra, cậu đã hờn dỗi, nhăn nhó và trút giận lên những lính mới ngô nghê nhưng dù sao cũng đã lên chuyến bay mà không có nhiều phàn nàn khi trời sáng. Dù sao thì cậu cũng đã đeo chiếc nhẫn của gia tộc thứ và là bạn đời của Kinn không trên giấy tờ luật pháp. Cậu có những trách nhiệm buộc phải gánh vác ngoài an nguy của Kinn.

Kinn vừa mong vừa không mong gặp lại bạn trai mình. Một mặt, anh đã không gặp cậu gần một tuần nay và mặt khác, anh biết rõ về bài giảng đang chờ đợi mình. Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng nó, anh sẽ vui vẻ đối mặt với hàng giờ mắng chửi, nếu điều đó có nghĩa là anh có thể giữ Porsche trong tầm nhìn của mình thời gian tới. Khoảnh khắc khi viên đạn bắn trúng, đã có lúc anh đã nghĩ rằng mình sẽ không vượt qua được và suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng của anh là rốt cuộc thì anh cũng đã bỏ rơi Porsche giống như cha mẹ cậu. Dư âm của sự hối hận đó vẫn ăn sâu vào anh và thời gian càng trôi qua mà không thấy Porsche xuất hiện, Kinn càng lo lắng hơn. Hơn nữa, điều này không giống Porsche chút nào. Ngay cả hồi đó trước khi họ giải quyết khúc mắc tình cảm của mình, Porsche đã ở đó vì anh khi anh bị thương.

"Hửm?", Anh gầm gừ với những người còn lại trong phòng.

"Anh ta đã trở lại." Kim cuối cùng đáp lại.

Kinn thở ra một hơi mạnh, cố gắng kiềm chế sự bực bội của mình. Tay anh cứ nắm chặt và mở ra.

"Và?"

Khi Kim không trả lời, anh bực bội thở dốc và cố gắng bước ra khỏi giường, thu mình lại vì đau đớn dù còn chưa kịp ngồi thẳng. Anh em trai của anh chạy đến, cố gắng ép anh trở lại giường ngay cả khi anh chiến đấu chống lại với lượng sức lực ít ỏi mà anh có vào lúc này. Có gì đó rất không ổn. Gia đình anh đang cố tình giấu giếm thông tin về người yêu của anh và điều đó chỉ có thể có nghĩa là một điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với Porsche trong khi Kinn đang ở bệnh viện vì một vết thương nhỏ. Kinn cần phải cứu cậu và đưa cậu trở về bên anh, nơi cậu thuộc về. Sau đó, Kinn sẽ xem xét về việc mua một cặp còng tay và đảm bảo rằng họ không bị tách ra một lần nào nữa, công việc kinh doanh ngu ngốc.

"Bình tĩnh đi. Porsche không bị gì cả."

Kinn quay về phía cha mình.

"Nó đã truy lùng những kẻ tấn công con."

"Cái gì? Và ba để cho nó đi à? Có thể nó đang gặp nguy hiểm ngay lúc này!"

"Ba tin rằng con biết rõ việc cố gắng ngăn cản nó làm những gì nó muốn là vô ích. Dù sao thì nó cũng đã dẫn theo những vệ sĩ cao cấp nhất nên nó sẽ an toàn thôi."

"Ờ, Arm, Pol, Pete ... tất cả đều đi cùng anh ta nên mày cứ yên tâm rằng anh ta là người an toàn nhất có thể vào lúc này." Kim nói thêm.

Kinn ngừng vật lộn trong giây lát để tìm hiểu thông tin mới và định tận dụng cơ hội anh em trai anh đang nới lỏng tay để thoát ra thì cánh cửa phòng anh bật mở.

Người đến là Pete, bộ quần áo xộc xệch lấm lem bùn đất và máu, và đôi mắt anh lướt qua những người khác trong phòng cho đến khi họ đến gần Kinn.

"Khun Kinn."

"Mày đang làm gì ở đây? Porsche có trở lại không?"

"Có.", Anh ấy ngập ngừng trước khi tiếp tục, "Nó về rồi nhưng mà -"

Có một sự náo động ở hành lang bên ngoài, những tiếng la hét kinh hãi mà anh đoán là từ các bác sĩ và những tiếng la hét bối rối từ các vệ sĩ khác được bố trí ngoài hành lang. Cha anh rời khỏi chiếc ghế sofa và tiến vào sâu hơn trong phòng, tay anh với lấy khẩu súng yêu thích của mình. Kim đã ra ngoài bảo vệ cửa và Khun thu mình xuống bên cạnh giường của Kinn, dường như cố giấu mình trong cái chăn của Kinn. Chỉ có Pete kiềm chế không phòng thủ, thay vào đó chọn chạy sang phía bên kia giường như thể anh biết chính xác điều gì đang tiến về phía họ.

Người tiếp theo xông vào phòng là một người đàn ông, có lẽ đã ở tuổi trung niên mặc dù rất khó để nhìn rõ ông ta do toàn bộ máu trên mặt. Mái tóc dài của ông ta có một mảng hói rất dễ thấy cho thấy ai đó đã xé tóc ông ta ra. Mắt phải của ông ta sưng húp và lớp da ngay dưới mắt bị rách như thể ai đó đã đeo nhẫn và đấm ông ta thật mạnh. Một người nào đó với chiếc nhẫn gia tộc, tâm trí của Kinn đáp. Vết cắt đó là lý do mặt ông ta đầy máu. Cơ thể ông ta không khá hơn là bao. Quần áo bị xé toạc và cơ thể ông ta đầy những vết rách. Ông ta đang nắm chặt bàn tay trái bằng bàn tay còn lại của mình và đang tập tễnh bước đi bằng chân trái.

Nếu người đàn ông bị sốc khi thấy mình đang ở trong một căn phòng đầy những người đàn ông nguy hiểm nhất ở Thái Lan, anh sẽ không đưa ra chỉ trích nào, thay vào đó ông ta chọn tập trung tất cả sự chú ý của mình về phía sau. Anh chỉ có đủ thời gian để hít một hơi thở gấp gáp trước khi Porsche đến, bước chân của cậu im ắng hơn bao giờ hết, ngay cả khi đang làm nhiệm vụ. Lịch sự không phải là phương thức ứng xử được ưa chuộng của bạn trai của Kinn. Porsche đang cầm súng của mình, súng của Kinn, nhắm vào người đàn ông nhưng chính vẻ mặt của cậu mới khiến Kinn thực sự do dự lên tiếng. Người yêu của anh là người rất biểu cảm, dù cậu hài lòng hay tức giận đều không ngại biểu hiện ra cho cả thế giới biết. Nhưng lúc này đây, khuôn mặt cậu vô hồn, xóa sạch mọi biểu cảm ngoại trừ đôi mắt nheo nheo đang dán chặt vào người đàn ông như một kẻ săn mồi đang rình con mồi của mình.

Khi Kinn rời mắt khỏi khuôn mặt và cơ thể của Porsche, anh nhận ra rằng Porsche vẫn đang mặc chiếc quần tây và áo vest màu xanh nhạt mà cậu đã mặc vào ngày họ nói chuyện lần cuối, ngày Kinn bị bắn. Đó là một món quà từ Kinn, nếu anh phải nói thật thì đó là món quà anh dành cho chính mình. Porsche trông đẹp bất kể cậu mặc gì (hay không mặc gì cả) nhưng cậu nổi bật với màu sáng và pastel hơn, vì vậy Kinn đã tận dụng mọi cơ hội để lấp đầy tủ quần áo của cậu với những màu sắc đó. Bộ quần áo đặc biệt này, Kinn khá là thích, đặc biệt là khi chiếc eo nhỏ xíu của Porsche trông rõ như thế nào. Đó là một trong những lý do khiến Porsche mặc nó, như một hình phạt đối với Kinn vì đã buộc họ phải tách ra. Kinn hối hận vì lúc đó đã không ngăn cậu lại, vì bộ đồ chắc chắn đã bị phá hủy không thể sửa chữa được nữa. Chiếc quần bị vấy bẩn bởi máu và bụi bẩn, đặc biệt là ở đầu gối phải. Chiếc áo vest cũng trong tình trạng tương tự nhưng một trong những túi bên hông đã bị xé toạc và có một dấu tay đẫm máu gần cổ áo của cậu. Điều tồi tệ nhất có lẽ là chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Porsche đã không bận tâm đến việc xắn tay áo của mình, có vẻ như chiếc áo sơ mi của cậu đã được cài nút sơ sài ở cổ tay. Dù cậu đã làm gì thì cũng không quá khó để biết, vì cánh tay của cậu thấm đẫm máu đến nỗi nó có thể biến thành một công việc nhuộm màu có chủ đích của tiệm thời trang cao cấp.

Porsche vẫn chưa nhìn Kinn dù chỉ một lần kể từ khi cậu bước vào và Kinn, người đã quá quen với việc Porsche luôn nhìn chằm chằm vào mắt mình khi họ ở cùng phòng, cảm thấy điều đó thật bất an.

"Porsche."

"Cầu xin đi."

Kinn bối rối nhìn chằm chằm vào người yêu của mình một lúc trước khi nhận ra những lời đó không dành cho anh. Thực tế, Porsche không hề có dấu hiệu nào cho thấy cậu đã nghe thấy anh, cậu hoàn toàn tập trung vào người đàn ông đẫm máu trước mặt họ.

Người đàn ông dường như hiểu ý cậu, bởi vì ông ta ngay lập tức quay về phía cha của Kinn, khuôn mặt ông ta nhăn lại vì sợ hãi. Ông ta chắp hai tay vào nhau, như thể đang cầu nguyện và cúi đầu xuống.

"Làm ơn, tôi-", bất cứ điều gì ông ta định nói đều bị cắt đứt với một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt khi người đàn ông khuỵu gối xuống, cánh tay của ông ta gần như không thể chống đỡ được khi ông ta lao xuống đất. Có vẻ như Porsche đã tung một cú đá hiểm hóc vào phía sau đầu gối của ông ta.

"Không phải với ông ấy."

Một lần nữa người đàn ông tuân theo mệnh lệnh mơ hồ của Porsche như thể đọc được suy nghĩ của cậu và quay mặt về phía Kinn từ nơi ông ta đang quỳ trên mặt đất.

"Tha cho tôi. Làm ơn tha cho tôi."

"Ông ta là một cảnh sát chìm thâm nhập vào băng nhóm mà cậu Kinn gặp ngày hôm đó."

Chính Pete đã lên tiếng, có lẽ đã nhận ra rằng không phải ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra và Porsche không có tâm trạng đưa ra lời giải thích.

"Ông ta chẳng làm được việc gì vẻ vang trong sự nghiệp nên nghĩ rằng mình có thể kiếm được một vài chiến công bằng cách giết cậu Kinn."

"À."

Kinn quay lại nhìn người đàn ông dường như đang thu mình lại sâu hơn. Ông dập trán xuống đất và tiếp tục nói lời xin lỗi.

"Hãy tha thứ cho tôi, tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi. . ."

"Mày muốn tao làm gì với nó?", Porsche cuối cùng cũng nói với Kinn nhưng cả mắt và súng vẫn ở trên người người đàn ông.

Kinn suy nghĩ một lúc, liếc nhìn những người khác trong phòng, đặc biệt là cha anh, người đang nhìn mọi thứ diễn ra với đôi môi mím chặt.

"Bất cứ điều gì mày muốn-"

Người đàn ông gục hẳn xuống đất, một vũng máu loang ra từ nơi trán ông ta chạm vào tấm thảm sang trọng. Porsche đã không di chuyển một inch khỏi vị trí của mình, khẩu súng đang bốc khói là bằng chứng duy nhất cho thấy hành vi của cậu. Khun hét lên, lặn sâu hơn dưới gầm giường nhưng không ai khác cử động, đều tê liệt trước sự đột ngột của mọi thứ.

"Porsche? Porsche đến đây," Kinn cố tình gằn giọng, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim của chính mình và không làm người yêu của mình sợ hãi thêm nữa.

Porsche vẫn giữ nguyên vị trí của cậu trong vài giây nữa rồi sự căng thẳng ở vai cậu giảm đi một chút và cậu quay về phía Kinn, tiến về phía trước với những bước chân chậm rãi. Ngay khi đến đủ gần, Kinn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng cạy khẩu súng ra khỏi đó. Anh để mình nắm lấy bàn tay này thêm vài giây, tận hưởng hơi ấm và sức sống mà nó sở hữu trước khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên các đốt ngón tay, cố phớt lờ mùi máu tanh nồng nơi đó.

"Đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại với tao ngay khi mày xong xuôi hết."

Porsche nhìn chằm chằm vào mắt anh, một số cảm giác nhẹ nhõm và yêu thương ngấm vào mắt cậu khi kẻ thù đã bị loại bỏ, rồi gật đầu lia lịa và rời đi. Kinn quay về phía người vệ sĩ khác trong phòng.

"Pete, hãy đảm bảo nó không bị thương và. . ." Anh liếc nhìn cái xác trên sàn nhà. "Nhờ ai đó lo việc này và yêu cầu họ chuyển tao sang phòng khác."

Pete cúi chào anh và theo Porsche ra ngoài.

"Kim, đưa Khun về nhà."

Lần đầu tiên trong đời, em trai anh không cãi lại, kéo người anh cả vẫn còn đang cuồng loạn của họ lên và lôi anh ấy ra ngoài.

"Tao sẽ đến gặp tụi mày vào ngày mai."

Kinn chỉ gật đầu chào lại em trai mình và cuối cùng quay về phía cha anh, người đã chăm chú quan sát anh trong suốt thời gian qua.

"Đó hoàn toàn là kết quả mà con gây ra."

Kinn nhướng mày thích thú.

"Điều gì khiến ba nghĩ vậy?", Kinn không thể tưởng tượng được anh đang nói chuyện với cha mình như thế này, dù chỉ một năm trước đó việc trở thành người nhận ánh sáng từ Porsche đồng nghĩa với việc anh không còn chỗ đứng trong bóng tối của ai đó nữa.

"Con để nó làm bất cứ điều gì nó muốn." Có một ít thất vọng trong đó.

"Chà . . . thứ mà người đàn ông đó đã cố gắng lấy đi dù sao cũng là của cậu ấy. Việc cậu ấy quyết định hình phạt cũng đúng thôi." (Trời ơi đoạn này làm tui nhớ tới phim, khúc Vegas chỉa súng vô Porsche nói Porsche là trái tim của Kinn, thì thật ra Kinn cũng là sinh mạng của Porsche ;;-;;)

"Với tư cách là một người ba, ba không chấp-"

"Con biết. Đây không phải là một suy nghĩ lãng mạn, thưa ba, con chỉ đang nói với ba sự thật hiển nhiên. Con biết rõ ba vẫn coi Porsche là điểm yếu lớn nhất của con và con không phủ nhận sự thật đó." Kinn thừa nhận hơi miễn cưỡng. "Nhưng dường như ba quên mất rằng cậu ấy cũng là sức mạnh lớn nhất của con. Sẽ không có ai trung thành và bảo vệ con như cậu ấy. Vì vậy, ba nên ngừng cố gắng chia cắt tụi con đi. Con đã bỏ qua một lần nhưng không có lần hai đâu."

Cha anh nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, rồi gật đầu và đứng dậy.

"Ba sẽ gặp lại con ở nhà."

"Ba." Korn dừng lại. "Ba không cần phải sợ rằng con sẽ đánh mất vũ khí của mình cho cậu ấy. Như ba đã thấy hôm nay, cậu ấy là vũ khí chết chóc nhất mà con có."

***************

"Mày sẽ không được phép đi bất cứ đâu mà không có tao một lần nữa."

Kinn đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ngẩng đầu lên để nhìn xuống nhúm tóc nhỏ lấp ló trong chăn. Porsche đã quay lại sau khi Kinn được chuyển đến một căn phòng mới và nhanh chóng ôm chặt lấy anh trên giường, đầu vùi vào gần xương sườn Kinn và bàn tay ôm chặt eo Kinn một cách tuyệt vọng. Các mũi khâu của anh đau nhói vì sự siết chặt này nhưng anh sẽ chết nếu đẩy Porsche ra. Vì vậy, Kinn ngồi xuống một cách thoải mái nhất có thể, những ngón tay của anh vuốt ve mái tóc của Porsche và cuối cùng cũng đáp lại.

"Tao xin lỗi."

"Nói xin lỗi không giải quyết được gì hết, đồ khốn nạn. Mày suýt đã chết." Trả lời lại một cách nhẹ nhàng.

"Tao biết."

"Và cái mạng này không phải chỉ của riêng mày mà mày muốn cho đi thì cho. Nó là của tao. Mày đã nói nó là của tao."

"Tao biết."

"Và một tên cớm? Làm thế nào mà các vệ sĩ của mày có thể không nhận ra có tên cớm trong đó? Họ đã quên tất cả các khóa đào tạo mà tao đã dạy rồi à? Tao sẽ giết họ khi tao trở về."

"Tao biết."

Porsche ngồi dậy, nhắm một cái nhìn cay độc về phía anh.

"Đồ khốn. Mày không thể nói gì khác được à?"

Kinn cười khẩy với cậu.

"Nhưng mày đã bảo tao không được nói lời xin lỗi nữa."

Porsche mở miệng, có thể là để hét vào mặt anh nhưng sau đó đột ngột dừng lại. Đôi mắt cậu trở nên long lanh khi nhìn xuống Kinn, cổ họng cậu nhấp nhô và bàn tay nắm chặt rồi mở ra trong lòng mình. Anh kiên nhẫn chờ đợi cậu phân tích suy nghĩ của mình để nói ra cảm xúc của mình một cách chính xác. Cuối cùng, khi lời thú nhận được đưa ra, nó được nói một cách ngập ngừng và quá nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe thấy.

"Mày gần như đã chết."

Kinn nắm lấy một tay cậu, nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau.

"Nhưng tao đã không. Tao ổn."

Porsche nhìn anh một cách tuyệt vọng như thể đang tìm kiếm lời nói dối trong tuyên bố và sau đó khẽ gật đầu đáp lại, dường như cuối cùng đã bị thuyết phục về sự thật của tuyên bố đó. Cậu khẽ gật đầu và nằm xuống.

"Đi ngủ ngay thôi nào. Chúng ta đã có một vài ngày kinh khủng và những ngày tiếp theo cũng sẽ rất kinh khủng."

"Ý mày là vài ngày kinh khủng đối với tao à." Câu trả lời càu nhàu xuất hiện. "Mày đã bất tỉnh trong khi tao đang xé toạc toàn bộ Bangkok và mày nằm phơi thây trên giường trong khi tao đối phó với thuốc súng và bụi bẩn."

"Ờ thì . . . cũng đâu phải mày được trả tiền chỉ để ngồi yên và trông xinh đẹp đâu."

Tiếng cười khúc khích của Kinn bị cắt đứt bằng tiếng rên rỉ đau đớn khi Porsche véo vào hông anh. Thật mạnh tay.

_______

Chiếc fic cute mà tui đã đọc, giờ dịch tặng bạn độc giả cute đã nhờ tui dịch nè 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro