Chương 1: Sự trừng phạt dành cho kẻ dối lòng

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Văn Lang nổi nóng với Cao Đồ trong căn nhà thuê, Hoa Vịnh đã nhìn thấu tất cả.

Nghĩ rằng Thẩm Văn Lang dù sao cũng đang giúp mình, y không khỏi tốt bụng nhắc nhở đối phương một câu: "Tính tình anh tệ như vậy, cẩn thận kẻo không ai thích anh đâu."

Thẩm Văn Lang hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong câu nói của y. "Lo cho bản thân cậu trước đi. Tôi không phải cậu, tôi không cần ai thích."

"Ồ." Hoa Vịnh lắc đầu, Thẩm Văn Lang đúng là đồ đầu heo, đến thần tiên cũng không cứu được tình yêu của anh ta.

Bất quá, nể tình Thẩm Văn Lang vừa cho mình xem nhiều khoảnh khắc đáng yêu của anh Thịnh trong vòng bạn bè, y vẫn sẽ nhân từ và tặng Thẩm Văn Lang một món đồ vậy.

"À phải rồi, anh đừng đi vội. Nói với anh một chút, X Holdings gần đây nghiên cứu ra một sản phẩm mới, còn chưa đưa ra thị trường đâu, anh có muốn thử không?"

"Cái gì vậy? Sao trước giờ tôi chưa nghe nói?"

Hoa Vịnh cười thần bí. "Bí mật, dù sao cũng là đồ tốt, chỉ là một ý tưởng nhỏ của một nghiên cứu viên mới được tuyển dụng thôi. Về tôi sẽ gửi cho anh."

...

Mấy ngày sau, Hoa Vịnh gửi sản phẩm nghiên cứu đó đến văn phòng của Thẩm Văn Lang.

Thẩm Văn Lang hoài nghi mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu trắng tinh xảo. Rõ ràng nhìn giống vật liệu nhựa, nhưng lại mơ hồ phát ra ánh sáng. Anh hơi nhíu mày, nghĩ rằng Hoa Vịnh chắc không đến nỗi hại mình, liền trực tiếp đeo lên cổ tay, muốn xem rốt cuộc dùng như thế nào.

Ai ngờ chiếc vòng tay này vừa đeo vào liền khóa chặt, không thể di chuyển được càng không thể tháo ra. Dù anh có kéo thế nào, chiếc vòng cũng vẫn bất động.

Thẩm Văn Lang giật mình, vội vàng gọi điện cho Hoa Vịnh.

"Hoa Vịnh, cái thứ cậu cho tôi là cái quỷ gì vậy? Sao vừa đeo vào là không tháo ra được! Không phải là hút Pheromone đấy chứ? Cậu đừng hại tôi đấy!"

Giọng nói không nhanh không chậm của Hoa Vịnh truyền đến từ đầu dây bên kia: "Yên tâm đi, Văn Lang. Tôi thấy anh nói chuyện khó nghe quá, giúp anh sửa cái tật xấu đó thôi. Chiếc vòng này là sản phẩm do các nhà nghiên cứu mới phát triển vào tháng trước, vẫn đang trong quá trình thử nghiệm lâm sàng nội bộ, tôi cũng phải bảo họ làm gấp mới có được một chiếc cho anh đấy, chuyên trị cái tính nóng nảy của anh. Lần sau nếu anh còn nói một đằng nghĩ một nẻo, sẽ bị nó trừng phạt đấy."

"Đồ điên, cậu bị bệnh à? Tôi nghiêm túc diễn với cậu cái trò truy đuổi người sến súa cũ rích đó, vậy mà cậu lại đối xử với tôi như vậy! Mau nói cho tôi biết làm sao để tháo nó ra." Thẩm Văn Lang nghe vậy, tức giận mắng.

Hoa Vịnh không trả lời câu hỏi của anh, mà bổ sung thêm một câu. "À phải rồi, mặc dù anh đeo cái này, lúc diễn kịch có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng nhớ phải nhịn, nhất định phải hoàn thành kịch bản của chúng ta một chữ cũng không sót, nếu không thì... Còn về công dụng của cái này... sau này anh sẽ cảm ơn tôi thôi."

Nói xong, Hoa Vịnh trực tiếp cúp điện thoại, cũng không giải thích thêm gì với Thẩm Văn Lang, càng không nói cho anh biết mỗi khi "nói một đằng nghĩ một nẻo" sẽ bị trừng phạt như thế nào.

Thẩm Văn Lang tức giận đến trợn trắng mắt mấy lần, gọi lại thì Hoa Vịnh không nghe máy nữa. Anh lại tiếp tục nghiên cứu cái vòng chết tiệt này một hồi, nhưng nhất thời không tìm ra manh mối gì. Anh tự trấn tĩnh, đành phải tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Cũng may Thẩm Văn Lang quan sát mấy ngày, chiếc vòng tay này cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến anh, cơ thể anh dường như vẫn bình thường.

Thẩm Văn Lang không khỏi nghi ngờ, Hoa Vịnh có phải đang lừa anh không?

Cái thằng điên này, thật là rảnh rỗi.

...

Thẩm Văn Lang và Hoa Vịnh lại gặp nhau trong một buổi tiệc thương mại do tân chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp của thành phố Giang Hỗ tổ chức.

Lại phải cùng Hoa Vịnh diễn một vở kịch lớn. Thẩm Văn Lang bất lực thở dài trong lòng.

Từ xa nhìn thấy Thịnh Thiếu Du đi tới, Thẩm Văn Lang bắt đầu nhập vai, tiếp tục đóng vai một vị tổng tài tồi tệ có ý đồ xấu với cậu thư ký "Bạch Liên Hoa" của mình, đọc thuộc lòng những lời thoại Hoa Vịnh đã chuẩn bị trước cho anh, từng câu từng chữ kích thích Thịnh Thiếu Du.

"Thiếu Du quá khen rồi. Bên cạnh tổng giám đốc Thiếu Du toàn người tài giỏi, không chỉ có thư ký Trần Phẩm Minh tài giỏi, còn có Omega xinh đẹp như vị tiểu thư này đi cùng, đâu cần đến thư ký Hoa. Tôi thấy, thư ký Hoa vẫn nên ở HS thì sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn."

Vừa dứt lời, Thẩm Văn Lang cảm thấy cánh tay trái của mình đột nhiên hơi nhói đau. Cơn đau đến quá vô lý, đến nỗi anh nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác. Sau khi lắc lắc tay, Thẩm Văn Lang không để ý nữa.

Đến phần kính rượu tân chủ tịch, Thẩm Văn Lang nghĩ đến kịch bản Hoa Vịnh đưa cho mình, bèn mở miệng tìm cớ từ chối, định nhường hết rượu cho Hoa Vịnh.

"Xin lỗi chủ tịch Trương, hôm nay tôi hơi cảm, vừa uống thuốc xong – khụ khụ khụ"

Thẩm Văn Lang không hiểu sao cảm thấy có một dòng điện chạy qua nửa thân trên của mình, như bị điện giật, khiến anh nhất thời không thích ứng được, bắt đầu ho khan.

Hành động này ngược lại làm tăng thêm tính thuyết phục cho việc anh "bị cảm". Chỉ là, ngay cả bản thân Thẩm Văn Lang cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cơn đau lần này dường như không phải là ảo giác thoáng qua. Kéo dài vài giây nhưng cảm giác tê buốt đó cũng không tan biến. Thẩm Văn Lang trong lòng vẫn nhớ đến kịch bản, kiên trì nói hết lời thoại.

"Đây là thư ký Hoa Vịnh của tôi. Rượu hôm nay, chỉ có thể để cậu ấy uống thay tôi thôi."

Nói xong, anh liền tựa vào ghế sofa, vẻ mặt khó chịu không giống như giả vờ.

Thấy bộ dạng này của anh, chủ tịch Trương đương nhiên cũng không nói thêm về chuyện này. Hoa Vịnh bên cạnh ngoan ngoãn đứng lên, cung kính rượu mời chủ tịch Trương.

Cao Đồ luôn lén lút quan sát Thẩm Văn Lang từ trong góc phòng, thấy phản ứng khác thường của anh, tim như thắt lại.

Sự khó chịu của Thẩm Văn Lang kéo dài rất lâu mà không hề thuyên giảm, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch. Anh cảm thấy hai cánh tay của mình đều tê dần. May mà dù sao cũng là Alpha cấp S, cơn đau ở mức độ này vẫn chưa đến mức khiến anh mất bình tĩnh trước đám đông.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến chiếc vòng tay màu trắng mà Hoa Vịnh ép anh phải nhận sao?

Thẩm Văn Lang nhìn dáng vẻ "đáng thương" diễn kịch của Hoa Vịnh, nghĩ thầm lát nữa ra ngoài phải hỏi cho rõ mới được.

Đúng lúc này, anh nghe thấy Cao Đồ khẽ hỏi bên cạnh: "Thẩm tổng, lát nữa kết thúc, có cần tôi đưa anh về nhà không?"

Thẩm Văn Lang dần thích ứng với cảm giác điện giật kỳ lạ này, vẻ mặt đã điều chỉnh lại, khôi phục về trạng thái "diễn kịch". Anh hơi nghiêng đầu về phía Cao Đồ.

"Không cần đâu, cậu về trước đi. Lát nữa tôi đưa thư ký Hoa về nhà."

Vẻ mặt Cao Đồ tối sầm lại, lại lặng lẽ dùng ánh mắt liếc nhìn Hoa Vịnh, sau đó gật đầu với Thẩm Văn Lang, xoay người rời đi.

Thẩm Văn Lang nhìn bóng lưng Cao Đồ, trong lòng buồn bực như bị thứ gì đó chặn lại. Giây tiếp theo, cảm giác tê dại càng mạnh mẽ hơn một lần nữa xuyên qua nửa thân trên của anh, đánh thẳng vào tim.

May mà sau vài lần, anh đã chấp nhận phản ứng khó hiểu này nên chỉ khẽ nhíu mày một thoángliền khôi phục lại biểu cảm.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc rời khỏi hội trường. Thẩm Văn Lang đỡ Hoa Vịnh "mặt đầy vẻ say rượu" lên xe, lập tức ghét bỏ buông tay đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Thẩm Văn Lang vừa lên xe đã không nhịn được mà chất vấn: "Mấy hôm trước cậu đưa cho tôi cái thứ quỷ quái gì vậy? Vừa nãy tôi khó chịu đến suýt ngất đi rồi! Cậu cũng biết lừa người quá rồi đấy nhỉ?"

Hoa Vịnh ban đầu còn chưa phản ứng kịp, ngẩn người ra, mới bật cười nói: "Cái đó à, tôi không phải đã nói rồi sao, chính là để chữa cái tật nói một đằng nghĩ một nẻo của anh đấy. Mỗi lần anh nói không thật lòng, chiếc vòng tay này sẽ dùng cách của nó để nhắc nhở anh."

"Tôi thấy cậu mới thực sự có bệnh! Có thời gian đưa cái này cho tôi, sao cậu không đưa cho Thịnh Thiếu Du đeo một cái?"

Hoa Vịnh vừa nghe đến tên Thịnh Thiếu Du, ánh mắt liền dịu dàng hẳn đi. "Cho dù anh Thịnh thực sự muốn lừa tôi, tôi cũng không nỡ để anh ấy chịu đựng nỗi đau này. Nếu anh ấy dám nói dối, tôi đương nhiên... sẽ có cách khác để trừng trị anh ấy."

Thẩm Văn Lang nghe những lời này, da gà đều nổi hết cả lên. "Cậu cũng biết cái này đau à! Vậy mà ông đây cần cù chăm chỉ diễn kịch cùng cậu như vậy, cậu lại lừa tôi như thế! Mau nói, cái thứ này có thuốc giải không? Bây giờ toàn thân tôi vẫn còn đau đây này."

Hoa Vịnh vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt. "Hôm nay như vậy coi như là tác dụng phụ thôi. Tôi đâu ngờ rằng khi anh diễn kịch trong lòng lại thực sự đang mắng tôi."

...Bị nói trúng tim đen, Thẩm Văn Lang nghẹn họng không nói nên lời.

"Thuốc giải hiện tại không có. Nhưng chỉ cần anh nói lại cảm xúc thật khi nãy đã nói dối, thì sẽ không đau nữa." Hoa Vịnh vỗ vai Thẩm Văn Lang. "Nào, để tôi nghe xem khi nãy trong lòng anh chửi tôi thế nào."

Nghe đến "không có thuốc giải", Thẩm Văn Lang tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng, có thể quang minh chính đại bày tỏ sự bất mãn, cũng không phải chuyện gì quá xấu hổ. Thế là, anh một mạch tuôn ra hết những gì vừa nghĩ trong đầu.

"Tôi cầu xin cậu, đừng ở bên cạnh tôi làm thư ký nữa. Hoa Vịnh à Hoa Vịnh, tôi chúc cậu mau chóng chinh phục được Thịnh Thiếu Du, cùng anh ta sống hạnh phúc đến trọn đời. Cứ ở bên cạnh tôi, còn diễn vai thành Omega nữa, thật sự nghĩ thôi đã thấy ghê tởm."

Nói xong những lời này, Thẩm Văn Lang cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn, cảm giác đau đớn giảm đi rõ rệt.

Tuy rằng những suy nghĩ thật sự của Thẩm Văn Lang đều là ghét bỏ Hoa Vịnh, nhưng nghe được "lời chúc phúc chân thành" dành cho cậu và Thịnh Thiếu Du, Hoa Vịnh vẫn rất vui vẻ, hài lòng mỉm cười.

"Tôi nói xong rồi. Nhưng sao vẫn còn hơi khó chịu?"

Hoa Vịnh cẩn thận hồi tưởng lại. "Ồ, khi nãy anh hình như nói dối là mình bị cảm."

"..." Thẩm Văn Lang có chút cạn lời. "Cái này cũng tính! Tôi không bị cảm cũng không uống thuốc, được chưa?"

Cơn đau trên người lại dịu đi một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

"Rốt cuộc là sao vậy! Vẫn còn đau, đặc biệt là vùng quanh tim."

Hoa Vịnh cũng nheo mắt lại, như đang suy tư. "Khi nãy lúc anh cảm thấy mức độ đau đớn tăng lên rõ rệt, còn nói gì nữa không?"

Thẩm Văn Lang nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng có chút ấn tượng. "Lần thứ ba đau nhất, là lúc Cao Đồ đến hỏi tôi có cần cậu ấy đưa tôi về nhà không. Tôi liền nói với cậu ấy là tôi muốn đưa cậu về."

Hoa Vịnh nghe vậy, nhướng mày, đã hiểu rõ trong lòng. "Vậy trong lòng anh thực sự nghĩ gì?"

"Tôi không muốn đưa cậu về nhà." Thẩm Văn Lang nói xong câu này, cảm giác đau đớn vẫn không thay đổi.

"Tôi rất không muốn đưa cậu về nhà."

"Tôi thật sự rất rất rất không muốn đưa cậu về nhà!"

Thẩm Văn Lang mất kiên nhẫn. Sao nói nhiều như vậy vẫn không có tác dụng?

Nghe giọng điệu vừa ngốc nghếch vừa cáu kỉnh của Thẩm Văn Lang, Hoa Vịnh thật sự không nhịn được muốn trợn mắt. Y cố gắng giữ lại chút kiên nhẫn còn sót lại, dùng giọng điệu của một giáo viên mầm non nói: "Nào, lặp lại theo tôi: 'Tôi muốn Cao Đồ đưa tôi về nhà.'"

"Tôi muốn Cao Đồ đưa tôi về nhà... không phải! Đùa à! Đây là cái ý gì!"

Mặc kệ Thẩm Văn Lang giải thích thế nào, nhưng sau khi anh nói ra câu này, cơn đau trên người quả thật đã giảm đi, chỉ còn lại sự khó chịu mơ hồ ở cơ bắp. "Không phải! Tôi... ây da nhưng bây giờ tôi vẫn còn hơi đau."

"Ồ, tôi đột nhiên nhớ ra. Chiếc vòng phiên bản đặt riêng của anh là loại mới nhất, tâm ý thật sự phải nói trước mặt ít nhất một trong số những người liên quan mới có hiệu quả. Anh xuống xe quay lại tìm người liên quan đi. Hôm nay anh vừa ồn ào vừa cáu kỉnh, nói nhiều quá rồi, tôi tự về vẫn yên tĩnh hơn. Dù sao anh Thịnh cũng bị Thường Tự chặn lại, tạm thời cũng chưa ra được."

Hoa Vịnh nói xong, nghiêng người về phía trước, mở cửa xe ở vị trí lái, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Văn Lang còn chưa kịp phản ứng, loạng choạng bước ra ngoài.

"Tôi gọi tài xế đến đưa tôi về. Anh đi tìm thư ký Cao đi, chú ý đừng để anh Thịnh nhìn thấy."

Thẩm Văn Lang vừa lầm bầm chửi thề vừa rời bãi đỗ xe. Anh vừa tức giận Hoa Vịnh đã hại anh, đưa cho anh món đồ cứ thỉnh thoảng lại "giật điện" mình. Cũng tự hỏi tại sao anh có thể muốn Cao Đồ đưa anh về nhà chứ. Thật là ý nghĩ kỳ lạ.

Vừa đi đến lối vào bãi đỗ xe, anh liền nhìn thấy Cao Đồ đang chuẩn bị lái xe về công ty.

Cao Đồ cũng nhìn thấy anh, có chút kinh ngạc bước tới. "Thẩm tổng, không phải anh đưa thư ký Hoa về nhà rồi sao?"

Cơn đau gần tim Thẩm Văn Lang vẫn còn âm ỉ. Anh nhớ tới lời dặn của Hoa Vịnh, lại cảm thấy việc nói thẳng câu đó với Cao Đồ thật sự quá kỳ lạ.

Sau một lúc im lặng, Thẩm Văn Lang lắp bắp nói: "Cậu... đưa tôi về nhà đi."

Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng không hề thay đổi.

Trong mắt Cao Đồ dường như có chút nghi ngờ, nhưng là một nhân viên tận tâm, cậu không hề mở miệng hỏi thêm lý do nào. "Vâng, Thẩm tổng. Vậy bây giờ tôi đưa anh về."

Thẩm Văn Lang đi theo Cao Đồ về phía chỗ đậu xe, trong lòng lại rối rắm không thôi.

Vậy có phải chỉ cần đem câu mà Hoa Vịnh bảo anh nhắc lại, y nguyên nói lại với Cao Đồ một lần nữa thì cảm giác kỳ lạ này mới có thể hoàn toàn biến mất?

Thế là khi Cao Đồ khởi động động cơ, thắt dây an toàn, chuẩn bị kéo phanh tay, Thẩm Văn Lang ngồi ở ghế phụ đột nhiên nói một câu: "Cao Đồ, tôi muốn cậu đưa tôi về nhà."

Quả nhiên vừa nói xong câu này, tất cả cảm giác khó chịu của Thẩm Văn Lang đều biến mất. Anh thở phào một hơi, nhẹ nhõm dựa vào lưng ghế.

Cao Đồ ngồi bên cạnh hoàn toàn bối rối trước câu nói này, không biết phải trả lời thế nào, mãi mới thốt ra được: "Vâng, Thẩm tổng. Bây giờ tôi sẽ đưa anh về nhà, quãng đường khoảng ba mươi phút."

"Ừm." Thẩm Văn Lang không biết vì sao, cảm thấy những lời vừa rồi của mình thật sự quá gượng gạo, lại càng không biết giải thích thế nào, vội vàng đáp một tiếng rồi cầm điện thoại lên, giả vờ bắt đầu bận rộn công việc.

...

Thật may mắn, trong khoảng thời gian sau đó, Thẩm Văn Lang không còn bị cái "máy phát hiện nói dối" đáng sợ này làm phiền nữa, đến mức anh gần như quên mất sự tồn tại của nó trên cổ tay mình.

Hôm đó, Thẩm Văn Lang bận rộn cả buổi sáng ở công ty nhưng không thấy bóng dáng Cao Đồ đâu, trong lòng có chút khó chịu.

"Cao Đồ đâu?" Anh quay sang hỏi thư ký trưởng bên cạnh.

Thư ký trưởng thấy sắc mặt Thẩm Văn Lang không vui, ngập ngừng nói: "Thư ký Cao xin nghỉ mười ngày... Nhưng ngài yên tâm, cậu ấy đã bàn giao công việc trước rồi, những việc riêng của ngài đều do tôi phụ trách."

Thẩm Văn Lang vừa nghe Cao Đồ lại xin nghỉ, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Lại xin nghỉ. Lý do là gì?"

"... Hình như là vì có việc ở nhà." Thư ký trưởng lén nhìn vẻ giận dữ không giấu được của lãnh đạo, đã mồ hôi nhễ nhại.

Ai mà không biết Thẩm tổng dựa dẫm vào thư ký Cao nhất, bây giờ thư ký Cao đột nhiên xin nghỉ nhiều ngày như vậy... Mấy người ở phòng thư ký này, không biết có gánh nổi cơn giận của Thẩm tổng không.

"Cậu ta có thể có chuyện gì. Chắc lại đi chăm sóc cái Omega cứ dăm bữa nửa tháng lại phát tình kia chứ gì."

Thẩm Văn Lang vừa nghĩ đến cái Omega bám dính của Cao Đồ, liền cảm thấy bực bội, cảm thấy cả ngày tâm trạng tốt đẹp đều bị cái kẻ chưa từng gặp mặt nhưng dai như đỉa đói kia phá hỏng.

Tức chết đi được, anh có thể ném cho cái Omega dính người kia vài chục triệu, để cái thứ phiền phức này nhanh chóng rời khỏi thư ký của anh không nhỉ?

...Thôi đi, Cao Đồ mà biết anh dùng tiền ỷ thế hiếp người, chắc chắn sẽ giận cho xem.

Thẩm Văn Lang càng nghĩ càng tức, miệng nói không hề nể nang gì, còn cố tỏ ra không quan tâm. "Hừ, không sao cả. Đã thích ở nhà làm đôi tình nhân kiểu mẫu như vậy, thì dứt khoát đừng quay lại nữa, công việc của cậu ta anh giao lại cho người khác đi."

Còn chưa nói xong, nửa thân trên của Thẩm Văn Lang lại bị một trận điện giật chạy qua như muốn đứt lìa. Anh đau đến nhíu mày, sắc mặt càng thêm đen, khiến thư ký trưởng bên cạnh không biết làm sao cho phải.

Thẩm Văn Lang một lần sinh hai lần quen, đã ý thức được đây lại là sự trừng phạt của cái máy phát hiện nói dối rác rưởi kia.

Sao vậy? Anh nói sai cái gì à? Cao Đồ yêu đương đến mức không còn tâm trí làm việc nữa, anh là cấp trên, nói vậy có vấn đề gì sao?

Nhưng cái vòng điện đã khóa chặt vào cơ thể anh không cho anh cơ hội giải thích, chỉ liên tục phóng ra dòng điện khiến người ta khó mà chịu đựng được.

...Thẩm Văn Lang thực sự không chịu nổi nữa. Mặc dù không biết lời nói của mình rốt cuộc thế nào lại trái với lòng, nhưng cũng chỉ có thể thử nói ngược lại những gì vừa nói.

"Thôi đi, Cao Đồ mười ngày sau chắc chắn vẫn phải quay lại thôi. Anh... hãy sắp xếp ổn thỏa những công việc liên quan đến cậu ấy trong những ngày này, đảm bảo khi cậu ấy quay lại làm việc sẽ biết ngay mình phải làm gì."

Dòng điện trong cơ thể giảm đi một chút, nhưng không dừng lại, dường như chờ đợi anh bổ sung thêm.

"... Khụ, cái đó... Ờ, tôi rất quan tâm đến chuyện yêu đương của Cao Đồ, không hề coi nhẹ chút nào." Anh thử thăm dò nói xong câu này, cảm giác trên cơ thể mới hoàn toàn trở lại bình thường.

Trời ạ, Thẩm Văn Lang, anh có vừa nghe mình đang nói những lời đáng sợ gì không?

Thư ký trưởng không hiểu, Thẩm tổng hôm nay sao nói chuyện kỳ lạ, hơn nữa còn mâu thuẫn như vậy. Nhưng lời của lãnh đạo anh cũng không dám nghi ngờ, chỉ có thể cung kính gật đầu nói được.

"Còn nữa, câu vừa rồi tôi nói, đừng nói với Cao Đồ." Thẩm Văn Lang không yên tâm bổ sung thêm một câu, nói xong liền vội vàng đi về phía văn phòng của mình. Anh thực sự không chịu nổi cái miệng của mình nói ra những lời khó xử và vô nghĩa như vậy nữa.

Thư ký trưởng lại một lần nữa không hiểu ra sao mà đáp lời. Nhìn bóng lưng vị phật lớn Thẩm tổng cuối cùng cũng rời đi, anh lau mồ hôi trên trán, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ là Thẩm tổng tại sao lại nhạy cảm với chuyện thư ký Cao yêu đương như vậy? Rõ ràng môi trường ở HS rất tự do, ngay cả chuyện tình cảm công sở cũng không phản đối, sao Thẩm tổng lại vì thư ký Cao mà nổi giận lớn như vậy, còn đặc biệt nhấn mạnh mình để ý đến chuyện thư ký Cao yêu đương. Lẽ nào...

Thư ký trưởng trong lòng thực ra cũng có cùng suy đoán với những nhân viên khác trong văn phòng nhưng không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn. Thôi thì đừng tự ý suy đoán thì hơn.

Nhưng với tư cách là đồng nghiệp, vẫn nên nhắc nhở khéo thư ký Cao vậy, tránh cho cậu ấy khi quay lại công ty sẽ lại chọc giận Thẩm tổng vì chuyện này.

Nghĩ đến đây thư ký trưởng quay trở lại văn phòng của mình, gửi một tin nhắn cho Cao Đồ.

[Thư ký Cao, Thẩm tổng dường như không hài lòng về người yêu của cậu. Có lẽ, đợi đến tuần sau cậu quay lại công ty, tốt nhất vẫn nên giả vờ độc thân thì hơn. Lần sau cậu xin nghỉ nữa, tôi có thể giúp cậu dùng một lý do khác.]

Cao Đồ vừa ở nhà trải qua một đợt phát tình mất đi ý thức, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, liền nhìn thấy tin nhắn của thư ký trưởng gửi đến.

Thẩm Văn Lang không thích "người yêu giả tạo" kia của cậu sao?

Đúng thôi, Thẩm Văn Lang vốn ghét Omega như vậy, đương nhiên cũng không thể chịu đựng được người bên cạnh thân thiết với Omega.

Nhưng cậu còn có thể làm gì đây? Một lời nói dối vốn dĩ cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy. Sau khi cậu quyết định ở lại bên cạnh Thẩm Văn Lang với thân phận Beta, cậu chỉ có con đường này để chọn thôi.

Chỉ khi giấu kín thân phận thật sự của mình mới có thể ở bên cạnh người mình thích, thêm một ánh nhìn, thêm một ngày.

Thêm một ngày, rồi lại thêm một ngày nữa, cho đến khi giấc mộng bị phá vỡ thì hãy tính tiếp.

Thực ra cậu biết mình không nên tham lam. Nhưng cậu phát hiện, trong chuyện thích Thẩm Văn Lang, cậu càng ngày càng không biết thế nào là đủ. Rõ ràng chẳng muốn lừa gạt ai, vậy mà giờ đây chỉ có thể dùng những lời nói dối vụng về để đảm bảo mình có thể tiếp tục ngước nhìn vầng trăng sáng ấy, cầu mong mây đừng che mất ánh sáng duy nhất trong đêm tối vô tận.

Hoặc ít nhất, có thể để cậu nhìn thêm vài lần, biết đâu nhìn mãi sẽ thành vĩnh viễn thì sao.

Cao Đồ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, những giọt nước mắt cay đắng và tuyệt vọng không tự giác trào ra từ khóe mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro