CHƯƠNG 2 - Trường dạy nghề

"Day đi đâu rồi!"

Người phụ nữ trung niên bắt đầu la hét từ lúc bà ấy bước vào nhà. Day dường như nghe thấy tiếng càu nhàu của chàng trai lạ mặt bên cạnh. Người phụ nữ đang cao giọng la hét là mẹ cậu, đối với Mhok mà nói cũng không ngạc nhiên gì mấy, vì mẹ của Day là một đầu bếp nổi tiếng.

"Tất cả là lỗi của con, mẹ ạ." Anh trai cậu giải thích.

"Mày có thể ngừng giả vờ đáng thương đi được không?" Day nói với vẻ không hài lòng

"Là do con tự chạy khỏi bệnh viện, may mà gặp được người tốt giúp đỡ, là anh ấy đưa con về nhà." Cậu vừa nói vừa chỉ tay về phía Mhok.

"Sao vậy Day? Con đã chạy đi đâu vậy? Tại sao con lại muốn bỏ chạy? Có chuyện gì sao không nói với mẹ? Nếu con xảy ra chuyện gì thì sao? Mẹ biết phải làm sao?" Mẹ của Day nói với một chất giọng đầy sự lo lắng.

"Nếu con thật sự xảy ra chuyện, mẹ cũng không cần phải làm gì đâu, bởi vì hiện tại con đã như vậy rồi. Bác sĩ nói rằng, không quá sáu tháng nữa con sẽ hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, có ai giúp được con chứ? Đến cuối cùng, con cũng phải tự dựa vào chính bản thân mình thôi!"

Giọng nói của cậu lớn đến mức khiến nó tựa như tiếng gầm. Mọi sự bất lực lẫn sự tự ti đều bộc phát ra ngay lúc này. Trong  lòng Day hiểu rõ, mẹ mình vốn không có lỗi, bà ấy luôn lo lắng chăm sóc cậu từng chút một. Nhưng cậu lại không thể khống chế được nỗi đau của bản thân, cậu chỉ muốn hét lên để trút hết sự khó chịu đó. Cậu biết hành vi của bản thân hiện tại rất tồi tệ, chỉ muốn tìm người để chia sẻ nỗi đau này.

"Xin lỗi mẹ."

Sau một thoáng tĩnh lặng, chàng trai trẻ tỏ ý xin lỗi. Cậu nghe được tiếng thở dài trầm lặng của mẹ mình, cũng nghe được từ chỗ anh trai cậu.

"Hay là chúng ta hủy buổi phỏng vấn đi, Hiện tại chắc Day cũng không muốn nói chuyện với ai, cũng chỉ thêm phiền nhau thôi." Night lên tiếng.

"Nhưng ngày mai mẹ phải đi Milan rồi." Mẹ cũng chỉ nói một câu như vậy rồi tiếp tục giữ im lặng. Day giơ tay trái của mình lên, rõ ràng là đã biết được gì đó. Mẹ cậu muốn tìm người chăm sóc cậu, chủ yếu là vì cậu va vào bàn ăn dẫn đến việc tay bị thương. Bà ấy sợ cậu sẽ gặp chuyện tồi tệ hơn như vậy.

"Mẹ, con vừa đem đến một người mà." Day quay đầu lại, chỉ vào Mhok.

"Gì chứ? Tôi chỉ đưa cậu về nhà thôi, tôi chuẩn bị đi rồi." Mhok thì thầm nói.

Day lặng lẽ nói: "Anh chỉ cần giả vờ phỏng vấn thôi. Rồi sau khi nghe được mức lương thì tỏ vẻ không bằng lòng là có thể không cần phỏng vấn nữa. Lúc đó anh có thể đi rồi."

"Tại sao tôi phải giúp cậu? Đưa cậu về nhà đã tận tình tận nghĩa lắm rồi." Người đàn ông phàn nàn.

"Anh đây là đang làm việc tốt, tức là đang giúp mẹ tôi, như vậy thì bà ấy có thể yên tâm mà đi. Sau này anh nhất định sẽ lên thiên đường đó. À còn nữa, tôi sẽ không quên là mình nợ anh một phần ân huệ. À không, là hai phần, tính luôn việc anh chở tôi về nhà nữa. Nếu sau này anh cần giúp đỡ thì cứ nói, nhưng mà người mù như tôi chắc cũng không giúp đỡ gì cho anh được đâu."

Cậu nói rất nhiều nhưng lại không nghe thấy đối phương trả lời. Day thấy người đàn ông đó đi thẳng đến chỗ của mẹ và anh trai, cùng họ nói cái gì đó, nhưng cậu lại không nghe rõ. Mẹ kêu cậu cùng ra phòng khách nói chuyện, cậu chỉ đành đi cùng.  

"Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi tên Mhok, 25 tuổi."

"Cậu tốt nghiệp trường nào?"

"Tôi tốt nghiệp trường kỹ thuật."

"Trước đây cậu từng làm công việc gì?"

"Tôi từng làm rất nhiều công việc, sửa xe, vệ sinh máy lạnh, lắp dây điện, chỉ cần có người thuê thì việc gì tôi cũng làm. Ngoài ra, thỉnh thoảng tôi còn lái xe nữa."

Day cười lớn, Mhok làm giống như đang đi phỏng vấn thật vậy. Cậu có thể tưởng tượng được vẻ mặt của mẹ mình sau khi nghe lai lịch của người trước mặt, bởi vì những người chăm sóc trước kia không tốt nghiệp đại học thì ít nhất cũng từng tham gia các khóa đào tạo có hệ thống dành cho người chăm sóc. Không ai dám nhận một người tốt nghiệp trường kỹ thuật để đảm nhận vị trí này. Night cũng hỏi Mhok rất nhiều vấn đề, chủ yếu là về việc đi lại, giờ làm và chỗ ở của anh ấy. 

"Việc cậu cần làm là giúp Day thích nghi được với việc có thể bị mù trong tương lai. Bác sĩ nói thằng bé còn khoảng sáu tháng. Trong khoảng thời gian đó, Day cần phải học được cách sử dụng gậy*, học chữ nổi**, đồng thời học được cách cơ bản để chăm sóc bản thân trong cuộc sống hằng ngày. Tạm thời thằng bé vẫn chưa thuận tiện làm những việc như vậy một mình được. Công việc này có thể chỉ là tạm thời cho đến khi Day có thể tự mình quen với những việc đó." Mẹ của Day giải thích vô cùng chi tiết.

"Cậu sẵn sàng bắt đầu công việc chưa?"

"Ngày mai đi."

"Mức lương là 50.000 bath, bao gồm tiền ăn, ở và tiền làm thêm giờ.  Cậu có thể nghỉ một ngày mỗi tuần, nhưng cậu phải thỏa thuận trước với tôi là nghỉ ngày nào, vì tôi cần sắp xếp lịch làm việc của mình." Night nói.

Day mỉm cười, nghĩ tới việc mẹ và anh trai sẽ bị người đàn ông này từ chối.

"Ok, tôi sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai." Mhok bình tĩnh trả lời khiến Day sửng sốt.

"Từ từ!"

Day không khỏi bật dậy, vội vàng đi theo phía sau và tóm lấy Mhok, kéo anh ra ngoài nói chuyện riêng. Mẹ và anh trai cậu không phản đối, vì lúc trước họ cũng yêu cầu người chăm sóc và Day trao đổi riêng với nhau.

"Tôi đã kêu anh từ chối mà!"

Day nói với vẻ khó chịu khi bước ra khỏi phòng khách và đóng cửa lại. Mhok không khỏi bật cười, điều đó càng làm cậu tức giận hơn.

"Tôi không hề nói là sẽ từ chối. Tuy là công việc bảo mẫu này không thể làm theo ý mình được, nhưng tiền lương 50,000 lận đó. Nếu muốn kiếm nhiều hơn thì chỉ có nước trúng số thôi."

"Tôi không cần anh chăm sóc, anh thấy đó, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình." Day bác bỏ.

"Vậy hả? Vậy rốt cuộc là ai suýt nữa là mất mạng giữa đường vậy?" Mhok đáp trả.

Day cảm thấy rất bực bội, không biết phải trả lời thế nào, nhưng cậu càng ngày càng tức giận, kiên quyết nói: "Tôi không cần biết, nhưng tôi chắc chắn là không cần anh chăm sóc."

"Tùy cậu thôi, mẹ cậu mới là người trả lương cho tôi, chứ không phải cậu." Mhok khúc khích cười.

Day rất tức giận, nhưng cánh cửa lại mở ra trước khi cậu đáp lời. Night bước ra và nói anh ấy đã chuẩn bị sách rồi. Day là sinh viên khoa Báo chí, rất thích đọc sách. Mỗi lần phỏng vấn một người chăm sóc, cậu đều yêu cầu họ đọc to sách như một phần của buổi phỏng vấn. Vì đôi khi tùy vào tâm trạng của mình, cậu sẽ yêu cầu người chăm sóc đọc cả một quyển sách hoặc hơn.

"Cậu muốn đọc quyển nào?" Night hỏi.

 Tay cầm một quyển sách, Day khoác tay anh trai đi vào phòng khách. Mặc dù mối quan hệ của hai anh em lúc bình thường không ra làm sao, nhưng hiện tại cậu muốn đấu với Mhok nhiều hơn. Day nhớ ra lúc trước mình từng đưa ra các kiểu đề bài để xem phản ứng của bọn họ. 

Đối với những người nhìn có vẻ đàng hoàng, cậu sẽ bảo họ đọc《Người trung thực》vì nó rất cảm động. Đối với những người có vẻ lo lắng, cậu sẽ đùa bảo họ đọc《Hoàng tử bé》để quan sát phản ứng của họ. Còn về người thô tục như Mhok, có lẽ sẽ cần một cuốn sách văn học phức tạp.

"Cho đến khi ánh sao đỏ biến mất." Cậu nhắc đến tên của một quyển tiểu thuyết văn học, cuốn sách miêu tả lịch sử thanh lọc sắc tộc của Khmer Đỏ. Chuyện kể về một người mù tên Ruthira, buộc phải di chuyển từ Phonm Penh sang Thái. Có một người chăm sóc tên Uthit đã giúp anh vượt qua con đường khó khăn trùng trùng và đầy chiến tranh.

Anh trai dẫn Day ngồi xuống chiếc ghế mà cậu thích nhất, sau đó đi đến kệ sách tìm quyển sách mà Day nhắc đến. Không lâu sau, anh lấy ra một quyển sách có bìa đen đỏ rồi đưa cho Mhok ngồi cách đó không xa, âm thanh lật sách lập tức vang lên.

"Đọc to lên, tôi sẽ nói cho cậu biết khi nào nên dừng lại." Night nói.

"Tại sao phải đọc cái này?" Mhok hỏi.

"Day thích nghe đọc sách, một trong những nhiệm vụ của cậu là đọc cho nó nghe."

Mhok gật gật đầu, dường như hiểu ra, sau đó anh bắt đầu đọc to theo những gì Night nói. Night chọn đoạn Ruthitra và Uthit trốn khỏi Phnom Penh cho Mhok đọc. Nội dung của đoạn này vô cùng căng thẳng, chứa đựng nỗi kinh hoàng của chiến tranh.

Giọng Mhok lúc đầu còn bình tĩnh nhưng rất nhanh, giọng anh trở nên nồng nàn, lên xuống theo diễn biến cảm xúc của nội dung, như thể hoàn toàn đắm chìm vào câu chuyện, quên mất bản thân đang tiến hành phỏng vấn. Giọng Mhok lúc thì bối rối, lúc tràn đầy hi vọng, lúc thì yếu ớt, không biết mệt mỏi.

"Bang!"

Mhok lớn tiếng bắt chước tiếng súng bất ngờ vang lên trong truyện. Day cảm thấy bản thân như đang đắm chìm vào khung cảnh đó, cậu thấy gần kề với tâm trạng của nhân vật, dường như cậu chính là Ruthira vậy.

"Đến đó được rồi."

Nói xong, tiếng lật sách liền dừng lại. Mhok không vì đó là một tác phẩm văn học phức tạp mà ngẩn người hay nói lắp, dù cho có lúc phát âm sai hoặc ngắt quảng ở một số chỗ. Nhưng Day chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, cảm giác như thể mình là một nhân vật trong sách. Mhok tựa hồ không đọc cho Day nghe mà là đọc cho bản thân nghe.

"Anh cho rằng tiếng 'bang' đó là tiếng xe nổ lốp hay là tiếng súng?" Day hỏi.

Trong truyện, Ruthitra và Uthit đi cùng một tài xế, trong khoảng thời gian ngắn lúc cả hai rời đi, đột nhiên vang lên một tiếng 'bang' . Uthit nói với Ruthira rằng lốp xe đã nổ, nên họ không còn cách nào khác ngoài việc đi bộ. Nhưng Ruthira nghi ngờ âm thanh đó không phát ra từ lốp xe mà có thể người lái xe đã bị bắn rồi.

"Chắc chắn là tiếng súng, người lái xe đó đã bị bắn rồi." Mhok không do dự trả lời.

"Vậy tại sao Uthit lại không nói cho Ruthira biết? Tại sao người chăm sóc đó lại nói dối chủ của mình chứ?" Cậu truy hỏi.

"Do đồng cảm chăng." Mhok trả lời đơn giản, "Ruthira là một người mù quý tộc. Chỉ ăn gió nằm xương thôi cũng đã khiến anh ta lo lắng rồi. Uthit có lẽ đang đồng cảm, không dám nói cho anh ta biết sự thật đáng sợ này, sợ anh ta chịu không nổi rồi lãng phí sức lực của mình một cách vô ít."

"Vậy nếu là anh, anh sẽ nói cho anh ta biết không?" Day hỏi một cách lo lắng.

"Có." Mhok nhanh chóng trả lời, "Chúng ta không còn là con nít nữa rồi, tại sao phải ngồi ở đây để nói những điều không quan trọng? Cuộc đời chính là như vậy, cậu phải tập làm quen thôi."

Sau khi Mhok nói xong, cả căn phòng chìm vào im lặng. Có lẽ anh cũng cảm thấy mình đã nói quá nhiều trong cuộc phỏng vấn này. Mẹ đưa tay chạm vào cánh tay của Day, như để Day tự mình quyết định. Day ngẩn đầu lên, ánh mắt kiên định, một cơn gió thổi vào từ cửa sổ phòng khách, cậu cảm thấy ánh sáng rực rỡ đang đan xen theo làn gió.

Có lẽ người trước mặt nói đúng, cuộc đời chính là như vậy, nếu không chấp nhận được, thì còn tiếp tục để làm gì?

"Được rồi, tôi quyết định thuê anh làm người chăm sóc của mình...Nhưng nếu anh cảm thấy thương hại tôi, tôi sẽ đuổi việc anh."

~~~~~~~

* gậy trắng dành cho người mù


** chữ nổi  cho người mù


Nếu thấy truyện hay cho mình xin một vote nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro