one.

"Đừng có nực cười như thế chứ Jimin. Chúa ơi em đã hai mươi rồi đấy!"

Chanyeol hét vào mặt Jimin. Cậu mới vừa kể cho anh về little space, mong chờ nhận được sự ủng hộ. Và Chanyeol phản ứng ngay khi cậu vừa hỏi. Jimin ngồi bất động như búp bê, "N-Nhưng em-'' cậu cố dùng lời nói của mình để thuyết phục anh, nhưng hoàn toàn vô dụng. "Đúng là kinh tởm. Hành động như hai bố con? Giống như ấu dâm hả? Sao em có thể đề nghị điều đó?" anh nói. "Nó không phải như anh nghĩ Yeol!" cậu phản kháng, nhận lấy ánh mắt khinh bỉ từ chàng trai đối diện. Chanyeol đứng phắt dậy, im lặng bỏ đi vào phòng ngủ của hai người.

Jimin không thể tin vào tai mình, bạn trai của cậu đã thốt ra những lời đó ư? Rằng cậu kinh tởm? Đột nhiên, cậu cảm thấy tổn thương và hổ thẹn với chính mình. Tại sao cậu lại để little space lấy đi điều tốt đẹp nhất? Cậu không nên thúc ép Chanyeol, nhưng cậu không thể làm gì hơn, đó là con người của Jimin. Gục ngã và vỡ vụn. Chanyeol là cả cuộc sống của cậu, là ngọn nguồn cho hạnh phúc. Anh cho Jimin thấy cái gọi là niềm vui và hi vọng trong thế giới khắc nghiệt này. Tuy nhiên, thực tế sẽ tát vào mặt bạn và nói rằng bạn đã sai hoàn toàn. Đây chính là minh chứng cho câu nói đó. Jimin co mình trên ghế thật lâu, thổn thức làm cho vạt áo ướt đẫm.

Những ngày sau, Chanyeol không nói chuyện với Jimin. Anh cũng không thèm nhìn cậu lấy một lần, coi Jimin như không khí mà đối xử. Cậu cố bắt chuyện, nhưng chúng đều kết thúc khi Chanyeol quay về phòng ngủ cho khách hoặc bỏ ra ngoài. Jimin hay đeo bám, điều đó cũng không mới lạ gì. Nên việc thiếu tiếp xúc với Chanyeol giống như đang hành hạ cậu, tuy vậy cậu vẫn cố không chạm trúng Chayeol dù là vô tình hay cố ý.

Vào một bữa tối, Jimin và Chanyeol ngồi im lặng trên đi văng để ăn. Chanyeol dán mắt lên màn hình ti vi, nhưng Jimin chỉ chăm chăm nhìn anh. Cậu cần một cuộc nói chuyện.

"C-chanyeol?" Jimin nói khẽ. Chayeol chuyển ánh nhìn lên Jimin, có chút ngạc nhiên nơi đáy mắt, nhưng nhanh chóng được thu hồi "Em còn muốn cái gì nữa? Em dai dẳng đến nỗi tôi ớn éo buồn thở mỗi khi bị em gọi tên." Chanyeol hách dịch, làm giọng Jimin bỗng run lên.

"E-Em chỉ muốn xin lỗi vì đã làm anh cảm thấy khó chịu..Em thật lòng muốn chúng ta h-hàn gắn lại với nhau, nhưng anh không nói chuyện với em. Em nhớ anh, Yeol..." Jimin nài nỉ, lòng can đảm dâng lên theo từng lời cậu nói. Dù vậy, Jimin câm lặng khi Chanyeol lên tiếng.

"Jimin anh xin lỗi, nhưng anh không thể chịu đựng chuyện này thêm một giây nào nữa. Chúng ta, anh cảm thấy không thoải mái khi cứ tiếp tục. Có lẽ chúng ta nên chia tay, anh đã liên tục nghĩ về điều này kể từ lúc em nói những thứ kia..ngày mai anh sẽ dọn đi". Jimin bị nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, từng câu từ như nhát dao cứa vào tim cậu. Cậu chưa bao giờ dám nghĩ người yêu sẽ dễ dàng nói lời buông tay và để cậu cô đơn, nhất là khi đã biết vấn đề của cậu. Chanyeol đứng dậy và để tô của anh trong bồn rửa chén, rồi lại quay về căn phòng phụ. Jimin im lặng suốt buổi tối. Vô thức nhìn màn hình tivi, vạn vật đều trở thành vô nghĩa. Hôm nay là chủ nhật và mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, cậu vẫn phải làm việc chăm chỉ vào ngày mai. Đem theo nặng nề trong tim, Jimin lê bước về căn phòng mà hai người từng đầu gối tay ấp.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro