Chương 7
Khi hai người đến trước cửa thư viện, Lookmhee nhanh tay kéo cánh cửa ra, rồi nghiêng người sang một bên, ánh mắt tinh nghịch nhìn Sonya, còn nháy mắt một cái: "Lady first."
Sonya khẽ thở dài, nhưng khóe môi lại hiện lên nét cười bất lực: "Cảm ơn."
Nếu là người khác làm vậy, nàng có thể sẽ thấy hơi trẻ con. Nhưng nếu như là Lookmhee, hành động ấy lại đáng yêu một cách lạ kỳ.
Hai người nhanh chóng tìm được chỗ ngồi đã đặt trước. Sonya kéo ghế ngồi xuống, sắp xếp lại cặp sách rồi lấy ra một xấp ghi chú gọn gàng: "Lấy bài kiểm tra sáng nay ra đi, mình xem phần nào cậu cần cải thiện."
"Rồi!" – Lookmhee vội lục cặp lấy bài ra, nhưng mắt thì chẳng buồn nhìn vào giấy. Cô chống cằm, lén liếc sang vẻ mặt tập trung cao độ của Sonya.
"Thế còn vở ghi của cậu đâu?" – Sonya vẫn chăm chú nhìn bài kiểm tra, tay đưa ra phía Lookmhee, như thể đã quen với việc đòi dụng cụ học tập vậy.
"Vở...?!" – Lookmhee lập tức ngồi thẳng dậy, biểu cảm như bị sét đánh trúng. Trong giờ học, cô có bao giờ dùng vở đâu, lấy gì mà đưa?
Sonya thấy vậy cũng chẳng ngạc nhiên. Nàng đã sớm để ý, lúc mọi người đang bận rộn ghi chép thì Lookmhee chỉ toàn chống cằm ngẩn người.
Sonya thở dài, lấy ra từ cặp mình một cuốn vở ghi đầy đủ và một quyển vở trắng tinh. Nàng đẩy cuốn vở mới về phía Lookmhee, giọng nói dịu dàng: "Dùng tạm cuốn này cho buổi học hôm nay nhé. Nếu cậu không thích, mình đổi cái khác cũng được."
Nói xong, nàng tiếp tục cúi đầu xem bài kiểm tra, dán nhãn lên vở của mình, còn viết thêm lời giải và câu hỏi mở rộng vào vở mới của Lookmhee.
"Câu này, dùng bất đẳng thức trung bình cộng với bất đẳng thức Cauchy, sau đó đạo hàm là ra." Sonya chỉ vào một câu khó trong bài kiểm tra, kiên nhẫn giảng giải.
Lookmhee nghe mà mơ hồ, lẩm bẩm: "Phức tạp vậy luôn hả..." Rồi cô khẽ nhích ghế lại gần, đầu gần như tựa sát vào Sonya, chăm chú theo dõi từng nét bút của nàng.
Thỉnh thoảng hai người chạm khuỷu tay nhau, nhưng Sonya chẳng để tâm. Nàng chỉ lặng lẽ dời cặp sang bên để hai người có thêm chỗ. Toàn bộ sự tập trung của nàng lúc này, đều dồn vào bài giảng – hoàn toàn không nhận ra ánh mắt và khoảng cách giữa hai người đang dần thay đổi.
"Cậu xem, mình có ghi một số bài cơ bản và bài mở rộng vào vở của cậu rồi. Những cái này giúp cậu nắm vững kiến thức. Phần trọng tâm trong sách giáo khoa mình cũng đánh dấu lại, nếu học theo tiến độ này thì thi lại thứ Sáu chắc không vấn đề gì đâu."
"Ừm!" – Lookmhee gật đầu lia lịa, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ cảm kích.
Sonya gập sách lại, liếc nhìn đồng hồ: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Khi ra khỏi thư viện, Lookmhee thuận miệng hỏi: "Lát nữa cậu về nhà kiểu gì?"
"Mẹ mình sẽ tới đón." – Sonya nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc áo khoác độc lạ mà Lookmhee đang mặc. Đồng phục tuy đơn giản, nhưng cô lại phối thành một phong cách sôi nổi rất riêng, rất đậm chất Lookmhee.
"Còn cậu?" – nàng hỏi lại, trong mắt ánh lên chút mệt mỏi khó nhận thấy, nhưng khi nhìn thấy vẻ tươi tắn rạng rỡ của Lookmhee, nét mỏi mệt ấy lại dịu đi phần nào.
"Ơ... mình hả~" – Lookmhee kéo dài giọng, tay đút túi áo, trả lời qua loa, ánh mắt lại nhìn quanh, rõ ràng đang cố nghĩ ra một "câu trả lời hoàn hảo".
Sonya còn chưa kịp hỏi thêm thì đã thấy từ đuôi mắt, một chiếc Mercedes trắng quen thuộc chậm rãi đỗ lại trước cổng trường. Một người phụ nữ thanh lịch bước xuống từ xe.
Tim Sonya như bị ai bóp chặt, hơi thở lập tức rối loạn. Đó là mẹ nàng – đang ngẩng đầu nhìn về phía này.
Sao mẹ đến sớm vậy... – tâm trí Sonya rối bời. Ký ức thời cấp hai ùa về – mẹ nàng từng soi mói, xen vào và làm tổn thương bạn bè nàng ra sao – những ký ức đó tựa như kim châm vào tim nàng.
Nàng không muốn điều đó lặp lại – nhất là với Lookmhee.
"Cởi áo khoác ra, nhanh lên!" Sonya bỗng nắm chặt tay áo Lookmhee, giọng run run, đầy hoảng hốt. Đôi mắt mở to như một con thú nhỏ bị giật mình.
"Áo...? À, được rồi!" Lookmhee dù bối rối nhưng không hỏi gì thêm, nhanh chóng cởi áo khoác ra.
Sonya vội giấu áo ra sau lưng Lookmhee, thấp giọng: "Giấu đi!"
"Sonya? Cậu sao thế?" Lookmhee hoảng hốt, lo lắng nhìn nàng.
Sonya không trả lời, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía mẹ mình. Mẹ nàng đang tao nhã bước lại gần, tim Sonya như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đầu ong ong, chân tay bủn rủn.
Làm ơn... đừng có chuyện gì...
Nàng liên tục cầu nguyện trong lòng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Sonya cuối cùng cũng thấy rõ người tới đúng là mẹ mình. Nàng chỉ có thể cầu mong mẹ chưa phát hiện ra điều gì.
Mẹ bước tới, mỉm cười dịu dàng như mọi khi – nhưng trong mắt Sonya, nụ cười ấy lại sắc như dao.
"Con gái yêu~ bạn con đấy à?" – mẹ nàng dịu dàng đứng trước hai người.
Lookmhee còn chưa kịp giấu kỹ chiếc áo, chỉ đành lúng túng giấu ra sau lưng, lễ phép cúi đầu: "Con chào cô ạ."
Sonya hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Vâng, mẹ."
"Con xinh quá. Sonya nhà cô có phước lắm mới quen được con." – mẹ nàng mỉm cười nhìn Lookmhee, dù cô đã cố che giấu, dường như bà vẫn phát hiện ra điều gì đó.
Sonya siết chặt tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, gượng gạo nói: "Mẹ, đây là bạn học của con – Lookmhee Punyapat."
"Đúng là đứa trẻ lễ phép. Sau này nhớ chơi với Sonya nhiều vào nhé." – mẹ nàng vẫn giữ giọng ôn hòa, nhưng Sonya tinh ý nhận ra ánh mắt bà lướt qua bảng tên Lookmhee đầy hàm ý.
Tim nàng lại thắt chặt. Nàng biết mẹ đã ghi nhớ cái họ ấy – mà điều đó có nghĩa là: mẹ sẽ điều tra.
"Mình về trước nha, Lookmhee, mai gặp lại." – Sonya không để mẹ có thêm cơ hội hỏi han, vội kéo tay mẹ bước nhanh về phía xe.
Ngồi vào trong xe, Sonya mới thấy nhẹ nhõm được một chút. Nhưng tay nàng vẫn còn đang run. Mẹ ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát nàng như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Sonya siết chặt quai cặp, cúi đầu lặng lẽ cầu nguyện: Làm ơn... xin đừng... xin đừng để câu chuyện hồi trước lặp lại lần nữa...
~ Còn Tiếp ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro