Đã đến lúc hạ màn (P.1)
Sáng sớm hôm sau, Victoria liền gọi điện thoại cho người bạn thân làm cảnh sát của mình.
"A lô? Ai vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy ngái ngủ. Mẹ nó, cô vốn không ngủ ngon giấc, lại còn bị quấy rầy lúc sáng sớm nữa. Có phải tên đó chán sống rồi không?
"Victoria." Nghe được tiếng gầm quen thuộc, chị khẽ mỉm cười, rồi trực tiếp báo tên. Chỉ có điều, nếu cô ấy nghe được tên của chị, thì chắc sẽ càng không vui.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, người đang mất kiên nhẫn gầm nhẹ, liền biến thành vô cùng tức giận, rống to.
"Con bà nó, Victoria, cái đồ xấu xa này, làm gì mà sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi hả?" Cái tên gian thương kia, mỗi lần gặp, đều làm cô điêu đứng. Cô nghe thấy giọng cô ta mà vui mừng mới là lạ!
Victoria đưa điện thoại ra xa một chút, để tránh cho lỗ tai gặp họa. Đợi đến khi cô ta dừng lại, chị mới đưa điện thoại lại gần.
"Cô nhóc men lỳ, tôi không phải là tên xấu xa."
Hani mặc kệ Victoria, tiếp tục mắng: "Đồ xấu xa, tôi đã bảo chị bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là cô nhóc men lỳ. Tai chị bị điếc hay biến thành bà già ngốc rồi, nghe không hiểu tiếng người à?" Tên gì mà xấu hoắc, Victoria là đồ đại xấu xa!
"Thân là cảnh sát nhân dân, sao cô lại mắng chửi công dân lương thiện như vậy chứ?" Mặc dù có chuyện quan trọng, nhưng Vic vẫn không quên trêu chọc cô một chút.
"Tôi khinh, chị mà gọi là công dân lương thiện, thì mọi người trên thế giới này đều thành thiên sứ hết rồi!" Cô khinh thường nói. Có lẽ chị ta thật sự rất ''đẹp'', nhưng trong mắt cô, chị cũng chỉ là một tên đại xấu xa mà thôi.
"Cô nhóc men lỳ, tôi nhớ số của cục trưởng các cô là..." Cô nhóc này lại còn dám mắng chị nữa. Ha ha, xem ra lâu rồi chị không quan tâm đến cô, nên cô đã quên mất thủ đoạn của chị rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cô vội thu lại cơn giận, nói lảng sang chuyện khác. Cô không muốn mới sáng sớm, đã bị thủ trưởng phê bình đâu! Lần trước, cũng chỉ vì cô hơi tỏ thái độ một chút, mà chị ta dám gọi điện trực tiếp cho cục trưởng, tố cáo cô. Hại cô bị cục trưởng mắng suốt ba tiếng liền.
Victoria nhếch khóe miệng, nhàn nhạt cười.
"Có chuyện muốn nhờ cô giúp." Chị vẫn không hề quên mục đích của cuộc gọi này.
"Hơ, không phải chị rất vạn năng sao? Sao lại cần tôi giúp chứ?" Mới vừa nhẫn nhịn chưa được một phút, cô lại chứng nào tật nấy, lập tức châm chọc chị.
"Tôi thấy tôi nên mời thẳng cục trưởng của các cô giúp đỡ thì tốt hơn." Victoria lập tức có biện pháp trị cô.
"Được rồi, được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Nói không sợ chị ta là nói dối! Mỗi lần, chị ta đều hành hạ cô đến không có chỗ trút giận, khổ không thể tả được. Cô mà tin tưởng chị ta gọi điện cho cục trưởng chỉ vì muốn ông giúp đỡ, thì cô chính là kẻ ngốc. Chị ta không nhân cơ hội này để tố cáo cô mới là lạ!
Victoria lập tức kể sơ qua mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cho Hani nghe.
"Woa, thật không ngờ em chị lại có sức hút đến thế!" Vừa nghe xong, cô liền kinh ngạc hô to. Loại tình tiết cũ rích này, cô mới chỉ xem trên phim thôi đó. Thế nhưng, nghe đồn em chị ta là kẻ ngốc mà? Vậy mà, còn có cô gái dùng phương pháp này để quyến rũ em gái chị ta sao? Quả nhiên, có tiền liền khác ngay!
"Đừng có châm chọc nữa, cô có biện pháp điều tra không?" Dù sao thì cô bé này cũng sẽ chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào, để châm chọc chị đâu.
"Chị đem cái cốc sữa kia đến chỗ tôi, tôi sẽ làm hóa nghiệm giúp chị." Tuy cô vô cùng chán ghét chị ta, thế nhưng, nếu chị ta đã mở lời xin giúp đỡ, thì cô cũng chẳng thể từ chối.
"Bao lâu mới có kết quả?"
"Ba ngày đi, đến lúc có kết quả, thì tôi sẽ gọi điện cho chị." Cô không mấy tình nguyện nói.
"Tốt lắm, đợi lúc nữa, tôi sẽ tự mình mang đến cho cô." Victoria cố tình nhấn mạnh hai chữ 'tự mình', ý muốn nhắc rằng, nếu cô muốn trốn tránh, thì chị nhất định sẽ khiến cô thê thảm.
"Biết rồi." Cô bất mãn đáp lại.
"Chị nợ tôi một cái nhân tình đó." Cô vẫn không quên đòi nợ.
"Ừm, tôi nợ cô một cái nhân tình." Ha ha, chị cũng không mấy quan tâm, nợ cô cũng tốt, chị sẽ có thêm lý do để tìm cô.
"Vậy tôi cúp máy đây, lát nữa gặp nhé."
"Ừ." Cúp máy, cô liền rùng mình một cái. Sao đột nhiên cô lại có một dự cảm không tốt vậy?
*************
Buổi tối ba ngày sau, Victoria cầm báo cáo kiểm tra, về nhà họ Liu.
"Má Kim, bà đi gọi ông chủ cùng mấy đứa kia xuống đây, bảo là tôi có chuyện muốn nói." Vừa đi vào phòng khách, cô liền dặn dò.
"Tiện thể bảo cả cháu gái của bà xuống nữa."
"Vâng." Đêm hôm đó, bà đã đi nhận lỗi với ông chủ, ông chủ cũng đã tha thứ cho bà rồi.
Một lúc sau, mấy người kia lần lượt đi xuống.
"Chị Vic, có kết quả rồi hả?" Hyuna nhìn thấy túi tài liệu trên tay Victoria, lập tức hỏi.
Lắc lắc túi lớn trên tay, Vic cười, nói: "Mới ra lò luôn."
"Sao rồi?" Liu Seung Gi sốt ruột hỏi.
"Đợi một người nữa đã." Vẫn còn một người nữa chưa xuất hiện, mà người này, là nhân vật chính trong chuyện lần này.
"Ông chủ, Ailee không có trong phòng." Má Kim vội vàng từ trên lầu chạy xuống.
"Chắc không phải là đã chôm đồ, bỏ trốn rồi chứ?" Hyuna nói đùa.
"Luna, con gọi điện đến chỗ bảo vệ gác cổng, hỏi thử xem..." Liu Seung Gi đang định bảo Luma gọi điện qua bên bảo vệ hỏi chút tin tức, thì bất ngờ bị tiếng tranh cãi bên ngoài cắt ngang.
Năm người bọn họ cùng má Kim vội vàng đi ra ngoài, muốn nhìn xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy hai người bảo vệ, một trái một phải đang giữ chặt Ailee, kiên quyết kéo cô ta vào trong. Còn Ailee vì giãy dụa, mà tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn, giống như kẻ điên, vừa kêu gào vừa giãy dụa. Phía sau còn có hai bảo vệ, trên tay một người cầm theo một túi hành lý to đùng, còn người kia thì kéo cả một valy nặng trịch.
"Mấy tên khốn này, mau thả tôi ra! Tôi sẽ khiến các người đẹp mặt! Con bà nó, mấy người đàn ông xúm vào, bắt nạt một cô gái yếu đuối, còn gọi là anh hùng sao? Rốt cuộc, các người có phải là đàn ông không vậy? Nếu là đàn ông thì mau thả tôi ra!"
Tuy hai người gác cổng đều là hai người đàn ông lực lưỡng, nhưng để bắt được một cô gái đanh đá như vậy, thật cũng khiến họ khá vất vả. Vừa nhìn thấy Liu Seung Gi đang đứng bên ngoài, họ liền vội thả Ailee ra.
"A! Con bà nó, mấy người không biết nhẹ nhàng chút à?" Ailee vẫn không biết sống chết, gào to.
"Ailee..." Má Kim bị dọa đến khiếp sợ. Bà chưa từng gặp qua cô gái nào vô giáo dục như vậy, mà cô gái này, còn là cháu gái bà nữa.
Sau khi đứng vững, Ailee vẫn ngoan cố, nhìn mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài.
"Ông chủ, cô ta muốn đi khỏi đây, nên chúng tôi mới ngăn cản. Nhưng cô ta lại cố gắng xông ra, nên chúng tôi...." Một người bảo vệ vội vàng giải thích. Nhìn sắc mặt mấy người kia không tốt lắm, họ chỉ sợ chính mình làm sai chuyện thôi.
"Không sao, các anh làm rất tốt." Sulli ôn hòa cười, nhưng ý cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt.
"Trên tay các anh là gì vậy?" Luna hỏi hai người bảo vệ đứng phía sau.
"Hành lý của cô gái này ạ." Nói xong, liền đem túi đồ ném xuống dưới đất.
"Ailee, sao cháu lại có nhiều hành lý như thế? Lúc cháu mới đến, không phải chỉ có mỗi cái túi nhỏ hay sao?" Nhìn một túi hành lý cùng một valy lớn trước mặt, má Kim khó hiểu, nhăn mày, hỏi.
"Anh."
Hyuna chỉ vào một người bảo vệ, nói: "Anh cầm cái này."
Rồi lại chỉ vào hành lý trên đất, nói: "Mở ra xem thử."
Bảo vệ nhận được lệnh, liền mở túi hành lý ra. Thấy đồ vật bên trong, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.
"Đồ phụ nữ xấu xa này, lập mưu hại Amber còn chưa đủ, lại còn dám vô liêm sỉ trộm đồ nữa!" Luna xông lên, túm lấy cổ áo của Ailee, tức giận mắng.
Trong túi xách của cô ta, toàn là đồ cổ cùng đồ trang sức quý giá.
"Em buông cô ta ra đi." Vic vươn tay, giữ lấy tay Luna, muốn cô buông Luna ra.
"Hừ!" Luna dùng sức, ném cô ta sang một bên.
Ailee lập tức ngã xuống đất, nhưng không hề rên một tiếng. Chống tay đứng lên, phủi đi bụi đất trên người, cô ta vẫn quật cường nhìn bọn họ, cũng chưa từng mở miệng.
Victoria nhìn dáng vẻ không biết hối lỗi của cô ta, cô liền lắc lắc túi tài liệu trên tay.
"Cô vẫn khăng khăng nói Amber đã phát sinh quan hệ với cô sao?"
Nhìn túi tài liệu trên tay Victoria, Ailee liền biết, bọn họ chắc chắn đã tra ra chuyện cô ta bỏ thuốc Amber rồi. Thế nhưng...
"Cho dù tôi bỏ thuốc, thì cô cũng không có bằng chứng, chứng minh tôi không có phát sinh quan hệ với Amber ." Chỉ cần cô ta kiên trì nói mình đã lên giường với Amber, thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.
"Từ trước đến giờ, tôi chưa từng biết, một người ngủ say như lợn chết, lại có phản ứng sinh lý đó." Hyuna mở miệng châm chọc.
"Cô chưa từng biết? Cô từng thử rồi sao?" Ailee không cam lòng, châm chọc lại. Nếu chạy trốn thất bại, thì cô ta vẫn tiếp tục kiên trì không thừa nhận, xem bọn họ có thể làm gì.
"Cô còn ít tuổi, nhưng sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?" Liu Seung Gi lắc đầu, nhìn cô ta, nói.
"Ông biết xấu hổ thì ông sẽ không lên giường cùng phụ nữ sao?" Mẹ nó, bọn họ có tư cách gì mà coi thường cô ta? Nếu chẳng phải vì do những tên đàn ông xấu xa này, thì mình sẽ trở thành như bây giờ sao? Ông ta nghĩ rằng, cô ta muốn biến thành như bây giờ sao? Cô ta là do bọn họ dồn ép, bị những tên đàn ông xấu xa này dồn ép.
"Cô..." Liu Seung Gi bị cô ta châm chọc, tức đến nỗi không nói nên lời.
"Mặc kệ cô có phát sinh quan hệ với Amber hay không, chỉ dựa vào chuyện cô bỏ thuốc nó, thì tôi đã có thể kiện cô rồi." Sulli quyết định bắt đầu từ chuyện bỏ thuốc. Nếu cô ta kiên trì không thừa nhận, thì bọn họ đúng là hết cách với cô ta.
Ailee cười lạnh. Nếu là ba ngày trước, thì có lẽ cô ta sẽ sợ hãi. Nhưng trải qua ba ngày tĩnh lặng kia, cô ta đã chẳng còn sợ gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro