Màn kịch (P.3)
Ailee đương nhiên là nghe thấy hết lời nói của mọi người, cô ta đột nhiên gào khóc, rồi ngã xuống bên chân Krystal
"Cô Jung, cô không thể vì đố kỵ mà không nói lý lẽ...Cậu chủ đối xử như thế với tôi, tôi biết cô rất không vui...Nhưng mà cô cũng không thể độc ác như thế...Tôi là người của cậu chủ, là chuyện chẳng thể thay đổi được... Cậu chủ vừa ý tôi, xin cô hãy chấp nhận tôi đi..."
"Cô kia, cô đang nói nhảm gì vậy!" Sulli tức giận quát to.
"Soojungie cô ấy đang nói gì vậy? Cô ấy là người của anh, nghĩa là gì?" Amber bị dọa đến ngây người. Cậu vội kéo tay Krystal suýt chút nữa là trốn ra sau lưng cô rồi.
Cô thở dài, nhìn Amber rồi tránh khỏi tay câu. Cô mở miệng nói câu đầu tiên sau tất cả mọi chuyện, nhưng lại là nói với Sulli.
"Phiền chị đưa em về nhà họ Jung được không?" Cô cần suy nghĩ kỹ một vài chuyện, cô không muốn đứng trong đống hỗn loạn này nữa.
"Soojungie?" Amber thấy cô tránh khỏi tay mình, trong lòng liền hoảng sợ. Lại nghe cô nói muốn về nhà họ Jung, cậu lập tức vươn tay, giữ lấy cô.
"Anh muốn về cùng em."
Nhìn Amber giữ lấy tay mình, cô lại tránh khỏi cậu một lần nữa, rồi một mình đi xuống lầu. Hiện tại, cô đang rất mệt mỏi, cô cần một nơi yên tĩnh để nghĩ rõ ràng mọi chuyện.
"Krystal?" Liu Seung Gi lo lắng nhìn cô đang dần đi xa.
"Soojungie!" Lúc cô tránh khỏi tay cậu lần thứ hai, Amber liền sợ đến ngây ngốc. Nhưng vừa thấy cô rời đi, cậu lập tức hoàn hồn rồi vội đuổi theo.
"Cha nuôi, đừng quá lo lắng, hiện tại cứ để cô ấy về nhà họ Jung đi." Sulli mở miệng an ủi Liu Seung Gi đang vô cùng sốt ruột.
Liu Seung Gi liếc nhìn cô gái giúp việc còn đang khóc kia một cái. Nhà họ Liu ngoại trừ má Kim ra, thì cô ta là nữ giúp việc duy nhất trong nhà. Cuối cùng, ông vẫn gật đầu đồng ý.
"Được rồi, để cho nó yên tĩnh cũng tốt." Chuyện này vẫn nên xử lý cẩn thận, nếu không thì ông sẽ mất đi một người con dâu tốt.
Sau khi Sulli cúi đầu nói vài câu với ông, liền vội vã đi xuống lầu.
Liu Seung Gi thâm trầm liếc Ailee một cái, rồi vỗ vỗ tay, ý bảo màn kịch này đã kết thúc rồi.
"Mọi người mau đi làm việc của mình đi. Má Kim đưa cháu gái về phòng nghỉ ngơi đi, việc này chờ thêm hai ngày nữa sẽ bàn tiếp."
Dứt lời, ông liền đóng cửa phòng vợ chồng Amber, rồi khóa lại.
Thấy thế, đám người hầu lần lượt xuống lầu. Tuy Ailee còn muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn bị má Kim kéo đi.
Liu Seung Gi nhìn cô gái bị má Kim kéo đi, trong đôi mắt ông liền lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Xem ra, tâm cơ của cái người tên Ailee kia, rất thâm sâu.
***********************
Amber đuổi theo, giữ chặt Krystal lại, không để cô rời đi.
"Soojungie, Ber muốn ở cùng với em, em đừng bỏ anh lại mà."
Tuy Amber không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Krystal, cậu liền biết, cô đang tức giận, hơn nữa còn rất giận cậu! Cho nên cậu nhất định phải giữ chặt cô, để tránh cô không cần cậu nữa.
Cô bất đắc dĩ liếc Amber một cái, rồi để mặc cậu lôi kéo mình. Cô vẫn đi về phía trước, mà cậu thì lại ngoan ngoãn, đi theo phía sau cô.
Cô lên xe, Amber cũng theo vào ngồi bên trong, nhưng lại không dám nói câu gì. Chỉ cần Soojung chịu để cậu ở cùng cô, là cậu đã rất vui sướng rồi.
Thật ra cô không hề giận cậu, nói thật, có lẽ cũng hơi tức giận, nhưng cô vẫn giận mình nhiều hơn. Biết rõ cô gái kia có suy nghĩ xấu, nhưng cô vẫn bỏ cậu một mình, nên mới có thể để cho cô ta sắp đặt một màn kịch buồn cười như vậy. Nhờ cô ta mà cô mới hiểu rõ một chuyện, đó chính là, cô không thể mãi đi theo bảo vệ cậu được, cậu nhất định phải biết đề phòng mọi chuyện.
Mà cô cũng chỉ muốn về nhà họ Jung để suy nghĩ cẩn thận, nghĩ xem làm thế nào để dạy cậu đề phòng những người có ý đồ không tốt.
Sulli vừa lên xe, liền thấy Krystal đang chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, còn Amber thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô. Cô chỉ im lặng, lái xe đưa họ về nhà họ Jung.
Chuyện của nhà họ Liu, cứ để cho cha nuôi cùng bốn người họ xử lý đi.
Trở lại nhà họ Jung, Krystal liền đi thẳng về phòng nghỉ ngơi, để một mình Amber đối mặt với cha mẹ vợ. Bởi vì, Sulli đã lái xe đi ngay lúc hai người vừa xuống xe.
"Amber à, bảo bối làm sao vậy?" Jung Jae Suk lo lắng nhìn Krystal đang lên cầu thang. Sắc mặt con gái trắng bệch, chắc chắn đã có chuyện xảy ra rồi.
Han Gain cũng hơi lo lắng, hiện tại con gái đang mang bầu, bà cũng không muốn có chuyện gì xấu xảy ra.
"Soojungie đang tức giận ạ." Amber buồn bã đáp lại.
Dọc theo đường đi, Krystal chẳng hề nói với cậu một câu nào. Trước kia cô đâu có như thế, cho nên, Krystal chắc chắn là đang tức giận!
"Con làm nó giận hả?" Han Gain hỏi dò. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, chắc không phải là nó chứ?
"Con không trêu chọc cô ấy." Amber vội vàng lắc đầu. Cậu tuyệt đối không có chọc cô tức giận.
"Vậy con có biết vì sao nó tức giận không?" Han Gain quan tâm hỏi.
Cậu lắc đầu, tỏ ý mình không biết. Cậu thật sự không biết gì cả.
"Vậy con biết cái gì hả?" Jung Jae Suk không hề kiên nhẫn giống như Han Gain. Thấy con gái như vậy, vốn đã tức giận rồi, hiện tại, có hỏi gì nó cũng không biết, ông không bùng nổ mới là lạ.
"Con...." Bị tiếng rống của ông dọa cho hoảng sợ, Amber vội vàng trốn ra sau lưng Han Gain.
Han Gain cũng hiểu được lo lắng của chồng, nhưng con rể vốn ngốc nghếch như vậy, nên bà thật không thể hiểu được, vì sao ông lại tức giận?
Bà vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt ống tay áo mình, rồi mở miệng trách cứ chồng: "Ông đừng lớn tiếng như thế. Ông cũng biết rõ tình trạng của nó mà, ông có thúc nó cũng vô ích thôi."
Nhìn Amber sợ sệt trốn sau lưng vợ mình, thỉnh thoảng còn lén thò đầu ra nhìn trộm mình, cơn giận trong lòng ông cũng sớm tiêu tan. Nó thật khiến cho người ta không thể giận nổi.
"Amber" Han Gain kéo Amber từ phía sau ra.
"Dạ?" Nhìn thấy chú kia không còn hung dữ nữa, Amber mới dám bước ra. Tuy là theo Soojung, cậu phải gọi cái chú hung dữ đó là ba, nhưng thật sự, cậu không dám gọi.
"Con lên phòng cùng Soojung đi, đến giờ ăn mẹ sẽ gọi hai đứa xuống."
"Vâng ạ." Vừa nghe thấy có thể đi tìm Soojungie, cậu liền vui vẻ chạy lên phòng, cũng không để cho hai người kia kịp phản ứng lại.
Nhìn theo bóng lưng của Amber, vợ chồng Jung Jae Suk chỉ biết nhìn nhau cười. Hy vọng không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng hy vọng vợ chồng son sẽ mãi hạnh phúc như thế.
*****************
Phòng khách nhà họ Liu.
Má Kim kéo Ailee ngồi xuống sofa, rồi nghiêm khắc nhìn cô.
Trên mặt Ailee đã không còn nước mắt, ngồi trên sofa, kiêu ngạo gác hai chân lên bàn trà. Cô ta hoàn toàn chẳng quan tâm đến mình chỉ quấn chăn lụa trên người, hoàn toàn lờ đi ánh mắt trách móc của má Kim.
"Rốt cuộc là con đang làm gì vậy?" Nhìn dáng vẻ này của Ailee, má Kim thật không thể tin được, cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu trước kia, lại thay đổi thành như vậy. Bà đúng là nhìn nhầm rồi. Xem ra, dáng vẻ nhu thuận của nó đều là giả vờ mà thôi.
Ailee chìa hai tay ra, thản nhiên nói: "Bác nên hỏi cậu chủ đã làm gì, chứ đừng hỏi cháu đã làm gì."
"Bác tin tưởng, cậu chủ chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với cô Krystal." Bà chăm cô chủ từ lúc cậu ấy còn nhỏ đến bây giờ, nên rõ ràng hơn ai hết. Tuy trước kia cậu ấy thông minh nhưng lại rất cô độc, còn hiện tại, tuy ngốc nghếch nhưng lại hạnh phúc. Cậu chủ thích cô Krystal, bà lại càng nhìn thấy rõ ràng. Nếu chỉ vì mình không biết nhìn người mà làm tổn thương đến cậu chủ cùng cô Krystal, thì bà tuyệt đối không tha thứ cho mình.
"Ai, con người mà, viễn vĩnh chẳng thể nhịn được những cám dỗ từ bên ngoài." Khẽ nhún vai, cô thờ ơ đáp lại.
"Cậu chủ vốn không hiểu những thứ đó." Má Kim lớn tiếng phản bác.
"Sao bác biết anh ta không hiểu?"
Ailee nhìn bà bằng ánh mắt khinh thường, rồi tiếp tục nói: "Nếu anh ta không hiểu thì cô Jung đã chẳng mang thai rồi."
"Cháu...." Má Kim giận đến không nói nên lời.
Ngửa đầu ra sau, tựa vào thành ghế, Ailee nói tiếp: "Tuy không thể làm vợ cả, thì vợ lẽ cũng không tệ."
Dù sao thì cô ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm vợ cả, chỉ cần có thể vào được nhà họ Liu thì làm vợ lẽ cũng tốt. Cô ta có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi!
"Sao cháu lại trở thành như vậy, trước kia..." Má Kim đau lòng nhìn cô, hỏi.
Nhớ lại trước kia, cô vẫn là cô bé con đáng yêu, đơn thuần, tết bím tóc nhỏ hai bên, chạy nhảy quanh mọi người, bà cảm thấy mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng sao chỉ qua mười mấy năm, cô lại biến thành cô gái không biết xấu hổ, tham hư vinh như thế?
"Đừng nói trước kia với cháu." Vừa nghe bà nhắc đến trước kia, Ailee liền biến sắc, ngẩng đầu, hung dữ trừng bà. Hạnh phúc trước đây, kể từ lúc 16 tuổi, cô ta bị bán vào quán bar đã thành ác mộng không thể chạm vào rồi.
"Tự mình giải quyết cho tốt đi." Má Kim không muốn nói thêm lời nào nữa, thủ đoạn nhỏ này của Ailee hoàn toàn không thể giở ra với nhà họ Liu được. Bà vẫn nên đi nhận lỗi trước với ông chủ thôi.
Đi đến bên cạnh cửa, bà quay đầu lại nhìn Ailee lần nữa. Thấy cô như vậy, ngoại trừ đau lòng, bà càng thêm thất vọng, chỉ lắc đầu, rồi mở cửa rời đi.
Sao cô ta lại không hiểu, hiện tại, cô ta chẳng còn quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần có được một cuộc sống sung sướng, thì cô ta sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro