Là con mèo nhà tôi nhớ anh
1.
Mưa.
Cơn mưa hôm nay đến quá bất ngờ, Trương Cửu Linh đứng ở cửa giảng đường nhìn mưa liên miên không biết khi nào mới dứt. Mưa rơi xuống đất, bắn tung tóe. Một cơn gió thoáng qua mang một ít nước mưa tạt vào người cậu, làm ướt tóc, đôi mắt sáng ngời và cả khuôn mặt non nớt, khiến cậu giống như một mèo con vừa rơi xuống nước, cực kỳ đáng thương, cực kỳ ủy khuất.
Đành phải dầm mưa thôi, dù sao nơi này cách nhà cũng không xa. Trương Cửu Linh nghĩ vậy liền hòa vào màn mưa, cắm đầu cắm cổ chạy về nhà.
"Meo meo... Meo meo…"
Xa xa truyền đến tiếng kêu xé ruột xé gan khiến Trương Cửu Linh dừng bước.
Trương Cửu Linh lần theo âm thanh, tìm được chủ nhân của tiếng kêu đó. Là một con mèo con màu đen, ở góc ngõ nhỏ, cả người đều ướt sũng, lạnh run. Mèo con mở đôi mắt to tròn nhìn Trương Cửu Linh, khó khăn đứng lên, đi về phía cậu. Trương Cửu Linh vươn tay, con mèo con cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, mềm nhũn kêu lên một tiếng khiến cậu ngẩn người sau đó nhấc mèo con lên, ôm vào lòng rồi chạy đến cửa hàng thú cưng.
Trương Cửu Linh kỳ thật không muốn nuôi thú cưng, bởi vì còn là sinh viên đại học, rất bận rộn. Nhưng nhìn bé mèo cọ vào lòng bàn tay mình, trong nháy mắt liền mềm lòng.
Vừa vào tới cửa hàng thú cưng, hơi ấm liền đập vào mặt.
"Ông chủ?" Thấy trong cửa hàng không có ai, Trương Cửu Linh hô một tiếng.
Một người cao lớn từ sau quầy đi ra, bộ dạng trắng trẻo, cười rộ lên rất đẹp. Trương Cửu Linh lắc đầu, vứt mấy suy nghĩ miên man ra khỏi cái đầu nhỏ, mang mèo con ướt đẫm trong ngực cho chủ cửa hàng xem qua, lo lắng nói: "Ông chủ, cứu nó.”
Vương Cửu Long ngẩn người, anh không hiểu Trương Cửu Linh đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng cả người mình ướt đẫm, thậm chí có thể phát sốt, thế nhưng vẫn còn tâm tình lo lắng cho con mèo trong ngực. Vương Cửu Long nhìn vào mắt Trương Cửu Linh, rồi lại nhìn mèo nhỏ trong ngực cậu, cảm thấy cả hai cực kỳ giống nhau.
Vương Cửu Long từ trong lòng Trương Cửu Linh nhận mèo, xoay người đặt nó lên bàn. Trương Cửu Linh vẫn luôn nhìn theo con mèo cho tới khi nó chịu ngồi im trên bàn.
Vương Cửu Long tìm ghế cho Trương Cửu Linh ngồi xuống, lấy khăn khô cùng nước nóng đưa cho cậu.
"Cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn." Vương Cửu Long cười nói, xoay người đi dọn dẹp mèo con.
[ Anh ấy rất tốt bụng, anh ấy cười rất đẹp. ] Trương Cửu Linh trong lòng nghĩ, lại giống như tiểu cô nương phạm hoa si* bất giác nở nụ cười.
*phạm hoa si trong phạm hoa chi bệnh, tức bệnh mê trai :))))
"Không mang theo ô sao?" Bên tai vang lên thanh âm của Vương Cửu Long.
"Hả? Đúng vậy..."
Trương Cửu Linh xoay người, chạm mắt với Vương Cửu Long, mặt ngay lập tức đỏ lên. Cậu trong lòng trách cứ chính mình ở trước mặt người khác bày ra vẻ mặt mê trai như vậy, lời nói lắp ba lắp bắp, không tròn chữ.
"Con mèo... Còn mèo sao rồi?”
"Không có gì, nó rất khỏe." Anh chỉ vào con mèo nằm trong máy sấy.
"Cảm ơn anh."
"Chuyện nên làm."
"Mưa này trong chốc lát cũng không dừng được, cậu không mang ô, tôi cũng muốn đóng cửa hàng, có muốn tôi đưa cậu trở về không?" Vương Cửu Long đứng dậy đi về phía máy sấy ôm con mèo ra, bỏ vào lòng Trương Cửu Linh.
“A, làm phiền anh rồi, cảm ơn anh.”
"Không phiền, tôi thích giúp người có tình yêu động vật. Còn nữa, cậu nói tiếng cảm ơn ba lần rồi, đừng xa lạ như vậy, chúng ta làm bạn đi. Tôi là Vương Cửu Long, mèo này nếu cậu muốn nuôi, về sau có vấn đề gì có thể đến hỏi tôi." Vương Cửu Long cúi người hướng Trương Cửu Linh cười cười, đưa tay nhéo má bánh bao của cậu.
[Thật dễ thương.] Vương Cửu Long nghĩ.
Trương Cửu Linh lại đỏ mặt, may mắn có làn da ngăm che đi. Trương Cửu Linh cố gắng bình phục tâm tình kích động, nếu không phải còn ở ngoài đường, cậu đã sớm ngại đến mức lăn lộn ở trên giường.
"Tôi... Tôi là Trương Cửu Linh." Trương Cửu Linh gật đầu nói.
"Đi thôi." Vương Cửu Long vỗ vỗ bả vai Cửu Linh, cầm ô đi tới cửa.
Trương Cửu Linh lúc này mới phản ứng lại, ôm mèo nhỏ chạy đến bên cạnh anh, trái tim đang nhảy nhót vẫn chưa chịu bình ổn.
[ Đó là động tâm, phải không?
Không biết nữa. ]
“Chỉ có một cái ô thôi, cực cho cậu rồi.”
“Không sao, không sao. Không cực khổ, anh đưa tôi về nhà đã là rất tốt rồi.”
Trương Cửu Linh báo địa chỉ nhà, cậu cũng không biết vì sao lại an tâm nói cho anh biết thông tin của mình.
Vương Cửu Long ngẩn người, nở nụ cười, không ngờ mình lại cùng tiểu khu với cậu nhóc này.
Thời gian về nhà như kéo dài, bình thường đi bộ mười phút là có đến, nhưng nay sao lại lâu hơn rất nhiều. Trên đường về, tiếng mưa rơi Trương Cửu Linh không nghe thấy, bên tai chỉ vang vọng tiếng đập liên hồi của tim mình.
Vương Cửu Long ôm bả vai Trương Cửu Linh, kéo cậu đi sát về phía mình, xoa xoa đầu Trương Cửu Linh: "Cẩn thận một chút, sao không nhìn đường chứ?"
Hành động như vầy quá phạm quy rồi.
Đưa Trương Cửu Linh đến dưới lầu, Trương Cửu Linh cúi chào Vương Cửu Long, vừa định xoay người rời đi, lại phát hiện Vương Cửu Long lại đi theo mình vào thang máy. Trương Cửu Linh nghi hoặc chớp chớp mắt nhìn anh, chỉ thiếu dấu chấm hỏi to viết trên đầu.
Vương Cửu Long hiểu ý cậu, làm gì có ai đưa người khác về tới nhà rồi mà còn đi theo người ta, cười cười nói: "Cậu đừng hoảng hốt, tôi cũng ở tòa nhà này, cậu ở tầng mấy?”
"Tầng 9..."
"Tôi cũng ở tầng 9..."
Vương Cửu Long cười lắc đầu, ấn nút lên tầng 9, đóng cửa thang máy.
2.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trong nháy mắt trở nên an tĩnh, hô hấp của Trương Cửu Linh cũng trở nên dồn dập. Trương Cửu Linh cảm thấy rất nóng, máu chảy về phía lòng bàn tay cũng mang theo ấm áp. Cậu nhìn mèo con đang thở thở đều trong ngực, lòng thầm mắng nhiếc.
[ Ngươi không biết ta lo lắng thế nào đâu! Anh đẹp trai ở ngay bên cạnh ta nè, tại sao ngươi vẫn ngủ được như vậy chứ! ]
Vương Cửu Long đứng ở phía sau Trương Cửu Linh nhìn cái đầu tròn trịa của cậu, nhìn đến mức khiến Trương Cửu Linh toàn thân căng thẳng, rõ ràng muốn chọc ghẹo đứa nhỏ là cậu đây.
Vương Cửu Long tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Cửu Linh khiến cậu sợ tới mức lui về phía sau dựa vào tường, mở to mắt nhìn anh, cứ như một giây sau sẽ học theo mèo con, xù lông giậm chân, hướng về phía Vương Cửu Long làm một trận ầm ĩ!
Trương Cửu Linh đưa tay đè lên ngực mình, lẩm bẩm "Bình tĩnh, bình tĩnh, không có gì phải sợ."
Ngẩng đầu lên lại đối diện với Vương Cửu Long khom lưng nhìn về phía mình, cậu mở to hai mắt, cổ đều đỏ, bên tai nhuộm đỏ ửng, tim vừa bình ổn lại trở nên hỗn loạn.
Trương Cửu Linh bị Vương Cửu Long chặn ở góc thang máy, anh chậm rãi tới gần cậu, anh tiến tới gần một chút, Trương Cửu Linh liền luilui về sau một chút. Cuối cùng cho đến khi không có đường lui, Vương Cửu Long nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ như máu của Trương Cửu Linh rồi lớn tiếng cười.
"Ha ha ha ha, bạn nhỏ vẫn là bạn nhỏ, trêu chọc hai cái liền thẹn thùng rồi!”
Lúc này cửa thang máy đúng lúc mở ra, Vương Cửu Long đi ra ngoài, Trương Cửu Linh đỏ mặt thở hổn hển đi theo phía sau, lớn tiếng hô: "Anh mới là bạn nhỏ, cả nhà anh đều là bạn nhỏ, tôi đã năm bốn rồi, không còn nhỏ nữa!”
3.
Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long đứng trước hai cánh cửa nhìn nhau.
"Anh sống ở 902?" Trương Cửu Linh nhìn con số 901 trước cửa nhà mình, lâm vào trầm tư.
[Mẹ kiếp, anh đẹp trai thế mà lại là hàng xóm của mình, mà sao mình không biết gì hết.]
Vương Cửu Long lấy chìa khóa ra mở cửa phòng 902, "Ha ha ha ha ha lần sau gặp tiểu bằng hữu, có cái gì không hiểu cứ việc đến hỏi tôi nha." Nói xong xoay người đóng cửa còn không quên cho Trương Cửu Linh một cái nháy mắt.
Trương Cửu Linh sững sờ tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Vương Cửu Long, chờ phục hồi tinh thần lại thì cửa đã sớm đóng lại. Cậu nhìn con mèo trong tay, đợi thật lâu tâm tình cũng không thể bình phục, từ trong quần áo lấy chìa khóa ra, run rẩy mở cửa, giống như làm trộm lén lút vào nhà của chính mình, đóng cửa lại, chậm rãi ngồi xuống đất.
Trương Cửu Linh thở ra một hơi, giống như được giải thoát mà ngồi bệt trên mặt đất, sờ sờ ngực mình, cảm nhận trái tim bên trong đang mạnh mẽ thể hiện sự sống.
Ôi ôi ôi tình yêu đã đến rồi.
Trương Cửu Linh bế bổng con mèo, giơ nó lên cao rồi nói với nó: "Ngươi quả thực là đem tình yêu đến cho ta! Nói đi, có phải Nguyệt Lão phái ngươi tới không?"
Trương Cửu Linh ngồi xuống ghế, đặt con mèo lên đầu gối rồi hướng về phía phía ngực nó hít một hơi thật mạnh. Vừa tắm xong, lông mèo toàn thân đều mềm mại, sờ soạng đặc biệt thích, còn có mùi rất thơm.
Trương Cửu Linh đứng dậy thay dép lê, muốn tìm chỗ nào thích hợp cho mèo con ngủ. Cậu tìm được một cái hộp giấy, tính đặt nó vào trong: "Đêm nay ủy khuất ngươi một chút, sau này sẽ có chỗ ngủ đàng hoàng cho ngươi."
Nhưng con mèo kia lại như không nghe thấy, kêu một tiếng rồi xoay người vẫy đuôi nhảy lên sô pha nhà Trương Cửu Linh.
Trương Cửu Linh bất đắc dĩ nhìn con vật đang nhảy nhót trên sô pha, "Thật hết cách với ngươi."
Tuy là tình yêu đã đến, nhưng bây giờ mình vẫn đang đơn phương thầm mến người ta a!
Trương Cửu Linh từ phòng tắm đi ra nghĩ, như bị rút hết sức lực mà ngã xuống giường lớn mềm mại, vùi mặt vào trong chăn, rầu rĩ kêu rên, thiếu chút nữa lăn lộn trên giường giống như tiểu cô nương mới lớnlớn.
"Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên, trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần không chịu từ bỏ." Nói xong thì cuộn mình trong chăn như điếu thuốc, ngã trên gối ngủ thiếp đi.
4.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, cơn mưa hôm qua đã rửa sạch toàn bộ thành phố, không khí cũng trở nên trong lành hơn nhiều.
Trương Cửu Linh cực kỳ không tình nguyện vươn tay ra sờ lung tung tủ đầu giường, tay vừa chạm phải tia lạnh lẽo toát ra từ chiếc điện thoại thì cả cơ thể như phản ứng không điều kiện rụt hết cả người vào trong chăn.
Tắt đồng hồ báo thức, Trương Cửu Linh định tiếp tục ngủ thêm một giấc, hôm nay cậu không có tiết trên trường dại gì không tự ủ mình trong chăn ấm thêm một lát. Bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình vì nghĩa mà cứu một con mèo nhỏ, Trương Cửu Linh liền như cá chép vượt long môn, từ trên giường vọt tới phòng tắm.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, lại nhìn thấy mèo nhỏ đang nhảy nhót trên giường mình, Trương Cửu Linh bước tới ôm nó vào trong ngực, dùng ánh mắt tự cho là rất hung ác nhìn rồi nói với nó:
"Sau này không có sự cho phép của ta, không được tự tiện lên giường, có biết không?"
Dù là nói vậy nhưng sau này mèo con vẫn tự ý chui lên giường, còn bò vào trong lòng Trương Cửu Linh nằm ngủ, tất nhiên, đó chỉ là sau này.
5.
[ Nuôi nhà ngươi thật phiền phức. ]
Trương Cửu Linh nhìn những thứ cần dùng để nuôi mèo, thở dài. Cậu gõ nhẹ lên chóp mũi của con mèo, nó giống như nghe hiểu, an ủi cọ cọ vào lòng bàn tay Trương Cửu Linh. Chủ hành động này thôi cũng đủ khiến tim của Trương Cửu Linh mềm nhũn, suy nghĩ một chút liền quay ra nói chuyện với mèo con.
"Đặt cho ngươi một cái tên nhé? Gọi ngươi là gì bây giờ nhỉ?" Trương Cửu Linh nằm sấp trên bàn giương mắt nhìn con mèo đang liếm lông, âu sầu nói.
"Ngươi cũng đen. Đáng ghét, sao lại giống ta như vậy chứ?!" Trương Cửu Linh đứng thẳng người, hung tợn trừng mắt nhìn nó một cái.
"Con trai à, gọi con là Trương Đại Bạch nhé. Không thể để cho mèo nhà khác xem thường con trai của ta được." So màu da thì làm không lại nhưng cái tên phải chiếm hết phần tiện nghi của người ta.
Trương Đại Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Cửu Linh, bất đắc dĩ đáp một tiếng, xem như là đồng ý.
"Đi thôi con trai, cha dẫn con đi mua thức ăn." Trương Cửu Linh ôm con mèo vào trong ngực, đi ra cửa.
"Ông già rốt cuộc cũng nhớ tới việc cho tôi ăn rồi sao?" Nếu Trương Đại Bạch có thể nói, nó sẽ mắng người cha thối này của mình như vậy.
6.
Trương Cửu Linh lần thứ hai đứng trước cửa tiệm thú cưng của Vương Cửu Long, trái tim vốn khỏe mạnh lại không ngừng nhảy đầm trong lồng ngực, cậu nhắm mắt lại, mở cửa, ôm Đại Bạch vào cửa hàng thú cưng.
Trương Đại Bạch không còn yếu ớt ngày hôm qua, nhìn thấy rất nhiều mèo con trong tủ liền vô cùng kích động, từ trong ngực Trương Cửu Linh lập tức vọt ra, khiến cậu vì hết hồn mà ngã khụy xuống, đầu gối đập xuống sàn.
Vương Cửu Long đang chải lông cho mèo nghe được thanh âm lập tức xoay người lại, nhìn thấy ngũ quan nhăn nhó vì đau đớn của Trương Cửu Linh, vội vàng buông việc trong tay chạy về phía cậu.
"Không sao chứ? Cửu Linh?" Vương Cửu Long ngồi xổm trên mặt đất lo lắng hỏi han.
Nào ngờ, không ai hỏi thì thôi, vừa được quan tâm thì Trương Cửu Linh lại bật khóc. Thật ra cũng không đau đến mức như vậy, nhưng bên trong đôi mắt sáng ngời của Trương Cửu Linh mang đầy nước, bộ dáng vô cùng ủy khuất này trong nháy mắt khiến Vương Cửu Long mềm lòng, lập tức ôm ngang cậu lên. Trương Cửu Linh cũng thông minh đưa tay vòng quanh cổ Vương Cửu Long, trong lòng vụng trộm nở một nụ cười xấu xa.
[ Hì hì, tiện nghi của anh đẹp trai, ai mà không muốn chiếm chứ. ]
Vương Cửu Long ôm Trương Cửu Linh đặt lên sô pha, kéo ống quần của cậu lên quá gối liền nhìn thấy một cục u sưng đỏ to tướng. Trương Cửu Linh đỏ mặt, cũng không phải ở cổ đại, hễ nhìn thấy thân thể liền phải trao thân. Trương Cửu Linh vỗ vỗ mặt, muốn làm cho mình trấn định lại.
Vương Cửu Long nhìn đầu gối sưng vù của cậu, nhíu nhíu mày. Đứng dậy chạy đến quầy lễ tân, lục lọi một hồi lấy ra một thùng thuốc, cầm về phía Trương Cửu Linh.
Mở hòm thuốc lấy thuốc tiêu sưng ra đổ vào lòng bàn tay phải, tay trái đỡ lấy bắp chân cậu, xoa nắn đầu gối. Cả quá trình bôi thuốc, Vương Cửu Long đều cau mày không nói một lời, điều này làm cho Trương Cửu Linh hoảng hốt, anh sẽ không tức giận chứ.
"Thật ra... Cũng không phải là quá đau, anh đừng giận. Ah!"
Vương Cửu Long phóng cho Trương Cửu Linh một ánh mắt sắc lẹm như dao, anh không tức giận, chỉ là lo lắng cho tiểu bầy hữu mới quen này mà thôi. Nhẹ nhàng nhéo bắp chân Trương Cửu Linh một cái, coi như là giáo huấn.
"Không có giận, lần sau cẩn thận một chút!"
Lúc này Đại Bạch chạy tới, nhảy lên sô pha nằm sấp bên cạnh Trương Cửu Linh, dùng đầu cọ cọ vào chân, meo meo hai tiếng xem như là xin lỗi Trương Cửu Linh. Trương Cửu Linh ôm nó lên hung dữ nói: "Trương Đại Bạch đều là lỗi của con!”
"Còn đứng lên được không?" Vương Cửu Long đứng lên, vươn tay nhìn Trương Cửu Linh. Kỳ thật cậu vẫn còn đứng được, nhưng anh đẹp trai đã vươn tay ra rồi, làm sao còn có thể cự tuyệt!
Trương Cửu Linh đứng lên nói với Vương Cửu Long: "Tôi dự định nuôi Đại Bạch, nhưng không biết phải nuôi như thế nào cho nên đến hỏi anh một chút."
Vương Cửu Long nghe Trương Cửu Linh nói xong đem toàn bộ kiến thức nuôi mèo cần thiết nói ra, Trương Cửu Linh nghiêm túc lắng nghe giống như học sinh tiểu học ham học đang chờ thầy giáo khen ngợi.
Nhưng chờ Vương Cửu Long nói xong Trương Cửu Linh liền phân vân. Chi phí cho việc nuôi mèo cũng không nhỏ, cậu chỉ là một sinh viên đại học, còn chưa bước ra xã hội đã phải vì trong nhà có con nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn mà nỗ lực không ngừng sao?
Trương Cửu Linh đang rối rắm trong lòng, Vương Cửu Long tựa hồ nhìn ra quẫn bách của cậu, cười cười nói: "Tôi biết tiêu tốn không ít, cậu là sinh viên đại học, có không ít thời gian rảnh rỗi đúng chứ? Nghe tôi nói này, cậu đến cửa hàng của tôi làm việc, mèo thì tôi giúp cậu nuôi, tiền lương vẫn như bình thường, nhất cử lưỡng tiện, cậu nghĩ sao?”
Trương Cửu Linh híp mắt cười đến vui vẻ, đáp ứng anh.
[Anh đẹp trai đúng thật là rất tuyệt vời.]
Còn nội tâm của Vương Cửu Long: [Hahaha đã thực hiện được kế hoạch!]
"Ngày mai có thời gian không? Có thể đi làm từ mai." Vương Cửu Long trước khi trở về với công việc tỉa lông cho một con mèo Anh lông ngắn, hỏi Trương Cửu Linh đang chuẩn bị về nhà.
"Hả? Ngày mai tôi có một tiết.”
"Không sao, ngày mai cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cậu." Nói xong Vương Cửu Long liền lấy điện thoại, mở mã QR WeChat của mình.
"Không... Không được đâu, ông chủ, làm phiền anh quá!"
"Tôi nói đón cậu thì nhất định phải đi, câu nệ như vậy làm gì." Vương Cửu Long tự nói thêm trong lòng, [Dù sao thì sau này cậu cũng phải để tôi đưa đi đón về mỗi ngày thôi.]
"Được rồi, được rồi." Trương Cửu Linh tựa hồ là bị Vương Cửu Long dọa sợ, lấy điện thoại ra run rẩy quét mã QR của Vương Cửu Long, xong rồi thì xoay người bỏ chạy.
Trương Cửu Linh ra khỏi cửa hàng thú cưng rồi thì thở phào nhẹ nhõm. Trước khi bước vào, cái đầu nhỏ của Trương Cửu Linh đã không ngừng hoạt động để tìm cách lấy được Wechat của Vương Cửu Long. Nào ngờ Vương Cửu Long lại tự nộp mình tới như vậy, lúc nhìn thấy mã QR của Vương Cửu Long, Trương Cửu Linh ngoài mặt có vẻ hoảng sợ nhưng thực chất trong lòng không ngừng cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha, đây không phải là trời giúp ta sao!”
Nếu không phải còn đang ở ngoài đường, Trương Cửu Linh đã sớm vui vẻ đến mức giậm chân đùng đùng!
Vương Cửu Long lập tức đồng ý kết bạn của Trương Cửu Linh, khóe miệng hiện ra nụ cười vui vẻ, chính mình cũng không ý thức được vẻ mặt của kẻ si tình của mình, vẫn là Trương Đại Bạch chạy tới cọ vào ống quần Vương Cửu Long mới khiến anh lấy lại tinh thần.
Vương Cửu Long cúi đầu nhìn Trương Đại Bạch, đột nhiên nhớ tới chuyện hẳn là nó còn chưa ăn gì. Lập tức chạy đến trước thùng thức ăn, lấy ra món đắt nhất trong cửa hàng bỏ vào trong tô, vô cùng cung kính đưa đến trước mặt Trương Đại Bạch. Nhìn bộ dáng Trương Đại Bạch vui vẻ ăn, Vương Cửu Long cũng vui vẻ nở nụ cười, sờ sờ đầu nó.
Trương Đại Bạch ăn uống no nê, lập tức lăn ra đất ngủ say, ngửa bụng ra hưởng thụ luồng khí ấm áp từ máy sưởi, thoải mái phát ra thanh âm ùng ục.
Vương Cửu Long tắm rửa xong cho các tiểu tử khác trở về liền thấy Trương Đại Bạch thoải mái nằm trên mặt đất, lại lấy một cái ổ mèo, để Trương Đại Bạch ngủ.
Theo lời của Vương Cửu Long: “Con trai của tôi phải được ăn ngon ngủ ngon, chăn êm nệm ấm đàng hoàng!”
Đến chiều hôm sau, Trương Cửu Linh ở cổng trường nhắn tin với Vương Cửu Long, nói mình tan học rồi, có thể đến đón. Vương Cửu Long nhìn thấy tin nhắn liện miệng muốn ngoác lên tận huyệt thái dương, trả lời Trương Cửu Linh: “Oke!” kèm theo một icon ‘say Hi!!!’
Vương Cửu Long từ trước quầy lấy chìa khoá xe và chìa khoá cửa hàng, trước khi đi còn sờ sờ Trương Đại Bạch đang vui vẻ chơi đùa trên giá mèo, nói với nó: "Bố đi đón ba con tan học, ba của con sẽ về với con ngay."
Nói xong thì được Trương Đại Bạch đáp lại một tiếng: "Meoo~"
Vương Cửu Long lái xe theo địa chỉ Trương Cửu Linh gửi, lái đến cổng trường, xe dừng ở ven đường, anh mở cửa sổ xe vẫy vẫy tay với Trương Cửu Linh đang nhìn trái nhìn phải, ý bảo cậu lên xe.
Trương Cửu Linh một đường chạy tới, tóc đầu nấm đung đưa theo bước chân, chạy ra ghế sau, mở cửa ngồi xuống.
Kỳ thật Trương Cửu Linh rất muốn ngồi ghế phụ, nhưng cậu chỉ mới quen biết Vương Cửu Long được một hai ngày, trực tiếp ngồi vào ghế phụ như vậy cũng không thích hợp lắm.
Trương Cửu Linh đang nghĩ ngợi thì thanh âm của Vương Cửu Long vang lên: “Cậu lên phía trước mà ngồi.” Vương Cửu Long quay lại nói với Trương Cửu Linh.
"Hả? À, à…"
Trong lòng Vương Cửu Long như cây đang nảy mầm, biểu tình mông lung, mơ hồ của Trương Cửu Linh luôn có thể đáng yêu đến mức tan chảy tim của anh.
Trương Cửu Linh từ ghế sau đi xuống, mở cửa ghế phụ mà trong lòng không thôi kích động: “A a a a a a a, Vương Cửu Long có phải biết thuật đọc tâm hay không vậy!!!”
Ngồi lên ghế phụ, Vương Cửu Long nhìn Trương Cửu Linh cứng đờ, ngồi bất động, dây an toàn cũng quên cài thì bật cười thành tiếng.
Trương Cửu Linh nghe tiếng động thì phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn Vương Cửu Long cười. “Cười cái gì?”
Vương Cửu Long cũng không vội trả lời, chồm người qua Trương Cửu Linh giúp cậu thắt dây an toàn. Trương Cửu Linh lúc này mới ý thức được mình quên thắt dây an toàn liền biến mặt mình thành quả cà chua chín.
"Cậu đáng yêu thật nha." Vương Cửu Long kề sát tai Trương Cửu Linh mà thì thầm, khiến mặt cậu so với trước càng đỏ hơn.
Lúc này cậu đột nhiên cảm tạ màu da đã giúp mình che giấu vẻ thẹn thùng nhưng không hề biết lỗ tai phiếm hồng lại phản bội tất cả.
[ Sao chứ! Anh ấy vừa nói mình đáng yêu! ]
Trương Cửu Linh muốn hỏi Vương Cửu Long có ý gì, vừa định mở lợi thì bị kẹo mút Vương Cửu Long lấy từ trong túi ra chặn miệng lại.
"Được rồi, bạn nhỏ, bây giờ tôi là ông chủ của cậu."
"À..." Trương Cửu Linh an phận ngồi ở ghế phụ, cúi đầu nhai kẹo mút, không biết nghĩ đến cái gì mà kìm lòng không đậu nở nụ cười.
[ Cái này, vị dâu tây, ngọt ngào thật. ]
7.
Vương Cửu Long suốt một đường chỉ tập trung lái xe, cũng không nói nhiều. Trương Cửu Linh ngồi ở ghế phụ nhai kẹo mút nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn thừa dịp Vương Cửu Long không chú ý nhìn trộm góc nghiêng của người ta.
Vương Cửu Long lái xe đến cửa hàng thú cưng, đậu xe trong gara, xuống xe quay đầu giúp Trương Cửu Linh mở cửa xe.
Vừa đẩy cửa tiệm ra, Trương Đại Bạch đang ngủ trên giá mèo lập tức nhảy xuống nghênh đón ba mình, nhảy thẳng vào trong ngực Trương Cửu Linh.
"Được rồi, Đại Bạch, tự mình chơi một lát đi" Trương Đại Bạch như nghe hiểu, từ trong ngực cậu nhảy ra, tự mình đi chơi.
“Công việc hiện tại của cậu cũng không nhiều, giúp tôi cho chúng nó ăn là được.”
"Ồ, được rồi."
Trương Cửu Linh nhìn đám chó mèo trong tủ đang gầm gừ chờ cơm, cười cười, lấy thức ăn chia ra cho chúng. Nhưng cho ăn xong, cậu cũng không còn việc gì làm, trong cửa hàng quét dọn rất sạch sẽ, Vương Cửu Long đang tắm rửa cho cho một bé chó. Trương Cửu Linh suy nghĩ một chút, tính chờ anh tắm nó xong sẽ giúp anh sấy lông.
Cứ như vậy qua một tháng, Trương Đại Bạch cũng ở chỗ Vương Cửu Long sống một tháng. Bởi vì lo lắng Trương Cửu Linh bận rộn không có thời gian, mỗi buổi tối ngoại trừ cùng Trương Cửu Linh về nhà ra, có hôm anh sẽ mang nó về nhà, sáng hôm sau ôm nó vào cửa hàng. Vương Cửu Long đôi lúc sẽ chụp ảnh Đại Bạch gửi cho Trương Cửu Linh, nào có người ba nào không nhớ con trai mình chứ.
Trương Cửu Linh nhìn Trương Đại Bạch trong điện thoại thở dài.
Kỳ thật Trương Cửu Linh có đôi khi rất hâm mộ Trương Đại Bạch. Mỗi ngày nó có thể ở cùng vương Cửu Long, đói bụng liền quấn lấy Vương Cửu Long, nhảy vào trong ngực anh làm nũng, có thể nằm sấp trên vai Vương Cửu Long ngửi mùi thơm trên quần áo mà an tâm ngủ ngon, nhiều khi còn có quấn lấy Vương Cửu Long, bắt anh ôm nó.
Đây đều là những gì Trương Cửu Linh quan sát được trong cửa hàng thú cưng một tháng.
[ Huhuhuhu, con lớn rồi không thể giữ trong nhà nữa. ]
Nhưng không bao lâu Trương Đại Bạch liền trở về nhà Trương Cửu Linh, bởi vì cậu tốt nghiệp đại học, nhờ thành tích xuất sắc mà được nhận làm việc trong một công ty không tồi, hiện tại là một nhân viên bình thường.
Nhưng Trương Cửu Linh có đôi khi vẫn ôm Trương Đại Bạch đến cửa hàng thú cưng của Vương Cửu Long, có thể vì đã quen với việc cùng Vương Cửu Long cùng nhau tắm rửa, sấy lông cho mấy đứa nhỏ, sau khi xong việc lại cùng nhau ôm Trương Đại Bạch về nhà.
Tuần này bởi vì công ty có quá nhiều chuyện, Trương Cửu Linh đành để con trai ở trong cửa hàng thú cưng của anh, đợi đến cuối tuần sẽ đến đón nó về nhà.
Hôm nay là cuối tuần, Trương Cửu Linh nhanh chóng tan ca. Trên đường đến cửa hàng thú cưng, cậu đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi và mua hai chai Coca không đường.
Đi tới cửa tiệm, Trương Cửu Linh nghe tiếng Vương Cửu Long cùng người khác nói chuyện, nghe xong tâm đều rối như tơ vò.
"Ông chủ à, mỗi ngày tôi đều đến cửa hàng của anh, con mèo con này mỗi ngày đều nằm sấp trên giá này phơi nắng, không có ai đến mua sao?"
"A, đây là mèo của nhà tôi, không bán ha ha ha."
Trương Cửu Linh nghe được thì ngẩn người: [ Vương Cửu Long có ý gì a, cái gì mà của nhà tôi... Con mèo đó, không phải của mình sao? Anh ấy có… có phải cũng thích mình không?. ]
Trương Cửu Linh bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, lắc đầu, lấy Coca lạnh lẽo dán lên khuôn mặt nóng rực của mình nhằm đánh bay vệt mây đỏ khả nghi cũng như trấn an trái tim đang mở party trong lồng ngực.
Trương Cửu Linh mở cửa bước vào, Trương Đại Bạch liền chạy tới quấn lấy cậu. Lúc này Vương Cửu Long vừa ôm mèo con đã tắm rửa sạch sẽ đi ra, Trương Cửu Linh thấy anh thì cười cười nói: "Tôi vừa mới đến." Nói xong đưa Coca cho Vương Cửu Long, ôm mèo con trong tay anh đi sấy.
Chờ Trương Cửu Linh đi ra, Vương Cửu Long đã ngồi trên ghế, ôm Đại Bạch đang làm nũng. Nhìn thấy cậu ngồi xuống bên cạnh mình, anh hỏi một câu: "Khát không? ”
"Cũng có chút khát." Trương Cửu Linh ôm Đại Bạch.
Vương Cửu Long cũng không vội đưa chai Coca cho cậu, ngược lại tự mình nốc một ngụm, đang lúc Trương Cửu Linh xoay người qua lấy Coca thì nắm chặt gáy cậu, miệng dán lên môi Trương Cửu Linh, đem Coca truyền qua.
Trương Cửu Linh mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Vương Cửu Long, yết hầu không ngừng chuyển động, đem Coca nuốt xuống.
Trương Cửu Linh nhắm hai mắt lại, thân thể bọn họ dán sát vào nhau, mặt dựa vào rất gần, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Vương Cửu Long, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, hơi thở của Trương Cửu Linh trở nên nóng rực, ngôn ngữ có cũng như không, hai cánh môi dán cùng một chỗ, cậu kìm lòng không được mà run lên một chút.
Vương Cửu Long nhìn thấy trong mắt người thương phủ đầy sương mù mờ mịt, trên mặt thấp thoáng rạng mây hồng, chóp mũi chảy xuống vài giọt mồ hôi, môi nhỏ khẽ hé làm lộ ra đầu lưỡi non mềm. Nét thanh thuần xen lẫn quyến rũ, bộ dáng khiến người ta muốn yêu thương kia làm cho Vương Cửu Long nhịn không được cúi đầu ngậm lấy cánh môi hắn, sau đó ôn nhu vờn quanh đầu lưỡi cậu. Trương Cửu Linh khẽ run rẩy đón nhận tình yêu của anh, đôi hàng mi đã không biết tự bao giờ được ướt đẫm…
Khi bọn họ tách ra, Trương Cửu Linh cúi đầu đỏ mặt, ôm Trương Đại Bạch giống như vừa làm chuyện xấu, lẻn ra khỏi cửa hàng.
Vương Cửu Long cúi đầu cười cười, lắc đầu, sờ sờ môi mình, sau đó một hơi cạn sạch lon Coca.
Trương Cửu Linh một đường chạy thẳng về nhà, kích động sập cửa, dựa vào tường thở hổn hển, lưng áo ướt đẫm, mồ hôi trên trán theo hai má chậm rãi chảy đến xương quai xanh, dưới ánh sáng ấm áp chiếu vào đặc biệt câu dẫn.
[ Anh ấy… Sao đột nhiên lại hôn mình?! Anh ấy có phải cũng… ]
Đang lúc Trương Cửu Linh nghi hoặc, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn Wechat. Cậu cuống quít lấy điện thoại mở ra, quả nhiên là Vương Cửu Long, người khởi xướng cho mớ bòng bong trong lòng cậu.
Mà nội dung gửi tới lại khiến Trương Cửu Linh đỏ từ mặt đến cổ.
"Tôi thích em-......? ~#——?@、-~-......”
Trong vài khoảnh khắc sau khi thấy dòng tin tỏ tình của Vương Cửu Long, đầu óc Trương Cửu Linh đột nhiên trở nên trống rỗng, không biết nên trả lời anh thế nào mới phải. Cơ mà mấy cái dấu chấm câu loạn xị phía sau là có ý gì?
Lúc này âm báo của Wechat lại vang lên, vẫn là tin nhắn của Vương Cửu Long.
"Chó nhà tôi nói rằng nó muốn có người yêu."
Nghi hoặc của bản thân còn chưa giải xong, Trương Cửu Linh thực sự không hiểu Vương Cửu Long nói lời này có ý gì, run rẩy gõ mấy chữ, gửi qua.
"Con nào?"
Vương Cửu Long gần như trả lời lại chỉ sau một giây: "Chó độc thân."
Trương Cửu Linh ngây ngẩn cả người. Ý của Vương Cửu Long là muốn cậu làm người yêu của anh có phải không?
"Cho nên... Anh là đang tỏ tình với tôi?”
"Phải, tôi đang tỏ tình với em."
Nghi hoặc trong lòng được cởi bỏ, Trương Cửu Linh vui vẻ nở nụ cười, hốc mắt sớm đã ướt, ôm lấy Trương Đại Bạch nói với nó: "Con trai bảo bối! Ba của con chính thức thoát kiếp FA rồi! Con sẽ có thêm một người bố nữa!”
Trương Cửu Linh mang theo tâm tình kích động đi tắm, cảm giác vui vẻ đến muốn nhảy lên như vừa trúng số độc đắc.
Từ phòng tắm đi ra, cậu đến tóc cũng không thèm sấy liền ngã xuống giường, vui vẻ cười, chạm tay lên môi.
Rõ ràng uống Coca không đường, tại sao ngọt ngào như vậy?
8.
Đêm nay Trương Cửu Linh ngủ rất ngon, ôm trong lòng niềm vui lớn như vậy, ngay cả giấc mộng cũng ngọt ngào.
Ngày hôm sau Trương Cửu Linh hiếm hoi dậy sớm một hôm, lúc thức dậy phát hiện Trương Đại Bạch nằm trong ngực mình cũng không tức giận, ôm lấy Trương Đại Bạch hít một hơi thiệt dài.
Nội tâm của Trương Đại Bạch: [ Con người có tình yêu có khác ha. ]
Trương Cửu Linh trên đường đi làm đều bất giác cười, đồng nghiệp thấy cũng hỏi có phải đã có bạn gái rồi hay không. Cậu cũng không giấu diếm gì, vui vẻ trả lời là có bạn trai!
Vui vẻ trải qua một ngày cuối tuần, trạng thái làm việc của Trương Cửu Linh dạo này tốt hơn nhiều so với bình thường, ngay cả lãnh đạo cũng khen ngợi cậu. Một tuần này quanh thân Trương Cửu Linh dường như lúc nào cũng xuất sắc bong bóng màu hồng phấn, nhất là lúc nhìn vào điện thoại, nụ cười càng thêm tươi tắn.
Đến cuối tuần, Vương Cửu Long không đi đến cửa hàng thú cưng, hai người đều ở nhà, Trương Cửu Linh muốn đi gặp anh, dù sao Vương Cửu Long cũng ở căn hộ sát bên cạnh cậu.
Trương Cửu Linh ôm con trai, qua gõ cửa nhà Vương Cửu Long. Anh tựa như biết phép nhìn xuyên thấu, đã sớm biết là Trương Cửu Linh đứng ngoài cửa.
Cửa vừa mở ra, anh lập tức ôm lấy Trương Cửu Linh, mặt vùi vào cổ cậu, giống như kẻ nghiện mà hung hăng hít lấy mùi hương trên cổ. Vương Cửu Long luôn cảm thấy trên người Trương Cửu Linh có mùi sữa, có thể là do sữa tắm, hoặc là do mấy thứ đáng yêu đều tỏa ra mùi sữa.
Trương Cửu Linh trên tay ôm Trương Đại Bạch không có cách nào vươn tay ôm Vương Cửu Long đáp lại, liền để yên cho anh ôm, chờ đến khi ôm đủ thì thôi.
Vương Cửu Long rốt cục chịu ngẩng đầu lên khỏi cổ Trương Cửu Linh, nhẹ nhàng cắn lên môi cậu bạn nhỏ một cái, chỉ có quỷ mới biết vừa rồi anh đã phải khác chế bản thân thế nào mới không đè cổ cậu ra cắn.
Vương Cửu Long kéo Trương Cửu Linh ngồi xuống sô pha nhà mình, còn chưa đợi cậu nói chuyện Vương Cửu Long đã mở miệng trước: "Nhớ tôi? ”
"Ai... Ai nhớ anh! Là… Là con mèo nhà tôi nhớ anh!"
Trương Cửu Linh kỳ thật rất nhớ Vương Cửu Long, rất rất nhớ. Người yêu chỉ có thể gặp nhau trên Wechat của mình rốt cục xuất hiện trước mặt, ai nói không nhớ chứ, nhưng Trương Cửu Linh chính là con vịt chết, cứng mồm cứng miệng.
"Vậy em làm mèo nhỏ của tôi có được không?"
Vương Cửu Long đột nhiên chồm người qua, đè Trương Cửu Linh dưới thân, chôn mặt ở cổ Trương Cửu Linh, thở ra từng hơi nóng hổi. Vương Cửu Long nghĩ chỉ cần cậu đồng ý thì anh liền cắn xuống.
"Được."
[ Được, em làm mèo con của anh.
Buồn ngủ liền dựa vào vai anh làm nũng, đói bụng liền chui vào trong ngực anh ngửi ngửi mùi hương trên quần áo, em đôi khi rất ồn ào, nhưng em biết anh sẽ bao dung, sẽ chỉ sủng, chỉ yêu một mình em. ]
END
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro