14 Trận Chiến Giữa Lệ Đan và Vân Quang Kiếm
Sâu trong ám vực Đại Hoang, Lệ Đan đang ngồi thiền tu luyện, đột nhiên hắn mở to mắt.
"Thứ gì mà dám xuất hiện trước mặt ta, cút ra đây!"
Sau đó Lệ Đan vung tay, nham thạch gần đó lập tức nổ tung, hắc y nhân nấp sau tảng đá kịp thời né tránh rồi xuất hiện trước mặt Lệ Đan.
"Tính khí của các hạ vẫn nóng nảy như vậy."
Lệ Đan dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm con mồi trước mắt, bản năng khát máu giết chóc gào thét muốn đoạt mạng vật nhỏ này.
"Ngươi quen ta? Hay là quen Chu Yếm?"
"Đương nhiên là Lệ Khí chi chủ."
"Đáng tiếc ta không hứng thú với ngươi." Lệ Đan đột nhiên bay đến trước mặt hắc y nhân, bóp chặt cổ hắn.
"Chẳng lẽ các hạ không muốn đoạt lại thân thể của Triệu Viễn Chu sao?"
"Ngươi chỉ là một yêu vật nhỏ bé, có bản lĩnh gì giúp ta?" Trong mắt Lệ Đan ánh lên tia đỏ.
"Ta đương nhiên là không được, nhưng chủ nhân nhà ta thì có thể."
Dù bị nắm giữ mệnh mạch, hắc y nhân vẫn nói ra lời.
"Chủ nhân nhà ngươi? Ta không hứng thú."
Lệ Đan dùng sức, hắc y nhân liền tắt thở.
......
Thiên Đô Thành, Tập Yêu Tư.
Triệu Viễn Chu đang ngủ trưa trên cây đào ở Đào Viên Cư của mình, trong đầu vẫn còn suy nghĩ nhiều chuyện.
Theo diễn biến ở kiếp trước, Ôn Tông Du vốn dĩ vì vợ con bị Long Ngư công chúa hạ độc mới tẩu hỏa nhập ma đi vào con đường không lối thoát, nhưng Ôn Tông Du ở kiếp này rõ ràng không trải qua chuyện đó.
Khi Ly Luân đại náo Sùng Võ Doanh, vợ con Ôn Tông Du vẫn còn sống rất tốt.
Vậy thì cha của Văn Tiêu, lần này có giống như kiếp trước bị Long Ngư công chúa ngộ sát không?
Dù thế nào, Triệu Viễn Chu trong lòng đã quyết định rồi, lần này nhất định phải cứu cha của Văn Tiêu, tiện thể giới thiệu cho Triệu Uyển Nhi một đồ nhi.
Gió đêm thổi qua, Triệu Viễn Chu cảm nhận được uy thế mang theo trong không khí, rất bất thường.
Lệ khí?!
Không kịp nghĩ nhiều, Triệu Viễn Chu xách ô bay đi, hướng về nơi có khí tức lệ khí.
Đây là nhân gian, lệ khí đột nhiên hiện thân, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trác Dực Hiên và Trác Dực Thần vốn định đến Đào Viên Cư tìm Triệu Viễn Chu uống rượu trò chuyện, kết quả còn chưa đến cửa Đào Viên Cư đã thấy người này vội vã rời đi.
"Triệu Viễn Chu đây là muốn đi đánh nhau với ai sao? Hung dữ vậy." Lời của Trác Dực Thần khiến Trác Dực Hiên dâng lên một tia cảnh giác.
"Tiểu Thần, đệ về trước đi, ta đi xem tình hình."
"Không muốn, ta cũng muốn đi cùng, dù sao y cũng dạy ta kiếm pháp lâu như vậy, coi như là sư phụ ta rồi."
"Vậy được, gặp nguy hiểm nhớ trốn kỹ."
Thế là anh em nhà họ Trác cũng bám theo sau Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần nhìn Vân Quang Kiếm bên hông Trác Dực Hiên im lặng không nói, hôm nay hắn vốn định dùng Vân Quang Kiếm thử những chiêu kiếm mà Triệu Viễn Chu đã dạy.
Nhưng sự việc xảy ra đột ngột, hắn vẫn là đợi sau này có cơ hội thử lại vậy.
Trác Dực Thần không ngờ rằng, cơ hội này đến rất nhanh.
Triệu Viễn Chu đến một vùng đất hoang vắng ít người qua lại, y ngồi xổm xuống đặt tay lên mặt đất cẩn thận cảm nhận khí tức lệ khí.
"Triệu đại nhân!"
"Triệu Viễn Chu!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Triệu Viễn Chu vô cùng kinh ngạc.
"Sao hai người lại đến đây?"
"Ta......"
Trác Dực Hiên còn chưa kịp giải thích, đã thấy ở đằng xa một cơn lốc xoáy mang theo yêu lực màu đỏ nhanh chóng quét về phía họ.
"Cẩn thận!"
Triệu Viễn Chu gọi ra ô mực chắn đòn tấn công này, Trác Dực Hiên cũng lập tức rút Vân Quang Kiếm bảo vệ Trác Dực Thần sau lưng.
"Lệ khí!" Triệu Viễn Chu vẻ mặt ngưng trọng, y không biết lệ khí xuất hiện ở đây lúc này là muốn làm gì.
"Chu Yếm, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lệ Đan vẫn cười tà, sau khi hắn bế quan xuất quan ở sâu trong Đại Hoang thì biết Chu Yếm vậy mà chạy đến nhân gian, bây giờ độ dung hợp giữa hắn và nội đan Chu Yếm ngày càng cao, cũng có thể phát huy ra sức mạnh mạnh hơn rồi.
Tiểu hồ lô xanh cảm nhận được khí tức lệ khí liền thoát khỏi bên hông Triệu Viễn Chu hóa thành hình người.
"Ê! Lệ Đan, ngươi vậy mà còn dám đến, lần này ta phải hút khô lệ khí của ngươi!"
Nhưng Lệ Đan căn bản không để cái hồ lô nhỏ này vào mắt, trực tiếp lao về phía Triệu Viễn Chu.
Một yêu một đan liền giao chiến.
"Hắn là ai? Tại sao lại giống Triệu Viễn Chu như đúc?"
Trác Dực Thần và Trác Dực Hiên đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Đan, hai người không ngờ rằng Lệ Đan này lại mang khuôn mặt của Triệu Viễn Chu.
"Chính là tên này chiếm đoạt nội đan của A Yếm, bây giờ dựa vào nội đan của A Yếm tu luyện, thành một ma vật."
Trác Dực Hiên thầm nghĩ thì ra đây chính là lệ khí mà phụ thân và Thần Nữ đại nhân đã nói, hắn hiểu rõ chuyện ở Đại Hoang hơn Trác Dực Thần, Tiểu hồ lô vừa nói hắn liền biết.
"Tiểu Thần, đệ mau về Tập Yêu Tư, gọi người đến!"
Trác Dực Hiên cầm Vân Quang Kiếm xông lên cùng Triệu Viễn Chu đối kháng lệ khí, tiểu hồ lô xanh cố gắng sử dụng bản nguyên lực lượng của mình để khống chế lệ khí.
"Vô dụng thôi."
Lệ Đan khẽ cười, trước tiên vung một chưởng về phía nhân loại yếu ớt Trác Dực Hiên, Triệu Viễn Chu kịp thời vung ô chắn lại, nhưng Trác Dực Hiên vẫn bị hất văng xuống đất, Vân Quang Kiếm tuột khỏi tay.
"Ca!"
Trác Dực Thần thấy cảnh này càng không thể một mình bỏ đi.
Hắn đến bên cạnh Trác Dực Hiên, cẩn thận đỡ Trác Dực Hiên dậy, ánh mắt rơi vào Vân Quang Kiếm ở gần đó, trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ mới.
Sau khi ổn định Trác Dực Hiên bị thương, Trác Dực Thần nhặt thanh kiếm trên đất lên, Vân Quang Kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn.
Nhận ra Trác Dực Thần muốn làm gì, Trác Dực Hiên hét lớn: "Tiểu Thần, trở lại!"
"Ca, ta cũng muốn xem thử mình rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, Triệu Viễn Chu nói không sai, đã quyết tâm luyện kiếm pháp cho giỏi, thì phải có dũng khí cầm kiếm đối mặt với kẻ địch."
Cùng lúc đó, tiểu hồ lô xanh đang hỗ trợ Triệu Viễn Chu hấp thụ lệ khí.
Nó và Triệu Viễn Chu đã bàn bạc chiến thuật, khi gặp lại Lệ Đan, Triệu Viễn Chu sẽ dùng thần lực tiên thiên linh đằng khống chế Lệ Đan, sau đó Tiểu Lam sẽ dốc toàn lực hấp thụ lệ khí vào bản thể hồ lô.
Triệu Viễn Chu bấm hai đốt ngón tay: Định!
Vô số dây leo ánh vàng lao về phía Lệ Đan, trói chặt hắn lại, Lệ Đan nhất thời không thể giãy dụa, dù sao đây cũng là lực lượng hỗn độn tiên thiên.
Tiểu Lam trên không trung hóa về bản thể, pháp lực toàn thân hóa thành những đốm sáng xanh nhỏ không ngừng quấn quanh hắc vụ trên người Lệ Đan, cố gắng cuốn vào trong hồ lô của mình từ từ tịnh hóa.
Nhưng Lệ Đan bế quan tu luyện những năm này ở sâu trong Đại Hoang, ma lực đã tăng tiến rất nhiều, dù tiểu hồ lô xanh hấp thụ bao nhiêu lệ khí từ hắn cũng vô ích.
Bởi vì hắn sẽ rất nhanh hồi phục, mà Triệu Viễn Chu cũng không thể duy trì thần lực tiên thiên linh đằng trong thời gian dài, chỉ một khắc đồng hồ, y đã gần như kiệt sức, còn Tiểu Lam cũng rất vất vả.
Lệ Đan lặng lẽ đứng tại chỗ cười, hắn đang đợi Triệu Viễn Chu mất sức, sau đó có thể bắt y đi.
Ngay lúc này, Trác Dực Thần tay cầm Vân Quang Kiếm lao về phía Lệ Đan đang không ngừng giãy dụa, nhưng lại bị một hàng rào hình thành từ thần lực linh đằng và lệ khí ngăn lại.
"A——-"
Trác Dực Thần gào lên dùng hết sức lực đẩy mạnh về phía trước, Vân Quang Kiếm cuối cùng vẫn xuyên qua vai Lệ Đan, Triệu Viễn Chu và Tiểu Lam đều bị luồng bạo phát đột ngột của lệ khí đánh bay xuống đất.
"Má ơi đau chết ông rồi......" Tiểu hồ lô xanh hóa thành hình người ngã nhào mấy vòng.
Triệu Viễn Chu nằm trên đất không nhịn được phun ra một ngụm máu, đây là lần đầu tiên y bị phản phệ từ thần lực linh đằng, nhưng y không rảnh lo cho bản thân, mà lo lắng nhìn về phía Trác Dực Thần và Lệ Đan.
Với Trác Dực Thần hiện tại, dù có Vân Quang Kiếm cũng căn bản không giết được Lệ Đan.
"Tiểu Trác......"
Lệ Đan nhìn vết thương không thể lành trên vai mình, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
"Thì ra Vân Quang Kiếm có thể làm ta bị thương, giết ta, vậy thì ta càng không thể để các ngươi sống."
Trác Dực Thần quỳ một gối xuống đất, Vân Quang Kiếm trong tay chống đỡ cơ thể, môi rỉ máu, hắn vừa rồi cũng bị chấn thương bởi lệ khí.
Vốn tưởng rằng hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn, lại không ngờ trên bầu trời bay đến từng vòng từng vòng lá hòe.
"Là Ly Luân......"
Nhìn cảnh tượng này, Triệu Viễn Chu lại nhớ tới kiếp trước khi đối chiến với Ôn Tông Du, Ly Luân cũng vào thời khắc quan trọng nhất giáng lâm như thần.
Ly Luân lần này không định dây dưa với Lệ Đan, mà dùng lá hòe trát đầy mặt Lệ Đan, thừa cơ cuốn lấy Triệu Viễn Chu và anh em nhà họ Trác bỏ đi.
Tiểu Lam: ...... A lô? Ly Luân ngươi bị mù à? Còn ta nữa mà!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro