[Ly Chu] Bách Thần Thạch


Note: song tính, séc cực cháy =)))))

///

Trong ngục tối của Sùng Võ Doanh, tay chân Triệu Viễn Chu bị xiềng xích nặng nề khóa chặt trên ghế hình cụ, Bùi Tư Tịnh dẫn binh lính Sùng Võ Doanh canh giữ bên ngoài ngục tối.

Trên đỉnh ngục giam vẽ một ấn chú hình tròn mang hình thú Chư Kiền, hệt như ở y quán năm xưa.

Ánh mắt Triệu Viễn Chu càng thêm lạnh lẽo.

Bên ngoài ngục tối, Ôn Tông Du mở chiếc hộp đen, bên trong là một viên ngọc không ngừng bốc cháy, chỉ là bị yêu lực mạnh mẽ chế ngự nên mới không thiêu rụi nhà cửa.

Hắn ta hài lòng nói: "Tuy không lâu dài, nhưng cũng đủ rồi. Đề nghị của ngươi, ta chấp nhận, Hòe Quỷ đại nhân."

Bùi Tư Tịnh khoanh tay nhìn đám binh lính đi tới đi lui, quay đầu nhìn yêu quái trong lồng giam - Triệu Viễn Chu khép hờ mắt, dường như sắp chìm vào giấc ngủ sâu.

Không cần thiết phải diễn kịch để Sùng Võ Doanh yên tâm, dù biết kẻ này lắm trò, nhưng hắn ta trông có vẻ quá lơ là.

Nàng nhíu mày, cảm thấy không ổn, muốn tiến lên: "Triệu Viễn..."

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Triệu Viễn Chu sững sờ, khó nhọc mở mắt nhìn nàng, nhưng phát hiện bên ngoài lồng giam trống không, lá rụng tiêu điều.

Y lắc đầu, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Trong chốc lát, ngục tối trống không một bóng người, lồng giam của Triệu Viễn Chu dường như bị phủ một lớp vải che khuất.

Đây là biến cố ngoài dự liệu.

Bàn tay dưới xiềng xích của y đột ngột nắm chặt, dấu vết huyết thú Chư Kiền lóe lên ánh sáng đỏ, áp chế yêu lực mà y muốn cưỡng ép sử dụng.

Triệu Viễn Chu không cam tâm, móng tay cào vào lòng bàn tay đến rỉ máu, y khẽ gầm lên, ngón tay bất lực buông thõng, bị một bàn tay thon dài khác nắm lấy.

Lòng bàn tay hơi ngứa, vết thương phục hồi như cũ.

Đầu ngón tay Triệu Viễn Chu run rẩy, đột nhiên nắm ngược lại bàn tay trắng nõn kia: "Ly Luân."

Ly Luân tưởng y sẽ trách mắng, hoặc hỏi hắn sao lại ở đây, ngay cả Triệu Viễn Chu cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại y không tỉnh táo lắm, chỉ nhấc cằm ra hiệu cho Ly Luân nhìn lên trên, dấu vết máu tanh đâm vào mắt.

Ly Luân bình tĩnh ngoài dự liệu của Triệu Viễn Chu: "Ta biết rồi."

Triệu Viễn Chu nhướng mày: "Vậy thì sao?"

"Vậy thì sao? Ngươi cảm thấy ta nên dập đầu sám hối, mời ngươi ra ngoài rồi tự sát tạ tội? Triệu Viễn Chu, ta sớm đã không còn lựa chọn. Bất Tẫn Mộc, phong ấn Bạch Trạch, nếu ngươi không nhúng tay vào, ta mới có đường sống."

Như một cú đấm nặng nề giáng xuống, đập tan những suy nghĩ vốn đã rối bời của y, sắc mặt y trắng bệch:

"Ly Luân, ngươi đang lừa ta."

Sao có thể? Sao có thể như vậy?

Triệu Viễn Chu cười bất lực, không chịu nổi mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức tỉnh dậy, nhìn Ly Luân đặt xuống đôi giày vừa tháo ra khỏi chân y.

"Ngươi làm gì vậy?"

Chân y có xiềng xích, Ly Luân không tiện, dùng yêu lực hòa tan nó. Triệu Viễn Chu buộc phải chân trần giẫm lên đầu gối Ly Luân, nhìn hắn nhấc chân kia của mình lên, từng chút một lột bỏ lớp vải trên chân.

Triệu Viễn Chu cảm thấy xấu hổ khó hiểu, nhưng không rõ ràng lắm. Thân mật với Ly Luân là chuyện bình thường, nhưng hành động này quá kỳ lạ.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Y không khỏi hạ giọng, "Sao ngươi có thể dùng yêu lực?"

Trong lồng giam không ai có thể dùng yêu lực, nhưng Ly Luân lại có thể, lặng lẽ đưa Bùi Tư Tịnh và lính canh ra ngoài cũng vậy.

"Bách Thần Thạch, có thể tránh hiệu quả của huyết Chư Kiền." Ly Luân ôm lấy hai chân y, vốn là tư thế bò rạp, quả thực Triệu Viễn Chu bị hắn khống chế. Mắt cá chân bị nắm chặt, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve, Triệu Viễn Chu trợn to mắt, cố gắng giãy giụa.

"Ngươi ở nhân gian lâu như vậy, đã từng nghe qua hoan lạc mây mưa chưa?"

"Chưa, buông ta ra!"

Triệu Viễn Chu mệt mỏi đến toàn thân mềm nhũn, cũng không đá nổi hắn, một bàn tay từ bắp chân mò lên, xé rách chiếc quần dài dưới lớp y phục dày cộm.

Ở nhân gian nhiều năm, Triệu Viễn Chu sớm đã thông hiểu lễ nghĩa liêm sỉ của con người.

Ly Luân cũng nhiều lần qua lại nhân gian, dù không hiểu lễ nghĩa con người, cũng biết chuyện Đại Hoang, sinh sôi nảy nở, giao phối yêu thú.

"Chúng ta như vậy tính là gì? Báo thù sao..." Triệu Viễn Chu thấy không thể trốn tránh, dứt khoát vỡ bình vỡ chum.

Ly Luân nhấc y lên ngồi trên đùi mình, thân thể mang xiềng xích nặng nề, nhưng không mang theo lại quá phiền phức.

"Không chắc."

Ly Luân kéo lấy một mắt cá chân của Triệu Viễn Chu, để y dựng chân lên giẫm lên đầu gối mình. Áo bào rơi xuống không che được giữa hai chân, y xấu hổ quay mặt đi, mặc cho Ly Luân đánh giá đến giữa hai chân mình.

Đó là một huyệt đạo vốn không nên có.

Ly Luân đỡ lấy eo y, một tay xuyên qua chân Triệu Viễn Chu, mò lên âm hộ đầy đặn nhẹ nhàng xoa nắn. Triệu Viễn Chu vẫn không chịu nổi như vậy, muốn lùi về sau, cũng chỉ có thể xích lại gần Ly Luân hơn.

"Ngươi định lãng phí thời gian vào chuyện vô ích này sao?" Khuôn mặt vốn tái nhợt của y ửng hồng, "Ngươi vốn dĩ lười dây dưa."

Lời tuy nói vậy, nhưng tay Ly Luân đột ngột dùng sức, Triệu Viễn Chu không thể khống chế mà muốn trốn tránh.

"Buông ra... Ly Luân, đừng, đừng ở đây, ngươi đợi ta ra ngoài..."

"Triệu Viễn Chu, không có gì khác biệt cả." Ly Luân bóp lấy mặt y, ấn y ngửa đầu dựa vào vai mình.

Ly Luân đưa hai ngón tay vào huyệt đạo bị tách ra, chậm rãi di chuyển. Triệu Viễn Chu có thể cảm nhận rõ ràng độ sâu xâm nhập, ngón tay Ly Luân mềm mại lại thô bạo cọ xát qua thịt huyệt.

"Chậm một chút, Ly Luân..."

Cây hòe lưỡng tính, thượng cổ Hòe Quỷ song sinh nội đan, châu dương vận chuyển yêu lực trời đất, châu âm chuyển hóa âm tà lệ khí. Châu âm được giao cho Chu Yếm, thân thể y vì nơi Ly Luân mọc ra, đón nhận sự trêu đùa của hắn, bụng dưới không ngừng phập phồng, dòng nhiệt không thể khống chế tuôn ra.

"Ưm, ta..."

Ly Luân xoa xoa chất dịch nhớp nháp trong lòng bàn tay, bôi lên gốc đùi trắng nõn đầy đặn.

"Ngứa!"

Hai ngón tay nhẹ nhàng tách rộng huyệt đạo, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào hạt châu, Triệu Viễn Chu dựa vào lòng hắn, eo run rẩy dữ dội trong tay hắn.

"Đau không?"

Đau thì không đến nỗi, nhưng căng tức khó chịu, y lén liếc xuống dưới một cái, mặt mày khổ sở không nói gì.

"Ngươi không nói ta coi như xong rồi. Đến đây nào—" Ngón tay ướt át của Ly Luân bóp lấy má y, ép y quay đầu lại, vẻ mặt Ly Luân trêu tức: "Vui vẻ chọn một trong hai, ngươi muốn ở trên hay ở dưới?"

"Ngươi chọn cái nào?"

Triệu Viễn Chu kinh ngạc: "Sao giờ ngươi lại cho ta chọn cái này?"

"Có gì quan trọng sao?" Ly Luân nhướng mày, "Chúng ta còn có thể thử cả hai."

"Khoan đã Ly Luân, thật quá hoang đường..." Triệu Viễn Chu có chút không chịu nổi, "Ta, ta chọn ở dưới..."

"Được, ta hứa với ngươi."

Ly Luân ôm y đứng dậy, chân y bị thả xuống, đùi ép chặt giữa hai chân ướt đẫm. Chân trần còn chưa chạm đất, Triệu Viễn Chu đã bị ném trở lại ghế hình cụ, áo bào dày cộm lót dưới thân, Ly Luân vén vạt áo hắn lên để lộ hạ thân, hai chân bị tách ra đặt sang hai bên.

Triệu Viễn Chu mơ màng nhận ra, thì ra là thế này.

Ly Luân quỳ một chân giữa hai chân Triệu Viễn Chu, vật cứng nửa mềm đã chạm vào miệng huyệt. Âm hộ hé mở, để lại chút khoảng trống cho hắn tiến vào.

Ly Luân nhờ tư thế này tiến vào rất dễ dàng, nhưng chỉ mới một nửa đã khiến sắc mặt Triệu Viễn Chu trắng bệch, quát hắn dừng lại: "Đau... còn chưa đủ, ngươi mau ra ngoài!"

"Thả lỏng." Ly Luân không trả lời, cũng không rút ra, ngược lại dùng sức đẩy vào trong. Triệu Viễn Chu đau đớn, thịt non mềm mại lập tức siết chặt lấy dương vật, ngăn cản hắn tiến sâu hơn.

Có lẽ Ly Luân cũng đau, nhưng hắn lúc nào cũng đau đớn, mà vẻ mặt không thể chịu đựng của Triệu Viễn Chu chỉ khiến hắn càng thêm tệ hại.

"Thả lỏng chút đi, chúng ta mới thoải mái được."

Triệu Viễn Chu cảm thấy hoa huyệt sắp bị hắn đâm rách, vách thịt bị dương vật cọ xát đến đau nhức. Y nghiến răng chịu đựng đau đớn, nhưng không thể chống lại khoái cảm khi Ly Luân đâm sâu vào trong.

"Chậm, chậm một chút... đau, Ly Luân!" Y muốn Ly Luân dừng lại, vừa giơ tay lên đã nặng nề rơi xuống, xiềng xích nặng nề khiến cả cánh tay y mất sức.

Ly Luân dừng động tác, nhìn y cố gắng giơ tay. Xiềng xích vốn không thể hạn chế y quá nhiều, nhưng thân thể y quá suy yếu, ngay cả sức nặng này cũng không chịu nổi.

Thế là hắn kéo tay Triệu Viễn Chu, hai cổ tay bị bao bọc, đầu ngón tay mềm nhũn miễn cưỡng bám vào vai hắn, khi Ly Luân lại cúi người tiến vào, bàn tay đặt trên vai hắn dường như bất lực.

"Ngươi không phải đã ra nước rồi sao, sao còn chống cự như vậy?" Ly Luân nắm lấy cổ tay y, nhiệt độ không quá nóng của Hòe Quỷ khiến cánh tay Triệu Viễn Chu cũng mềm nhũn. Vật lạ trong hoa huyệt rút ra một chút, rồi lại nhẹ nhàng chống vào.

Triệu Viễn Chu vốn dĩ thương tích chưa lành, bị hắn giày vò như vậy, đôi môi khô khốc mất hết huyết sắc, hôn mê chịu đựng động tác giao hoan giữa hai chân.

Chỉ là dần dần ngay cả cảm giác cũng mất đi, hạ thân ngoài đau nhức cũng không quá khó chịu. Trong lúc mơ màng, môi dưới bị cắn mạnh một cái, Triệu Viễn Chu mới tỉnh lại, phát hiện mình còn chưa ngất đi.

Đồng tử đen láy lấy lại tiêu cự, phản chiếu khuôn mặt tuyệt đẹp của Hòe Quỷ. Môi bị mút vào, nhẹ nhàng cắn mút liếm láp, Triệu Viễn Chu phản ứng lại muốn lùi về sau, sau gáy nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Ly Luân.

Ly Luân buông môi, cọ xát khóe môi y rồi buông lỏng một chút.

"Ngươi cũng thích rồi, Triệu Viễn Chu."

Khi hôn môi, nơi giao hợp dính chặt nước, hoa huyệt nhẹ nhàng cắn hắn, mượn chất lỏng làm chất bôi trơn có lẽ có thể tiến vào sâu hơn.

Xiềng xích trên tay Triệu Viễn Chu biến thành một đống sắt vụn rơi xuống bên cạnh, y giơ cổ tay đỏ bừng lung lay kéo vạt áo hắn, nhấc cằm dán lên môi hắn, mơ hồ nói: "Cho ta thêm chút yêu lực, ngươi cũng không muốn ta ngất đi ngay chứ? Ly Luân... Ly Luân!"

Lời cầu xin của y bị cảm giác căng tức của hoa huyệt đánh tan, miệng huyệt không chút lưu tình bị tách ra, đau đớn siết chặt. Triệu Viễn Chu tối sầm mắt, đầu rũ xuống bị một bàn tay nâng mặt lên, môi bị va chạm đến tê dại, nụ hôn kèm theo yêu lực xâm nhập.

Yêu lực của Ly Luân có thể truyền vào cơ thể Triệu Viễn Chu dưới tác dụng của Bách Thần Thạch, nhưng sau khi dung hợp với y cũng chỉ là một vũng nước đọng, ít nhất cũng giúp Triệu Viễn Chu thở phào nhẹ nhõm.

Dương vật đã tiến vào bắt đầu động đậy, chậm rãi kéo theo thịt huyệt lật ra. Chỉ nhẹ nhàng cọ xát hai cái, đã bôi lên một lớp nước, mặc cho nó tự do ra vào.

Thịt huyệt sưng đỏ từng chút một ép chặt lấy thân trụ, khi tiến vào ngăn cản khi rút ra lại lưu luyến, thịt non ướt át bao bọc chặt lấy hắn. Ly Luân liếc nhìn Triệu Viễn Chu nghiến răng không nói gì, ai ngờ lại bị hắn phát hiện, lập tức giận tím mặt: "Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Ta không có cảm giác gì cả!"

"Ngươi vừa rồi kêu đau tính là gì?"

"Cái gì?" Triệu Viễn Chu kinh ngạc, thật sự vừa giận vừa buồn cười, "Tính ngươi làm dở!"

"Vậy thì tốt rồi Triệu Viễn Chu, ta không hề muốn ngươi thoải mái." Cánh tay vòng qua eo y, chống vào sau lưng y đẩy vào, Triệu Viễn Chu nếu muốn lùi về sau, chỉ có thể bị đẩy tới nghênh đón. Nhưng thịt huyệt non mềm không chịu nổi roi da của vật cứng, siết chặt thịt huyệt đẩy dương vật.

Như một loại áp bức, ép Triệu Viễn Chu không thở nổi, hé mở môi thở dốc nặng nề.

Dù là ở Đại Hoang hay nhân gian, ngay cả thú vật chưa hóa hình cũng tham luyến đắm chìm những dục vọng này, đều nói với y đây là thứ đáng để vui vẻ say đắm, nhưng Triệu Viễn Chu chỉ cảm thấy khó chịu.

Không phải đau đớn, nhưng bị đối xử như vậy rất hao tổn sức lực.

Có phải vì cơ thể không đúng không? Trên người y vốn dĩ không có chỗ đó, nên không chịu nổi? ... hay là Ly Luân thật sự làm quá dở?

Triệu Viễn Chu gồng người giằng co với hắn, chờ Ly Luân vùi đầu làm việc vất vả nửa ngày ngẩng đầu trừng mắt nhìn y.

"... Ly Luân, lưng ta đau."

Hông bị đẩy về phía trước, lại vì ngồi không vững xương bả vai cọ vào ghế hình cụ, hiện tại y không dùng được yêu lực thật sự có chút hao tổn sức lực.

"Vậy phải làm sao đây?" Bàn tay Ly Luân đặt trên eo Triệu Viễn Chu, đầu ngón tay lướt qua thịt mềm trên eo, Triệu Viễn Chu không khỏi muốn trốn tránh.

"Cái gì... phải làm sao?"

Ly Luân đột nhiên tiến lại gần hơn, đùi ép vào xương sườn ôm y đứng dậy, ôm cổ là phản ứng theo bản năng. Cơ thể bị khảm sâu vào như vậy, động tác của Ly Luân rất nhẹ, nhưng dương vật trong cơ thể theo sức nặng đâm vào, quy đầu chạm vào bên trong dừng lại ở chỗ sâu nhất.

Cảm giác đó khiến vẻ mặt Triệu Viễn Chu thay đổi, sắc mặt trắng bệch trong giây lát rồi nóng rực như lửa đốt, nóng hầm hập vai Ly Luân. Không giống đau đớn, cảm giác khiến y không thể khống chế cơ thể bò lên tứ chi bách hài, y hẳn là không kêu thành tiếng, nhưng hoa huyệt phản ứng cực lớn khi bị chạm vào điểm mẫn cảm cũng đã bại lộ khoái cảm của y.

Áo bào đen dày cộm của bọn họ quấn lấy nhau rũ xuống đất, chỉ có đôi chân trắng như ngọc thắng tuyết giấu trong áo bào dán vào eo Ly Luân, màu sắc dâm mỹ lộ rõ.

Ly Luân di chuyển hai bước, lời trách mắng bên tai vỡ vụn không thành giai điệu, chóp mũi cọ xát vành tai nóng hầm hập của y.

"Ngươi không có cảm giác, là vì giấu quá sâu rồi sao?"

Câu nói này vốn không có vấn đề gì, nhưng Triệu Viễn Chu không cho phép hắn nói vào lúc này.

"Câm miệng." Triệu Viễn Chu xấu hổ khó hiểu, nhỏ giọng hỏi ngược lại, "Ngươi nhìn cũng không có cảm giác gì, là vì gốc rễ quá ngắn sao?"

Ly Luân im lặng, chỉ là bàn tay ôm Triệu Viễn Chu đột ngột buông lỏng trong giây lát, y sợ hãi rơi xuống, tứ chi không khỏi ôm chặt lấy Ly Luân, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, nơi giao hợp khít khao vô cùng.

Hai bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo y không dùng sức, hoàn toàn dựa vào Triệu Viễn Chu tự mình ôm lấy hắn. Điều này rất giống lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Chu Yếm sẽ ôm hắn như vậy. Nhưng tuyệt đối sẽ không thân mật như vậy, Ly Luân cũng sẽ không cố ý lắc lư cơ thể lung tung.

"Ngươi đừng động nữa! Ly Luân, Ly Luân..."

Nơi sâu nhất bị đỉnh vào hết lần này đến lần khác, cố ý hay vô tình cọ xát vào nơi đó, da đầu Triệu Viễn Chu tê dại, khoái cảm tụ tập ở bụng dưới, miệng sáo không ngừng cọ xát vào quần áo Ly Luân, khiến tứ chi y mềm nhũn.

Hơi thở của Triệu Viễn Chu bên tai Ly Luân rối loạn, dính nhớp, nhẫn nại, nóng nảy... không đủ. Môi bị nhẹ nhàng bịt kín, những hơi thở đó không có chỗ phát tiết, biến thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào bất mãn.

Đầu lưỡi Triệu Viễn Chu cắn rất mềm, lại như cứng đờ ở đó. Hạ thân giao hợp biên độ nhỏ, Ly Luân có thể cảm nhận được nơi đó của y càng lúc càng hoan ái, khi dương vật phun nước, đầu sáo cũng tiết ra.

Y không rảnh bận tâm đến những thứ khác, rời ra nụ hôn, thở hổn hển chật vật. Ly Luân vớt lấy eo y, ép y vào mép lồng giam, rồi móc lấy đầu gối y, rút ra một chút rồi lại đẩy vào.

"... Đợi, đợi một chút..."

Triệu Viễn Chu gồng lưng gọi dừng, hai tay vẫn chống lên vai Ly Luân, cả người không có chỗ trốn rụt eo lại, "Đợi ta một chút, nhẹ một chút."

"Ừm." Ly Luân nhỏ giọng đáp lời, rút ra một chút chậm rãi cọ vào trong. Triệu Viễn Chu đang cố gắng hít thật sâu, bên trong khẽ nhảy nhót, nếu bây giờ dùng sức một chút thì sao?

—— Chuyện một lần lạ hai lần quen.

Âm thanh nước văng tung tóe ở nơi giao hợp có chút ồn ào, Triệu Viễn Chu không thể tránh khỏi nhắm mắt lại, sự bất mãn của Ly Luân lập tức trút lên vết răng bên cổ y.

"Ngươi..." Triệu Viễn Chu bất mãn trừng hắn, động tác của Ly Luân hung dữ một chút, đâm vào hoa tâm tê dại, thịt huyệt siết chặt lấy dương vật như nịnh nọt.

Trước mắt tối sầm, môi bị va chạm một cái.

"Ngươi lại ra nước rồi."

Triệu Viễn Chu kéo lấy mái tóc trên đầu hắn, gượng cười hỏi ngược lại: "... Vậy, ta nên khen ngươi thiên phú dị bẩm... hay là học có thành tựu?"

"Ngươi nhập vào thân thể vốn dĩ... đều chọn lúc đó sao?"

Ly Luân lập tức hung hăng đâm vào mấy cái, dòng nước chảy ra ào ạt, mỗi lần không chạm đến chỗ sâu nhất lại mài giũa hoa tâm đau nhức, Triệu Viễn Chu mắng không nổi kêu không ngừng, đầu sáo lại bắn ra một chút, Ly Luân dùng tay hứng lấy bôi lên má Triệu Viễn Chu.

"Ta ngược lại học được chút ít, chỉ sợ hiện tại ngươi không bằng những phàm nhân đó, thử quá độ, mất mạng."

Triệu Viễn Chu hoàn hồn không kịp, hời hợt nghe, nghĩ vừa rồi mấy cái kia đã muốn mất mạng rồi.

Nhưng Chu Yếm sẽ không chết, sẽ không mất mạng. Y chỉ có thể ngất đi vào lúc này, nhưng Ly Luân sẽ cho y một chút yêu lực lại có thể tỉnh lại.

Triệu Viễn Chu lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của mình còn có thể dùng sâu không lường được để hình dung, Ly Luân... Ly Luân cũng không hổ là cây, yêu cây đều như vậy sao?

Chỗ quá sâu bên trong càng khó khai phá, đâm vào mấy lần vẫn sẽ lập tức khép chặt. Ly Luân không hề mất kiên nhẫn, dương vật đâm vào hết lần này đến lần khác, dùng sức mới có thể đâm thủng lớp thịt mềm mại đều là điểm mẫn cảm.

"Dừng... một chút!" Giọng Triệu Viễn Chu cao hơn mấy phần, thịt mềm ép chặt lấy dương vật từng đợt co rút, Ly Luân chậm lại động tác giao hoan, lại hôn y.

Vừa mới dịu đi một trận cao trào, nơi giao hợp ướt át nhầy nhụa, huyệt đạo sưng đỏ nóng hầm hập, đã bị hoàn toàn chống đỡ khai phá. Thịt non ở miệng huyệt bị kéo ra lật lên, ngay cả gốc đùi trắng nõn quá mức cũng đỏ ửng.

"Chậm một chút... ngươi lại... dừng một chút... Ly Luân! Ly Luân..."

Mồ hôi túa ra trên trán Triệu Viễn Chu, dính vào tóc ướt sũng lộn xộn. Đôi mắt thất thần lấy lại tiêu cự, cố gắng nắm lấy cổ tay Ly Luân đặt trên eo y, ngón tay mềm nhũn cào cấu mấy lần cũng không để lại dấu vết.

"Ta đã dừng rồi." Ly Luân có chút bất mãn, bàn tay ôm lấy đầu gối Triệu Viễn Chu mò lên nơi giao hợp, "Triệu Viễn Chu, ta không phải đang hầu hạ ngươi."

Hoa huyệt nóng hầm hập, tay Hòe Quỷ lại ấm lại lạnh, đầu ngón tay tách ra thịt huyệt bao bọc lấy dương vật cọ xát phía trước, nhẹ nhàng nhéo lấy hạt châu. Tiếng rên rỉ dâm đãng không nhịn được của Triệu Viễn Chu rơi ra giữa môi răng, lập tức run rẩy không ngừng, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.

Y vừa mở miệng đã rên rỉ nghẹn ngào: "Ly Luân..."

Ly Luân hôn lau nước mắt dưới mắt y: "Triệu Viễn Chu, sao ngươi không hỏi ta sao còn sống?"

"Nói... thừa..." Triệu Viễn Chu lúc đó đau đớn không thể tự kiềm chế, sau đó mới hoàn hồn: "Ngươi sẽ ngồi chờ chết sao?"

"Ngươi nói đúng."

Ly Luân không khỏi có chút hài lòng, lực trên tay đột nhiên nặng thêm rất nhiều: "Ta bị ngươi hại đến tan thành tro bụi, không đòi mạng ngươi sao cam tâm?"

Triệu Viễn Chu run rẩy đẩy hắn: "Hừ... cút! Buông ra, buông tay!"

Y bị khoái cảm ép lên đỉnh điểm, hoa huyệt căng chặt phun trào không ngừng, cơ thể không thể phân ra chút sức lực nào lên tiếng, chỉ có thể rên rỉ tan nát làm phát tiết.

Như vậy rõ ràng là quá đáng rồi.

Ly Luân buông hai chân y, hơi cúi người ôm y hôn một lúc, cứ thế để y nằm trên mặt đất, áo bào theo thế lót dưới thân, nước theo gốc đùi, mông chảy xuống, thấm ướt áo đen.

Ly Luân cúi người trên người y, cẩn thận thăm dò mày mắt y, thấy hốc mắt đỏ ửng, đồng tử đen láy không thấy chút thần trí nào, không khỏi khoái ý——

Triệu Viễn Chu kinh hô thành tiếng: "Ngươi..."

Miệng huyệt non mềm sưng đỏ bị dục vọng đột ngột của Hòe Quỷ lấp đầy, dương vật không khống chế được đâm vào cơ thể Triệu Viễn Chu. Bị xâm phạm như vậy, nếu không phải Ly Luân, y cũng nên sợ hãi.

Triệu Viễn Chu nói không thành câu, lồng giam không giấu được cảnh xuân dâm mỹ, trong ngục tối không ai nghe thấy âm thanh hoang đường này. Y vừa rồi lên mấy lần, Ly Luân mới nhiều lúc như vậy cũng không thấy phản ứng khác, lúc này mới thật sự có chút hứng thú, nắm lấy cổ tay y ngay cả động tác từ chối cũng không cho, dùng sức đâm vào thịt huyệt, vừa gấp vừa mạnh đâm, có lúc đâm sâu vào trong rất mạnh, có lúc lại cố ý giày vò hoa tâm.

Triệu Viễn Chu bị ép tiết ra mấy lần, hoa huyệt mềm nhũn không chịu nổi, hạ thân ướt thành một vũng, nước chảy ròng ròng. Ly Luân không khống chế được mà thưởng thức dáng vẻ khoái cảm lẫn lộn đau đớn của y, màu sắc diễm tuyệt thanh đạm, vốn nên luôn cao cao tại thượng, không muốn có bất cứ dây dưa gì với Hòe Quỷ, thấy y hai lần mất khống chế, gọi hắn bò rạp dưới thân, đây mới là điều khiến Ly Luân khoái ý.

Hoa huyệt mềm nhũn bị tinh dịch ấm lạnh lấp đầy, đôi mắt thất thần của Triệu Viễn Chu hơi mở to, đã không biết trời đất khi nào, thế gian khi nào, chỉ là khó hiểu có chút sợ hãi.

Ly Luân không rút ra, không tự chủ được mà đòi hôn y. Nhưng Triệu Viễn Chu không thể đáp lại, đôi môi đỏ như nhuốm máu bị hắn cắn xé đến chật vật sưng đỏ, môi răng bị xâm nhập, đầu lưỡi đỏ tươi quấn quýt không ngừng.

Dương vật trong huyệt cọ xát hoa tâm không ngừng, Triệu Viễn Chu co chân muốn trốn, mắt cá chân lại bị thứ gì đó xiềng lại kéo mạnh về. Thịt huyệt thuận theo dương vật ra vào, khuấy động dâm thủy ào ạt chảy ra, thịt huyệt mẫn cảm không ngừng tiết ra không thể chứa nổi hung khí này.

"Đừng..."

Ly Luân lại mò lên nơi giao hợp, tay đã ấm lên rất nhiều, nhưng khi xoa lên hạt châu, Triệu Viễn Chu run rẩy không ngừng, lên tiếng cầu xin.

"Đừng chạm vào ta! Dừng, ngươi dừng... Ly Luân... ha, a a—"

Động tác hắn thả rất nhẹ, Triệu Viễn Chu vẫn không chịu nổi chỉ có thể kêu hắn ấm ức.

Ly Luân khá tệ hại dùng móng tay nhẹ nhàng cào lấy hạt châu sung huyết, thân thể Triệu Viễn Chu nảy lên, hoa huyệt co giật không ngừng, đầu dương vật lại chảy ra chất lỏng trong suốt, sau đó y nhắm mắt bất động.

"Ngươi không ngất được, bên trong có chứa yêu lực của ta."

Triệu Viễn Chu vẫn bất động,

Ly Luân kỳ lạ: "Triệu Viễn Chu?"

Dây leo trói chặt tứ chi Triệu Viễn Chu, Ly Luân vớt y vào lòng truyền cho chút yêu lực, mới khiến y hoàn hồn tỉnh lại. Đôi mắt đen láy lóe lên màu đỏ tươi, khi khôi phục lại, dung mạo Ly Luân dần rõ ràng, hoa huyệt mềm nhũn ướt át không khỏi siết chặt.

Ly Luân nghẹn thở, đón nhận——

"Triệu Viễn Chu, đâm ngươi là cảm giác này sao?"

"Ta... sao biết được?!"

Động tác Ly Luân rất nhẹ, Triệu Viễn Chu có thể cảm nhận được. Nhưng thịt huyệt mẫn cảm không thể chịu được chút gió thổi cỏ lay nào. Da đầu y tê dại, khoái cảm từ xương cụt xông lên tràn qua tứ chi bách hài, lại khiến y dừng lại.

Y bị ép lún sâu vào khoái cảm cao trào, hỗn độn mờ mịt: "Ngươi không thể, không thể đối xử với ta như vậy... không thể quá đáng như vậy—— Ly Luân, Ly Luân!"

"Không thể sao?" Dây leo theo tứ chi y quấn chặt, cổ tay Ly Luân mang theo Bách Thần Thạch, trong tay ngưng tụ yêu lực màu đen, hắn khẽ cười: "Triệu Viễn Chu, sổ sách tám năm này, tính toán như vậy mới thú vị."

Y phục bị ném trên đất của Triệu Viễn Chu bị đốt cháy.

Dây leo nâng hạ thân y lên cao, trói buộc tay chân không cho y trốn tránh, cũng sẽ không khiến y bị thương. Ly Luân mặc kệ một hai tiếng cầu xin tha thứ của y, liên tục ép y cao trào siết chặt hoa huyệt, không đâm ra được thì xoa ra phản ứng, càng tháo vòng tay Bách Thần Thạch trên cổ tay, một hai viên đá lăn vào trong cơ thể, bị dương vật chống đỡ cọ xát lung tung vào chỗ mẫn cảm.

Dù sao cuối cùng cũng lại là tinh dịch của Hòe Quỷ.

Triệu Viễn Chu cuối cùng cùng hắn cao trào không đòi được nụ hôn, kích động toàn thân run rẩy. Ly Luân nhất thời không rút ra, quần Triệu Viễn Chu vừa bị hắn đốt, trực tiếp mang giày cho y.

"... Lấy, lấy ra!" Triệu Viễn Chu co đầu gối đập vào Ly Luân, "Đá, không được..."

"Có gì không được, Bách Thần Thạch có công hiệu tránh huyết Chư Kiền. Ngoan ngoãn ngậm lấy đi." Ly Luân vỗ vỗ gốc đùi dưới mông y, ôm y về ghế hình cụ, cúi người ân cần thu dọn cho y.

Vết nước trên đất và vết bẩn trên áo bào bị hủy đi, Ly Luân lau dâm thủy, tinh dịch trên mặt y, vuốt tóc cho y.

"Môi sưng rồi." Ly Luân giơ tay ấn ấn môi dưới của y, "Không tính là rõ ràng, trước đây cũng đỏ như vậy."

Triệu Viễn Chu giật giật khóe môi, không cười nổi, liếc mắt nhìn xuống dưới: "Chúng ta có thể tách ra trước không?"

"Vội gì? Ta không giúp ngươi, ngươi đợi lát nữa phun nước trước mặt mọi người sao? Ta ít nhất có thể đảm bảo ngươi trong vòng hai canh giờ, không công khai tiết ra mùi hương." Ly Luân khẽ cười, "Bách Thần Thạch cho ngươi mượn rồi, kiểm tra xong mau về đi."

Môi Triệu Viễn Chu động đậy, nhưng không hỏi được gì. Ly Luân nhấc cằm hôn mắt y, không từ chối cũng không đón nhận, chỉ khép mắt lại——

Trời đất quay cuồng, ngồi xuống ghế hình cụ.

"Triệu Viễn Chu?"

Triệu Viễn Chu mở mắt, bên ngoài lồng giam là bóng dáng Bùi Tư Tịnh. Y theo bản năng cho rằng vừa rồi là một giấc mơ hoang đường, sắc mặt lập tức xấu hổ lại kinh ngạc.

Bùi Tư Tịnh thấy vẻ mặt y khác thường, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sao vậy?"

"Không có gì. Huyết Chư Kiền khiến ta hơi khó chịu." Triệu Viễn Chu thở dài, lười biếng duỗi lưng, "Được rồi, Bùi đại nhân."

Y đứng dậy từ ghế hình cụ: "Đến lúc thu lưới rồi——!"

"Triệu Viễn Chu?!"

Bùi Tư Tịnh nhìn y vừa đứng dậy đã ngã ngồi trở lại, cúi đầu ôm bụng, lập tức có chút lo lắng: "Ngươi sao vậy?"

Nàng không nhớ Triệu Viễn Chu trước đó bị thương nặng gì, đột nhiên như vậy càng có khả năng là Sùng Võ Doanh giở trò.

"Ngươi mau đi đi!"

Bùi Tư Tịnh quyết đoán chặt đứt xích sắt lồng giam, lập tức binh lính Sùng Võ Doanh nghe tiếng cầm kiếm xông đến.

Triệu Viễn Chu lạnh mặt niệm chú: "Mộng."

Y chống tường đứng dậy, không khống chế được mà khép chặt hai chân, gốc đùi đỏ ửng cọ xát qua vật lạ kia——

Đó là... rễ cây hòe?

2

"Ôn Tông Du nổ tung mà chết rồi." Bùi Tư Tịnh uống một ngụm nước, mọi người trước mặt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có Bạch Cửu sắc mặt khó coi, trên người nó còn dính đầy máu vì đứng gần nhất.

"Triệu Viễn Chu nói, hắn ta vì uống phải đan dược Yếm Hỏa."

Văn Tiêu hỏi: "Người đâu?"

"Không thoải mái, về nhà rồi." Bùi Tư Tịnh nhớ lại tình hình tỉnh táo khi Triệu Viễn Chu rời đi—— Sơn Hải Thốn Cảnh hư hóa kiến trúc tinh vật xung quanh, quấn lấy một đám cát rời đưa bọn họ đến Tư Đồ phủ, Bùi Tư Tịnh vừa mở mắt ra, đã thấy Triệu Viễn Chu khom lưng lại thúc giục pháp khí.

Không biết có phải nhìn nhầm không, Bùi Tư Tịnh cảm thấy mặt hắn đỏ bất thường, hốc mắt cũng đỏ, dường như sắp khóc. Y cũng hiếm thấy hoảng hốt: "Ta khó chịu quá, ta về trước đây."

Triệu Viễn Chu hoảng hốt sợ hãi, vì nhớ ra chuyện không xong. Hình ảnh y xuất hiện trong Sơn Hải Thốn Cảnh là trong phòng ngủ tiểu viện đào viên, y quỳ xuống bên giường, cố gắng bò lên giường, đá văng giày.

Đôi chân trần dài mở ra, hoa huyệt mềm nhũn bên trong nhét một rễ cây hòe chặn lại. Nếu không phải áo bào dày, thắt lưng chặt, bụng dưới bị nhét căng phồng của y đã bị Bùi Tư Tịnh phát hiện rồi.

Đồ vật của Ly Luân ở trong bụng y đảo lộn khắp nơi, lúc y bò lên giường còn có thể nghe thấy tiếng nước. Triệu Viễn Chu vừa rồi có để ý nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn kia nếu là thật, Ly Luân sau đó đi đâu, lúc này lại đột nhiên phản ứng lại hắn không hề rời đi——

Y mở hai chân ra, huyệt đạo vừa lỏng ra, rễ cây hòe rơi ra, biến thành hình dạng Hòe Quỷ áo đen quỳ ngồi giữa hai chân y. Ly Luân im lặng, đưa tay mò vào miệng huyệt thịt đỏ lật ra, tinh dịch ướt đẫm.

"Ly Luân!" Triệu Viễn Chu rất gấp, "Mau, mau giúp ta lấy tinh dịch ra!"

"Ngươi mau giúp ta làm sạch... ta, ta có thể có thai!"

Ly Luân có chút bất ngờ, nhìn cái bụng phồng lên của y, dường như đang hỏi có thể sao.

Triệu Viễn Chu sốt ruột, sợ hãi đá hắn một cước, tay chống người muốn ngồi dậy. Ly Luân ấn y trở lại, nói: "Vậy thì đừng lộn xộn."

Nơi đó bị làm cho có chút không ra hình dạng, vừa sưng vừa mềm, âm hộ bị hai ngón tay nhẹ nhàng tách ra, tinh dịch lẫn lộn dâm thủy ào ạt chảy ra.

Triệu Viễn Chu giơ tay che mắt, cẩn thận hít vào, giọng nói kìm nén nghẹn ngào: "Ngươi nhẹ chút!"

Ly Luân theo bản năng buông hai ngón tay ra khép lại, đột nhiên nhớ ra đại yêu này nào có yếu đuối như vậy, hắn đến đây không phải để——

Ngón tay không động đậy, Triệu Viễn Chu đang hối hận vì phản ứng của mình vừa rồi quá nhạy cảm, muốn hắn tiếp tục, ngón tay không biết từ lúc nào đâm sâu vào bên trong lại thực sự nghiền nát lên cục thịt kia.

"A... a!" Triệu Viễn Chu buông tay che mắt, nhất thời còn cảm thấy không chân thực, cho đến khi Ly Luân lại ấn lên không buông ra, "Ưm... Ly Luân... a, buông ra... a!"

Hoa huyệt co giật không ngừng, dâm thủy mang theo tinh dịch cùng nhau chảy ra, miệng huyệt không chứa nổi chỉ hai ngón tay. Tay yêu có thể rất mềm mại, Ly Luân thả nhẹ lực, ngón tay cái xoay tròn, xoa nắn xung quanh cục thịt, xoa dịu cảm giác trống rỗng sau cao trào.

"Ngươi xem, ra rồi."

Ly Luân từ phía sau ôm y lên, để y quỳ trước mặt mình. Bàn tay ướt át được đưa đến trước mắt Triệu Viễn Chu, y thất thần nhìn một lúc, đột nhiên giơ tay áo lên muốn lau sạch cho hắn, nhưng bàn tay kia tránh né, bịt kín miệng y, mùi tanh cọ xát trên môi y.

"Ưm!" Triệu Viễn Chu nắm lấy cổ tay hắn, thế nào cũng không kéo ra được. Bụng dưới bị ấn mạnh một cái, tinh dịch và dâm thủy trong bụng tìm thấy lối ra tuôn ra, hoa huyệt đột nhiên co giật phun ra những chất lỏng đục ngầu kia.

Không biết có phải huyệt đạo quá sưng hay chất lỏng đục ngầu quá nhiều, ra rất chậm. Như dòng suối đứt quãng, tưới ướt cả phía dưới, mặt trong đùi ướt đẫm, da thịt sáng bóng.

Triệu Viễn Chu nắm chặt tay hắn, cả khuôn mặt nóng bừng. Cho đến khi bụng dưới bình tĩnh lại, lòng bàn tay phủ lên trên nhẹ nhàng xoa nắn. Ly Luân đẩy thân thể mềm nhũn của y dựa vào lòng, tay mò xuống dưới.

Triệu Viễn Chu được thả lỏng, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, Ly Luân lại đưa ngón tay vào.

"Ngươi lại làm gì vậy?!"

"Làm ngươi đó, thật sự coi ta là đến hầu hạ sao?" Ly Luân ngồi xuống phía sau, kéo theo eo mềm nhũn của Triệu Viễn Chu ngồi xuống, co chân tách hai đầu gối y ra.

Triệu Viễn Chu tức giận: "Buông ra! Ta không muốn động thủ với ngươi nữa!"

Cảnh tượng Ly Luân bị Bất Tẫn Mộc thiêu rụi lúc đó lặp đi lặp lại trong đầu y vẫn còn đau đớn, cảm giác tự tay giết chết hắn còn không thể tha thứ hơn năm đó.

Ly Luân một tay ôm chặt y trong lòng, ngón tay khó khăn lắm mới mò được Bách Thần Thạch.

"Đừng động, lát nữa thật sự không lấy ra được." Ly Luân cằm tựa vào vai y, hai sợi dây leo mảnh dài thò ra từ ngón tay trong hoa huyệt, cuốn lấy hai viên Bách Thần Thạch kéo ra ngoài. Huyệt đạo được khai phá rất tốt, cảm giác dị vật cọ xát qua, âm hộ sưng đỏ đầy đặn co rút, Bách Thần Thạch trực tiếp trở về cổ tay Ly Luân.

"Được rồi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Triệu Viễn Chu cảm thấy mình thật sự giống như một con khỉ bị lột đuôi xem xét nửa ngày, lúc này Ly Luân lại không buông tha y, ngón tay không đâm vào bên trong, chỉ mò mẫm lung tung ở miệng huyệt không khép lại.

"Trước đây trên người ta không có chỗ này, sao ngươi lại mọc ra?" Đầu ngón tay Ly Luân lướt qua phía trước, rơi xuống hạt châu còn chưa phục hồi, cơ thể cứng đờ của Triệu Viễn Chu giãy giụa, hai chân bị tách ra cố gắng khép lại.

"Lúc nào?"

Lúc nào lại mọc thêm một... chỗ bị người đâm?

Triệu Viễn Chu nhíu mày, không tình nguyện nói: "Tám năm trước trong Bạch Đế Tháp... ngươi không biết ta sẽ biến thành như vậy sao?"

"Có nghĩ qua, hoặc có thể trực tiếp biến ngươi thành một con khỉ cái." Ly Luân cười đầy vẻ xấu xa, động tác trên tay lúc nhẹ lúc nặng, nhìn Triệu Viễn Chu kéo lê thân thể muốn trốn, càng giống như trêu đùa mèo con, "Vậy câu hỏi tiếp theo——"

Giọng nói trầm thấp của hắn rơi bên tai: "Triệu Viễn Chu, ngoài ta ra còn người hoặc yêu nào khác không?"

"..." Triệu Viễn Chu cúi đầu: "Có, sao vậy?"

Ly Luân rất quả quyết: "Giết."

"Bọn họ đều không xứng!" Hắn lòng đầy ghen tị, "Là ai, Trác Dực Thần? Văn Tiêu?"

Triệu Viễn Chu cười nhạo: "Thật ra không có... a a!"

Triệu Viễn Chu muốn nói tục, còn chưa mở miệng cằm đã bị nâng lên, nụ hôn lan ra từ khóe môi, môi có chút sưng tấy. Y muốn cắn Ly Luân, răng ê ẩm không khép lại được.

Hai chân bị buông ra từ lúc nào?

Ly Luân đè lên người y từ lúc nào?

Áo y... rơi ra từ lúc nào?

Mi mắt Triệu Viễn Chu cũng không khỏi mềm nhũn, Ly Luân to lớn như vậy đè lên y có sức cũng không có chỗ dùng. Môi dán chặt vào nhau, đầu lưỡi mềm mại chìm trong miệng, nóng rực quấn quýt, hơi thở cây hòe đối với y là đòi gì được nấy.

Chóp mũi ngửi hương vào xương, y muốn quay đầu tránh né lại bị hai bàn tay che mặt lại. Trên người y nóng ran, áo khoác dày cộm trùm lên người, toàn thân nóng hầm hập... cây hòe sao lại nóng vậy?

Y hoảng hốt đưa tay sờ mặt hắn, ngón tay dán lên trán hắn, chạm vào lại là mát lạnh.

Là chính Triệu Viễn Chu——

Eo Ly Luân cong lên, lúc này đè xuống, đưa tay sờ soạng, "Cảm nhận được rồi?"

Đôi mắt Triệu Viễn Chu còn mang theo chút buồn ngủ trợn to, không kịp điều chỉnh phản ứng của mình, theo bản năng muốn đẩy hắn ra. Dương vật chống vào bụng dưới Ly Luân bị hắn nắm lấy, ngón tay thon dài đặc biệt thô bạo xoa nắn.

Hắn không giỏi gì cả, chỉ làm theo những gì đã thấy ở Thiên Hương Các, nhưng hắn sẽ hành hạ Triệu Viễn Chu. Tay hắn lúc lỏng lúc chặt, Triệu Viễn Chu rụt eo lại, vỗ tay hắn.

"Cơ thể ta trùng tố, nội đan không ổn định, giao phối có thể khiến chúng ta thoải mái hơn."

"Thoải mái dường như chỉ có ngươi." Lệ khí trong cơ thể rối loạn một trận, bụng dưới nóng lên toàn thân. Triệu Viễn Chu mím môi cúi đầu, dương vật cọ xát trong lòng bàn tay Ly Luân, hơi thở nặng nề từng tiếng, khí tức va vào khóe trán Ly Luân, môi cọ xát lẩm bẩm lung tung, bắn vào tay hắn mềm nhũn eo.

Dương vật nửa mềm xuống, Ly Luân buông y ra. Y phục trước khi tỉnh lại đã bị cởi sạch, y bị đè xuống hôn hai cái, ngón tay vạch hai cái trên ga giường, nắm lấy cánh tay Ly Luân.

Đầu ngón tay mềm mại rơi xuống ba vệt đỏ trên mặt trong đùi trắng như tuyết, tách âm hộ không khép lại được mượn chất lỏng ướt át vào trong khuấy một vòng.

"Chờ một chút..."

Tất cả cảm giác toàn thân đều bị dẫn đến nơi đó, ngứa ngáy thậm chí lấn át cả chút đau đớn kia. Tay y bị dẫn dắt nắm lấy vật kia, quy đầu to lớn tách miệng huyệt, từng chút một tiến vào bên trong.

Nơi sâu thẳm mẫn cảm không chịu nổi lần này, da đầu Triệu Viễn Chu tê dại, muốn mở miệng bảo hắn nhẹ một chút, nghĩ lại rồi im lặng. Âm hộ mở rộng sưng đỏ, bị thân trụ dẫn dắt lật động co rút, huyệt đạo nóng lên có chút đau nhức.

Triệu Viễn Chu ôm cổ hắn dán lên, trán chạm trán nhẹ nhàng va vào, đầu lưỡi móc lấy khóe môi mút hôn. Ly Luân nghiêng đầu tránh né, răng nghiến vành tai y, hơi thở nóng hầm hập phả vào cổ.

Đáy mắt y lóe lên màu đỏ tươi, cọ xát vào cổ Ly Luân, cả cơ thể yêu trắng hồng, rụt vào trong áo khoác đen rộng rãi càng lộ vẻ dâm mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro