[Ly Chu] Hoa Đào và Hoa Táo (1)
ABO, Triệu Viễn Chu song tính
Fic dịch từ Tiếng Anh, mà tui dịch tiếng Anh nó hơi ngang, thông cảm =))))
Tóm tắt:
Kể từ khi Chu Yếm sinh ra, cậu đã bước đi trên vùng đất một mình, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa đào và hoa táo.
//
Kể từ khi Chu Yếm sinh ra, cậu đã bước đi trên vùng đất một mình, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa đào và hoa táo. Cậu trèo lên mọi tảng đá và vách núi, đi qua mọi đồng cỏ và dòng sông, leo lên những cây cao như núi, khám phá Đại Hoang với sự kinh ngạc của một đứa trẻ. Cậu học cách nói chuyện từ những yêu quái và thần linh lớn tuổi hơn, những từ ngữ mà cậu chưa từng biết đến, và cậu dệt chúng thành những câu thần chú, hấp thụ lệ khí một cách dồi dào.
Cậu học được rằng yêu có giới tính thứ cấp. Càn Nguyên và Khôn Trạch. Cậu không biết cả hai cũng như mùi hương của chúng. Mùi hương duy nhất cậu biết là của chính mình.
Cậu khoác lên mình lệ khí như một chiếc áo choàng, cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên mỗi năm, và chúng yêu sợ hãi cậu. Cậu có thể nhìn thấu những mánh khóe và ảo ảnh của chúng bằng Phá Huyễn Chân Nhãn của mình.
Những yêu quái cấp thấp hơn thì run rẩy trước mặt cậu. Những yêu quái mạnh hơn một chút sẽ quỳ xuống một khi chúng bị đánh bại, nhưng Chu Yếm vẫn lang thang, chưa bao giờ biết nhà là gì cho đến khi cậu dừng chân bên bờ biển.
Biển cả trở thành bạn của cậu, lắng nghe những lời cậu luyên thuyên một mình, mang đi những giọt nước mắt rơi và rửa sạch máu trên tay cậu.
Không ai muốn đến gần cậu.
Không ai ngoại trừ Ly Luân.
Ly Luân là một Càn Nguyên theo mọi hình dạng hắn có. Mạnh mẽ, cao lớn, đen tối, đẹp trai, mọi thứ mà một yêu quái quyền năng có, mặc dù hắn là một hòe quỷ. Đôi mắt hình lá liễu của hắn gặp ánh mắt của Chu Yếm lần đầu tiên khi cả hai chưa đến 500 tuổi.
Chu Yếm bị cuốn hút bởi hòe quỷ, người dường như không hề nao núng trước cậu. Họ đứng cách xa nhau, một người trên bờ và người kia trên vách đá. Chu Yếm muốn biết yêu quái kia là ai khi một mùi hương thoang thoảng của đất tươi và hoa cỏ bay ngang qua. Đôi mắt đỏ của cậu nhìn quanh, nơi chỉ có không khí mặn mòi bao quanh cậu.
Cậu liếc mắt nhìn lên, thấy hòe quỷ đã biến mất cùng với mùi hương vương vấn của đất tươi và những bông hoa hòe đầu mùa. Yêu quái đầu tiên không hề nao núng trước cậu và một mùi hương mà cậu dường như thích.
Cậu gặp lại Ly Luân trong một hình dạng khác.
Chu Yếm bước đi dọc bờ biển với vẻ khổ sở khi người bạn đồng hành của cậu cảm thấy một sự hiện diện lẻn đến từ phía sau. Cậu lập tức né sang phải khi một bàn tay đầy móng vuốt quẹt qua nơi cậu vừa đứng. Cậu xoay người lại, đẩy yêu thú sang một bên. Với hai ngón tay giơ lên, đầu ngón tay đỏ rực, gần miệng, cậu thốt ra Nhất Tự Quyết của mình "Quỳ".
Yêu thú lập tức quỳ xuống, không thể cử động. Chu Yếm nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt sáng lên với sự hòa trộn của vàng và xanh lá cây xoáy vào nhau. Cậu nhìn thấu sự ngụy trang của yêu thú, và đối mặt với hình dạng của hòe quỷ.
Mái tóc đen dài như thác đổ xuống lưng hắn, mặc áo bào đen và xanh lam. Đôi mắt hình lá liễu nheo lại nhìn Chu Yếm với một tiếng gầm gừ. Những vệt đen có thể thấy trên trán yêu quái và Chu Yếm nghiên cứu nó với một sự tò mò mà chỉ yêu thú mới có.
"Là ngươi," Chu Yếm nói, chậm rãi đi vòng quanh hòe quỷ như một thợ săn. "Ngươi đã ở trên đỉnh vách đá."
Hòe quỷ im lặng, dõi theo chuyển động của Chu Yếm bằng mắt. "Ngươi có thể nhìn thấu kỹ năng của ta," hắn nói, giọng trầm và khàn khàn khiến Chu Yếm rùng mình.
"Tên ngươi là gì?" Chu Yếm hỏi, dừng lại không đi vòng nữa mà đứng trước mặt con yêu. Sự im lặng khiến cậu mỉm cười gượng gạo. Đầu ngón tay Chu Yếm đỏ rực, và cậu thốt ra câu thần chú của mình.
"Di."
Hòe quỷ được giải thoát khỏi trói buộc. Hắn lập tức di chuyển, tạo khoảng cách giữa hắn và Chu Yếm bằng cách nhảy lùi một bước. Hắn cảnh giác với con yêu khỉ trắng. Hắn có thể ngửi thấy mùi khổ sở và hương thơm ngọt ngào của hoa đào và hoa táo từ Chu Yếm.
Chu Yếm đứng im, chờ đợi và tự hỏi. Cậu nghe thấy tiếng sỏi đá lạo xạo dưới chân hòe quỷ. Cậu đoán mình sẽ không nhận được câu trả lời, cậu quay người, chuẩn bị rời đi.
"Ly Luân," hòe quỷ nói, liếc nhìn Chu Yếm một cách thận trọng. "Đó là tên ta." Hắn biến mất trong một vòng xoáy của lá hòe xanh và cánh hoa trắng, để lại Chu Yếm với cái tên của hắn.
//
Chu Yếm ngồi ở chỗ quen thuộc, ngắm bọt biển xô vào bờ cát đá. Một trò chơi đuổi bắt một chiều mà Đại Hoang mang lại. Cậu vừa trở về sau khi khám phá một phần của Đại Hoang, không có gì để xem hay tìm kiếm. Đó là một thế giới hoang vắng, rộng lớn với sự trống rỗng đáng sợ. Dấu hiệu của sự sống rất hiếm khi thấy, và Chu Yếm cảm thấy cô đơn ở nơi này. Âm thanh của sóng biển xoa dịu tâm hồn cô đơn của cậu, cuốn trôi đi những giọt nước mắt và tiếng hét của cậu. Nó trở thành khúc hát ru của cậu, để lắng nghe và đổi lại nó mang đến sự an ủi. Một thứ gì đó tiến đến gần cậu từ phía sau, dừng lại cách vài bước chân. Cậu biết đó là ai, chỉ bằng mùi hương, và chậm rãi quay đầu với đôi mắt sáng lên màu vàng và xanh lá cây. "Ly Luân," Chu Yếm chào. Ly Luân nheo mắt nhìn Chu Yếm, tránh chào cậu. Hắn liếc nhìn những cơn sóng rồi lại nhìn Chu Yếm trước khi bỏ đi không nói một lời. Ít nhất Ly Luân không tấn công cậu, một sự đôi bên cùng có lợi cho yêu thú khỉ trắng. Khóe môi Chu Yếm khẽ nhếch lên thành một nụ cười. "Tạm biệt," cậu vẫy tay với bóng lưng đang khuất dần của Ly Luân. Cuộc gặp gỡ của họ trở nên thường xuyên hơn khi Ly Luân đến gặp cậu dưới nhiều hình dạng. Chu Yếm nhìn thấu tất cả. Mỗi lần Ly Luân sẽ đứng cách Chu Yếm vài bước chân, sẵn sàng tấn công hoặc bỏ chạy, nhưng không có gì xảy ra. Nó trở thành một sự an ủi thầm lặng cho Chu Yếm. Một tình bạn kỳ lạ cho đến khi Ly Luân ngồi xuống bên cạnh cậu. "Tại sao ngươi luôn ngồi đây một mình?" Ly Luân hỏi. Chu Yếm quay mặt về phía hắn, sẵn sàng nhìn thấu lớp ngụy trang của Ly Luân bằng Phá Huyễn Chân Nhãn của mình, nhưng cậu chỉ thấy Ly Luân đang nhìn cậu với hình dạng thật của hắn. Ly Luân mặc áo bào đen với đường chỉ vàng giống như rễ cây hòe. Tóc hắn được buộc nửa đuôi ngựa với cành hòe và một vòng lá làm trâm cài tóc. Những đường đen đặc trưng của hắn, cong theo hình rễ cây trên trán, lấp ló qua mái tóc. Hắn trông trẻ - có lẽ cùng tuổi với Chu Yếm - và mùi hương đất tươi cùng hoa hòe của hắn rất nồng, làm nhột mũi Chu Yếm. Chu Yếm nhìn lại với đôi mắt mở to. Cậu không ngờ Ly Luân lại ở hình dạng thật của mình. "Ngươi... ở đây..." Chu Yếm nói, không mấy tin vào chính mình. Ly Luân cau mày nhìn cậu. "Ta còn có thể ở đâu khác?" "Không... chỉ là... ngươi thường đến dưới những hình dạng khác. Tại sao ngươi lại ở đây?" "Đừng chất vấn ta bằng một câu hỏi," Ly Luân hừ một tiếng, mùi hương của hắn lẫn với một chút khó chịu và Chu Yếm muốn hít thêm mùi hương đất ấy. "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ngươi luôn ngồi đây một mình?" "À," Chu Yếm ấp úng trả lời. "Bởi vì không còn nơi nào khác để đi ngoài chỗ này. Biển cả không quan tâm đến ta, dù ta cô đơn hay buồn bã," cậu nói, quay mặt về phía biển với vẻ đăm chiêu. Ly Luân im lặng một lát. "Tên ngươi?" Chu Yếm lại đối mặt với Ly Luân, chờ đợi phản ứng của hắn trước khi quay đi, và trả lời bằng một giọng nhỏ. "Chu Yếm."
Mối quan hệ của họ lớn dần từ người lạ thành bạn bè và nó nở rộ hơn nữa. Chu Yếm yêu tình bạn của họ hơn bất cứ điều gì. Mỗi ngày họ càng thân thiết hơn, thử nghiệm xem sức mạnh của họ đã tăng trưởng đến mức nào.
Mỗi khi họ chiến đấu, sức mạnh yêu quái sẽ bùng nổ, phá hủy mọi thứ xung quanh. Sức mạnh của họ ngang nhau, không ai có thể đánh bại người kia và họ sẽ kết thúc với một trận hòa. Những lúc khác họ sẽ trêu chọc nhau, đi dạo dọc bờ biển với những lời trò chuyện không ngớt của Chu Yếm lấp đầy khoảng không gian giữa họ.
Nỗi khổ sở thường trực mà Chu Yếm mang theo dần tan biến cho đến khi cậu mỉm cười thoải mái không chút lo âu. Cậu trao cho Ly Luân nụ cười rạng rỡ nhất mà cậu có và Ly Luân muốn bảo vệ nụ cười đó mãi mãi. Một lời thề thầm lặng hắn tự hứa với lòng mình, không muốn thấy nỗi buồn trong đôi mắt đỏ tuyệt đẹp kia.
Hắn thở dài, cảm thấy Chu Yếm nắm lấy tay mình và kéo hắn dọc bờ biển, cười lớn khi họ cùng nhau chạy. Trẻ trung và vô tư.
Họ ngồi ở chỗ quen thuộc ngắm biển, Ly Luân cau mày nhìn xuống đất. "Sao vậy?" Chu Yếm hỏi, nghiêng người đến gần cho đến khi vai họ chạm nhau.
"Kỹ năng độc đáo của ta," Ly Luân nói, ngả người ra sau chống tay xuống đất trong khi ngắm nhìn ngôi sao sáng trên bầu trời. "Thứ mà ta tự hào lại bị Phá Huyễn Chân Nhãn của ngươi nhìn thấu. Chiến đấu với một kẻ thù định mệnh như ngươi thật nhàm chán."
Chu Yếm bật ra một tiếng hừ đầy thích thú. Cậu đứng dậy, phủi áo bào rồi đứng sau lưng Ly Luân. "Vậy thì thế này thì sao?" cậu nói, đưa hai tay ra trước mặt Ly Luân với các ngón tay cong lại, tạo thành hình tam giác và hình tròn. "Ta sẽ cho ngươi Phá Huyễn Chân Nhãn của ta để không ai ngoài ngươi có thể nhìn thấu nó," cậu mỉm cười.
Mắt Ly Luân sáng lên màu vàng và xanh lá cây, cùng với mắt Chu Yếm cho đến khi tay cậu buông ra và Ly Luân chậm rãi quay người lại. "Ngươi sẽ không hối hận chứ, Chu Yếm?"
Nụ cười của Chu Yếm trở nên dịu dàng. Cậu vươn tay chạm nhẹ vào má Ly Luân một cách ngập ngừng. "Với ngươi ư? Không," Chu Yếm trả lời, và cậu cúi xuống kề má vào má Ly Luân. Cậu lấy hết can đảm và hôn lên má Ly Luân.
Ly Luân ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhất của hoa đào và hoa táo tỏa ra từ Chu Yếm. Hắn nghiêng người tới áp mũi vào cổ Chu Yếm. Hắn hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào ấy, cảm thấy nó thật dễ chịu và một điều gì đó trong hắn trỗi dậy. Một điều gì đó nguyên thủy. Bản năng từ từ trỗi dậy, thôi thúc hắn dùng miệng đánh dấu lên cổ Chu Yếm, để lại một vết bầm nhưng hắn đã kéo ra để nhìn Chu Yếm với đôi mắt nai đỏ của cậu.
"Ngươi là một Khôn Trạch," Ly Luân nói, cuối cùng cũng nhận ra những đường nét xinh đẹp của Chu Yếm.
"Ta... là... gì?" Chu Yếm nhìn có vẻ bối rối.
"Ngươi chưa đến kỳ phát tình sao?"
"Kỳ... gì?"
Ly Luân nhìn cậu đầy vẻ khó tin. "Chu Yếm," hắn nói nghiêm túc, nắm chặt vai Chu Yếm. "Ngươi chưa từng trải qua bất kỳ ham muốn nào về việc giao phối hay được giao phối sao?"
Chu Yếm chớp mắt nhìn hắn. "Chưa?"
Ly Luân nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để không đánh con khỉ trắng ngốc nghếch này. Hắn cảm thấy tuổi thọ của mình ngắn lại chỉ vì nghe thấy điều này. "Con khỉ này..." hắn lẩm bẩm, bỏ ngoài tai tiếng "Này!" của Chu Yếm.
"Ta nên hiểu nó sao?" Chu Yếm hỏi, lo lắng cựa quậy trong vòng tay Ly Luân.
Ly Luân mở mắt ra, thở dài. "Đúng vậy. Đó là cách để biết ngươi là Càn Nguyên hay Khôn Trạch từ mùi hương của ngươi, rõ ràng ngươi thuộc giới tính thứ cấp nào. Có lẽ ngươi chỉ đến muộn thôi."
"Ngươi đến kỳ phát tình khi nào? Và giới tính thứ cấp của ngươi là gì?"
"Khi ta 250 tuổi. Càn Nguyên."
Chu Yếm mím chặt môi, hất tay Ly Luân ra. Cậu quay mặt đi như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Ly Luân đảo mắt nhưng khóe môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười thích thú. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve má tái nhợt của Chu Yếm, xúc chạm của hắn dịu dàng và mềm mại như vuốt ve những cánh hoa mỏng manh. Hắn dùng ngón tay cái xoa nhẹ những vệt trên má cậu trước khi nghiêng đầu Chu Yếm, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Bản năng Càn Nguyên của hắn rừ rừ trước cảnh một Khôn Trạch đang ngoan ngoãn phục tùng. Hắn làm theo bản năng, áp mũi vào bên cổ Chu Yếm, hít một hơi thật sâu với một tiếng thở dài khẽ.
Hiện tại, hắn tận hưởng mùi hương ngọt ngào và ước có nhiều ngày như thế này hơn. Chỉ có hai người họ.
//
Cuộc đời Chu Yếm mãi mãi gắn liền với việc trở thành vật chứa lệ khí. Cậu đứng bên biển, cảm nhận làn nước mặn lạnh lẽo xô vào đôi chân trần trong khi ngắm nhìn bầu trời chuyển sang màu đỏ, và vầng trăng đỏ tròn đầu tiên xuất hiện.
Những vệt khói đỏ và đen tụ lại trên bầu trời. Cậu cảm thấy lệ khí quằn quại và rít lên trên đầu, trườn trên bầu trời như những con rắn bơi trong nước.
Tìm kiếm cậu, đến vì cậu.
Cậu cố gắng chạy trốn khỏi chúng, chạy trốn khỏi số phận của mình nhưng lòng thương xót chưa bao giờ dành cho một vật chứa như cậu. Lệ khí ập vào cậu, cảm nhận cơ thể cậu hấp thụ năng lượng mà nó khao khát bấy lâu. Cậu đói khát và giờ cậu đã no đủ, tràn đầy sức mạnh. Cậu muốn nhiều hơn nữa.
Sức mạnh, máu và hỗn loạn.
Cậu giơ tay lên, nhìn những vệt khói đỏ sẫm và đen quấn quanh ngón tay mình, dụi vào cậu như một con vật cưng dụi vào chủ nhân của nó. Cậu cảm thấy miệng mình nhếch lên một nụ cười và—
—Cậu không còn biết gì nữa.
//
Chu Yếm chậm rãi tỉnh dậy với cơ thể đau nhức dữ dội. Cậu cảm thấy như mình vừa ném mình xuống một vách đá và lăn xuống mép đá gồ ghề. Tay chân cậu nặng trĩu như chì, nặng nề và không thể cử động. Cậu nếm thấy vị máu trên môi và cảm thấy thứ gì đó bong tróc và dính nhớp trên da.
Cậu cố gắng ngẩng đầu lên hoặc thậm chí cử động tay chân nhưng phát hiện ra mình không thể nhúc nhích. Cậu bị mắc kẹt trên một thứ gì đó dày và nặng. Tầm nhìn của cậu nhòe đi, luân phiên giữa màu đỏ và các màu khác cho đến khi ổn định lại thành các màu sắc. Cậu hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi sắt nồng nặc cùng với chút hương thoang thoảng của đất tươi và hoa cỏ. Cậu khẽ rên rỉ, hạ đầu xuống nhìn lên cái lỗ trên trần hang.
Cậu không nhớ đã vào hang này cũng như chưa bao giờ thấy một cái cây nào mọc trong hang. Cậu nhìn những chiếc lá lay động nhẹ nhàng, tắm trong ánh nắng dịu nhẹ khi một khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt. Đôi mắt đỏ của Chu Yếm mở to khi thấy Ly Luân nhìn xuống cậu.
"Ly... Luân," Chu Yếm khàn khàn nói.
Mắt Ly Luân sáng lên màu vàng và xanh lá cây, đảo quanh mặt Chu Yếm trước khi gật đầu cụt lủn với cậu. "Ngươi nhận ra ta?"
Chu Yếm cau mày. "Đương nhiên là ta nhận ra."
"Ngươi sẽ không tấn công ta nữa chứ?" Ly Luân hỏi lại, nheo mắt khi Chu Yếm cuối cùng cũng nhận ra Ly Luân trông tệ hại đến mức nào.
Kiểu tóc nửa đuôi ngựa đặc trưng của Ly Luân rối bời. Cái trâm cài tóc bằng gỗ của hắn đã biến mất và má hắn đầy những vết cắt nhỏ. Một bên má bị bầm tím trong khi máu lem luốc bên má kia. Áo bào của hắn rách toạc ở tay áo như bị một con thú dùng móng vuốt sắc nhọn xé. Máu rỉ ra từ một vết cắt gần miệng hắn, và Chu Yếm hiểu tại sao cậu lại nếm thấy vị máu.
Chu Yếm run rẩy vì sốc. Có phải cậu đã làm điều này không? Có phải cậu đã làm Ly Luân bị thương không? Tại sao cậu lại làm Ly Luân bị thương? Tại sao cậu không nhớ đã làm tổn thương người bạn duy nhất của mình? Tại sao mọi thứ lại đau đớn? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao!
Chu Yếm thở dốc khi Ly Luân nâng má cậu, lau nước mắt cho cậu bằng ngón tay cái. Thật bất công khi cảm nhận được sự dịu dàng trong cái chạm của Ly Luân.
Ly Luân vẫy tay, và những rễ cây quấn quanh Chu Yếm từ từ rút lại, chậm rãi hạ Chu Yếm xuống sàn hang, nơi cậu lập tức cuộn tròn lại, bám chặt vào vai Ly Luân với một tiếng nấc nghẹn ngào.
"Ta... đã làm... điều này?" Chu Yếm lớn tiếng tự hỏi, vai run rẩy. "Ta... Ly Luân, ta xin lỗi. Ta... không... nhớ."
Ly Luân kéo cậu lại gần cho đến khi Chu Yếm có thể vùi mũi vào cổ hắn. Cậu không xứng đáng với sự tử tế nhỏ nhoi này. Cậu không xứng đáng được tha thứ.
Chu Yếm bám chặt vào chiếc áo bào tả tơi của Ly Luân, áp mũi vào tuyến mùi hương của hắn và hít vào mùi hương đất của Ly Luân để trấn tĩnh.
"Ngươi đã bị lệ khí kiểm soát," Ly Luân giải thích, siết chặt vòng tay ôm vai Chu Yếm. "Ngươi hoàn toàn không nhận ra ta trước khi bắt đầu tấn công. Lần cuối cùng ngươi nhớ là gì?"
"Đợi ngươi ở chỗ quen thuộc. Bầu trời chuyển sang màu đỏ và rồi—" Mắt Chu Yếm mở to, sự run rẩy của cậu lại trỗi dậy như thể cậu đang đóng băng vì cái lạnh mùa đông. "—Ta không nhớ... T-ta không nhớ," cậu lặp lại, gần như phát cuồng. "Ly Luân! Ta không—"
"Chu Yếm! Đủ rồi!"
Chu Yếm giật mình. Cậu cảm thấy Ly Luân thô bạo nắm lấy mặt mình và cậu nhìn vào đôi mắt hình lá liễu dữ dội mà cậu đã dần yêu mến theo thời gian. Ngực cậu phập phồng, cơn hoảng loạn mà cậu cảm thấy dần lắng xuống khi cậu càng nhìn sâu vào mắt Ly Luân, và hít vào mùi hương đất tươi và hoa cỏ. Nó xoa dịu cậu, neo giữ cậu cho đến khi cậu có thể tập hợp lại suy nghĩ. Cơn hoảng loạn đã biến mất, để lại cho cậu cảm giác mệt mỏi và yếu ớt.
"Không sao đâu," Ly Luân nói, dịch chuyển để tựa vào những rễ cây hòe dày. "Có lẽ ngươi cần học cách kiểm soát lệ khí."
Chu Yếm tựa đầu vào ngực Ly Luân, nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của hắn. Một nhịp điệu ổn định cho cậu biết Ly Luân vẫn còn sống. "Làm thế nào?" Cậu hỏi, không chắc có ai có thể giúp cậu, chứ đừng nói đến việc muốn ở gần cậu một khi họ biết cậu là gì.
"Ta biết một người có thể giúp," Ly Luân nói, luồn tay qua mái tóc đen rối bù của Chu Yếm, cố gắng gỡ những nút thắt. "Có lẽ ngươi sẽ không thích vì nó ở trên núi."
Chu Yếm khẽ kêu lên một tiếng nhỏ. Cậu vùi mặt vào ngực Ly Luân, vòng tay ôm ngang eo hòe quỷ và chìm vào sự an ủi tĩnh lặng mà cậu đã được ban cho. Cậu không muốn nghĩ, không muốn chấp nhận rằng mình là vật chứa lệ khí. Cậu nhắm mắt lại và để giấc ngủ chiếm lấy, để những lo lắng cho ngày mai, và chìm vào sự ấm áp dịu dàng.
//
Họ đứng trên đỉnh núi Côn Luân. Những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng tinh, trắng hơn tất cả những gì Chu Yếm từng thấy. Vị thần đứng trước mặt họ là Anh Chiêu, Sơn Thần sống ở đó.
"Anh Chiêu," Ly Luân chào ông, cúi đầu kính cẩn trước khi huých khuỷu tay vào Chu Yếm.
Chu Yếm vội vã cúi chào đáp lễ, liếc nhìn lên thấy Anh Chiêu đang tò mò quan sát cậu. Vị trưởng lão gật đầu với họ để đáp lại, khẽ cười với Ly Luân đầy trìu mến.
"Hiếm khi thấy ngươi tìm đến ta như thế này, Ly Luân," Anh Chiêu nói.
"Chúng ta có một vấn đề nhỏ," Ly Luân thở dài, bước lên những bậc thang phủ đầy tuyết, kéo Chu Yếm theo. "Con khỉ này là vật chứa lệ khí."
Đôi mắt già nua của Anh Chiêu sắc bén, nhìn Chu Yếm như một mẫu vật mới để nghiên cứu. "Vào đêm trăng máu..." Anh Chiêu liếc nhìn lại Ly Luân, người gật đầu đáp lại. "Ta hiểu rồi. Tên con là gì, hài tử?"
"Chu Yếm."
Anh Chiêu nở một nụ cười hiền từ như gia gia. "Đi thôi. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm."
Ly Luân theo sau Anh Chiêu, kéo Chu Yếm đi và bỏ ngoài tai tiếng rên rỉ nhỏ của cậu. "Có một điều ta quên chưa nói," Ly Luân nói lớn, biết Anh Chiêu đang lắng nghe. "Con khỉ ngốc nghếch này vẫn chưa đến kỳ phát tình nhưng có khả năng y là một Khôn Trạch."
Lông mày Anh Chiêu nhướn lên trong giây lát, nhìn vai Chu Yếm rụt lại và cách hài tử tránh ánh mắt già nua của ông.
"Đừng lo lắng," Anh Chiêu mỉm cười. "Con đang ở trong vòng tay an toàn."
Chu Yếm cuối cùng được Anh Chiêu chăm sóc, học cách kiểm soát lệ khí của mình. Cậu được dạy cách đọc và viết, học thêm nhiều từ ngữ và cậu ngấu nghiến tất cả kiến thức được trao cho. Cậu kết hợp những từ ngữ mới vào các câu thần chú, gây ra những trò nghịch ngợm và hỗn loạn ở núi Côn Luân mặc dù lần nào cũng bị phạt. Cậu học cách biến thành hình dạng người, che giấu vẻ ngoài yêu quái của mình.
Mái tóc dài bồng bềnh màu trắng bạc như thác đổ xuống lưng cậu. Đôi mắt nai nâu sẫm quyến rũ và sáng ngời, tròn xoe và tinh nghịch như con khỉ mà vốn dĩ cậu là. Khuôn mặt hình trái tim khiến cậu trông như một nam hài ngây thơ.
Anh Chiêu tết tóc cho Chu Yếm với những quả bông trắng nhỏ xíu và những chuỗi hạt cườm, làm tăng thêm vẻ ngoài đáng yêu của cậu.
Lần đầu tiên cậu cho Ly Luân xem diện mạo mới của mình, má hòe quỷ đỏ bừng và hắn quay mặt đi. Ly Luân vội vã rời đi trong một vòng xoáy lá, bỏ lại Chu Yếm bối rối.
Chu Yếm bĩu môi vì cách người bạn rời đi đột ngột, hờn dỗi ở một góc mà ngay cả Anh Chiêu cũng thấy buồn cười.
Chu Yếm đợi Ly Luân vài tuần như một cô gái đang yêu. Cậu lao vào ôm hòe quỷ khi hắn cuối cùng cũng đến, cả hai ngã xuống nền tuyết. Đôi mắt tròn xoe nâu sẫm của cậu cầu xin Ly Luân ở lại, khiến hòe quỷ bất lực phải tuân theo.
Chu Yếm nói chuyện không ngừng về nhân gian, sau khi học được điều đó từ Anh Chiêu khi vị lão thần trở về với một túi quả óc chó và trái cây tươi cho họ.
"Ngươi có biết ở nhân gian có những cây gọi là tre không?" Chu Yếm nói, cắn một miếng đào. "Gia gia nói rằng chúng ta cần tiền để mua đồ và đó là một phần hệ thống của họ. Tiền là gì? Ngươi đã thấy nó trông như thế nào chưa? Chúng được làm từ gì?"
Ly Luân bỏ ngoài tai mọi thứ. Hắn quá xao nhãng để nghe Chu Yếm, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi Chu Yếm đang bóng nhẫy nước đào. Hắn chỉ thỉnh thoảng gật đầu để tỏ vẻ đang nghe - nửa vời - giọng nói của Chu Yếm khi hắn vươn tay quệt ngón tay cái lên đôi môi phủ đầy nước đào ấy, làm nhòe nước ép như một lớp son bóng. Hắn thấy đôi môi ấy càng xinh đẹp hơn khi nó bóng lên và suy nghĩ của hắn chuyển sang một nơi khác, một nơi dơ bẩn.
Hắn trượt ngón tay cái vào đôi môi hé mở của Chu Yếm, ấn nó vào chiếc răng nanh sắc nhọn của cậu. Hắn nghiêng người tới gần hơn với mùi hương nồng nàn của hoa đào và hoa táo tỏa ra từ Chu Yếm.
Ly Luân hoàn toàn chìm đắm vào những gì mình đang làm, vuốt ve răng Chu Yếm với ánh mắt tối sầm. Hắn cảm thấy đầu nhọn của răng Chu Yếm cắn nhẹ vào ngón tay cái của mình, di chuyển đến ấn giọt máu lên chiếc lưỡi hồng của Chu Yếm. Hắn không nhận thấy Chu Yếm đang cựa quậy trên ghế.
Hơi thở ấm áp phả ra từ miệng Chu Yếm khiến dương vật đang lớn dần của Ly Luân cương cứng. Tiếng rên rỉ nhỏ nghẹn ngào khiến hắn gầm gừ khe khẽ, ham muốn trỗi dậy trong hắn. Hắn muốn thấy Chu Yếm quằn quại dưới sự đụng chạm của hắn. Cầu xin hắn lấp đầy cậu cho đến khi cậu đau đớn vì đầy, mắt ngấn lệ vì khoái lạc, rên rỉ những tiếng van xin nhỏ, khẽ gọi tên hắn và—
"Ly Luân...." Chu Yếm rên rỉ tên hắn một cách khó nhọc, nghẹn ngào quanh ngón tay cái trong miệng cậu.
Ánh mắt tối sầm của Ly Luân liếc lên thấy Chu Yếm đang nhìn hắn với vẻ ngơ ngác. Hắn rút ngón tay cái ra, ngửi thấy mùi hương nồng nàn của hoa đào và hoa táo. Say đắm và quyến rũ. Ly Luân muốn liếm tuyến mùi hương của Chu Yếm, nếm thử một chút.
Một giọt nước dãi chảy xuống cằm Chu Yếm khiến Ly Luân cuối cùng cũng để ý đến vẻ ngoài của Chu Yếm.
Má ửng hồng, mắt long lanh và bím tóc của Chu Yếm vắt qua một bên vai. Nước mắt đọng lại ở khóe mắt tròn xoe của Chu Yếm, khiến đôi mắt nâu sẫm lấp lánh. Ly Luân không thể rời mắt. Sự thôi thúc muốn kéo bím tóc Chu Yếm, kéo cậu lại gần để hắn có thể hôn đôi môi hồng của cậu.
Ly Luân tự nguyền rủa mình. Kỳ phát tình của hắn chắc sắp đến rồi. Tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là đẩy Chu Yếm xuống, cởi bỏ chiếc áo bào trắng của cậu, hôn cậu và khiến cậu nhận lấy dương vật cứng rắn của hắn để giao phối. Hắn muốn nghe giọng Chu Yếm rên rỉ tên hắn, cong người lên áp vào ngực hắn khi đôi mắt cậu khép hờ lúc lên đỉnh với khuôn mặt tràn đầy khoái lạc.
"Ly Luân," Chu Yếm thì thầm, đồng tử giãn ra trước mùi hương đất của Ly Luân hòa lẫn với sự kích thích.
Ly Luân hắng giọng, quay mặt đi để chỉnh lại áo bào. Hắn kín đáo che giấu chỗ phồng lên đột ngột của mình.
Chu Yếm di chuyển ra xa, mân mê môi dưới với vẻ ửng hồng, và cả hai không nói gì gần như cả ngày.
Ly Luân cảm thấy dương vật cứng rắn của mình mềm đi sau khi đọc thầm các đoạn kinh trong đầu, xua tan những suy nghĩ miên man. Hắn liếc nhìn thấy Chu Yếm đang bồn chồn với vẻ ửng hồng trên đôi má tái nhợt.
"Ta sẽ quay lại vào ngày mai," Ly Luân nói, khiến Chu Yếm đối mặt với hắn. "Đừng gây rắc rối cho Anh Chiêu." Hắn gạt mái tóc mái của Chu Yếm ra khỏi trán rồi búng nhẹ vào đó.
Chu Yếm rên rỉ một tiếng đau đớn khiến Ly Luân mỉm cười trước khi hòe quỷ rời đi trong một vòng xoáy lá và cánh hoa.
Chu Yếm đi ngủ sớm với đôi má đỏ bừng, sau khi chịu đựng những ánh mắt dò hỏi của Anh Chiêu. Cậu không thể tập trung vào thiền định hay bất cứ điều gì. Cậu trốn vào phòng với lý do quá mệt mỏi. Thật khó để cậu ngủ thiếp đi khi tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là Ly Luân quan tâm đến cậu.
Cậu kéo chăn trùm qua đầu, vùi mặt vào gối và cố gắng hết sức để ngủ.
//
Chu Yếm rất phấn khích. Cậu được phép nhìn thấy nhân gian lần đầu tiên và cậu kéo Ly Luân đi cùng, khiến hòe quỷ vô cùng khó chịu.
Ly Luân chưa bao giờ hứng thú với nhân gian, hắn thích Đại Hoang hơn. Mùi mồ hôi người, tiếng người la hét và những tiếng ồn ào khiến hắn rùng mình. Sự khó chịu của hắn ngày càng tăng. Hắn chỉ muốn nằm trong nhà mình, nép mình vào những rễ cây hòe dày trước khi Chu Yếm lôi hắn đi.
"Tại sao chúng ta phải ở đây?" Ly Luân càu nhàu, trừng mắt nhìn con dấu lấp lánh trên tay hắn. "Ta phải có cái dấu này khi chúng ta đến nhân gian. Chẳng có gì thú vị ở đây cả."
"Gia gia nói ngươi phải đi cùng ta. Người không hoàn toàn tin tưởng ta sẽ không chạy lung tung ở đây," Chu Yếm xem xét những món đồ trang sức nhỏ và trâm cài tóc.
"Đó là vì ngươi sẽ gây rắc rối," Ly Luân chỉ ra, cũng nhìn vào những món đồ trang sức. "Đây là cái gì?"
"Ta không biết," Chu Yếm nhặt một chiếc trâm cài tóc lên. Đó là một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ với một con chim chạm khắc ở đầu.
Tiếng reo hò lớn thu hút sự chú ý của hai yêu quái. Họ quay lại thấy một đám rước đang diễn ra. Một chiếc kiệu đỏ được một nhóm người khiêng với những cô gái đi dọc theo. Mọi người reo hò khi một người đàn ông mặc đồ đỏ đi dọc theo chiếc kiệu.
Tấm màn vén lên và Chu Yếm có thể thấy ai đó đang ngồi trong đó, cũng mặc đồ đỏ. Ruy băng đỏ trang trí chiếc kiệu. Cánh hoa được tung về phía cặp đôi.
"Ông chủ," Chu Yếm gọi, tò mò quan sát đám rước. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ồ, các vị chắc là khách lữ hành," chủ quán nói, nhìn họ rồi quay lại xem đám rước. "Con gái trưởng làng đang kết hôn với một trong những người con trai của Trác gia. Đó là một đám cưới và nó sẽ rất lớn."
"Trác..." Chu Yếm lẩm bẩm, nhìn chàng trai trẻ có vẻ ngoài tuấn tú. "Thành thân là gì?" Chu Yếm thì thầm với Ly Luân, người nhún vai đáp lại.
"Ái da. Tiểu thiếu gia, chẳng lẽ cậu không có ai muốn cưới sao? Chắc hẳn có rất nhiều cô nương say mê cậu," chủ quán cười.
Mặt Chu Yếm nhăn lại vì bối rối trước khi đặt chiếc trâm xuống. Cậu vớ lấy một vật ngẫu nhiên và trả tiền. Cậu nắm lấy tay Ly Luân, kéo thụ yêu đi mà không thèm nhìn lại.
Ly Luân không nói thêm một lời nào. Khi họ trở về Đại Hoang, Chu Yếm nhét món quà vào tay Ly Luân. "Cho ngươi," cậu lẩm bẩm. "Ta sẽ gặp ngươi vào ngày mai."
Ly Luân bối rối nhìn xuống chiếc trâm trong tay. Nó được chạm khắc theo hình cành cây, gợi nhớ cho Ly Luân đến những cành hoa. Hắn cất chiếc trâm đi, búng nhẹ vào trán Chu Yếm.
"Muốn chơi cờ vây không?"
Mắt Chu Yếm sáng lên và bất cứ điều gì Chu Yếm đang nghĩ đã tan biến khi cậu cố gắng đánh bại Ly Luân.
//
Khi Chu Yếm 550 tuổi, cậu tỉnh dậy với một ngọn lửa thiêu đốt ở bụng dưới. Áo trong của cậu ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào người như một lớp da thứ hai. Bụng dưới cậu quặn đau, khiến cậu rên rỉ trong đau đớn.
Một cơn nóng và nhu cầu được giao phối đốt cháy vùng dưới của cậu, chất lỏng ướt át lan ra trong quần. Dương vật của cậu cương cứng đau đớn đến mức quần cậu phồng lên một cách tục tĩu. Cậu không biết phải làm gì, sự bối rối tăng lên từng giây.
Cậu cựa quậy chân, cố gắng đá chăn ra khi cảm thấy một dòng chất lỏng trào ra từ mình. Cậu muốn khóc nhưng kìm lại nước mắt vì quần cậu quá ướt. Cậu muốn Ly Luân giải thích chuyện gì đang xảy ra.
Cậu chìm vào giấc ngủ trong hơi nóng và sự ẩm ướt, vùi mặt vào gối, cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ.
Một giờ sau, cậu tỉnh dậy thấy Ly Luân đang nhìn xuống cậu và mùi hương nồng nàn của đất và hoa cỏ hòa quyện với mùi đào và hoa táo. Ly Luân lau vầng trán đẫm mồ hôi của Chu Yếm bằng một chiếc khăn mát lạnh.
"Ly Luân?" Chu Yếm lẩm bẩm, không chắc mình đang mơ hay đang chịu đựng cơn phát tình. "Chuyện... gì đang xảy ra vậy?"
"Kỳ phát tình của ngươi bắt đầu rồi, đồ khỉ ngốc," Ly Luân giải thích, nhúng chiếc khăn vào một cái bát đựng đầy nước đá lạnh. "Ngươi đã ngủ nửa ngày rồi. Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Như bị thiêu sống vậy. Đây là cảm giác bình thường sao? Ngươi có nên ở đây với ta không?"
"Không, ta không nên ở đây nhưng Anh Chiêu đã gọi ta. Đây là lần phát tình đầu tiên của ngươi nên nó sẽ rất dữ dội," Ly Luân đặt chiếc khăn lạnh ướt lên mắt Chu Yếm, nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của khỉ trắng. "Ta có thể để ngươi yên, để ngươi tự trải qua hoặc cho ngươi dùng thuốc ức chế nhưng tốt nhất là để ngươi trải qua cơn phát tình này trước."
"Giúp ta," Chu Yếm thì thầm, cảm thấy Ly Luân cứng người bên cạnh. "Giúp ta vượt qua cơn phát tình này."
"Ngươi không biết ngươi đang yêu cầu điều gì đâu, Chu Yếm," Ly Luân gầm gừ, nghiến chặt răng. "Đừng yêu cầu điều mà ngươi sẽ hối hận."
"Nếu là ngươi," Chu Yếm nhấc chiếc khăn lên nhìn vào mắt Ly Luân, thấy rõ sự căng thẳng của Càn Nguyên. "Ta sẽ không hối hận. Ta tin ngươi."
Sự kiềm chế chặt chẽ của Ly Luân đã bắt đầu lung lay kể từ khi hắn bước vào phòng Chu Yếm, thấy Khôn Trạch trẻ tuổi cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Chu Yếm thở những hơi nóng ngắn ngủi, má ửng đỏ và mùi hương nồng nàn của đào ngọt và hoa táo lan tỏa khắp căn phòng. Những tiếng rên rỉ nhỏ vì đau đớn không giúp ích gì cho tâm trí Ly Luân.
Ly Luân biết vào đây là một ý tưởng tồi nhưng bản năng muốn kiểm tra Khôn Trạch mạnh hơn. Hắn chiều theo bản năng, chăm sóc một Khôn Trạch đang phát tình là một phần bản năng của hắn. Hắn dùng tuyết tan lau người Chu Yếm để giúp hạ nhiệt. Nó chẳng có tác dụng gì và cách duy nhất để giúp Chu Yếm là giao cấu với cậu.
"Ly Luân... Càn Nguyên... xin ngươi," Chu Yếm cầu xin, vươn tay về phía Ly Luân.
Sự kiềm chế sắt đá của Ly Luân vỡ tan. Hắn lao xuống, chiếm lấy đôi môi Chu Yếm trong một nụ hôn thiêu đốt. Bàn tay hắn nắm chặt mái tóc trắng mềm mại của Chu Yếm, quấn vào nó và nghiêng đầu cậu để nụ hôn sâu hơn. Những tiếng rên rỉ nhỏ của Chu Yếm khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng Ly Luân và thẳng xuống dương vật đang lớn dần của hắn.
Ly Luân không muốn gì hơn là nuốt trọn những tiếng rên rỉ và van xin nhỏ bé của Chu Yếm. Chiếm lấy chúng và dùng chúng làm thức ăn cho những rễ cây của hắn, nuôi dưỡng chúng cho đến khi hắn no đủ. Ly Luân trượt lưỡi vào miệng hé mở của Chu Yếm, liếm hàng răng trong khi tay hắn bận rộn tách chiếc áo trong của Chu Yếm.
Ly Luân dứt nụ hôn, nghe thấy Chu Yếm khẽ rên rỉ vì mất mát. Con khỉ trắng đuổi theo đôi môi hắn, muốn nhiều hơn nữa và Ly Luân lại hôn cậu cho đến khi thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng đẩy Chu Yếm xuống, ngưỡng mộ làn da trắng như tuyết với hai nhũ hoa dựng đứng.
Làn da trắng không tì vết, chờ đợi được tô điểm bằng những màu tím và đỏ bởi đôi môi hắn. Ly Luân rất muốn thấy Chu Yếm quấn chặt trong những rễ cây của hắn, lưng cong lên với cổ tay đặt trên đầu, rên rỉ vì sự đụng chạm của Ly Luân với mái tóc dài trắng bạc rủ xuống giữa những rễ cây như những dải ruy băng nhỏ bay trong gió.
"Xinh đẹp," Ly Luân lẩm bẩm. "Ngươi sẽ rất xinh đẹp khi phủ đầy những dấu hôn. Ngươi có muốn điều đó không? Ta đánh dấu ngươi để mọi người biết ngươi là của ta." Hắn vuốt một bàn tay nóng rực lên ngực trần đang phập phồng của Chu Yếm cho đến khi chạm đến vạt quần cậu. Hắn dừng lại, liếc nhìn mặt Chu Yếm.
"Ngươi chắc chứ, Chu Yếm?" Hắn hỏi lại, đảm bảo đây là điều họ muốn. "Một khi chúng ta vượt qua ranh giới này, sẽ không có đường quay lại."
"Mẹ kiếp, làm đi," Chu Yếm chửi rủa một cách thiếu kiên nhẫn. Thật là một điều hiếm thấy khi cậu chửi thề. "Làm ơn, chỉ cần làm cho nó dừng lại thôi," cậu cầu xin.
Môi trên của Ly Luân cong lên thành một nụ cười tự mãn. Hắn kéo quần Chu Yếm xuống, ném nó đi một cách thờ ơ. Hắn thấy Chu Yếm ướt sũng từ đầu dương vật cứng rắn xuống đến khe hở giữa hai tinh hoàn.
"Ngươi thực sự là một Khôn Trạch," Ly Luân nửa chế giễu, trượt ngón tay cái lên khe hở để cảm nhận một dòng chất nhờn. "Ướt hết cả vì ta," Ly Luân khẽ hát.
Dương vật của Chu Yếm giật giật trước giọng nói của Ly Luân, ngửi thấy sự phấn khích và kích thích đang tăng lên từ hòe quỷ. Dịch nhờn rỉ ra từ đầu dương vật cậu, khiến cậu càng ướt hơn. Cậu muốn chuyện này kết thúc, dập tắt ngọn lửa thiêu đốt trong mình.
"Xin ngươi," Chu Yếm cầu xin, hông nhấc lên, cần nhiều hơn chỉ một cái chạm. "Đau quá."
"Suỵt," Ly Luân khẽ bảo cậu im lặng, kéo ra để cởi bỏ chiếc áo bào đen của mình. "Ta sẽ chăm sóc ngươi."
Chu Yếm nuốt trọn hình ảnh cơ thể Ly Luân bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy ham muốn. Cậu há miệng rên rỉ, muốn bảo Ly Luân nhanh lên thì hai ngón tay đã đẩy vào âm hộ ướt át của cậu. Những âm thanh nhớp nháp dâm đãng vang lên rõ ràng trong tai cậu, và cậu hoảng loạn trước cảm giác căng tức nóng rực mà cậu cảm thấy.
"Cái...!? Ly Luân! Ngươi đang—"
"Dễ thôi. Bình tĩnh," Ly Luân nói, đặt một nụ hôn lên má Chu Yếm, để cậu làm quen với cảm giác ngón tay hắn trong mình. "Khôn Trạch, đặc biệt là nam giới, có âm hộ," hắn giải thích và khịt mũi trước vẻ ửng hồng của Chu Yếm. "Nó được dùng để giao phối và khoái lạc nếu ngươi đủ mạo hiểm nhưng nếu nó quá kỳ lạ, ta có thể rút ngón tay ra và chúng ta sẽ thử lần khác."
Ly Luân định rút ngón tay ra thì Chu Yếm siết chặt tay cậu quanh cổ tay Ly Luân.
"Không," Chu Yếm nói. "Nó có giúp... cơn phát tình của ta không?"
"Sẽ làm nó ngắn hơn."
"Ta... chúng ta... sẽ... có..." Chu Yếm lắp bắp, tránh ánh mắt Ly Luân và mặt cậu càng đỏ hơn.
"Hài tử? Không. Chúng ta không đồng bộ," Ly Luân trả lời câu hỏi của Chu Yếm. "Nhưng một ngày nào đó, nếu chúng ta đồng bộ," hắn cúi xuống thì thầm vào tai Chu Yếm. "Ta sẽ đảm bảo giao phối với ngươi cho đến khi ngươi chỉ muốn tất cả của ta."
Chu Yếm thở dốc, siết chặt âm hộ quanh những ngón tay của Ly Luân và rên rỉ trước cơn khoái lạc dâng trào. Cậu quay đầu lại áp một nụ hôn lên đôi môi đang lơ lửng của Ly Luân.
Ly Luân đẩy ngón tay vào sâu hơn, cảm nhận hơi nóng ẩm ướt bao bọc lấy mình, và nghĩ đến cảm giác hơi nóng ấy quấn quanh dương vật cứng rắn của hắn sẽ như thế nào. Hắn từ từ thúc ngón tay, để Chu Yếm quen với cảm giác mới trong khi nuốt trọn những tiếng rên rỉ nhỏ bé đầy cầu xin của cậu. Ly Luân trượt ngón tay thứ ba vào, banh Chu Yếm ra. Hắn đảm bảo làm cho Chu Yếm giãn nở và sẵn sàng đón nhận dương vật của hắn.
Ly Luân dứt nụ hôn để ngậm lấy tuyến mùi hương sưng phồng của Chu Yếm gần cổ, nếm vị đào ngọt và hoa táo trên lưỡi. Mùi hương càng nồng hơn, say đắm hơn khi Chu Yếm càng rên rỉ. Nó hòa quyện với mùi hương đất của Ly Luân, tạo ra một sự pha trộn giữa thiên nhiên và mùa xuân.
Ly Luân sẽ đóng bình mùi hương hỗn hợp của họ nếu có thể. Giữ nó bên mình và hít vào sự pha trộn ngọt ngào bất cứ khi nào hắn muốn. Để biết rằng Chu Yếm là của hắn ngay cả khi hắn chưa chiếm hữu cậu.
"Ly Luân, xin ngươi. Thêm nữa," Chu Yếm cầu xin hắn, dương vật cậu rỉ nước và cơn đau sâu sắc mà cậu cảm thấy ở phần dưới nóng rực hơn. "Xin ngươi."
Ly Luân rút những ngón tay ướt át của mình ra, đưa chúng lên gần môi và liếm từng ngón một cách chậm rãi và thèm thuồng. Hắn rên rỉ trước vị ngọt tan chảy trên lưỡi.
"Chết tiệt, ngươi ngon quá, Chu Yếm," Ly Luân lẩm bẩm. Hắn cởi dây quần, để nó tụt xuống khỏi vòng eo thon gọn. Dương vật cong cứng rắn của hắn đứng thẳng và kiêu hãnh, rỉ dịch nhờn và đầu dương vật sáng bóng.
"Ồ," Chu Yếm ngớ ngẩn lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào dương vật của Ly Luân. "Ngươi to hơn ta."
Ly Luân khịt mũi thích thú. "Và nó sẽ sướng hơn," hắn cười toe toét.
"Ngươi đã từng làm chuyện này chưa?"
Ly Luân im lặng, nhẹ nhàng banh rộng hai chân Chu Yếm để lọt vào giữa chúng. "Rồi. Chuyện này sẽ đau đấy."
Chu Yếm há miệng định cãi lại nhưng nghẹn lời khi Ly Luân đẩy vào cậu. "Ôi mẹ kiếp," Chu Yếm chửi thề, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. "Dừng lại, dừng lại! Không thể nào... mẹ kiếp."
"Chịu đựng chút đi," Ly Luân dứt khoát đẩy vào cho đến khi hoàn toàn xâm nhập. "Thở. Cứ thở đi."
Chu Yếm nuốt không khí như nuốt nước. Cậu có thể cảm thấy Ly Luân đang rung động trong mình. Ly Luân to lớn và nóng bỏng đến thế nào. Cậu vô thức siết chặt quanh dương vật Ly Luân, khiến Càn Nguyên rên rỉ. Cậu thở chậm rãi, quen dần với cảm giác căng tức nóng rực cho đến khi nó dịu xuống thành một tiếng vo ve nhỏ. Cậu chạm vào cánh tay Ly Luân, bảo hắn di chuyển và giật mình trước cú thúc nhẹ. Cậu lớn tiếng rên rỉ.
Khoái cảm chạy dọc sống lưng Chu Yếm thành những tia lửa dài. Cậu rên rỉ khi Ly Luân thúc mạnh vào cậu, thay đổi nhịp điệu từ những cú thúc sâu mạnh mẽ sang những cú thúc nông và nhanh. Chu Yếm cắm những móng tay sắc nhọn vào vai Ly Luân, rên rỉ và cầu xin. Cậu cào những móng tay xuống tấm lưng vạm vỡ của Ly Luân, để lại những vệt đỏ.
"A... a! Ly Luân! Ly Luân, a, a... a!" Chu Yếm cất tiếng rên rỉ gọi tên hòe quỷ của mình.
Càn Nguyên gầm gừ khe khẽ trong cổ họng, tăng tốc độ cho đến khi Chu Yếm hét lên tên hắn trong khoái lạc. Ly Luân vòng một tay quanh cổ Chu Yếm, siết nhẹ nơi hắn cảm thấy mạch đập rộn ràng.
Mắt Chu Yếm trợn ngược lên với một tiếng rên rỉ khàn đặc. Dương vật cậu giật giật, dịch nhờn rỉ ra và một dòng chất lỏng từ âm hộ ướt át của cậu. Cậu có thể cảm thấy thứ gì đó đang lớn lên ở gốc dương vật Ly Luân. Cậu đoán đó là nút thắt của Ly Luân đang lớn lên, cậu nhớ đã đọc những cuốn sách đen về quan hệ tình dục giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch.
Những tiếng nhớp nháp vang lên trong phòng cậu, thúc đẩy thực tế rằng cậu đang quan hệ tình dục với Ly Luân khi cậu đột nhiên cong lưng và hét lên.
Ly Luân siết cổ Chu Yếm khi hắn xuất tinh. Những sợi tinh dịch trắng bắn tung tóe lên bụng Chu Yếm, và hơi nóng thiêu đốt dịu xuống thành một sự ấm áp mà Chu Yếm cảm thấy thoải mái. Cậu rên rỉ khi Ly Luân xuất tinh vào trong cậu và nút thắt đang lớn dần của Ly Luân cuối cùng cũng bật ra, khóa chặt họ lại với nhau.
Ly Luân nằm trên người Chu Yếm, vòng tay ôm lấy eo thon của Chu Yếm. Hắn cảm thấy Khôn Trạch rên rỉ dưới sức nặng của mình những tiếng rừ rừ hạnh phúc mà hắn nghe thấy thì đáng giá. Hắn để Chu Yếm dụi mặt vào cổ mình, và đáp lại, hắn đánh dấu Chu Yếm bằng mùi hương của mình.
"Chúng ta sẽ cứ như thế này sao?" Chu Yếm hỏi, chỉ cựa mình thôi cũng rên rỉ khi nút thắt của Ly Luân kéo căng âm hộ cậu và một luồng hơi ấm theo sau. "Ừ, ta đoán vậy."
"Đồ ngốc," Ly Luân càu nhàu. "Cho ta vài phút thôi. Nó sẽ biến mất."
"Kỳ phát tình này sẽ kéo dài bao lâu?"
"Ngay cả sau hiệp đầu tiên, ngươi vẫn còn nói nhiều như vậy sao?" Ly Luân nhấc nửa thân trên lên nhìn Chu Yếm. "Nó tùy thuộc vào cơ thể ngươi. Chu kỳ thông thường là 4 ngày nhưng với ngươi có thể là 7. Nó khác nhau ở mỗi người nên chúng ta sẽ không biết cho đến khi nó kết thúc."
Chu Yếm rên rỉ thất bại, kéo Ly Luân nằm xuống. "Hãy là chiếc chăn của ta." Cậu nghe thấy một tiếng khịt mũi cười nhưng cảm thấy hạnh phúc khi Ly Luân lăn họ sang một bên, ôm cậu từ phía sau.
Ly Luân không ngại ở như thế này mãi mãi. Ôm Chu Yếm, giữ cậu trong hơi ấm của mình và đảm bảo Khôn Trạch trẻ tuổi hạnh phúc. Chu Yếm ngủ thiếp đi, dụi mặt vào tay Ly Luân và đắm mình trong mùi hương hỗn hợp của họ và Càn Nguyên nhắm mắt lại để cùng cậu nghỉ ngơi.
//
Kỳ phát tình của Chu Yếm kéo dài một tuần. Phòng ngủ của cậu bừa bộn quần áo và chăn vứt lung tung. Tóc cậu rối bù và cổ cậu phủ đầy những vết bầm tím mà Ly Luân đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Cậu đã thỏa mãn, no căng tinh dịch và nó chảy xuống đùi trong của cậu.
Ly Luân chăm sóc cậu bằng cách chuẩn bị một bồn tắm nóng đầy thảo dược cho cơ thể đau nhức của cậu. Một bát thuốc bổ được nhét vào tay Chu Yếm.
Chu Yếm uống cạn bát thuốc bổ, nhăn mặt vì vị đắng nhưng được thưởng một viên kẹo ngọt ngào vị mật ong. Cậu rừ rừ hạnh phúc trong khi Ly Luân dìu cậu ngồi vào bồn tắm, gội rửa mồ hôi và mùi tình dục của cả tuần.
Cậu cảm thấy hạnh phúc khi được chăm sóc. Bản năng Khôn Trạch của cậu hân hoan trước cảnh một Càn Nguyên chăm sóc mình. Cậu kéo Ly Luân xuống để hôn, mỉm cười với hắn khi họ rời nhau.
Họ giúp đỡ lẫn nhau trong kỳ phát tình, làm sâu sắc thêm mối liên kết của họ. Để xoa dịu bản năng của mình, nhưng kỳ phát tình của họ không bao giờ đồng bộ.
Chu Yếm hôn Ly Luân khi Càn Nguyên giao cấu sâu trong kỳ động dục của hắn cho đến khi cậu được bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ của Ly Luân. Cậu ước họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Chỉ có hai người họ với một mối liên kết không gì sánh bằng. Không gì có thể chia lìa họ.
//
Chu Yếm đứng trước mặt Ly Luân với đôi mắt ngấn lệ. Ly Luân ôm chặt cánh tay bị bỏng, nghiến răng chịu đau. Đôi mắt hình lá liễu của hắn nheo lại nhìn Chu Yếm trước khi bỏ chạy, để lại cậu với những bước chân giận dữ và một mùi hương giận dữ.
Chu Yếm không đuổi theo Càn Nguyên bị thương. Cậu cảm thấy tim mình tan vỡ và bản năng của cậu gào thét vì đã làm tổn thương Càn Nguyên của mình.
Lẽ ra mọi chuyện không nên như thế này. Họ quyết định đến thăm nhân gian sau hàng ngàn năm, chứng kiến nó thay đổi và phát triển. Họ chạy tìm chỗ trú khi trời bắt đầu mưa, lúc đó họ ngửi thấy mùi máu tanh tưởi lẫn với mùi thảo dược. Họ tình cờ lạc vào một y quán có một địa lao, nơi những yêu quái yếu hơn bị giam giữ để thí nghiệm và có cả Bất Tẫn Mộc.
Cuộc đời Chu Yếm mãi mãi thay đổi khi cậu chạm vào Bất Tẫn Mộc. Mùi hương đào và hoa táo của cậu biến mất và mùi củi cháy nồng nặc hơn.
Ly Luân nhăn mặt khi ngửi thấy sự thay đổi trong mùi hương của Chu Yếm, đẩy cậu ra mà không thèm nhìn lại khi họ gặp nhau sau nhiều tháng xa cách. Điều đó khiến trái tim Chu Yếm tan nát. Cậu cố gắng tìm Ly Luân nhưng bị xua đuổi không nói một lời.
Chu Yếm lang thang một mình trong Đại Hoang, mang theo mùi hương mới mà cậu ghét cay ghét đắng. Một đêm trăng máu đến và Chu Yếm hấp thụ lệ khí. Không có Ly Luân giúp cậu kiểm soát nó, cậu bị lệ khí điều khiển, giết chết bất cứ thứ gì xung quanh và cậu lại tắm trong máu.
Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình bao quanh bởi xác chết của những yêu quái, đôi tay cậu nhuốm máu và cậu khóc lần đầu tiên sau rất lâu. Cậu cô đơn và cậu ngày càng ghét bản thân vì không thể kiểm soát sức mạnh của chính mình. Cậu cào cấu cánh tay mình, cảm thấy máu chảy ròng ròng trên da cho đến khi đau đớn là tất cả những gì cậu có thể cảm nhận. Cậu tự cười một mình, cười nhạo tình trạng thảm hại của mình khi phải dựa vào Ly Luân để giúp đỡ.
Cậu chạy trốn vào nơi an ủi nhỏ bé mà cậu có. Ngôi nhà mà cậu đã xây với hy vọng rằng Ly Luân và cậu sẽ sống cùng nhau ở đây, tách biệt khỏi mắt người và hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng sự an ủi nhỏ bé mà cậu có đã biến thành một nơi cậu muốn rời bỏ.
Kỳ phát tình của cậu đến khi cậu ở trong Đào Nguyên Cư của mình, một mình và nóng rực với một cơn sốt dữ dội. Cậu quằn quại trên giường, nhét chăn vào miệng để nghẹn tiếng nấc. Cơn đau giữa hai chân cậu thiêu đốt cho đến khi cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngâm mình trong bồn nước đá lạnh.
Nó chẳng giúp ích được gì. Lần này còn tệ hơn và cậu nghĩ có lẽ là do cậu đã hấp thụ Bất Tẫn Mộc. Cậu cào cấu vào chiếc bồn gỗ, để nước mắt hòa lẫn với nước.
Cậu trải qua kỳ phát tình trong cả tuần. Ngày cuối cùng của kỳ phát tình, cậu nhìn chằm chằm vào những cây đào trong vườn với đôi mắt đỏ ngầu vô hồn. Những vệt nước mắt hằn trên má và trái tim cậu đau nhói vì Càn Nguyên hòe quỷ.
Kể từ đó, cậu để Bất Tẫn Mộc đốt cháy tình yêu trong tim mình. Đốt cháy tất cả cảm xúc của cậu cho đến khi cậu chỉ còn lại nhu cầu về nỗi đau.
Đó là lần cuối cùng cậu phát tình và cậu tự cười một mình, uống cạn một bát thuốc ức chế. Ai quan tâm nếu cậu không còn phát tình nữa. Ai quan tâm nếu cậu hủy hoại cơ thể mình bằng lượng thuốc ức chế mà cậu đã dùng.
Cậu ước được chết như một sự cứu chuộc, để giải thoát cậu khỏi xiềng xích của khổ sở và cái chết khi trăng máu xuất hiện và đôi tay cậu lại một lần nữa nhuốm đỏ.
Cậu mệt mỏi, tức giận và lạc lõng. Cậu ghét cuộc đời mình. Cậu ghét việc lại một mình trên thế giới này.
Cậu gặp Triệu Uyển Nhi, Thần Nữ Bạch Trạch, người đã thương xót cậu. Cô trở thành bạn của cậu và những ngày cậu ở bên cô dần trở nên như gia đình. Cô đặt cho cậu một cái tên mới, một danh tính mới và cậu trân trọng nó. Khi cậu gặp Văn Tiêu, cậu thấy cô là một con người kỳ lạ, luôn muốn được đẩy xích đu.
Vết thương trong tim cậu lành lại một chút cho đến khi cậu gặp Ly Luân. Trái tim cậu lại vỡ tan khi cậu nhận ra yêu quái trước mặt. Ly Luân mang theo sự căm hận trong mắt, nghiến răng và buộc tội Chu Yếm.
Khi Triệu Uyển Nhi phong ấn Ly Luân như một hành động để cứu cậu, Chu Yếm cảm thấy lạc lõng, như thể cậu đã ký vào bản án tử hình của Ly Luân. Triệu Uyển Nhi cố gắng an ủi cậu nhưng mọi thứ lại thay đổi khi trăng máu xuất hiện.
Cậu tỉnh dậy thấy xác chết khắp nơi. Máu lại bao phủ đôi tay cậu và cậu khóc dưới gốc cây Bạch Đế, nơi cậu và Ly Luân đã hứa sẽ cùng nhau bảo vệ Đại Hoang.
Triệu Uyển Nhi đã chết. Văn Tiêu được giao cho Tập Yêu Tư và cậu khiến cho Trác Dực Thần thành một đứa trẻ mồ côi.
Chu Yếm muốn cười nhạo những việc mình đã làm. Cậu mất đi người bạn duy nhất, mất đi người em gái, người cháu và gây thù với người duy nhất có thể giết cậu. Cậu càng ước được chết hơn, ước nó sẽ chấm dứt đau khổ và giải thoát cậu khỏi số phận tàn khốc này.
Chu Yếm biến mất khỏi Đại Hoang và Triệu Viễn Chu lang thang khắp nơi trong 8 năm cho đến khi cuối cùng cũng đứng trước Tập Yêu Tư, giơ chiếc ô lên mỉm cười với người lính canh đang ngồi trước cổng.
"Ta chán, ta muốn uống rượu với Trác đại nhân," Triệu Viễn Chu nói, nheo mắt nhìn người lính canh.
"Trác đại nhân đang bận. Ngài không có thời gian uống rượu," người lính canh trừng mắt. "Ta đã thấy nhiều kẻ như ngươi ngưỡng mộ ngài ấy và đến đây vì danh tiếng của ngài ấy. Đi ngay đi." Người lính canh cố xua đuổi cậu.
Những con người này thật đáng yêu làm sao.
"Nhưng ta không phải là người. Ta là yêu. Ngươi đi nói với hắn đi. Nói với Trác Dực Thần đại nhân rằng yêu quái mà hắn luôn muốn giết, Chu Yếm," mắt Triệu Viễn Chu đỏ rực với một nụ cười chế giễu trên môi. "Y đến gặp hắn rồi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro