【Thần Chu】Dẫn trướng tình ái mờ ám





Trác Dực Thần x Triệu Viễn Chu

OOC

///

"A!!!"

Tiếng hét chói tai của Bạch Cửu phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm tối, Trác Dực Thần và Văn Tiêu vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Cửu.

Lệ khí đỏ như máu nhỏ giọt không ngừng chui vào phòng Triệu Viễn Chu.

"Đại yêu, đại yêu hắn, hắn, hắn mất kiểm soát rồi!!"

Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang kiếm trong tay, Văn Tiêu và Bạch Cửu được Bùi Tư Tịnh bảo vệ phía sau.

Hắn bước vào phòng, Triệu Viễn Chu ngồi ngay ngắn trên giường, mắt đỏ ngầu, rõ ràng là bị lệ khí khống chế.

Trác Dực Thần không phát hiện, từ khi hắn bước vào căn phòng này, lệ khí đã từ từ giảm bớt, Triệu Viễn Chu cũng khôi phục thần trí.

Chưa kịp để Vân Quang kiếm kề vào cổ Triệu Viễn Chu, y đã lên tiếng, "Tiểu Trác đại nhân?"

Trác Dực Thần sững sờ, nhìn lại Triệu Viễn Chu, người kia đã khôi phục thần trí.

Văn Tiêu và Bạch Cửu ló đầu ra từ sau lưng Bùi Tư Tịnh, cảnh tượng trong phòng đã ổn định lại, lệ khí cũng hoàn toàn biến mất.

Nhưng Trác Dực Thần vừa rời khỏi Triệu Viễn Chu vài bước, lệ khí lại xuất hiện, dọa ba người ở cửa giật mình.

Triệu Viễn Chu vươn tay kéo tay áo Trác Dực Thần, lệ khí lại biến mất.

Văn Tiêu nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, lên tiếng: "Tiểu Trác, ngươi bước lên mấy bước xem?"

Trác Dực Thần bước lên mấy bước, lệ khí lại vây quanh Triệu Viễn Chu.

Văn Tiêu giơ tay ngăn cản động tác của Trác Dực Thần, "Tiểu Trác à, ngươi tạm thời ở bên cạnh đại yêu đi."

Đối với việc mình phải ở bên cạnh Tiểu Trác đại nhân không rời nửa bước, Triệu Viễn Chu cũng không có cảm giác gì, y thong thả đi song song với Tiểu Trác đại nhân.

"Tiểu Trác đại nhân cách ta xa như vậy làm gì, chẳng lẽ sợ ta mất kiểm soát làm ngươi bị thương?"

"Nói nhảm, ta mới không sợ ngươi."

"Tiểu Trác, đại yêu."

Hai người cùng quay đầu nhìn Văn Tiêu.

"Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến núi Côn Luân, tìm Anh Chiêu đại nhân hỏi xem, đây là tình huống gì."

........................................

Núi Côn Luân.

"Ông nội! Cháu về rồi!"

Anh Chiêu cầm cành liễu, quất một roi vào người Anh Lỗi, "Thằng nhóc hỗn xược! Còn biết đường về à!"

"Ông nội! Cháu sai rồi! Đừng đánh cháu nữa!"

Sau một đêm gà bay chó sủa, ngày hôm sau.

Mọi người giải thích tình huống của Triệu Viễn Chu, Anh Chiêu vuốt râu, nhìn Trác Dực Thần mới hiểu ra.

"Tiểu Trác bây giờ là yêu?"

Trác Dực Thần gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi, ngươi là hậu duệ của Băng Di, trong người còn có xương của Ứng Long, đương nhiên có tác dụng trấn áp lệ khí."

Anh Chiêu nói đến đây dừng lại, kéo Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu lại, ông nhìn Chu Yếm mà mình nuôi lớn trước mắt.

"Nếu muốn trấn áp lệ khí trong người hắn lâu dài, cần tiếp xúc sâu hơn."

Trác Dực Thần ngẩn người, chưa kịp phản ứng, Triệu Viễn Chu phản ứng rất nhanh.

Y kéo Trác Dực Thần lại, cảm ơn Anh Chiêu, "Cảm ơn ông nội, chúng cháu biết rồi."

Văn Tiêu tiến lên, Bùi Tư Tịnh đứng sau Văn Tiêu, "Tiểu Trác, đại yêu thế nào rồi?"

Trác Dực Thần liếc nhìn Triệu Viễn Chu, muốn nói lại thôi.

Triệu Viễn Chu cười nói, "Giải quyết rồi, đương nhiên, nhờ có Tiểu Trác đại nhân."

"Giải quyết rồi là tốt, chúng ta mấy ngày nữa sẽ xuống núi về Tập Yêu Tư."

............................................

Trác Dực Thần theo Triệu Viễn Chu vào phòng trước đây thuộc về Chu Yếm, Triệu Viễn Chu ngồi trên giường, ngoắc ngón tay về phía Tiểu Trác đại nhân cách đó vài bước.

Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang kiếm trong tay, người trước mắt là con yêu cực ác mà hắn từng thề độc phải chém dưới kiếm, chân này nhấc cũng không được, không nhấc cũng không xong.

Triệu Viễn Chu nhìn vẻ mặt này của hắn, đương nhiên biết Tiểu Trác đại nhân đang nghĩ gì.

Y đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Trác đại nhân, chủ động đến gần Trác Dực Thần, "Tiểu Trác đại nhân chẳng lẽ, muốn rút lui rồi?"

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, cứng miệng nói, "Nói nhảm, ta sao có thể sợ."

Triệu Viễn Chu đột nhiên lấy ra một hộp nhỏ từ phía sau, bên trong đựng bột màu vàng nhạt.

Y đến gần Trác Dực Thần, nhẹ nhàng thổi một cái, bột phấn bị Tiểu Trác đại nhân hít vào.

"Khụ khụ khụ! Triệu Viễn Chu! Đây là cái gì!"

Triệu Viễn Chu lại ngồi trở lại giường, nghe thấy giọng hắn liền nói, "Tiểu Trác đại nhân, đây là thứ tốt."

Chỉ một khắc sau, mặt Tiểu Trác đại nhân đỏ bừng, mắt mơ màng ngẩng lên nhìn Triệu Viễn Chu đang ngồi bên giường, đáy mắt là dục vọng không thể tan ra.

Triệu Viễn Chu đã vươn tay cởi đai lưng, đai lưng rơi xuống đất, phát ra tiếng động, quần áo từng lớp từng lớp xộc xệch.

Trác Dực Thần nhanh chân bước lên, nắm chặt cổ tay Triệu Viễn Chu, lòng bàn tay nắm cổ tay nóng bỏng đến kinh người.

Triệu Viễn Chu hoa mắt, y chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Trác Dực Thần đè xuống giường.

Y vươn tay, chưa chạm vào Trác Dực Thần, đã bị hắn bắt lấy cổ tay hôn, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mặt trong cổ tay, nóng đến mức Triệu Viễn Chu run lên.

"Triệu Viễn Chu..."

Triệu Viễn Chu đáp một tiếng, nhìn dáng vẻ của Trác Dực Thần, đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi đã hạ thuốc cho hắn.

Y vừa định đẩy Trác Dực Thần ra, đã bị ấn gáy cắn lên, không sai, chính là cắn.

Môi Triệu Viễn Chu bị hắn cắn đến đau, y nhẹ nhàng rên rỉ hai tiếng, ra sức vỗ lưng Trác Dực Thần, "Trác... Tiểu... Thần..."

Trác Dực Thần buông y ra, vành mắt bị dược tính ép đến đỏ bừng, trông rất đáng thương.

Triệu Viễn Chu thở dài, lại đến gần Trác Dực Thần, chủ động hôn hắn, hôn hôn liếm liếm môi mỏng của Trác Dực Thần.

Chỉ vài phút sau, y đã bị phản khách vi chủ, bị Trác Dực Thần khi dễ đến tan tác, tiếng rên rỉ cũng bị nuốt hết xuống.

........................................................

Triệu Viễn Chu bám vai Trác Dực Thần, thở dốc nặng nề, lại mơ mơ màng màng nghĩ: Trác Dực Thần thực sự quá hung dữ.

Trác Dực Thần bất mãn vì y lơ đãng, cắn một ngụm chu du treo trước ngực, thành công gọi lại suy nghĩ bay xa của Triệu Viễn Chu.

Động tác bên dưới trở nên hung ác hơn, càng thêm không kiêng nể gì.

Tiếng nước dâm mỹ không kiêng nể gì vang vọng trên núi Côn Luân vắng lặng, khiến vầng trăng tròn cũng trốn vào đám mây trắng tinh.

"Trác Tiểu... Thần... chậm... chậm chút"

Trác Dực Thần cắn cổ họng y vuốt ve nhẹ nhàng, giọng khàn khàn nói, "Không chậm."

Chỗ yếu hại bị ngậm lấy vuốt ve, y chỉ có thể không nặng không nhẹ mắng Trác Dực Thần hai tiếng, "Ngươi tên tiểu... hỗn đản... Trác Dực Thần... đủ... rồi... nhiều... quá"

Thằng nhóc vừa mở màn thực sự quá hung dữ, thao đến Triệu Viễn Chu đầu óc hỗn loạn.

Triệu Viễn Chu ngậm đai lưng trong miệng, mắt ngấn lệ, eo run rẩy, nhưng không đổi được sự thương tiếc của Trác Dực Thần.

Y chỉ có thể theo động tác của Tiểu Trác đại nhân, chìm nổi trong biển dục vọng.

Màn trướng bên giường bị một đôi tay kéo mạnh rơi xuống, khớp xương của đôi tay kia đều ửng đỏ, trông như không chịu nổi sự dày vò của tình dục.

Bóng dáng mờ ảo của hai người quấn quýt nhau chỉ in trên màn sa.

Thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ cầu xin dâm mỹ tràn ra từ trong trướng, nhưng chỉ nửa khắc đã mất hút, chỉ còn lại tiếng nước ái muội khiến người ta liên tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro