【Thụy Hạo】 Dụ

Note: Ờm, nói sao nhỉ, séc cháy như cái Trác Chu 4p vậy 😅

///




Sau lần say rượu xác định quan hệ lần trước, Hầu Minh Hạo luôn cảm thấy thể chất của mình càng ngày càng kỳ lạ, không chỉ tần suất ốm đau tăng cao, mà ngay cả ham muốn chuyện kia cũng... Không được không được, mình phải đi kiểm tra xem thế nào mới được, Hầu Minh Hạo lẩm bẩm trong lòng, lấy điện thoại ra bắt đầu tra cứu trên mạng:

"Sau khi người biến thành mèo thì dễ ốm hơn, ngay cả ham muốn chuyện kia cũng tăng lên thì là sao?" Sau khi gõ xong câu này rồi nhấn tìm kiếm, phát hiện hầu hết các câu trả lời đều là: Nếu hoàn toàn theo mèo thì sau khi trải qua lần đầu tiên sẽ đến kỳ phát tình...

Hầu Minh Hạo cảm thấy như sét đánh ngang tai, anh không thể tin được, mình có thể biến thành mèo đã đành, sao còn có cả kỳ phát tình... Anh vẫn có chút không tin, tìm một bác sĩ tư vấn trực tuyến để hỏi:

Bác sĩ ơi, cho em hỏi là mèo nhà em tần suất ốm đau tăng cao, thậm chí còn có ham muốn chuyện kia thì là sao ạ?

Đối phương trả lời: Dạ vâng, tôi có thể hỏi anh là, mèo nhà anh có từng có hành vi gì đó với mèo khác chưa ạ? Vì hai biểu hiện này đều là dấu hiệu của việc đến kỳ phát tình sau khi trải qua... hành vi đó.

Hầu Minh Hạo có không tin cũng hết cách, không có làm gì với mèo, nhưng có làm với người, tính ra thì cũng như nhau... Đừng mà, vậy thì sao mình làm người được nữa đây, Hầu Minh Hạo gào thét trong lòng.

Sau khi Điền Gia Thụy và Hầu Minh Hạo xác định quan hệ thì đã sống chung, mà sau khi quay xong "Đại Mộng Quy Ly", Hầu Minh Hạo có một kỳ nghỉ ngắn, Điền Gia Thụy lại bị ông chủ nhà mình bóc lột sức lao động, đôi tình nhân nhỏ thường không có thời gian quấn quýt bên nhau.

Sau khi biết được bí mật này của mình, Hầu Minh Hạo mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, anh không phải là chưa từng lên mạng tư vấn, người ta kêu anh đi triệt sản, anh có đồng ý sao? Càng đến gần kỳ phát tình, Hầu Minh Hạo càng dính lấy Điền Gia Thụy, chỉ là bản thân anh còn không biết đây là vì mình sắp đến kỳ phát tình.

Tối hôm đó, Điền Gia Thụy về nhà sớm hơn mọi khi, Hầu Minh Hạo nghe thấy tiếng mở cửa thì chạy ra cửa ôm chầm lấy Điền Gia Thụy, dùng mũi không ngừng ngửi mùi hương trên cổ Điền Gia Thụy, hai người đã lâu không làm chuyện đó, Hầu Minh Hạo không phải là người ham muốn cao, nhưng ngửi thấy mùi hương của Điền Gia Thụy thì không kiềm chế được bản thân, anh ôm cổ Điền Gia Thụy, môi đỏ mọng tiến đến gần yết hầu, nhẹ nhàng mổ những nụ hôn rồi thè đầu lưỡi nhỏ liếm láp.

Điền Gia Thụy bị anh làm cho ngứa ngáy, yết hầu khẽ động, nâng cằm Hầu Minh Hạo lên hôn anh, hôn đến khi Hầu Minh Hạo gần như không thở nổi mới buông ra, bầu không khí cũng trở nên ái muội và quyến rũ vì hai người, Hầu Minh Hạo đang định cởi cúc áo cho Điền Gia Thụy thì bị Điền Gia Thụy ngăn lại:

"Anh ơi, đừng làm loạn nữa, em phải đi thu dọn đồ đạc."

"Em đi đâu vậy?" Hầu Minh Hạo nghe thấy cậu muốn đi thì lập tức mắt đỏ hoe.

"Em phải đi công tác ba ngày, sáng mai bay." Điền Gia Thụy xoa đầu anh.

"Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em được không? Em sẽ cố gắng về sớm." Nói xong hôn lên má Hầu Minh Hạo, Hầu Minh Hạo không nói gì, anh không nỡ để Điền Gia Thụy đi, nhưng cũng biết đây không phải lúc mình làm ầm ĩ, dù sao cũng phải có một người kiếm tiền nuôi gia đình. Hầu Minh Hạo vùi đầu vào vai Điền Gia Thụy, buồn bực nói:

"Vậy... em phải mua bánh kem nhỏ cho anh đó." Hầu Minh Hạo làm nũng.

"Được." Điền Gia Thụy cười đáp, ôm anh vào phòng rồi đặt anh xuống, Hầu Minh Hạo thấy cậu phải thu dọn đồ đạc thì cũng biết điều ra phòng khách xem TV.

Buổi tối, sau khi Điền Gia Thụy tắm xong bước ra, phát hiện mèo nhỏ nhà mình đã cuộn tròn trong chăn ngủ say trên giường, Điền Gia Thụy rón rén bước tới, nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống giường, người đang cuộn tròn bên cạnh cảm nhận được có người nằm xuống, hừ hừ vài tiếng rồi nhích lại ôm eo người kia ngủ tiếp, Điền Gia Thụy cảm nhận được hơi ấm trên eo thì cũng ôm lại anh, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau, Hầu Minh Hạo cảm nhận được ánh nắng chói chang, mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy có gì đó không đúng, sờ soạng một hồi thì phát hiện bên cạnh đã trống không, nệm giường chỉ còn lại chút hơi ấm. Hầu Minh Hạo ngồi dậy xuống giường đeo kính vào, nhìn đồng hồ báo thức: hơn mười giờ bốn mươi. Anh cảm thấy hơi đói bụng, đi ra phòng khách, phát hiện trên bàn ăn có một bát cháo, anh đi đến xem thì thấy bên cạnh còn có một tờ giấy:

Anh ơi, em bay lúc tám giờ rưỡi, thấy anh ngủ say nên không nỡ đánh thức anh, em đi trước nhé, em nấu một bát cháo, nếu lạnh thì anh hâm nóng lại ăn nhé, nhớ nhắn tin hoặc gọi điện cho em đó.

Nét chữ thanh tú thể hiện tâm trạng nghiêm túc của người viết, Hầu Minh Hạo khẽ cười, đứa nhóc này coi mình như trẻ con rồi, ai mới là trẻ con chứ. Hầu Minh Hạo đứng dậy hâm nóng bát cháo rồi ăn, ăn xong anh nằm dài trên ghế sofa lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại:

Điền Nhi ơi, anh dậy rồi nè.

Điền Gia Thụy vừa nghỉ ngơi một chút, nhận được một cuộc điện thoại, cậu nhìn tên người gọi thì khóe miệng cong lên, bắt máy, nghe thấy giọng nói mang theo chút làm nũng trong điện thoại, lòng cậu như ngâm trong hũ mật.

Chào buổi sáng anh yêu.

Cậu đáp lại như vậy, hai người trò chuyện vài câu, Hầu Minh Hạo nghe thấy tiếng hò hét làm việc bên kia điện thoại thì không nỡ nói lời tạm biệt với Điền Gia Thụy. Hầu Minh Hạo rảnh rỗi nên mở TV lên xem chương trình ca nhạc, xem một hồi thì tiếng thở đều đều vang lên, anh nhắm mắt ngủ thiếp đi...

Trong mơ, Hầu Minh Hạo mơ thấy lần đầu tiên của mình với Điền Gia Thụy, cả người nóng ran, anh đột ngột mở mắt ra, phát hiện mình đổ mồ hôi, cảm giác mát lạnh dưới thân khiến anh cúi đầu: Xong rồi, mình có bao nhiêu là không đủ đây... Quần và ghế sofa đã bị anh làm ướt, anh vội vàng rót một cốc nước lạnh uống một hơi cạn sạch để hạ hỏa, may mà cũng không còn nóng như lúc đầu, anh nhìn vết ướt trên quần và ghế sofa thì đành phải tháo vỏ ghế sofa ra mang vào nhà vệ sinh giặt.

Tiện thể giải quyết luôn dục vọng của mình, sau khi thay quần áo, phơi khô vỏ ghế sofa, thay một cái vỏ ghế sofa mới, Hầu Minh Hạo cảm thấy mình sảng khoái hơn nhiều. Anh nằm lại trên ghế sofa, sau một hồi vật lộn thì bụng anh bắt đầu kêu, anh xem giờ: 13:27, đến giờ ăn trưa rồi, đặt đồ ăn ngoài vậy.

Đồ ăn đến, anh mở đồ ăn ra, một cuộc gọi video khiến anh giật mình, anh nhìn tên người gọi: Điền Nhi, vội vàng bắt máy, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của mình.

Điền Gia Thụy đến giờ ăn trưa, nhớ đến anh người yêu thơm thơm mềm mại ở nhà thì gọi video cho anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột ngột xuất hiện, vẻ mệt mỏi ban đầu của Điền Gia Thụy cũng tan biến.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Điền Gia Thụy nhìn thấy anh người yêu mình nhớ mong bèn hăng hái làm việc hơn hẳn. Hầu Minh Hạo có chút hối hận, sớm biết gặp cậu ấy thành ra thế này thì đã không nhận cuộc gọi rồi.

Cả người Hầu Minh Hạo càng lúc càng nóng ran, cảm giác trống rỗng dưới thân khiến anh không nhịn được mà rên hừ hừ vài tiếng, anh vội vàng dọn dẹp đồ ăn thừa rồi vứt vào thùng rác, bước chân lảo đảo đi vào phòng ngủ. Anh nằm cuộn tròn trên giường, tham lam hít lấy mùi hương gần như đã tan biến mà người kia để lại trên chăn. Hai chân anh kẹp lấy chăn, không nhịn được mà cọ xát vào huyệt sau, giữa hai chân đã ướt đẫm, anh xuống giường đi đến tủ quần áo, lục hết quần áo và áo khoác của Điền Gia Thụy ra ném lên giường.

Anh cởi quần, trèo lên giường, ôm chặt lấy một chiếc áo khoác, hai chân cọ xát vào quần áo, dương vật dần dần sưng lên, anh ưỡn người về phía trước, dùng dương vật cọ xát vào quần áo có mùi hương của người kia, miệng thỉnh thoảng rên rỉ khe khẽ: "Ư... hừ hừ... Điền... Nhi... ưm hừ..." Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, Hầu Minh Hạo run rẩy thò tay ra sau, cọ xát vào huyệt sau qua lớp quần lót, tay kia ôm chặt quần áo Điền Gia Thụy.

"Hừ... ngứa... ngứa quá... hừ hừ... không đủ." Hầu Minh Hạo mơ màng, mồ hôi ướt đẫm trán, tóc ướt nhẹp dính vào má, anh dùng ngón tay thò vào huyệt sau qua lớp quần lót ướt sũng, một tay ôm chặt quần áo Điền Gia Thụy. Nước dãi chảy ra khỏi khóe miệng, chảy dọc theo cằm xuống quần áo.

"Hừ hừ... không... không đủ ưm." Hầu Minh Hạo ngày càng ngứa ngáy, ngón tay thò vào càng lúc càng mạnh, anh càng khó chịu, anh cố gắng thò ngón tay vào sâu hơn, nhưng vẫn không chạm đến điểm khiến anh thoải mái. Tay... ngón tay ngắn quá... không tới, Hầu Minh Hạo cắn chặt môi dưới, khó chịu nghĩ.

Nước mắt bị kích thích chảy ra khỏi khóe mắt, anh chỉ có thể run rẩy thò tay ra trước, nắm lấy dương vật của mình, anh dùng ngón trỏ xoa nắn đỉnh đầu, ngón tay kia không ngừng vuốt ve thân trụ "Ư hừ... ha... ưm..." Anh tăng tốc, không lâu sau thì bắn ra "Ha a—", tinh dịch bắn tung tóe lên áo khoác của Điền Gia Thụy, Hầu Minh Hạo thở hổn hển, nước mắt không ngừng chảy.

"Ư... ư, khó chịu quá... nóng quá... Điền Nhi khi nào về... ư." Hầu Minh Hạo tủi thân lẩm bẩm, sau khi lên đỉnh, dục vọng của anh tạm thời bị đè nén.

"Còn hai ngày nữa..." Hầu Minh Hạo có chút thất vọng. Không lâu sau thì ôm quần áo ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tình triều không ngừng giày vò Hầu Minh Hạo, vuốt ve phía trước đã không thể đè nén được cơn nóng trong người anh, anh khó chịu cắn chặt môi dưới, mò mẫm lấy điện thoại, nghĩ thầm: Chỉ có thể... làm vậy thôi. Hầu Minh Hạo cuộn tròn trong chăn chịu đựng cơn nóng rồi ngủ thiếp đi.

Đến ngày thứ ba, kỳ phát tình càng kéo dài thì dục vọng càng tăng cao, cơn nóng trong người khiến má Hầu Minh Hạo ửng hồng, đột nhiên, tóc anh bị thứ gì đó động đậy, anh sờ lên đầu thì chạm vào một thứ mềm mại, lông lá, mông anh cũng đột nhiên ngứa ngáy, anh lại sờ thì thấy một đoạn lông lá, anh giật mình, chạy vào phòng tắm.

Hầu Minh Hạo có chút tuyệt vọng, nhìn người trong gương mọc tai mèo trắng, sau lưng còn có một cái đuôi rủ xuống, anh nhắm mắt lại: Ừm... chắc chắn là mình chưa tỉnh ngủ, khi mở mắt ra lần nữa, người trong gương vẫn mọc tai mèo và đuôi mèo, anh đành chấp nhận: Thôi được rồi, mình chấp nhận, không chỉ biến thành mèo được, còn biến thành nửa người nửa mèo được nữa, haha. Cảnh tượng trước mắt khiến dục vọng của Hầu Minh Hạo giảm đi không ít, anh ra giường ngồi ngẩn người.

"Ding dong—" Tiếng chuông cửa vang lên, anh chạy ra cửa nhìn qua mắt mèo. "Hàng của quý khách đến rồi ạ." Người giao hàng gõ cửa nói, Hầu Minh Hạo vừa định nắm lấy tay nắm cửa thì đột nhiên nhớ ra bộ dạng hiện tại của mình không thể gặp người khác được.

"Ờ... anh cứ để ở trước cửa đi ạ, em sẽ ra lấy sau." Hầu Minh Hạo nói.

"Vâng, vậy tôi để dưới đất cho anh nhé." Nói xong người giao hàng đặt thùng hàng xuống rồi quay người đi vào thang máy. Nhìn thấy thang máy đã xuống đến tầng một, Hầu Minh Hạo nhanh chóng mở cửa, nhìn xung quanh rồi vội vàng cầm thùng hàng vào nhà rồi đóng cửa lại. Tim Hầu Minh Hạo đập nhanh, không chỉ vì sợ người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, mà còn vì thùng hàng trong tay anh.

Mở thùng hàng ra, cảnh tượng bên trong khiến người ta liên tưởng lung tung, mà trên hóa đơn lại ghi rõ ràng: Đồ chơi tình dục - gậy mát xa cỡ lớn, trứng rung không dây mấy chữ, Hầu Minh Hạo cảm thấy mặt nóng ran, anh không kịp xấu hổ, lấy đồ ra vứt hộp đi rồi chạy vào phòng tắm rửa.

Quay lại giường, Hầu Minh Hạo nhìn hai món đồ chơi này nuốt nước miếng, anh không biết dùng chúng thế nào, lên mạng tra cứu cách dùng, xem đến mặt đỏ bừng. Đột nhiên, một ý nghĩ xấu xa kéo anh lại, anh mở ứng dụng, vào một bài đồng nhân văn của mình và Điền Gia Thụy.

Anh vừa đọc đồng nhân văn, vừa thực hiện động tác giãn nở giống trong đồng nhân văn, kỳ phát tình khiến anh nhanh chóng tiết ra chất lỏng, anh khẽ thở dốc, cầm lấy trứng rung nhét vào huyệt sau, cảm giác mát lạnh đột ngột kích thích anh, anh không khỏi run rẩy, anh tiếp tục đọc đồng nhân văn, mò lấy điều khiển từ xa, bật mức độ rung nhẹ.

"Ha ưm... a... ưm... a a..." Độ rung nhẹ như dòng điện chạy qua người Hầu Minh Hạo, anh cảm thấy cả người tê dại, anh quỳ trên giường, hai tay chống lên giường, nâng người lên cao một chút, cả người khẽ run rẩy theo độ rung. Anh không nhịn được mà cầm lấy điều khiển từ xa, muốn tăng thêm một mức độ, nhưng độ rung nhẹ khiến anh luôn bấm trượt, trứng rung cọ vào điểm mẫn cảm của anh.

"A ưm— ha..." Anh hét lên một tiếng, ngón tay mạnh mẽ ấn vào mức độ cao nhất. "A a... ha... ha a... ưm ưm" Cả người anh run rẩy dữ dội vì quá sướng, tay chân anh mềm nhũn, mông hạ xuống, khiến trứng rung thò vào sâu hơn, anh đột nhiên vươn cổ ngẩng đầu lè lưỡi, nước dãi không ngừng chảy xuống cằm rồi chảy xuống xương quai xanh.

"Ưm ưm... không... không đủ ưm" Hầu Minh Hạo không ngừng nghĩ đến đồng nhân văn vừa đọc, tưởng tượng cảnh Điền Gia Thụy thò vào phía sau mình.

Bên này, mí mắt Điền Gia Thụy không ngừng giật, y cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ đến việc nhanh chóng tan làm về nhà ôm mèo nhỏ.

"Ha ưm... Điền Nhi... ư... không được... ngứa quá..." Hầu Minh Hạo mơ màng, ảo tưởng về Điền Gia Thụy. Tóc mái trước trán dính chặt vào trán vì mồ hôi, môi đỏ mọng hơi hé mở, tiếng rên rỉ cũng lọt ra ngoài. Cơn nhớ nhung kéo dài khiến đuôi mắt Hầu Minh Hạo đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn xuống. Anh vẫn cảm thấy rất trống rỗng.

Không lâu sau, anh tắt trứng rung, rút nó ra, cảm giác trống rỗng ở huyệt sau càng lớn hơn, không ngừng cắn nuốt thần kinh anh, anh cắn chặt môi dưới, run rẩy cầm lấy gậy mát xa. Anh cầm lấy gậy mát xa, thè lưỡi liếm ướt nó, Hầu Minh Hạo vừa liếm vừa tưởng tượng đến vật cứng dưới thân Điền Gia Thụy, mút nó, đến khi miệng tê dại mới lấy ra, gậy mát xa trở nên sáng bóng vì bị anh liếm láp, anh nghiến răng, thò ra phía sau, anh quỳ nửa người, mông nhếch lên, đuôi vểnh cao, nhắm ngay huyệt khẩu đâm vào từ từ, vừa mới vào đầu, Hầu Minh Hạo híp mắt, như con mèo nhỏ trộm đồ thành công, thỏa mãn thở dốc.

"Ha... ư hừ..." Hầu Minh Hạo không ngừng đẩy gậy mát xa vào, đến khi dính chặt vào lớp thịt mềm mại trong huyệt, anh sướng đến hai mắt mơ màng, lè lưỡi thở dốc.

"Ha... sướng quá... ư hừ... ha..."

Nước dãi trong miệng Hầu Minh Hạo nhỏ xuống áo khoác lót dưới mông, ướt đẫm một mảng, anh nắm lấy đuôi gậy mát xa, bắt đầu rút ra đâm vào.

"A a... ưm ha... sướng quá... ha a... ưm ưm..."

Gậy mát xa thô dài chạm vào điểm mẫn cảm của anh, anh không nhịn được mà rên rỉ, theo động tác tay càng lúc càng mạnh, Hầu Minh Hạo gập eo xuống, mông nhấc cao theo động tác.

Điền Gia Thụy tan làm sớm, nghĩ đến anh người yêu ở nhà một mình, Điền Gia Thụy không kìm lòng được, chạy đi mua bánh kem nhỏ mà Hầu Minh Hạo thích ăn, sau đó giục người đại diện lái xe nhanh hơn. Đến cửa nhà, Điền Gia Thụy nghĩ đến việc sắp được ôm anh người yêu thì vui vẻ không thôi, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Hầu Minh Hạo chìm đắm trong dục vọng, không nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn ra sức đâm vào huyệt sau, anh sướng đến rên rỉ không ngừng.

Điền Gia Thụy vào nhà phát hiện bóng dáng quen thuộc luôn chạy ra đón mình không thấy đâu, cậu cất bánh kem vào tủ lạnh, rón rén đi về phía phòng ngủ, đến gần phòng ngủ, Điền Gia Thụy nghe thấy tiếng động lạ, cậu nghe không rõ, tưởng Hầu Minh Hạo đang ngủ.

Điền Gia Thụy từ từ mở cửa ra, cảnh tượng quyến rũ trước mắt khiến cậu mở to mắt, cậu ngây người, tò mò khiến cậu không đi vào, đứng yên tại chỗ quan sát.

Hầu Minh Hạo không phát hiện có người đứng ngoài cửa, anh nhấc cao mông, cái đuôi nghịch ngợm động đậy, anh nắm lấy gậy mát xa ra sức đâm vào huyệt sau, chất lỏng trong suốt không ngừng chảy xuống cánh tay, quả là một bức tranh quyến rũ, Hầu Minh Hạo tưởng tượng đến cảnh tượng trong đồng nhân văn, miệng không ngừng gọi tên cậu.

"Điền Nhi... ư a... a... a... hừ a... to quá ư..."

Điền Gia Thụy nghe thấy Hầu Minh Hạo gọi tên mình, không kìm lòng được nữa, cậu đẩy cửa bước đến chỗ Hầu Minh Hạo, Hầu Minh Hạo nghe thấy tiếng bước chân thì giật mình đâm mạnh vào.

"Ha ong—" Anh lên đỉnh, nước trong huyệt bắn ra, tinh dịch bắn lên mặt anh, anh sướng đến không nói nên lời, chỉ biết thở dốc, anh từ từ chống tay ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, phát hiện Điền Gia Thụy đang đứng sau lưng mình, anh giật mình.

Điền Gia Thụy trèo lên giường, nhìn đống quần áo của mình trên giường, vứt lung tung, cậu cởi cúc áo, một tay ôm lấy eo thon mềm mại của Hầu Minh Hạo, một tay sờ soạng huyệt sau vẫn đang nuốt lấy gậy mát xa, ngực cậu áp sát vào lưng Hầu Minh Hạo, cậu ghé vào tai Hầu Minh Hạo, nhẹ nhàng nói một câu.

"Anh yêu, ba ngày không gặp, anh nhớ em đến vậy sao?" Điền Gia Thụy khẽ cười khẩy, tai Hầu Minh Hạo đỏ bừng vì hơi thở nóng rực của cậu, anh rụt người lại, có chút chột dạ.

"Không... không phải... là tại anh..." Hầu Minh Hạo không biết phải giải thích chuyện kỳ phát tình của mình thế nào, anh bị Điền Gia Thụy sờ soạng đến run rẩy.

Điền Gia Thụy nhìn thấy cục lông lá trên đầu anh, ngẩng đầu cọ cọ hỏi:

"Anh yêu... đây là cái gì..." Hầu Minh Hạo bị cậu cọ đến ngứa ngáy, tai mèo run rẩy "Đây là... ư... tai của anh." Anh giải thích.

"Sao lại thế này?" Điền Gia Thụy hỏi anh, "Anh... không biết, nó tự nhiên mọc ra, cũng không biến thành mèo hoàn toàn." Hầu Minh Hạo muốn trốn tránh hành vi cọ tai của Điền Gia Thụy, nhưng Điền Gia Thụy không cho anh cơ hội, cắn lấy chóp tai trắng muốt kia, cọ xát.

Hầu Minh Hạo không chịu nổi, tai mèo khuếch đại độ mẫn cảm của anh, anh bị giật điện "Ư ưm... đừng cắn..." Đuôi sau lưng quấn lấy cánh tay Điền Gia Thụy, Điền Gia Thụy cúi đầu nhìn một cái, lại cắn "Nhưng anh yêu rõ ràng rất thoải mái mà, xem này, đuôi thành thật lắm đó."

Hầu Minh Hạo không chịu nổi sự trêu chọc của cậu, lên tiếng cầu xin "Ư... Điền Nhi... khó chịu quá... giúp... anh." Điền Gia Thụy không nói gì, bóp lấy gốc đuôi của anh, Hầu Minh Hạo bị kích thích ưỡn ngực lên "Đừng... đừng... đau." Đuôi mắt Hầu Minh Hạo ngấn lệ, trông thật đáng thương. Điền Gia Thụy cứng rồi, cậu cởi quần, rút gậy mát xa ra.

"Bộp" một tiếng, gậy mát xa bị rút ra, Hầu Minh Hạo mất hết sức lực ngã nhào về phía trước, mông bị Điền Gia Thụy nhấc cao, eo mềm mại gập xuống, tạo thành một đường cong quyến rũ, Điền Gia Thụy nhìn mà cảm thấy một dòng nhiệt nóng dâng lên đầu, cậu bóp lấy mông trắng nõn của Hầu Minh Hạo, ngón tay lún vào để lại vết đỏ, cậu vỗ một cái không nặng không nhẹ, Hầu Minh Hạo giật mình run rẩy, huyệt khẩu bắt đầu tiết ra chất lỏng.

Điền Gia Thụy cầm lấy dương vật thô to chọc vào huyệt khẩu, cậu cúi người hôn lên tai mèo nói:

"Anh yêu... muốn gậy mát xa hay muốn em..."

"Ư... Điền Nhi... vào... vào đi... muốn em." Hầu Minh Hạo khóc lóc nói.

Điền Gia Thụy đâm mạnh vào, nước trong huyệt bắn lên bụng Điền Gia Thụy, cậu bóp lấy đùi Hầu Minh Hạo gập lại.

"Ha a— ư... sâu quá ưm..." Hầu Minh Hạo nắm chặt ga giường dưới thân, khớp ngón tay ửng hồng vì quá nóng.

Điền Gia Thụy cảm nhận được huyệt sau nóng ẩm, ôm chặt lấy dương vật của mình, cậu sướng đến thở hắt ra, từ từ nhấc hông lên, cậu cắn lên gáy Hầu Minh Hạo, để lại một vòng răng, cậu dùng hai tay bóp lấy eo mềm mại của Hầu Minh Hạo, môi mỏng để lại dấu vết trên lưng anh, cậu hôn lên eo Hầu Minh Hạo, rồi hút mạnh một cái, để lại một dấu đỏ đậm nhất.

"Ư ưm... ha a... ư... ngứa." Eo Hầu Minh Hạo rất mẫn cảm, kích thích thần kinh anh, anh không chịu nổi động tác chậm rãi này, khẽ lắc hông muốn nuốt lấy sâu hơn, Điền Gia Thụy bị anh khơi gợi đến gân xanh trên trán nổi lên, cậu nắm lấy đuôi anh, vuốt ve gốc đuôi, vừa bóp eo Hầu Minh Hạo vừa cúi người đâm mạnh vào.

"A a... ư... a... hừ a... chậm... chậm thôi... ha ưm... không... nhẹ thôi..." Hầu Minh Hạo bị đâm đến há hốc miệng, Điền Gia Thụy cong môi cười, nói

"Không phải anh yêu vừa chơi một mình rất sướng sao, còn gọi tên em nữa mà... ưm..." Điền Gia Thụy cảm nhận được huyệt sau siết chặt, sướng đến rên rỉ.

"Ư... ư a... nhẹ... đừng mà... nhẹ thôi." Thịt non trong huyệt bị lật ra trong lúc đâm vào, chất lỏng trong suốt cũng chảy ra từng giọt, Hầu Minh Hạo khóc lóc kêu cậu dừng lại.

"Không nhẹ sao? Được rồi anh yêu." Nói xong cậu tiếp tục đâm mạnh vào, tiếng "bộp bộp" và tiếng nước chảy vang vọng khắp phòng, khiến người ta đỏ mặt. Điền Gia Thụy cắn lên cổ Hầu Minh Hạo, dụ dỗ:

"Hạo Hạo..."

"Ư..." Hầu Minh Hạo bị cách gọi này làm cho mềm nhũn cả người.

"Hạo Hạo... gọi em một tiếng ca đi được không?" Điền Gia Thụy dụ dỗ anh.

"Không ư... không được... em nhỏ tuổi hơn anh mà... hừ ư..."

Hầu Minh Hạo không chịu gọi, anh cảm thấy xấu hổ, rõ ràng mình lớn tuổi hơn cậu, gọi cậu là anh thì thật sự không gọi nổi. Điền Gia Thụy thấy anh không chịu đồng ý, bèn tăng thêm lực, đâm vào sâu hơn.

"Ha ưm... không... nhẹ thôi... ư ưm... ha... a... anh xin em... ư... đừng mà..." Hầu Minh Hạo cảm thấy mình sắp tan nát rồi, tiếng cầu xin đứt quãng.

"Anh gọi em, em sẽ tha cho anh." Điền Gia Thụy ác ý đâm vào điểm mẫn cảm của anh.

"A a... ưm ưm... ha a... xin em... ư... Điền... Điền Nhi." Hầu Minh Hạo vừa khóc vừa thở dốc.

"Không phải cách gọi này."

"Ư a... a a... hừ ư... Điền... a ưm... Điền ca... ca... ha a." Điền Gia Thụy nghe thấy thì không kìm lòng được mà tăng tốc đâm vào, cuối cùng bắn vào trong người anh, tinh dịch bắn lên xương quai xanh và đuôi Hầu Minh Hạo.

"Ư a—" Hầu Minh Hạo không còn gì để bắn, cả người co giật, nước tiểu cũng rỉ ra. Anh mất hết sức lực, hai mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi.

Điền Gia Thụy nhìn người dưới thân mình bị mình giày vò đến ngủ say, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho anh rồi lau khô, ôm anh lên giường ngủ.

Sáng hôm sau, Hầu Minh Hạo bị tiếng chuông báo thức đánh thức, anh ngồi dậy, dụi dụi tóc, phát hiện cục lông lá trên đầu đã biến mất từ lâu, anh cúi đầu nhìn, cả người đầy dấu vết, tức giận không chịu nổi, đá người bên cạnh xuống giường, Điền Gia Thụy bị đá xuống giường thì ngơ ngác, cậu mơ mơ màng màng mở mắt nhìn Hầu Minh Hạo, Hầu Minh Hạo tức giận đến mặt đỏ bừng "Em! Điền Gia Thụy em đúng là đồ chó mà! Em nhìn người anh xem, toàn là vết cắn của em!"

"Anh yêu em sai rồi mà ~"

"Tháng này em đừng hòng lên giường ngủ!" Hầu Minh Hạo ném gối vào người cậu.

"Rõ ràng là anh yêu dụ dỗ em trước mà." Điền Gia Thụy tủi thân, nhưng cậu không dám nói ra.

"Em nói lại lần nữa xem!" Hầu Minh Hạo rất tức giận, anh vừa định ngồi dậy thì cơn đau nhức ở eo khiến anh ngã nhào xuống giường, Điền Gia Thụy cũng không dám để anh giận, bò lên giường nịnh nọt "Anh yêu, em sai rồi mà."

"Hạo Hạo ~ em sai rồi mà, em xoa bóp cho anh nhé?"

"Hừ" Hầu Minh Hạo quay đầu ngầm đồng ý hành động của cậu.      

_______

Đm mấy ngày nay lỡ dẫm trúng hai hố Chu Ly rồi, tôi cần rửa mắt 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro