Chương 3

"Đây là Chu Yếm sao?"

Văn Tiêu nhìn con tiểu bạch vượn ẩn hiện, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn.

Cô muốn tiến lên xem kỹ hơn, nhưng Ly Luân lại ôm Chu Yếm chặt hơn vào lòng.

"Bạch Trạch Lệnh." Ly Luân lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Văn Tiêu lấy ra Bạch Trạch Lệnh bị gãy, thần lực Bạch Trạch còn sót lại trên đó từ từ hướng về phía Ly Luân, hoàn toàn nhập vào tiểu bạch vượn trên rễ cây hoè.

Sợi thần hồn mờ ảo đó dần ngưng tụ thành thực thể, toả ra ánh sáng vàng kim.

"Tiểu Cửu, xem tình hình của Chu Yếm thế nào."

Bạch Cửu gật đầu, Ly Luân hơi hạ thấp người, ôm tiểu bạch vượn trong lòng ra một chút, để Bạch Cửu có thể nhìn kỹ.

Bạch Cửu không muốn so đo với đại yêu đang kỳ thị chiều cao của mình, cậu đưa tay nhẹ nhàng sờ tiểu bạch vượn, tìm kiếm yêu mạch của nó, cẩn thận kiểm tra.

"Thế nào?"

"Tốt hơn nhiều rồi, thần hồn của y ngưng tụ thành thực thể cần thần lực Bạch Trạch và yêu lực của ngươi, không thể ngừng cung cấp. Nếu có thể phục hồi thành công Bạch Trạch Lệnh, dùng Bạch Trạch Lệnh hoàn chỉnh hẳn có thể tái tạo hình thể cho Chu Yếm."

Chưa đợi Văn Tiêu mở lời lần nữa, Ly Luân trực tiếp vứt cho họ một bình.

"Dao Thuỷ, cầm lấy, trong ba ngày phục hồi Bạch Trạch Lệnh rồi quay lại."

Văn Tiêu, Bạch Cửu: ...

"Ngoài Dao Thuỷ, còn một việc nữa hy vọng ngươi có thể cân nhắc."

"Cùng ta ký khế ước máu yêu, ta sẽ giải phong ấn Bạch Trạch cho ngươi, cùng chúng ta đối phó với Ôn Tông Du."

"Được." Ly Luân cũng muốn ra ngoài diệt trừ kẻ chủ mưu đó, còn cái gì khế ước thì hắn hoàn toàn không quan tâm.

Tuy nhiên...

"...Nếu Ly Luân vi phạm ý muốn của Thần nữ Bạch Trạch, làm hại con người vô tội và yêu quái, thì mọi tội lỗi và báo ứng đều do Chu Yếm gánh chịu..."

"Thần nữ Bạch Trạch, ngươi!"

Ly Luân tức giận, tay ôm Chu Yếm siết chặt.

"Không có cách nào khác, chỉ có như vậy chúng ta mới dám thả ngươi ra."

Trước khi tận mắt chứng kiến, Văn Tiêu trong lòng vốn không thể xác định tình cảm của Ly Luân dành cho Chu Yếm, giờ thì cô đã thấy rõ, Chu Yếm chính là "chìa khóa phong ấn" của Ly Luân.

Ly Luân im lặng trong vài nhịp thở, hắn nhìn Chu Yếm đang ngủ yên trong vòng tay, đôi mắt có nỗi đau, có bi thương, có tiếc nuối, và cả sự căm hận.

Đây có lẽ là cơ hội để hắn và Chu Yếm bắt đầu lại, hắn không muốn bỏ lỡ.

"Ta đồng ý với ngươi."

Ly Luân vẫn cắn đứt ngón tay mình, đóng dấu vân tay lên khế ước văn thư mà Văn Tiêu đưa tới.

"Nhớ kỹ lời hẹn giữa chúng ta, đợi ngươi phục hồi Bạch Trạch Lệnh, tái tạo hình thể cho Chu Yếm xong, ta sẽ theo ngươi ra ngoài."

Ly Luân không yên tâm để Chu Yếm ở trạng thái thần hồn một mình trong Hoè Giang Cốc, Văn Tiêu cũng có thể hiểu, tuy nhiên cô vẫn giải phong ấn cho Ly Luân trước.

"Bây giờ lệ khí của ngươi còn kiểm soát được không?"

"Lệ khí cỏn con chỉ sẽ trở thành sức mạnh của ta, ta làm sao có thể bị nó khống chế?" Ly Luân cười lạnh.

Năm xưa hắn mất kiểm soát, một phần vì Chu Yếm chết thảm trước mắt hắn, hắn đau đớn tột cùng, lại vì lần đầu tiên hấp thụ lệ khí, nhất thời không để ý mới bị khống chế, giết chết rất nhiều người và yêu quái.

"Thế thì tốt." Văn Tiêu nghĩ, nếu Ly Luân thực sự mất kiểm soát, chỉ có thể nhờ Tiểu Trác giúp khống chế.

Nhưng thực ra tất cả những điều này không bi quan đến thế, chỉ cần Chu Yếm còn tồn tại, bất kể là lệ khí hay Ly Luân đều sẽ không mất kiểm soát.

Có lẽ điểm duy nhất họ sẽ tranh chấp là quyền kiểm soát cơ thể và sự thân mật với Chu Yếm, nhưng đó là chuyện sau này.

Văn Tiêu dẫn Trác Dực Thần, Bạch Cửu và những người khác rời khỏi Hoè Giang Cốc. Chuyến đi này của họ rất suôn sẻ, vừa có được Dao Thuỷ, lại vừa có được lời hứa của Ly Luân.

"Còn thiếu một đoạn thần mộc nữa là có thể phục hồi Bạch Trạch Lệnh rồi."

Họ vốn nghĩ lần sau đến Hoè Giang Cốc, Bạch Trạch Lệnh nhất định đã được phục hồi, nhưng không ngờ, lại phải đến cầu xin Ly Luân giúp đỡ.

"Lại sao nữa?" Ly Luân sốt ruột.

"Nghe nói ngươi có một bảo bối gọi là đồng hồ mặt trời, chúng ta có thể mượn dùng được không? Chủ yếu là thần mộc để phục hồi Bạch Trạch Lệnh phải ba trăm năm tuổi, chúng ta chỉ có thần mộc một năm tuổi, nên định mang thần mộc vào đồng hồ mặt trời để nuôi dưỡng..."

Vừa nghe là chuyện quan trọng để phục hồi Bạch Trạch Lệnh, Ly Luân đành phải cho Văn Tiêu và Trác Dực Thần mượn đồng hồ mặt trời, nhưng sắc mặt hắn vẫn đen sì:

"Đường đường là Thần nữ Bạch Trạch và hậu duệ của Băng Di, sao lại vô dụng thế? Chẳng trách cần ta giúp đỡ mới có thể tiêu diệt Ôn Tông Du."

Văn Tiêu, Trác Dực Thần: ...

Trác Dực Thần hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ không được tức giận, tự mình tức chết chỉ khiến Ly Luân vui vẻ thôi.

Văn Tiêu mang thần mộc vào đồng hồ mặt trời, còn Trác Dực Thần thì ở ngoài trừng mắt nhìn Ly Luân, sau cùng chịu không nổi, hai người đánh nhau một trận.

Trong quá trình đó, Văn Tiêu một mặt ở trong đồng hồ mặt trời chờ thần mộc lớn lên nở hoa, một mặt lại "vô tình" xem lại những ký ức yêu hận tình thù của Ly Luân và Chu Yếm, hóng chuyện vô cùng thích thú.

Bên ngoài đồng hồ mặt trời, Trác Dực Thần cầm Vân Quang Kiếm đối đầu với Ly Luân:

"Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã muốn giết ngươi rồi."

"Nhưng ngươi cũng biết, ngươi không thể giết ta, đúng không?" Ly Luân cười lạnh.

"Chuyện năm xưa tuy có nguyên do, nhưng giờ chúng ta cũng cần đồng lòng chống giặc, nên ta sẽ không thật sự giết ngươi, nhưng không đánh ngươi một trận, ta trong lòng khó chịu không chịu nổi."

Trác Dực Thần giơ Vân Quang Kiếm đâm về phía Ly Luân, Ly Luân né tránh, rồi vung tay đánh Trác Dực Thần một chưởng.

"Vậy ngươi cứ thử xem!"

Ly Luân đảm bảo mình sẽ không đánh chết con người này rồi mặc kệ, đáng đánh thì đánh, hắn bị mắc kẹt ở đây đã lâu, trong lòng cũng kìm nén bao lâu rồi.

Trong Hoè Giang Cốc đánh nhau nảy lửa, Văn Tiêu trong đồng hồ mặt trời nhìn thấy cảnh Ly Luân năm xưa bỏ lại Chu Yếm đang đau khổ trong nhà tù rồi quay lưng bỏ đi, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ly Luân quả nhiên là một tên bạc tình! Đại yêu thiện lương, tốt đẹp như vậy mà lại không biết trân trọng, trước kia thấy hắn trân quý và yêu thương sợi thần hồn của Chu Yếm như vậy, giờ xem ra đúng là tình sâu đến muộn còn rẻ hơn cỏ." Văn Tiêu nhận xét sắc bén.

Sau đó Văn Tiêu thấy Chu Yếm vô tình hấp thụ Bất Tẫn Mộc, lúc này cô mới biết tại sao Ôn Tông Du nhất định phải dựa vào nội đan của Chu Yếm để duy trì hình thái phượng hoàng yêu, đó là vì nội đan của Chu Yếm đã dung hợp Bất Tẫn Mộc.

Tiếp đó, Văn Tiêu thấy Ly Luân "bạo lực gia đình" Chu Yếm, nhìn trạng thái bất thường của Chu Yếm, Văn Tiêu đã từng nhìn qua vô số người đương nhiên cũng nghĩ đến khả năng ít ngờ nhất đó.

Chu Yếm, y có con rồi?

Chưa đợi Văn Tiêu tiêu hóa xong tin tức này, sự xuất hiện của Ôn Tông Du trực tiếp phá vỡ tất cả, từ khi nội đan của Chu Yếm bị moi, Ly Luân hấp thụ lệ khí, mọi thứ đều phát triển theo hướng không thể kiểm soát.

Ai, tình sâu như biển cuối cùng hóa hư không.

Văn Tiêu cảm thán một hồi, lần này bất kể là vì bách tính thiên hạ, hay vì đòi lại công bằng cho Chu Yếm, Ôn Tông Du đều phải chết.

Rất nhanh, thần mộc đã lớn đến ba trăm tuổi, khi Văn Tiêu mang một đoạn thần mộc ba trăm năm tuổi từ đồng hồ măth trở lại Hoè Giang Cốc, điều cô thấy là một bãi chiến trường hỗn độn, và hai kẻ đang quấn lấy nhau.

"Hai người đang làm gì thế?"

Thấy Văn Tiêu xuất hiện, Ly Luân và Trác Dực Thần ngừng đánh nhau, không thèm liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Thần mộc lấy được rồi chứ?"

"Ừm."

Văn Tiêu lấy đoạn thần mộc trong tay ra, Trác Dực Thần cũng lấy Dao Thuỷ trong lòng ra.

Ngay lúc này, Bạch Trạch Lệnh bị gãy tự động bay lên không trung, Dao Thuỷ và thần mộc cũng bị hút vào Bạch Trạch Lệnh bị gãy. Ánh sáng huyền ảo bao quanh Bạch Trạch Lệnh, chưa đầy một khắc, Bạch Trạch Lệnh đã phục hồi như cũ.

Dấu ấn Bạch Trạch trên trán Văn Tiêu bỗng nhiên lóe sáng, Bạch Trạch Lệnh từ từ bay về phía Văn Tiêu, ngay khi cô định đưa tay nắm lấy Bạch Trạch Lệnh trước mặt, một sự cố bất ngờ xảy ra.

Bạch Trạch Lệnh đột nhiên chuyển hướng bay thẳng về phía bản thể cây hoè của Ly Luân.

"Không hay rồi! A Yếm!" Ly Luân hoảng sợ, vội vàng bay đến nơi Chu Yếm đang ở.

"Bạch Trạch Lệnh, quay lại!" Văn Tiêu hét lớn, nhưng Bạch Trạch Lệnh không nghe lời cô.

Thấy vậy, Văn Tiêu và Trác Dực Thần chỉ đành theo sát phía sau Ly Luân.

Đợi đến khi Ly Luân, Văn Tiêu và Trác Dực Thần đến sâu trong hang động, họ thấy thần hồn của Chu Yếm đang tắm mình trong ánh sáng thần thánh của Bạch Trạch.

"Đây là Chu Yếm sao? Thần hồn của y đang hấp thụ thần lực Bạch Trạch?" Trác Dực Thần là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu bạch vượn.

Chưa đầy một lát, Bạch Trạch Lệnh từ từ trở về tay Văn Tiêu, còn Ly Luân thì đỡ lấy Chu Yếm đã được tái tạo hình thể.

"A Yếm!"

Ly Luân mừng đến phát khóc, tám năm rồi, Chu Yếm cuối cùng cũng trở lại thế gian, không còn chỉ là một sợi thần hồn hư ảo yếu ớt nữa.

Văn Tiêu và Trác Dực Thần nhìn nhau, xem ra không chỉ Bạch Trạch Lệnh, mà ngay cả vấn đề của Ly Luân và Chu Yếm cũng được giải quyết luôn rồi.

"Ly Luân, chúng ta đợi ngươi ở Tập Yêu Ty."

Văn Tiêu nói xong liền cùng Trác Dực Thần rời đi, để lại không gian cho Ly Luân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro