Chương 4

Ly Luân ôm Chu Yếm như đã hẹn mà đến Tập Yêu Ty ở nhân gian, hắn nhìn ba chữ trên tấm biển, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trác Dực Thần đang bàn công việc với Văn Tiêu chợt nhìn thấy Vân Quang Kiếm trên bàn sáng rực ánh lam.

"Có yêu quái!"

Nghĩ rằng đó lại là chiêu trò của Ôn Tông Du, Trác Dực Thần và Văn Tiêu nghiêm túc chuẩn bị.

Khi đến sân Tập Yêu Ty, Ly Luân đã đánh gục tất cả các thị vệ cố gắng tiếp cận hắn, rồi thản nhiên ngồi trong đại sảnh.

"Ly Luân!" Trác Dực Thần nghiến răng nghiến lợi.

"Thì ra là ngươi đến."

Ánh mắt Văn Tiêu rơi vào tiểu bạch vượn trong vòng tay Ly Luân.

"Tình trạng cơ thể của Chu Yếm thế nào rồi?"

Chưa kịp để Văn Tiêu tiến lên xem kỹ Chu Yếm, Bạch Cửu đã vội vàng xông qua Trác Dực Thần và Văn Tiêu, trực tiếp đến trước mặt Ly Luân.

Trác Dực Thần: ... Tiểu Cửu không phải rất sợ đại yêu sao?

Văn Tiêu thầm thở dài, xem ra Bạch Cửu thật sự rất quan tâm đến tiểu Chu Yếm.

"Mau để ta xem! Ta nghe nói nhục thân của tiểu Chu Yếm đã phục hồi rồi..."

Bạch Cửu mặc kệ vẻ mặt đen sì như đít nồi của Ly Luân, tự mình sờ soạng khắp người tiểu bạch vượn trong lòng hắn.

Cuối cùng Ly Luân không thể nhịn được nữa, ôm Chu Yếm lùi lại một bước.

"Y rất tốt."

"Tốt gì mà tốt! Rõ ràng là vẫn còn rất yếu, không được, ta phải đi nghiên cứu phương thuốc, nghĩ cách bồi bổ khí huyết cho tiểu Chu Yếm..."

Bạch Cửu quay đầu lại, lại xuyên qua giữa Văn Tiêu và Trác Dực Thần, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.

Văn Tiêu không nhịn được cười thành tiếng, sau đó nhìn Ly Luân:

"Ngươi yên tâm, Chu Yếm ở Tập Yêu Ty tuyệt đối sẽ không chịu bất kỳ tổn hại nào, ngược lại sẽ có rất nhiều người yêu thương và bảo vệ y."

Ly Luân không trả lời Văn Tiêu, mà lại hỏi một câu:

"Ôn Tông Du ở đâu?"

Hắn đã ra ngoài, nhất định phải đi báo thù!

Văn Tiêu và Trác Dực Thần nhìn nhau, họ vừa mới thảo luận chuyện của Ôn Tông Du.

"Vào trong nhà nói đi."

Hiện giờ Văn Tiêu và Trác Dực Thần đã biết Sùng Võ Doanh là thế lực của Ôn Tông Du, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng, Văn Tiêu và những người khác không thể thỉnh chỉ lên triều đình để tiêu diệt Sùng Võ Doanh.

Hiện giờ có sự tham gia của Ly Luân, họ quyết định chủ động tấn công.

"Ôn Tông Du tuy đã trở thành phượng hoàng, nhưng cần phải dựa vào nội đan của Chu Yếm để duy trì pháp lực và thân bất tử, chúng ta phải đoạt lại nội đan trước, triệt để cắt đứt con đường tái sinh của hắn."

Văn Tiêu đã tra cứu rất nhiều văn thư, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô đã nắm được cách phá huỷ nguồn sức mạnh của Ôn Tông Du.

"Chuyện này giao cho ta, đồ của A Yếm, ta nhất định phải giúp y lấy lại!"

Cho dù Văn Tiêu không nói, Ly Luân cũng sẽ đi Sùng Võ Doanh để đoạt lại nội đan của Chu Yếm, chỉ khi nội đan trở về cơ thể, Chu Yếm mới có thể tỉnh lại.

"Vậy Tiểu Trác, ngươi và ta phụ trách cầm chân Ôn Tông Du, Bùi tỷ tỷ sẽ hỗ trợ một bên, Bạch Cửu và Anh Lỗi ở lại Tập Yêu Ty bảo vệ Chu Yếm."

"Được!" Mọi người đã đạt được sự đồng thuận.

Trước khi đi, Ly Luân nhìn sâu vào tiểu bạch vượn đang ngủ say, cúi người hôn nhẹ lên trán nó.

"A Yếm, đợi ta trở về."

Một lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo sát khí sắc bén hiện rõ.

Ôn Tông Du, không xẻ ngươi thành trăm mảnh, khó lòng nguôi mối hận trong lòng ta.

Vô số lá hoè cuốn khắp Tế Tâm Đường, các loại người bị yêu hóa đối đầu với Ly Luân đầy lệ khí, kết quả không có gì khác ngoài cái chết.

Ly Luân mỗi bước một giết, hắn sớm đã thông qua thuật tinh phách nhập thể mà biết được vị trí của nội đan Chu Yếm, không phải ở Sùng Võ Doanh, mà là ở địa lao Tế Tâm Đường.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Ly Luân hoàn toàn không có ý định kiểm soát lệ khí, năm xưa hắn chính là ở đây đánh mất Chu Yếm, cái nơi đáng chết này căn bản không nên tồn tại!

Ôn Tông Du đã có phòng bị, bố trí tầng tầng kết giới xung quanh miếu thờ chứa nội đan, sức mạnh hiện tại của hắn chứa đựng lực lượng cường đại của Bất Tẫn Mộc, ngay cả đại yêu Ly Luân cũng không thể dễ dàng phá giải.

Hoả khắc Mộc, là quy tắc trời đất.

Nếu là Hoè Quỷ Ly Luân trước đây, quả thực không thể làm gì được, nhưng hắn bây giờ là Lệ Khí Ly Luân, kết giới phượng hoàng cỏn con, làm sao làm gì được hắn.

Chỉ thấy Ly Luân vung tay áo, trong mắt đầy vẻ tà mị khinh thường thiên hạ.

Lệ khí đen ngập trời tấn công kết giới, chưa đầy một khắc, kết giới đã sụp đổ hoàn toàn.

Ly Luân từ từ bước vào, nhìn thấy nội đan đỏ tươi treo lơ lửng giữa không trung, đó là sinh mạng của người yêu hắn.

Hắn đưa tay, nội đan được lệ khí bao bọc từ từ bay về phía hắn, hắn vô cùng trân trọng đặt nội đan vào lòng.

Ngay lúc này, Ôn Tông Du cũng kịp thời đến.

"Trả lại nội đan cho ta!"

"Lão già, cái này vốn dĩ không phải của ngươi, còn nói năng hùng hồn như vậy."

Ly Luân linh hoạt tránh khỏi quả cầu lửa của Ôn Tông Du, trong lòng càng thêm ghét bỏ Văn Tiêu và Trác Dực Thần, thật vô dụng, ngay cả con chim chết biến dạng này cũng không chặn được.

Nhưng cũng tốt, đỡ cho hắn phải đi tìm Ôn Tông Du báo thù.

"Là ngươi? Xem ra năm xưa ta nên tiện tay giải quyết ngươi luôn mới phải."

Ôn Tông Du nhận ra Ly Luân chính là hoè yêu năm xưa đi theo Chu Yếm, chỉ có điều bây giờ hắn trông mạnh hơn rất nhiều.

"Giải quyết ta? Vậy ngươi cứ thử xem." Ly Luân khinh thường nói.

Hắn không chút kiêng dè phóng thích lệ khí, liều mạng tấn công Ôn Tông Du.

Ôn Tông Du giương đôi cánh lửa, giao chiến với Ly Luân trên không trung, từng quả cầu lửa liên tục ném về phía Ly Luân.

"Cho dù ngươi có lệ khí giúp đỡ, nói cho cùng ngươi chỉ là một cái cây, chỉ cần là cây, thì không thể chống lại hoả công, đây là ý trời!"

"Ý trời cái thá gì! Ta đã nói rồi, ta sẽ xẻ ngươi thành trăm mảnh!"

Ly Luân triệu hồi vô số dây leo trói chặt Ôn Tông Du, những chiếc lá hoè bay khắp trời biến thành lưỡi dao sắc bén, hung hãn xuyên thủng cơ thể Ôn Tông Du.

"A——" Ôn Tông Du không kìm được hét lớn.

Ly Luân nghiêng đầu, dường như không hiểu:

"Năm xưa ngươi moi nội đan của A Yếm, nỗi đau đó còn chưa bằng một phần vạn nỗi đau này, sao đã kêu gào đau đớn rồi?"

"Ly Luân, ngươi đúng là ác quỷ!" Ôn Tông Du yếu ớt nói, hắn thực sự hối hận vì năm xưa đã không trực tiếp giết Ly Luân.

Ly Luân thong dong, lá hoè rạch nát da thịt Ôn Tông Du, đâm vào mắt hắn, cắt đứt gân tay gân chân hắn, xuyên vào ngũ tạng lục phủ hắn, khuấy đảo dữ dội.

Văn Tiêu và Trác Dực Thần vừa đến thấy cảnh tượng này cũng vô cùng kinh ngạc.

"Ly Luân bị lệ khí khống chế rồi! Hắn ta đang đùa giỡn Ôn Tông Du!"

Mặc dù biết Ôn Tông Du tội ác tày trời, nhưng hiện tại Ly Luân rất nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút, hắn sẽ ra tay tàn sát.

Trác Dực Thần cầm Vân Quang Kiếm bay đến trước mặt Ly Luân hét lớn:

"Ly Luân, tỉnh lại đi! Ôn Tông Du đã sắp chết rồi!"

Ồn ào quá, Ly Luân khẽ vung tay, một luồng lệ khí tấn công Trác Dực Thần, đánh hắn văng xuống.

"Tiểu Trác!"

Văn Tiêu tiến lên đỡ lấy cơ thể Trác Dực Thần, sau đó nhặt Bạch Trạch Lệnh, chuẩn bị thổi sáo để dùng Bạch Trạch Lệnh trói buộc Ly Luân.

Tuy nhiên tốc độ của Ly Luân nhanh hơn, hắn điều khiển đám lá hoè lao về phía Văn Tiêu, Văn Tiêu theo bản năng bảo vệ Bạch Trạch Lệnh, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để khống chế Ly Luân.

Trên không trung, Ôn Tông Du vẫn đang chịu hình phạt ngàn dao vạn kiếm, Trác Dực Thần và Văn Tiêu đang vất vả né tránh các đòn tấn công của Ly Luân.

"Làm sao bây giờ? Ly Luân không dừng lại được, cứ thế này, sau khi Ôn Tông Du chết, lệ khí của hắn sẽ càng khó kiểm soát."

"Chu Yếm! Đúng rồi, chỉ cần đưa Chu Yếm đến trước mặt Ly Luân, hắn nhất định sẽ tỉnh táo lại!" Văn Tiêu nghĩ đến Chu Yếm đang ở Tập Yêu Ty.

"Ta yểm trợ ngươi rời đi!" Trác Dực Thần không nói hai lời liền xông lên thu hút sự chú ý của Ly Luân, đồng thời dẫn dụ đám lá hoè đang theo sát phía sau đi.

Văn Tiêu thấy vậy đành phải tranh thủ thời gian quay về Tập Yêu Ty, mang Chu Yếm đến.

Trong Tập Yêu Ty, Bạch Cửu đang nằm sấp trước mặt Chu Yếm, mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào tiểu bạch vượn xinh đẹp đáng yêu trước mặt.

"Thật không biết sau khi ngươi tỉnh lại sẽ có tính cách như thế nào? Chắc sẽ không hung dữ, không hiểu chuyện như Ly Luân đâu nhỉ..."

"Chu Yếm sẽ không như vậy đâu, ta nghe gia gia nói y nghịch ngợm lắm, hồi nhỏ không ít lần bị đánh..." Anh Lỗi hồi tưởng.

Đúng lúc này họ thấy Văn Tiêu vẻ mặt sốt sắng.

"Văn Tiêu tỷ tỷ, sao tỷ lại về rồi? Ly Luân và Tiểu Trác đại nhân đâu?"

Văn Tiêu không kịp giải thích, chỉ ôm Chu Yếm rồi quay lưng vội vã rời đi, chỉ để lại Bạch Cửu và Anh Lỗi vẫn còn đang bối rối trong gió.

"Không phải, tiểu bạch vượn của ta đâu rồi?!"

Anh Lỗi và Bạch Cửu vội vàng đuổi theo Văn Tiêu, sợ rằng có chuyện gì lớn xảy ra.

Trên Tế Tâm Đường, khí đen trên người Ly Luân càng lúc càng dày đặc, ánh mắt xanh lục kỳ dị của hắn không ngừng lóe lên.

"Giết hắn, giết chúng, giết sạch tất cả loài người, như vậy Chu Yếm của chúng ta sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa..."

Tiếng nói của lệ khí không ngừng dụ dỗ Ly Luân, cám dỗ Ly Luân hoàn toàn buông thả bản thân để ra tay tàn sát.

Đột nhiên, Ly Luân cảm nhận được điều gì đó, đột ngột nhìn xuống phía dưới, đó chính là Chu Yếm đang được Văn Tiêu ôm, trên người y còn có hơi thở của rễ cây hoè.

"Ly Luân dừng tay! Đừng quên khế ước giữa ngươi và ta, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn Chu Yếm chết sao!" Văn Tiêu hét lớn.

"A Yếm!" Ly Luân buông Ôn Tông Du ra, những chiếc lá hoè đuổi theo Trác Dực Thần cũng dừng lại đòn sát thủ sắc bén.

Ly Luân đáp xuống đất, lệ khí đầy mình từ từ đi về phía Văn Tiêu, Văn Tiêu thấy vậy không tự chủ được lùi lại.

"Trả A Yếm cho ta!" Ánh mắt Ly Luân điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro