2

T/N: Từ giờ, những chỗ in nghiêng là lời nói qua điện thoại hoặc lời nhắn





___

Đêm đó, khi cú sốc đã qua đi một chút, Izuku nhìn chằm chằm vào tấm áp phích All Might cổ điển trên trần nhà và suy nghĩ. "Cậu ấy là một người kín đáo," cậu lẩm bẩm, những suy nghĩ dần dần xuất hiện cho đến khi có điều gì đó có ý nghĩa. "Trước đây cậu ấy đã từng giữ bí mật."

Công bằng mà nói, không phải với Izuku, nhưng điều đó là vì ít nhất là ẻm sắp sẵn sàng và hơn thế nữa vì cậu hiểu em. Đã dành cả cuộc đời mình bên cạnh em, cậu hiểu em đủ rõ để thường có thể đoán được ẻm đang nghĩ gì. Cậu biết em sợ sấm sét khi họ lên sáu. Em chưa bao giờ nói với cậu, nhưng cậu đã nhận thấy sự nao núng của em, cách em nhắm mắt lại và từ chối nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi cậu nắm lấy tay mình.

Vậy là ẻm đang yêu một người và Izuku đã bỏ lỡ điều đó. Điều đó thật tồi tệ và cậu nên xin lỗi vì đã là một người bạn tồi. Nhưng em chưa bao giờ đề cập đến điều này. Thậm chí kể cả khi vô tình, bởi vì Izuku chắc chắn sẽ nhớ. Cậu sẽ chú ý nếu Kacchan từng nói điều gì đó quan trọng như việc có người mà tao muốn cưới vào một ngày nào đó.

Chắc chắn ẻm đã cố tình giữ bí mật. Nhưng mà tại sao? Không phải Izuku sẽ phán xét em vì yêu ai đó. Trừ khi đó là một nhân vật phản diện. Mà có lẽ là không.

...Trừ khi đó là. Izuku đã nghe nói về hội chứng Stockholm. Có lẽ em đã nảy sinh tình cảm đáng quan ngại sau lần bị bắt cóc đó. Có lẽ em sắp cưới Shigaraki. Họ sẽ phải mua mười bốn chiếc nhẫn cưới, một chiếc cho mỗi bàn tay bị cụt.

"Chẳng ai có thể mua nổi mười bốn chiếc nhẫn cưới cả, đừng có ngốc thế chứ," Izuku nói, chà tay lên mặt. Dù sao thì Shigaraki cũng đang ở trong tù. Kacchan hẳn chỉ muốn giữ kín cuộc sống riêng tư của mình, kể cả với Izuku. Có lẽ đó chỉ là một người mà cậu chưa từng gặp và em cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ giới thiệu cả hai cho đến tận bây giờ.

Cậu không nên tò mò. Em giữ bí mật là có lý do. Izuku có thể không thích điều đó, nhưng không đời nào cậu lại không tôn trọng quyền riêng tư của em.

"Mình chỉ ước cậu ấy nói với mình," cậu thở dài với chính mình, lăn người để úp mặt vào gối. Có vẻ như họ không thân thiết như cậu nghĩ. Họ có thể sống và làm việc cùng nhau, nhưng có lẽ chỉ vậy thôi. Có lẽ mâu thuẫn giữa họ khi còn nhỏ chưa bao giờ thực sự được giải quyết, và Kacchan không nghĩ về cậu như cách cậu nghĩ về em. Em có thể là bạn thân nhất của cậu, nhưng có lẽ cậu thì không.

Ý nghĩ đó thật đau đớn. Tuy nhiên, cậu vẫn sẽ mừng cho em. Cậu quan tâm em, dù em có nói gì và làm gì, vậy nên cậu sẽ làm bất cứ điều gì em cần cậu làm để biến ngày đặc biệt của ẻm trở nên hoàn hảo.

Mình chỉ hy vọng mình được mời, cậu thầm nghĩ, và dành ba tiếng đồng hồ ủ rũ trên giường cho đến khi giấc ngủ cuối cùng cũng đến để giải cứu cậu.

___

"Mình thật kinh khủng," là điều đầu tiên Izuku nói khi tỉnh dậy. Đồng hồ báo thức không đáp lại cậu, nhưng Izuku có cảm giác rằng nó sẽ đồng ý với mình nếu nó có thể.

Vòi hoa sen đủ nóng để khiến da cậu đỏ bừng. "Mình nên mừng cho Kacchan. Chuyện xảy ra trong đời sống tình cảm của cậu ấy không thực sự là việc của mình."

"Và cậu ấy cần giúp tổ chức đám cưới," cậu tiếp tục khi trong miệng chứa đầy kem đánh răng. "Mình không thể bỏ rơi cậu ấy được. Điều đó là không thể chấp nhận. Thậm chí là không anh hùng xíu nào."

"Vậy có nghĩa là phải quản lý sắp xếp," cậu nói và lau khô tóc. Có thể hôm nay nên mặc chiếc áo thun xanh, chiếc áo có chữ quần. Và chiếc quần có ghi áo ở túi sau. "Và làm những công việc chân tay, không phàn nàn hay rình mò." Mặc dù thật dễ dàng để cậu theo dõi em trong vài ngày chỉ để xem em gặp ai khi rảnh rỗi.

"Kacchan!" cậu gọi và lao ra khỏi phòng ngủ. "Tớ sẽ cho cậu một đám cưới tuyệt vời nhất cậu từng có!"

Em không trả lời. Nhìn lướt qua phòng em sẽ thấy em thực sự không có ở nhà. Izuku thở dài và cố gắng không cảm thấy xấu hổ khi hét vào một căn hộ trống.

Có một tờ giấy nhớ màu vàng dán trên tủ lạnh khi cậu đi tìm bữa sáng. Sắp xếp lại các cuộc tuần tra cho tao, nó viết bằng chữ viết nguệch ngoạc của Kacchan. Izuku có thể cảm nhận được các từ ở phía bên kia giống như chữ nổi vì Kacchan luôn nhấn bút quá mạnh. Sẽ quay lại để ăn trưa. Đừng ăn hết kimchi của tao nếu không tao sẽ giết mày.

Với cảm giác tội lỗi, Izuku đặt kim chi trở lại. Thật yên tĩnh khi không có Kacchan ở bên. "Ít nhất thì cậu ấy không ở đây để cằn nhằn mình vì đã ăn mì spaghetti thừa lúc 9 giờ sáng," cậu thở dài, lôi ra một hộp Tupperware. Cậu thậm chí còn không làm nóng nó trước, chỉ để chọc tức em một chút.

Thực ra có lẽ cậu nên gọi cho ai đó. Đã lâu rồi cậu không nói chuyện với Uraraka. Ảnh đại diện liên lạc của cô là một bức ảnh selfie khủng khiếp mà Izuku sẽ không bao giờ xóa, và cô bắt máy ở hồi chuông thứ tư với câu chào buổi sáng đầy vui vẻ.

"Đoán xem tớ ăn gì cho bữa sáng nào," Izuku nói thay cho lời chào.

Uraraka ậm ừ. Giọng cô hơi nhỏ qua loa nhưng vẫn dễ chịu. "Cái gì đấy rất kì. Gà rán? Hoặc cả một đĩa lasagne."

"Gần đúng," Izuku cười toe toét. "Đó là spaghetti."

"Ờ." Kacchan luôn nói như vậy, mặc dù với Uraraka thì ít ghê tởm hơn và nghe ghen tị hơn. "Cậu biết hôm nay tớ ăn gì không? Trái cây. Và ngày hôm qua? Nhiều trái cây hơn. Một số người trong chúng ta không thể ăn 8.000 calo mỗi ngày, Deku-kun."

"Tớ to lớn hơn hầu hết mọi người mà."

"Steroid."

"Tớ không dùng steroid!"

"Nói dối. Lý do có rất ít người vượt qua bài kiểm tra đầu vào của UA là vì cậu đã ăn hết tất cả bọn họ."

"Nếu tớ mà ăn thịt bất cứ ai thì chắc chắn đó sẽ là đám ác nhân."

"Vâng, tớ biết mà. Cơ bắp lớn nhất của Muscleman chính là trái tim của anh ấy."

Izuku khịt mũi trước món spaghetti của mình. "Tớ nghe thấy tiếng xe cộ. Cậu đang ở đâu?"

"Iida đi chạy bộ nên tớ nghĩ mình nên ghé quán cà phê dưới phố. Bây giờ tớ đang đi bộ về nhà. Cậu đang làm gì?"

"Có lẽ là đang lên kế hoạch cho một đám cưới."

"Cái gì? Của ai?"

"Của Kacchan, và-"

"Bakugou? Từ từ đã. Bakugou và- ôi chúa ơi. Ôi chúa ơi! Ai đã cầu hôn thế?"

"Cậu ấy. Nhưng-"

"Deku-kun!" Uraraka hét lên. Izuku đưa điện thoại ra xa tai. "Thật đáng kinh ngạc! Ôi chúa ơi, tớ hạnh phúc quá, đây là một tin tuyệt vời!"

"Tớ sẽ nói với cậu ấy rằng cậu đã nói như vậy," Izuku nói. "Tớ nghe thấy tiếng động, mọi chuyện ổn chứ?"

"Hả? Không có gì, chỉ là cà phê của tớ trôi đi thôi. Tớ có thể nói với Iida được không? Tớ có thể kể cho mọi người được không? Tớ có thể, tớ có thể không?"

"Được rồi, nhưng bây giờ thì chỉ bạn bè của chúng ta thôi, có lẽ thế."

"Hãy cho tớ biết nếu tớ có thể giúp được gì! Hai cậu đã định ngày chưa?"

"Lúc nào đó vào mùa xuân, và một buổi lễ theo phong cách phương Tây," Izuku nói và ăn thêm mì ống. Có người ở phía sau phấn khích vì đồ uống đang trôi nổi. "Có lẽ cậu nên giải cứu cà phê của mình đã?"

"Đừng bận tâm đến cà phê! Ôi chúa ơi, tớ thích xem ảnh cưới! Có rất nhiều điều thú vị để làm; cậu phải chọn một chủ đề và váy của Bakugou và đồ ăn và địa điểm và bộ vest của cậu và váy của tớ và váy phù dâu và ôi chúa ơi, tớ có thể làm phù dâu được không?"

"Cậu sẽ phải hỏi Kacchan khi cậu ấy về nhà. Tuy nhiên, có lẽ nên hỏi chậm hơn để cậu ấy hiểu ý cậu."

Uraraka tạo ra một âm thanh the thé mà Izuku có thể dịch được nếu cậu có sẵn một con cá heo. "Hãy hứa là cậu sẽ bảo cậu ấy gọi cho tớ!"

"Thật ngọt ngào khi thấy cậu hạnh phúc vì điều này."

"Làm sao mà tớ lại không được?" Uraraka ré lên. Izuku có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang làm trò tip-tap mà lũ chó thích thú khi làm bằng đôi chân của mình. "Hãy hỏi Bakugou giúp tớ! Tớ sẽ không nói chuyện với cậu cho đến khi cậu làm vậy!"

"Được rồi nhưng-"

Cô cúp máy với cậu. Izuku thở dài khi nghe âm thanh quay số và ăn nốt món spaghetti của mình.

Cô ấy không có vẻ bị sốc. Cổ ngạc nhiên, chắc thế, nhưng không thích ý tưởng về một đám cưới chợt đến một cách bất ngờ. Dù Kacchan sắp cưới ai thì Uraraka chắc chắn cũng biết về họ. Và cô chấp thuận, xem cách cổ có vẻ hạnh phúc như thế nào kìa. Có lẽ không phải Shigaraki đâu, tạ ơn chúa.

Có lẽ là một anh hùng khác? Có thể là ai đó mà tất cả họ đều biết. Kacchan không thân với nhiều người nhưng Kirishima vẫn là bạn thân nhất của cô. Có lẽ họ luôn hơn mức bạn bè và Izuku đã không nhận ra điều đó. "Nhưng Kirishima đang cùng với Ashido," cậu lẩm bẩm, đứng dậy đi uống cà phê. Sữa và ba loại đường đổ vào một chiếc cốc sứt mẻ. Cậu chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy họ hôn nhau.

Có lẽ cả ba người họ đều ở cùng nhau, như Todoroki với Yaomomo và Jirou. Tuy nhiên, hôn nhân đa tình vẫn chưa hợp pháp. Và Kacchan đã nói mẹ tao muốn may váy cưới. Váy, ở số nhiều. Một cô dâu. Trừ khi Ashido thích vest hơn. Mà, nếu những chiếc khăn choàng lông và váy ngắn là những thứ có thể mặc được thì cổ vẫn sẽ không mặc.

Việc Kacchan muốn giúp lên kế hoạch cho đám cưới thực sự không phải là bí mật. Thế thì Izuku chắc bị mù rồi. Cậu thậm chí không thể hỏi Uraraka. Hoặc bất kỳ ai khác, vì khi đó họ sẽ biết rằng người sống cùng Kacchan thậm chí còn không biết bạn đời của ẻm là ai.

"Được rồi," cậu thở ra bằng mũi. Không cần phải hoảng sợ. Cậu chỉ cần để mắt tới manh mối. Kiểu như bất cứ ai có vẻ thân thiết với Kacchan hơn bình thường. Hoặc nhẫn! Chắc chắn phải có nhẫn đính hôn, thậm chí có thể là nhẫn giống nhau. Cậu chỉ cần xem liệu có ai đó đang đeo một chiếc giống Kacchan hay không. Tuy nhiên, cậu chưa thực sự nhìn thấy chiếc nhẫn của em. Cậu uống ba cốc cà phê và đợi Kacchan quay lại, cố gắng tìm cách hỏi em cho cậu xem nó mà không tỏ ra quá tọc mạch.

Cuối cùng em cũng về nhà vào khoảng mười hai giờ rưỡi, mặc một chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài bộ trang phục anh hùng. Tuy nhiên, không có găng tay vì em có đồ dự phòng ở văn phòng và ở nhà. "Này. Cà phê của tao đâu?"

"Trong máy," Izuku nghiêm túc nói. Em ậm ừ hài lòng rót cho mình một cốc, đắng và gần sôi. "Buổi sáng của cậu thế nào?"

"Tao đã điều động một số đội tuần tra xung quanh và yêu cầu các thực tập sinh hỗ trợ ứng phó khẩn cấp cho chúng ta. Thời gian tốt nhất tao có thể tìm thấy trong tháng 3 là từ ngày 6 đến ngày 8, gần như toàn bộ văn phòng đều rảnh. Tao thấy ngày 7 là ngày cưới tốt. Tao cũng đã ấn định lịch trình của mày theo đó rồi."

"Tầm nhìn xa trông rộng tuyệt đấy," Izuku nói, nhích người ra xa để em có thể ngồi cùng cậu trên chiếc ghế dài. Em đặt chân mình vào lòng cậu. "Ai được mời?"

"Hãy giữ số lượng khách nhỏ thôi. Bạn học cũ, vài gia đình, vài anh hùng nào đó?"

"Chắc chắn rồi," Izuku nói. Cà phê của em ở tay phải và tay trái đặt trên đầu gối. Cậu không thể nhìn thấy nó do góc độ. Một cách tinh tế, cậu lướt ngón tay mình trên tay em, tìm vật gì đó bằng kim loại.

Em nắm lấy tay cậu. "Tao có thể giúp gì?"

Ôi. "Tớ thấy cậu không đeo nhẫn."

"Vô nghĩa." Em nhún vai. "Tao không thể đeo bất cứ thứ gì trên tay vì siêu năng của mình, nhớ chứ?"

"Ồ." Má nó. Một manh mối lớn đã biến mất. "Cậu không muốn một cái à?"

Em siết chặt ngón tay cậu. "Đừng tỏ ra thất vọng thế. Tao chỉ đang nói là tao không muốn nhẫn đính hôn. Chúng ta vẫn sẽ nhận được những chiếc nhẫn cưới phù hợp và tao sẽ đeo chiếc nhẫn của mình quanh cổ."

"Vậy có bao nhiêu chiếc nhẫn?"

"Ừm, hai? Mỗi người một cái?"

Chắc chắn không phải Shigaraki rồi. Và cũng không phải đa tình. "Được rồi. Nhân tiện, tớ đã kể với Uraraka. Cậu ấy muốn làm phù dâu."

"Ờ, được." Dựa lưng vào tay ghế, Kacchan nhấp một ngụm cà phê và thở dài. "Có rất nhiều người để kể. Có quá nhiều việc phải làm."

"Đừng căng thẳng thế," Izuku nói, ngón tay của Kacchan vẫn đan chặt vào tay cậu. "Từng bước một thôi. Tớ có cảm giác như cậu không muốn một người tổ chức đám cưới?" cậu hỏi. Em lắc đầu. "Vậy là cậu muốn toàn quyền kiểm soát. Được rồi. Có lẽ chúng ta hãy bắt đầu với một danh sách những việc cần làm, không nhất thiết phải theo thứ tự. Cậu đã chốt được ngày rồi, điều đó thật lớn lao."

"Ờ. Áo sơ mi của mày ghi chữ quần đấy à?"

"Quần của tớ cũng ghi chữ áo nè."

"Tao ghét mày."

Cuối cùng họ cũng nhận được hàng (?). Mặt trời đã lặn từ lâu khi cả hai hoàn tất việc lập danh sách việc cần làm, sắp xếp theo thứ tự từ rất đến ít cấp bách nhất. Chọn địa điểm ở ngay trên cùng, với thông tin đặt chỗ, thanh toán, thời gian trong ngoặc đơn.

Kacchan hạnh phúc hơn rất nhiều khi có được ý tưởng cụ thể về việc sẽ đi đâu từ đây. Em thở dài và tan chảy bên cạnh Izuku, máy tính xách tay mở ra với mười sáu tab khác nhau về các địa điểm đẹp xung quanh Tokyo. "Có kì lạ không khi tao đang vui?"

"Không," Izuku nói, cho phép em ôm lấy cánh tay mình. "Đám cưới là phải vui mà."

"Với khách thôi."

"Với cả cậu nữa. Chúng giống như đỉnh cao của tất cả những thứ và con người cậu yêu. Và cậu sẽ có được một chiếc váy sang trọng."

"Có lẽ tao nên nuôi tóc dài để có thể làm gì đó với nó."

"Nhưng mà, kiểu tóc pixie hợp với cậu đấy," Izuku ngân nga, dùng ngón tay gãi nhẹ trên da đầu em. Tóc ẻm thật mềm mại. "Tớ không nhớ là cậu từng để tóc dài tới vai."

"Tao có bím tóc khi còn nhỏ." Izuku cố gắng ngừng vuốt tóc em, nhưng em đã giật tay cậu lại và đặt nó trở lại vị trí cũ. "Tóc tao bị rối rồi."

"Được rồi. Cậu giống như một con mèo vậy."

"Im đi và cưng nựng tao đi."

Cậu làm theo lời em nói. Kacchan cảm thấy dễ chịu và vui vẻ khi dựa vào vai cậu, bất chấp cơ bắp và sự gan góc của em. Và em có mùi thơm. Giống như caramel, có lẽ là do nitroglycerin mà em nhận được từ mẹ mình. "Kacchan," cậu nhắc trước khi em có thể ngủ gật. "Tớ muốn cậu biết rằng tớ luôn ở đây vì cậu và cậu xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời, được chứ?"

"Thật buồn cười," em cười. "Đó chính xác là những gì tao cảm thấy về mày."



___

T/N: Thử cảm giác có kỉ luật bằng cách đăng chap mới vào 7h sáng thứ 7 hằng tuần :33

22.6.2024

Rine

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro