Shift (3)

30 phút lái xe dài hơn một thế kỷ, nhưng lần này vì một lý do khác. Toàn bộ bầu không khí trở nên ngột ngạt, tôi gần như bị tra tấn. Vậy nên vừa về tới nhà, ngay lập tức tôi tháo giày lao vào bếp hớp một ngụm nước.

Tuy nhiên, uống còn chưa được nữa ly đã thấy Monika chuẩn bị đóng cửa phòng lại. Rất có thể nó sẽ không mở ra nữa, suy nghĩ ấy làm tôi hoảng hốt, một ít nước đổ trên sàn và tôi thì ho sặc sụa.

Nó thu hút sự chú ý của chị ấy, nhưng vì ho dữ dội quá, Monika nhìn chằm chằm tôi trong vài giây, cuối cùng chị quyết định đi tới. Hành động như vậy một lần nữa khiến tôi giật mình, điều tiếp theo mà không ai muốn, tôi vô tình làm rơi chiếc kính cận ngay mép bàn. Xoảng một cái! Các mảnh vỡ nằm rải rác khắp nơi, số ít còn văng xa tới cửa phòng chị.

" Em xin lỗi! "

Tôi thì thầm trước mớ hỗn độn. Monika chỉ lắc đầu, ra lệnh cho tôi đứng yên, chị lấy chổi dọn dẹp và vì nó trải đầy xung quanh tôi, chị buộc phải lại gần hơn để quét những mảnh thủy tinh nhỏ bé.

Sự xa cách giảm đi đột ngột khiến trái tim tôi có chút chùng xuống. Đã quá lâu kể từ khi Monika cho phép bản thân gần gũi tôi thế này, ý nghĩ đó đã khiến tôi xúc động. Tôi cố gắng che mặt lại trước chị ấy, sợ rằng Monika sẽ thấy được sự ảnh hưởng của chị với tôi,  nhưng tôi đoán đó là một hành động sai lầm!

Trong khi đang tránh chị, tôi di chuyển đôi chân một cách vô thức rồi đột nhiên. A! Đau nhói..tôi thở gấp trước cảm giác truyền đến từ bên dưới, vội cuối đầu, chỉ thấy một vệt đỏ lan rộng trên nền đất. Máu.

" Em làm cái gì vậy!!! "

Tôi gần như nhảy dựng lên khi nghe tiếng Monika hét vào mặt. Mọi cảm xúc đột nhiên dâng trào , và tôi chỉ cảm thấy nước mắt mình rơi xuống.

Đó là khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, nhưng tôi thề rằng đã thấy vẻ mặt giận dữ của Monika chuyển sang lo lắng trong một giây khi tôi khóc. Tất nhiên, tôi không cố ý làm vậy. Nếu có cơ hội, tôi ước sẽ không bao giờ để chị trông thấy bản thân trong tình trạng thê thảm như thế. Nhưng khao khát, tuyệt vọng, đau đớn, mọi thứ tồi tệ cứ chồng chất lên tôi, chúng khiến tôi trở nên nhạy cảm. Không nói một lời, chị ấy buông chổi, nắm tay và đỡ tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

Monika cúi xuống xem xét lòng bàn chân tôi, một mảnh thủy tinh nhỏ cắm trên đó.

" Ngồi yên! Chờ chị đi lấy hộp sơ cứu, cấm em di chuyển! "

Chị cảnh báo trước khi biến mất vào phòng, rồi trở lại với một cây nhíp và bộ sơ cứ. Monika cẩn thận tháo tất cho tôi, chị lấy miếng băng gạt, ấn nhẹ vào vết thương cầm máu sau đó lau sạch vùng da xung quanh bằng khăn ẩm, cuối cùng là nhỏ thuốc sát trùng. Tôi chỉ chăm chú nhìn chị ấy, không còn bận tâm đến nỗi đau do vết thương nhỏ bé mang lại.

" Em nhớ chị..."

Tôi lẩm bẩm trong vô thức. Monika ngẩng đầu lên,
tôi bắt gặp sự khao khát và nỗi buồn tương tự trong mắt chị ấy. Rõ ràng chị cũng đang cảm thấy như vậy,
điều mâu thuẫn là tại sao chị cứ tiếp tục tránh mặt tôi. Nhưng chỉ được vài giây, Monika không nhìn tôi nữa, vội kết thúc quá trình sơ cứu bằng cách quấn một miếng gạc vào chân tôi. Chị đứng dậy ngay sau đó, dọn hết các vật liệu đã qua sử dụng định rời khỏi thì một lần nữa bị tay tôi níu lại. Sự tiếp xúc khiến tôi thổn thức hơn, tôi thực sự không nhận ra bản thân đã khóc cho đến khi nghe thấy giọng nói của chính mình đang lạc đi vì nước mắt.

" Unnie, làm ơn nói em nghe, em đã sai cái gì đi! "

Sự im lặng bao trùm lấy căn bếp khi Monika chằm chằm xuống đôi tay của họ. Hyowon vẫn tiếp tục nức nở, cô ôm vội lấy chị, chặt như thể mạng sống của bản thân đang phụ thuộc vào con người đó

" Đi đi! "

Hyowon lắc đầu ngay lập tức. Cô khóc và kéo Monika lại gần hơn, buộc chị ấy nhìn thẳng vào mắt.

" Có phải vì chuyện em đã nói lần trước không? Jungwoo em không hề có ý xúc phạm chị..."

" Không phải tại em, Hyowon..."

" Vậy là vì cái gì? "

Monika xoa xoa thái dương khi Hyowon không có dấu hiệu buông tha. Chị cố gắng gỡ tay cô thật nhẹ nhàng nhưng càng gỡ, Hyowon càng bám chặt.

" Nói thật với em! Cho em biết sao chị hành động như vậy? "

Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Monika không tìm được dũng khí để giải thích nên chỉ dành nhắm mắt lại. Tiếng thở nặng nhọc của Hyowon bây giờ là âm thanh duy nhất.

" Ừ, tại em. Tất cả là do em, Hyowon! "

Có một khoảng thời gian dài ngưng động, bốn mắt họ nhìn nhau...

" Em khiến chị thấy buồn..." - Giọng Monika run lên khi nói những lời đó.

" Unnie..."

" Em đang làm tổn thương chị, Hyowon! "

Sự kìm kẹp của cô bất chợt nới lỏng và Monika coi nó là cơ hội để chạy thoát...

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Lớp học chiều nay thật tuyệt và có lẽ là một trong những buổi học trơn tru nhất tuần này. Mọi thứ gần đây có vẻ đi sai đường, nhưng hôm nay, tôi nghĩ mình đã hoàn thành khá tốt vai trò giảng dạy. Giữa lúc bận bận thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về thì điện thoại reo.

Khoé môi vô thức mỉm cười khi tôi nhìn thấy cái tên ấy.

" Vâng, mẹ?... Aww, nhớ mẹ quá. Mẹ khỏe không? À, thật sao? Ước gì con được tham gia...bây giờ con chưa đi được...Con biết, con biết. Nhưng uh, thay đổi kế hoạch, dạo này con hơi bận...mẹ, thôi mà. Lần này con quyết định rồi..."

Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi diễn ra trong vài phút. Ôi, tôi nhớ giọng nói của mẹ làm sao. Giữa lúc đang hồ hởi bởi những câu nói đùa của bà thì đột nhiên mẹ hỏi về vấn đề mà tôi đang cố tránh. Một người nào đó, đúng hơn.

" Mà Monika đâu rồi? Aish đứa nhóc này, hôm trước nó vừa cho bố mẹ con leo cây đó! "

Lông mày tôi nhíu lại.

" Hôm trước? "

" Ừ. Nó gọi đêm hôm trước, hỏi thăm bố mẹ ấy mà! Nhưng tự nhiên đang gọi thì tắt ngang...."

Tôi cố hồi tưởng lại sự việc xảy ra vào đêm hôm trước, cũng như bao đêm khác trong tuần, chị ấy tránh mặt tôi. Có điều, tôi nhớ rất rõ đã nghe thấy Monika nói chuyện với ai đó từ bên ngoài, nhưng đến khi bước vào nhà, không khí im lặng và âm thanh cuối cùng phát ra là tiếng chị chốt cửa. Chị thật sự gọi điện cho bố mẹ tôi hôm ấy ư?

" Hyowon-ah..."

"....."

" Mẹ đang hỏi con! "

" Ah, xin lỗi mẹ, con không nghe! Gì vậy ạ? "

" Hai đứa không sao chứ? "

Tôi nhìn mẹ qua camera đầy thắc mắc: " Mẹ..."

" Con với Monika, hai đứa ổn không? "

Trong giây lát, tôi cảm thấy cơ thể mình cứng lại trước câu hỏi, nhưng tôi đủ nhanh để bắt kịp.

"  Tất nhiên mà! Sao mẹ hỏi vậy? "

Cố gắng hết sức mang lại cho bà một nụ cười trấn an.

" Hai đứa..."

" Mẹ, chờ đã! 8 giờ rưỡi rồi, con phải đi mua đồ ăn tối cho unnie đây. Con gọi lại mẹ sau nha! Bye bye! Yêu mẹ! "

Tôi luyên thuyên sau đó kết thúc cuộc gọi. Ném điện điện thoại vào túi xách trước khi vùi mặt vào lòng bàn tay, tuôn ra những giọt nước mắt đã cố kìm nén khi nói với mẹ về Monika. Kể từ cái hôm chị nói tôi là nguyên nhân khiến chị buồn, khoảng cách giữa cả hai dần lớn. Tôi thực sự đã để Monika dễ thở hơn một chút, không cần phải tránh mặt tôi quá mức, thay vào đó, tôi quyết định không gặp chị...

Những ngày tiếp theo, tôi kiên trì việc tiếp cận và giảng hoà theo cách không khiến Monika cảm thấy ngột ngạt, chẳng hạn như thực hiện các công việc quen thuộc của chúng tôi khi ở nhà, đó là điều tốt nhất tôi có thể. Dẫu không biết lý do vì sao, nhưng suy nghĩ rằng tôi đã gây ra nổi đau cho chị thì có vẻ hơi quá đáng. Ngay khi tôi muốn làm rõ mọi chuyện, tôi vẫn không thể tiếp cận. Phải thừa nhận rằng, lời nói của Monika đã để lại một vết cứa rất sâu. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về tất cả những gì đã xảy ra trong ngày, tuần, tháng, và thậm chí cả năm qua chúng tôi ở bên nhau.

Tôi làm tổn thương chị ấy từ khi nào? Tôi sai ở đâu? Tại sao chị ấy buồn? Mọi thứ bây giờ đều mờ mịt, ngoài Monika ra không ai có thể làm rõ. Giơ tay lau nhanh những giọt nước mắt trước khi thở hắt thật to, ước gì những đau khổ này cũng sẽ thoát ra theo cái thở đó. Dù sao thì một ngày đã trôi qua, mục tiêu cuối cùng hôm nay là trở về nhà an toàn và cố gắng có một giấc ngủ đầy đủ. Chỉ như vậy thôi...

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Đang thông thả từng bước thì một cánh tay đột nhiên đập vào vai tôi. Theo bản năng, tôi hung hăng đẩy người đó ra, nhưng có lẽ lực hơi mạnh, lúc quay lại, tôi trợn tròng mắt khi phát hiện gương mặt đang nhăn nhó ấy là ai.

" Yah! Em tính giết chị hả? " - Unnie bĩu môi mắng tôi.

" Hanee?...xin lỗi, xin lỗi! Em không thấy! "

Tôi ngay lập tức đỡ cô ấy đứng dậy.

" Ai biểu chị làm sợ chi! "

Tôi vặn lại Hanne mặc dù bản thân đang thấy có lỗi vì hành động ngu ngốc của mình.

" Lúc nãy em đi y chang zombie vậy. Không ngủ trưa sao? "

Hanee khoác tay tôi vào studio. Tôi đáp lại câu hỏi của chị bằng cái nhún vai, kết quả tôi bị mắng thêm lần nữa:

" Đã nói đừng có luyện tập quá sức mà! Cô và Monika chả bao giờ nghe lời tôi hết! Bó tay với hai người luôn..." - Cô ấy lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

" Chị nghe nói là..."

" Unnie! " - Chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng hét lên của Rosy. Con bé bước ra ngoài cửa phòng tập và ngạc nhiên khi thấy Hanee đang bên cạnh tôi.

" Hanee ssaem, tham gia với tụi em đi! "

Chào đón bọn tôi là một lớp học không quá đông học viên, tuy nhiên mọi người đều rất quen thuộc với nhau. Tôi lặng lẽ lướt qua khung cảnh cho đến khi chạm phải ánh mắt đã không - nhìn - tôi từ lâu. Để tránh gây thêm phiền phức, tôi lập tức quay mặt đi.

" Cô, tụi em tính nhờ cô và cô Monika đóng cặp trong vũ đạo lần này được không ạ? Có hai bạn không thể tham gia tổng duyệt...umm, nhưng bọn em muốn xem đội hình hoàn chỉnh để công diễn ngày mai..."

T.one bẽn lẽn hỏi tôi trong khi nấp sau Hyeily.

Ngạc nhiên về nhiệm vụ, tôi âm thầm kiểm tra phản ứng của Monika. Nhưng chị không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, tôi sợ chị không đồng ý. Tuy nhiên, vẻ mặt ngây ngô kia cũng chứng tỏ đây là lần đầu tiên chị nghe thấy điều đó, vì vậy tôi càng phải thận trọng hơn.

Tôi ngập ngừng nhìn bọn trẻ đang chờ đợi phản hồi từ cô của chúng. Nhưng trước khi tôi có thể buông lời từ chối, Monika đã đứng dậy và hỏi:

" Chúng ta sẽ làm gì? "

Tôi gần như ngừng thở trước những gì chị ấy nói. Là thật sao? Chị sẵn sàng nhảy chung với tôi ư? Cú thúc mạnh của Hanee cắt đứt mạch suy nghĩ. Tôi nhìn cô ấy và cô ấy thì đang nhíu mày chỉ vào Monika.

Bất giác tôi quay sang, chị ấy đối diện với tôi. Giây phút mà ánh mắt chúng tôi giao nhau, có gì đó trỗi dậy khiến tôi suýt khóc. Tuy không còn sự vương vấn nữa, nhưng đôi mắt ấy vẫn như thể đang ở nhà, cứ thế, chị chậm rãi đi đến trước mặt tôi:

" Em muốn nhảy với chị không? "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro