Chương 1 - 3

Seo Yi Kyung không nói không rằng tắt máy luôn, tiện thể chặn luôn số điện thoại này. Chị ngồi nhìn màn mưa phùn ngoài cửa sổ cả buổi chiều tính toán và cân nhắc về tình cảm của mình. Sau khi tự cho rằng đã có kết luận, buổi tối hôm đó, chị lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc không thân thiện khi Lee Se Jin gọi tới.


Kang Jae Hyun không hề nói đùa, công việc của Seo Yi Kyung tại Nhật bắt đầu gặp áp lực lớn nhỏ từ nhiều phía. Xã hội đen ở Fukuoka vốn đã thuần phục đột nhiên bắt đầu tới hỏi thăm, nói vài lời ám chỉ chúng đang có cục diện và sự lựa chọn mới. Cứ như vậy, sau vài ngày, Seo Yi Kyung ám thị Lee Se Jin đừng gọi tới nữa.


Chị không muốn suy nghĩ tới việc này sẽ có đả kích lớn thế nào tới Lee Se Jin. Chị bắt đầu biết ơn khoảng cách xa xôi giữa họ giúp chị không phải nhìn thấy và cảm thấy phiền não với dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô.


Lee Se Jin thật sự không gọi lại nữa. Seo Yi Kyung ép mình dấn sâu vào công việc đối phó với rắc rối ngày một nhiều và tự thuyết phục rằng chị đang tận hưởng sự yên tĩnh lâu rồi mới có này.


Cho tới khi Lee Se Jin đường đột xuất hiện. Khi nghe người giúp việc thông báo, tay Seo Yi Kyung run lên, suýt nữa đã đánh rơi tài liệu đang cầm trên tay. Chị tin chắc mình không hề mất kiểm soát để lộ ra một chút ý cười nào. Trong đầu nhanh chóng suy tính, cuối cùng bình tĩnh nói: "Dẫn cô ấy vào phòng trà đợi, lát nữa tôi ra."


Chị dành vài phút để mình nhìn có vẻ bình thản không chút sơ hở, rồi đi về phía phòng trà, suy nghĩ tại sao Lee Se Jin lại đột ngột xuất hiện như vậy, suy nghĩ chị sẽ đối mặt với một Lee Se Jin như thế nào.


Một Lee Se Jin mạnh mẽ và thẳng thắn như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán của chị, sự bày tỏ và đưa ra câu hỏi liên tiếp như vậy khiến chị lần đầu tiên cảm thấy bối rối trước mặt cô. Chị bắt đầu buồn bực vì căn phòng bài trí quá đơn giản, chỉ có một chậu măng leo có thể tiếp nhận ánh mắt né tránh của chị. Seo Yi Kyung cảm nhận được vị đắng đang ngày một nhiều trên đầu lưỡi.


"Se Jin à." Chị quyết định thẳng thắn trả lời câu hỏi của Lee Se Jin, "Người như tôi, cuộc đời của tôi, không nên có, cũng không xứng để có tình yêu."


Lee Se Jin làm vẻ như nghe một câu chuyện cười, nhìn chị với vẻ không hiểu, mở miệng định nói nhưng chị đã ngắt lời: "Cuộc đời tôi tới bước này không thể rút lui khỏi sự tranh đấu nữa rồi. Cho dù tôi từ bỏ không leo lên đỉnh cao, cho dù tôi có rời khỏi Hàn Quốc, thì những kẻ và việc xấu xa kia vẫn sẽ theo tôi cả đời. Còn tình cảm, đối với tôi mà nói là gánh nặng. Nó sẽ cản trở tôi, ảnh hưởng tới những người bên cạnh tôi. Tôi không muốn thấy việc đó xảy ra."


"Mọi việc đều sẽ có cách giải quyết, sẽ có đường khác." Lee Se Jin phản bác với sự lạc quan của người trẻ tuổi.


"Không đâu, Se Jin. Kết thúc tốt đẹp và viên mãn không phải dành cho loại người như tôi." Seo Yi Kyung khống chế ngữ điệu sao cho không quá uyển chuyển bi thương, cũng không quá tinh tế dịu dàng. Chị bổ sung: "Tôi không muốn nói dối, tôi không muốn phủ nhận em là đặc biệt đối với tôi. Nhưng tôi từ chối tiếp nhận sự đặc biệt đó, vì tôi, còn là vì em nhiều hơn."


Chị ngừng một chút rồi nói tiếp: "Thời gian ở bên em là giấc mộng đẹp, nhưng mộng rồi cũng phải tỉnh lại. Chúng ta nên trở về vị trí của mình, tiếp tục cuộc sống riêng của chúng ta. Đúng là tôi rất thích em, Se Jin. Nhưng xin lỗi, tất cả chỉ có thể dừng tại đây. Tôi sẽ quên em, quên mọi thứ ở Hàn Quốc."


Seo Yi Kyung nói, dường như hơn chục năm trước chị cũng từng nói những lời tương tự. Không ngờ, sau bao lâu, đổi một người khác, vẫn chỉ có thể nói lời như vậy.


Lee Se Jin ngẩn người nghe, câu "đúng là tôi rất thích em" giống như cả nghìn cân đập thẳng vào ngực cô, cô nhất thời không kìm được cảm xúc. Câu nói vốn dĩ nên khiến cô mừng rỡ, đúng là cô cũng vui mừng trong một khoảnh khắc, nhưng rồi sau đó chính là sự cự tuyệt và tránh né không thể bỏ qua, không thể phủ nhận từ đối phương. Cô nhìn Seo Yi Kyung, ánh mắt luôn không nhìn ra cảm xúc gì của chị đang nhìn cô, khi nói câu đó cũng như vậy, từng câu từng chữ nói ra rành rọt --- nhất định là đã suy nghĩ rất lâu, một khi đã quyết định thì không dễ gì nhân nhượng.


Lee Se Jin không muốn làm kẻ ăn vạ, nhưng lúc này không cho phép cô được nghĩ nhiều. "Không ngờ giám đốc lại là người nhát gan như vậy." Cô không chút khách khí đáp trả, nhìn thẳng vào mắt Seo Yi Kyung mà nói.


"Nhát gan?" Seo Yi Kyung như đang tự cười mình, "Se Jin luôn nghĩ mọi việc thật đơn giản. Điều đó đôi khi rất tốt, nhưng nó không phù hợp với tôi." Chị đứng dậy, quay mặt đi nói: "Tôi đã pha một tách trà cho em, uống xong em về đi." Câu nói này không giống như đang hỏi, mà giống như mệnh lệnh.


"Em không có nơi nào để đi nữa rồi." Lee Se Jin rướn người muốn ngăn chị lại, vội vàng nói. "Em đã bỏ việc ở Hàn rồi, mới nhận làm nhân viên điều phối trước kia từng phỏng vấn. Em không mang nhiều tiền, tối nay không đủ tiền để ở khách sạn nữa rồi --- Chị phải cho em ở lại đây."


Seo Yi Kyung lộ biểu cảm khó tin: "Em nên về nước, về bên dì của em đi."


"Gần đây dì đã tìm được đối tượng muốn kết hôn rồi. Căn nhà đó em ở lại không tiện, em đã bỏ lại tất cả đến đây tìm chị." Lee Se Jin không cam tâm, nói.


"Đó là việc của em, đừng có gây sự vô lý như vậy." Seo Yi Kyung định rời đi.


"Giám đốc, cho dù không chấp nhận em thì cũng không có quyền quyết định em sống và phát triển sự nghiệp ở đâu phải không." Lee Se Jin đứng bật dậy, nhìn chăm chăm bóng lưng Seo Yi Kyung, có chút quật cường mà cũng như đang giãy chết.


"Chỉ vài tuần thôi, giám đốc." Lee Se Jin bắt đầu mặc cả. Cô cảm thấy mình đã mất cả logic ngôn ngữ rồi, chỉ biết cầu xin bừa bãi. Cô giơ một tay lên đảm bảo: "Chị đã kiên quyết như vậy, đợi khi nhận được tháng lương đầu tiên em sẽ rời đi. Chị coi như giúp em, giúp một người quen cũ. Em có tư cách để nhờ chị giúp mà không phải sao? Dù sao thì em cũng đã hy sinh vì chị nhiều như vậy."


Seo Yi Kyung không nói.


Lee Se Jin có chút sợ hãi, cô sợ lại nghe thấy câu "khi nhờ vả người khác thì phải sẵn sàng để bị từ chối", cô cố tình ra vẻ rất tự tin, nói tiếp: "Nếu chị định cho em vay tiền để đuổi em đi, hoặc trực tiếp đuổi em ra khỏi đây, thì em nhất định sẽ ăn vạ không đi. Em là cái thìa đất chẳng có gì để sợ, cũng chẳng có chuyện mất mặt gì là chưa làm. Nếu chị không muốn chấp nhận em thì hãy giả vờ nhẫn nhịn em một tháng, rồi em sẽ đem theo đoạn hồi ức quý giá này rời đi --- Đây là sự thoả hiệp và nhượng bộ cuối cùng của em."


Seo Yi Kyung vẫn im lặng, không quay lại, cũng không rời đi. Lee Se Jin trong lòng chột dạ, nhưng cô vẫn cố gắng gượng, nở nụ cười không sợ hãi điều gì. Cô nhìn ánh nắng buông trên mái tóc Seo Yi Kyung, khẽ lay động theo từng nhịp thở của chị, cô thầm đếm trong đầu, 10, 9, 8...


"Tuỳ em." Khi cô gần như tuyệt vọng đếm tới 1, Seo Yi Kyung để lại một câu như vậy rồi rời đi, không hề quay đầu lại.





tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro