2.

October

Vài tuần sau, Jaemin bị gián đoạn việc đọc sách bởi tiếng gõ cửa lớn của phòng làm việc. Cuối cùng thì cậu ở trong văn phòng của cha mình.

"Con còn nhớ ông Lee chứ?"

Jaemin gật đầu khi nhấp ngụm trà. "Vâng."

"Chà, ông ấy đã mời chúng ta tham dự một trận đấu quyền anh vào cuối tuần này. Con có muốn đến không? Cha biết con không thích bạo lực, nhưng ông ấy đã đề nghị sẽ dành cho chúng ta ba ghế, và sẽ hơi thiếu tôn trọng nếu từ chối."

Jaemin thở dài, nhưng sau đó gật đầu và mỉm cười. "Không sao đâu, con sẽ đi."

Vì vậy, cuối tuần đó, họ đến đấu trường. Họ được dẫn đến chỗ ngồi chỉ định sẵn, chỗ tốt nhất trong toàn bộ đấu trường. Jaemin nhận ra chỗ ngồi của mình là bên cạnh Minhyung, và một cô gái, là con út của nhà Lee.

Trận đấu sắp bắt đầu và Jaemin quyết tâm chú ý đến món bỏng caramel mà mình đang ăn. Phát thanh viên bắt đầu chào đón khán giả và giám khảo, thậm chí còn dành sự ca ngợi đặc biệt cho nhà Lee và nhà Na. Sau đó, anh ta gọi ra người chơi đầu tiên, một người đàn ông mạnh mẽ và cao lớn. Trông giống như bất kỳ người đàn ông nào khác, Jaemin nghĩ.

Jaemin đặt sự chú ý quay trở lại món bỏng caramel của mình cho đến khi người thông báo gọi tên của người chơi thứ hai.

"Và ở góc đỏ, không ai khác ngoài quán quân mùa trước. Người trẻ nhất từng giành được nhiều danh hiệu này. Đó là biểu tượng của sự tươi sáng, nhanh chóng, táo bạo, duy nhất - Jeno Lee!"

Jaemin mở to mắt. Phải rồi, cậu nhớ lại. Hôm nay cậu sẽ xem trận đấu của Jeno Lee. Cậu ngay lập tức nhìn lên, bắt gặp hình ảnh võ sĩ đang bước vào sàn đấu với nụ cười toe toét. Cả khán đài hò reo ầm ĩ, ngay cả cha của cậu và ông Lee cũng vỗ tay rất nhiệt tình.

Cậu quan sát Jeno giơ đôi tay đeo găng màu đỏ của mình lên, ngay lập tức khiến đám đông thích thú.

Vài phút sau, trận đấu bắt đầu.

Jaemin không xem trận đấu, tất nhiên rồi. Cậu đang xem võ sĩ quyền anh. Không phải võ sĩ quyền anh, chính xác là duy nhất một võ sĩ quyền anh.

Bằng cách nào đó, cậu nhận ra mình đã ăn hết bỏng ngô caramel trong vòng chưa đầy mười lăm phút, và ngay lập tức nhận được một túi mới. Những ngón tay cậu nắm chặt lấy tấm vải lanh sẫm màu ôm lấy đầu gối, đôi giày da gõ liên tục trên sàn sau cú đấm được tung ra. Môi dưới của cậu bị cắn liên tục vì sợ hãi, nao núng mỗi khi một trong số võ sĩ bị đánh hoặc thậm chí suýt bị đánh. Thật là điên rồ khi mọi người có thể xem cái này để giải trí. Cậu hầu như không thể mở mắt.

Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Jeno Lee lại được tuyên bố là nhà vô địch. Đối thủ của anh ấy có nhiều vết thương và bầm tím khắp cơ thể - Jaemin không chắc lắm. Cậu không thể nhìn kỹ anh ta với toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng. Lee Jeno, cũng có một vết cắt nhỏ trên má.

Đám đông hò reo, cả cha cậu và ông Lee đều đứng dậy vỗ tay trước, sau đó những người còn lại cũng theo sau. Jaemin là người cuối cùng đứng dậy, đầu gối hơi loạng choạng vì phải chứng kiến ​​toàn bộ trận đấu. Và cuối cùng khi cậu đã đứng dậy, cậu vỗ nhẹ hai tay khi nghiêng sang một bên.

Lee Jeno đang mỉm cười thật tươi, vỗ ngực tự hào và giơ hai tay lên trời khi chia sẻ chiến thắng của mình với tất cả khán giả. Cậu thấy anh quay sang phía này để mỉm cười với ông Lee, sau đó cúi đầu. Jaemin thấy ông Lee gật đầu xác nhận, khuôn mặt càng vui mừng hơn. Có lẽ là cảm thấy tự hào. Theo bản năng, Jaemin cũng mỉm cười rộng hơn một chút.

Sau đó, cậu quay lại nhìn sự kiện chính trước mặt, và không gian xung quanh như im bặt khi cậu thấy Lee Jeno đang nhìn mình một lần nữa.

Jaemin hít vào một hơi, dừng lại việc vỗ tay và cảm giác như tiếng reo hò của đám đông xung quanh trở nên tắt ngấm, và tất cả những gì cậu có thể thấy, nghe và cảm nhận, là cách Lee Jeno nhìn mình, cách Lee Jeno ngước nhìn cậu với nụ cười rạng rỡ đó, cách Lee Jeno khiến cậu thở gấp dù cậu chỉ đang đứng yên.

Họ thậm chí còn chưa nói một lời nào với nhau. Lee Jeno thậm chí có thể không biết cậu là ai. Nhưng cứ như vậy, trước sự chứng kiến ​​của hàng trăm con người khác nhau, khoảng cách quá lớn giữa họ, một võ sĩ trẻ đã in sâu vào tâm trí Na Jaemin.

–––

Sau trận đấu, Jaemin và cha mẹ của cậu được đưa đến một ngôi nhà lớn - nơi mà cậu đoán là nhà của gia đình Lee - nơi tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng chiến thắng của Jeno. Mặc dù ngay lúc họ đến cổng vào, Jaemin biết đó không phải là bữa tiệc của Jeno, mà là gia đình Lee, công việc kinh doanh phát đạt và những nhà vô địch của họ.

Bữa tiệc tiếp tục và Jaemin lặng lẽ nhâm nhi ly sâm panh của mình khi nhà Lee trò chuyện với cha mẹ cậu. Cậu đi quanh khu đất, lang thang quanh các sảnh và quan sát những bức tranh trên tường và đèn chùm trên trần nhà.

Cậu đang vòng qua một góc thì bất ngờ bắt gặp khuôn ngực rộng trong chiếc áo sơ mi trắng cài cúc và chiếc áo khoác ngoài màu xanh nước biển. Jaemin thở gấp, lùi lại ngay lập tức và suýt làm đổ sâm panh của mình. Cậu nhìn lên để xem khuôn mặt của người mà mình đã đụng phải để xin lỗi, và bắt gặp đôi mắt sắc bén của Lee Jeno.

Jaemin ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, ánh mắt của võ sĩ dường như mãnh liệt hơn khi nhìn gần thế này.

"Tôi xin lỗi," cậu nhanh chóng nói.

Cậu nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ chàng trai đối diện.

"Không sao cả. Tôi mới là người phải cẩn thận hơn mới đúng" anh nói một cách tôn trọng. "Tuy nhiên, tôi không hoàn toàn hối tiếc. Không phải ngày nào tôi cũng được đứng trước Na Jaemin."

Jaemin nhìn lên, thấy nụ cười dịu dàng tô điểm cho các đường nét của võ sĩ.

"Anh biết tôi là ai," Jaemin thở ra, ngay cả khi cậu biết rằng hầu hết mọi người đều biết mình là ai.

"Tất nhiên," Jeno cười. Jaemin mong anh tiếp tục và nói rằng cậu là con trai duy nhất của gia đình Na và bất kỳ ai cũng sẽ là kẻ ngốc nếu họ không biết cậu là ai. Nhưng thay vào đó, nụ cười của võ sĩ quyền anh biến thành một nụ cười nhếch mép.

"Tôi sẽ nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ đâu."

Jaemin ngoảnh mặt đi, má cậu dần đỏ lên.

"Tôi cũng vậy," cậu thì thầm, bỗng cảm thấy kém cỏi một cách lạ thường.

Jeno ậm ừ, "Cậu có thích bữa tiệc không?"

"Tất nhiên rồi," Jaemin trả lời, nhìn đôi giày sáng bóng của mình trên nền nhà sáng bóng. Sau đó, một đôi giày da cũng bước vào tầm nhìn của cậu.

"Cậu có vẻ rất giỏi nói dối, cậu Na."

Jaemin chế giễu.

"Tôi không nói dối."

"Vậy tại sao cậu lại ở đây, trong một hành lang trống trải, mà không ra ngoài kia và về nơi mà mọi người chắc chắn sẽ yêu mến sự hiện diện của cậu?"

"Tôi không quan tâm đến sự chú ý."

Cậu nhận ra đôi giày da kia càng đến gần hơn.

"Aw, thậm chí là sự chú ý của tôi?" Jaemin cuối cùng cũng nhìn lên, bắt gặp cách mà đôi môi Jeno cong lên thành một nụ cười tự mãn.

Không ai lùi bước, không ai dám phá bỏ sợi dây đang khóa chặt mắt họ, họ nhìn nhau như thể thế giới chỉ còn lại hai người.

Nụ cười nhếch mép của Jeno biến thành một nụ cười rạng rỡ.

"Đôi mắt của cậu thật đẹp, rất dễ thương."

Jaemin lại nhìn sang chỗ khác, khiến võ sĩ cười thầm. Cậu nghe thấy anh hít vào để tiếp tục, nhưng một giọng nói từ cuối hành lang ngăn anh lại.

"Cậu Lee Jeno?" Cả hai đều quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc đồng phục đang tiến về phía họ.

"Vâng?" Jeno quay sang giọng nói.

"Chủ tịch Lee yêu cầu sự hiện diện của cậu tại phòng tiệc," cô nói, trước khi cúi đầu và rời đi.

Khi cậu gần như không nghe thấy tiếng bước chân nữa, võ sĩ trẻ lại quay sang Jaemin. Anh thở dài, "Chà, có vẻ như tôi phải đi ngay bây giờ."

Jaemin gật đầu, cúi đầu chào tạm biệt. Cậu mong Jeno chỉ cúi đầu chào lại rồi rời đi, nhưng thay vào đó, anh đứng thẳng dậy sau khi cúi đầu, và nhìn vào mắt người thừa kế trẻ tuổi với một nụ cười quyến rũ.

"Tôi sẽ gặp lại cậu, cậu Na."

–––

Vài ngày sau, Jaemin đang luyện tập bắn cung trên cánh đồng của họ sau giờ học, thì một trong những người hầu của họ đến gần cậu trên một con ngựa. Anh ta thông báo rằng cha cậu có một tin nhắn cho cậu.

"Chủ tịch Lee đã mời chúng ta đến trung tâm huấn luyện của họ một lần nữa. Chúng ta sẽ rời đi lúc 12 giờ rưỡi ngày mai."

Ngày hôm sau, Jaemin thấy mình đang trên đường đến trung tâm đào tạo của nhà Lee. Lần này, họ gặp ông Lee một mình, không có con của ông ấy đi cùng. Jaemin được cho biết một lần nữa rằng cậu có thể tự do đi lang thang trong khuôn viên, vì vậy cậu đã mượn một trong những con ngựa của họ và đi dạo chơi ở khu vực ngoài trời. Hôm nay, đó là một quyết định hoàn toàn đúng đắn khi không đi đôi giày trang trọng khó chịu của cậu.

Bên cánh đồng, cậu thấy một nhóm người đang bắn cung, giống như cậu vừa mới tập hôm qua. Cậu cũng thấy một số người cưỡi ngựa, mặc dù họ làm việc đó hơi nhàn nhã hơn cậu hiện tại. Một số cũng có vẻ như đang tập một số bài tập sức mạnh, thực hiện các bài tập khác nhau trên sân cỏ.

Cậu tiến về phía rìa của trung tâm, khi cậu nhìn thấy một chàng trai đang chạy bộ. Khi dừng ngựa và quan sát kỹ hơn, cậu nhận ra người đó là Lee Jeno. Lần này, anh ấy mặc một chiếc áo phông cộc tay, cánh tay phơi mình dưới ánh nắng ấm áp và làn gió mát.

Trước sự ngạc nhiên của Jaemin, Lee Jeno ngừng chạy. Cậu thấy võ sĩ trẻ kia thở gấp, ngực phập phồng lên xuống trong khi anh ấy nhìn lên bầu trời. Và sau đó, anh quay đầu sang. Mắt họ chạm nhau.

Lần này, Jaemin không há hốc mồm hay ngạc nhiên. Thực ra, cậu gần như đã mong đợi điều này. Cậu quay lại nhìn Jeno và quan sát khóe môi của võ sĩ quyền anh đang cong lên. Sau đó, anh tiến về phía người thừa kế trẻ tuổi.

"Chà, cậu Na?" anh nói sau khi cúi đầu, lấy lại hơi thở và cười khúc khích.

"Chào," Jaemin nói một cách kỳ lạ, chỉ cúi đầu một chút.

"Thật tuyệt khi gặp cậu ở đây," Jeno nói khi anh dựa người qua hàng rào đánh dấu nơi kết thúc quyền sở hữu đất đai.

Jaemin gật đầu, "Tôi cũng vậy, anh Lee."

"Cậu thích cưỡi ngựa à?"

"Một chút."

Võ sĩ cười khúc khích, và lông mày của Jaemin nhíu lại.

"Có gì buồn cười vậy?"

"Không có gì," Jeno lắc đầu, nhìn lên người thừa kế. "Tôi chỉ thấy thật thú vị khi cậu trả lời câu đó cho mọi câu hỏi khác."

Jaemin đảo mắt. Nhưng cậu sẽ không trả lời ngay lập tức khi Jeno tiếp tục, "Vậy cậu đang làm gì ở đây? Có phải chủ tịch lại mời gia đình cậu tới không? "

"Đó không phải là việc của anh, anh Lee," Jaemin huýt sáo khi nhìn ra chỗ khác, không thích cách chàng trai kia nói chuyện với mình. "Và vâng, chủ tịch đã mời chúng tôi. Còn lý do nào khác khiến tôi phải đến đây sao?"

"Tôi không biết, có thể cậu muốn đến gặp tôi?"

Jaemin trừng mắt nhìn anh vì nhận xét đó, võ sĩ kia chỉ đơn giản là cười.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói với bất cứ ai rằng cậu dừng lại để nói chuyện với tôi," anh nháy mắt. "Đó sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta nhé."

"Anh có vẻ tự phụ khi nói điều đó nhỉ, anh Lee?" Jaemin thở hắt ra.

"Ít nhất thì tôi cũng có gan nói ra điều đó."

"Tôi chắc chắn rằng chủ tịch sẽ không muốn nghe những gì anh đang nói đâu, anh Lee."

"Có vấn đề gì với cậu sao?"

"Nó không quan trọng với tôi, nhưng nó có ý nghĩa với anh, anh Lee. Anh có nghĩ rằng anh đã nói đủ để khiến anh phải trả giá bằng công việc của mình không?"

"Chúa ơi. Ít nhất hãy gọi tôi bằng tên nếu cậu định xúc phạm tôi."

Jaemin bắt gặp ánh mắt của anh ở đó, nhìn thấy cách anh ngả người ra sau và thở dài, hơi nheo mắt vì nắng.

"Cậu có nghĩ rằng những gì mình vừa nói cũng rất tự phụ không, cậu Na? Hay cậu như vậy vì cậu là người thừa kế giàu có? Bởi vì tôi đã thực sự hy vọng cậu sẽ không như vậy."

Jaemin nhìn sang chỗ khác và cắn chặt môi dưới. Không, tôi không, cậu muốn trả lời. Đây là lần đầu tiên ai đó nói chuyện với cậu theo cách này - một cách tự tin và gần như thô lỗ. Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên, cậu cảm thấy có lỗi với những hành động và lời nói của chính mình, và cậu hiểu Jeno đang nói gì, anh đang nghĩ gì về cậu, anh nhìn cậu như thế nào. Và vì một lý do nào đó, cậu muốn thay đổi điều đó.

"Tôi xin lỗi," cậu lẩm bẩm, nhận ra rằng hành động của mình đã bị lay chuyển bởi cảm xúc. Chính xác là cảm xúc gì thì cậu không chắc lắm.

"Hãy bắt đầu lại từ đầu," Jeno nói, một tay giơ lên ​​với cậu trên con ngựa của mình.

Jaemin nhìn chằm chằm vào bàn tay anh. Cậu cúi xuống để chạm vào nó, nhưng trong giây phút cuối cùng, cậu quyết định không làm vậy và xuống ngựa. Jeno lùi lại một vài bước để cho cậu không gian, rồi đưa tay ra một lần nữa.

"Tôi là Jeno. Lee Jeno."

Jaemin nắm lấy tay anh.

"Tôi là Jaemin. Na Jaemin."

Jeno cười rạng rỡ. "Rất vui được gặp cậu, Jaemin."

Người thừa kế trẻ tuổi hít một hơi thật sâu. Người ta hiếm khi gọi tên cậu. Họ thường không coi cậu hơn là một lời đề nghị kinh doanh. Họ luôn quan tâm đến những gì cậu nghĩ về họ, nhưng hôm nay, khi bắt tay Jeno, cậu thấy chính bản thân quan tâm đến những gì võ sĩ quyền anh nghĩ về mình.

Cậu cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ hơn một chút. "Rất hân hạnh."

Jeno vẫn chưa buông tay. "Cậu có một nụ cười đẹp, Jaemin."

Jaemin cảm thấy hơi ấm phả vào má, nhanh chóng nhìn sang hướng khác và nới lỏng tay ra khỏi võ sĩ quyền anh kia.

"Cảm ơn," cậu lẩm bẩm.

"Không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro