all of me (1)

Summary:

Jaemin im bặt khi thấy Lee Jeno xuất hiện sau cánh cửa trong chiếc áo phông đen và quần jean denim đen, những hình xăm trên cánh tay của anh lộ ra hoàn toàn. Anh giữ điện thoại lên tai bằng tay trái và trên tay phải là một bó hoa xinh xắn với những bông màu tím và trắng. Tóc của anh giờ đã nhuộm màu nâu nhạt, lông mày bên trái còn có một đường gạch khiến anh trông càng đẹp trai hơn (theo quan điểm của Jaemin). Trên môi nở một nụ cười quyến rũ đến ngốc nghếch.

"Giao hàng cho Na Jaemin."

Jeno gọi cho Jaemin vào ngày tốt nghiệp của cậu và đưa cậu đi chơi. Một buổi hẹn hò với hoa, sâm panh, những nụ hôn và những lời hứa đôi bên không cần nói cũng hiểu rõ.



Thứ Bảy, mặt trời trên cao, từng làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua dù đang là tháng Tám. Jaemin đang vùi mình trong chiếc áo choàng tốt nghiệp, nở một nụ cười tươi trước ống kính khi nhận bằng tốt nghiệp. Hôm nay là ngày tốt nghiệp của cậu. Tất nhiên, bố mẹ cậu cũng đến, họ sẽ không bỏ lỡ nó. Gia đình Jaemin ăn trưa cùng nhau sau nghi lễ ăn mừng. Trước khi chia tay nhau, cậu vẫy tay chào tạm biệt bố và mẹ, nhìn họ đi vào ô tô riêng sau khi tiễn cậu về căn hộ của mình.

Ngay sau khi nằm phịch xuống giường, cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi. Nhìn thấy tên người gọi, một nụ cười toe toét ngay lập tức nở rộ trên mặt. Jaemin ngồi dậy, nhận cuộc gọi và đặt nó lên tai, cắn nhẹ vào môi dưới.

"Xin chào?"

Một khoảng dừng ngắn, trước khi cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ ở đầu dây bên kia.

"Chào, cưng."

Jaemin không thể kiềm lại nụ cười ngày càng nở rộ hơn của mình, khóe mắt nhăn tít lại.

"Chào, Jeno," cậu quay lại. "Có chuyện gì vậy?"

"Anh-anh chỉ muốn nói lời chúc mừng," cậu nghe thấy Jeno hắng giọng, tròn mắt thích thú.

"Cảm ơn, Jeno. Anh biết mà, anh không cần phải gọi như vậy," cậu nói, nghe thấy sự ngại ngùng trong chính giọng nói của mình.

Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích bị bóp nghẹt ở đầu dây bên kia. Jaemin đang chuẩn bị nói thêm, anh chỉ cần nhắn tin cho em thôi là được, nhưng Jeno đã lên tiếng trước.

"Này, em có đang bận làm gì ngay bây giờ không?"

Jaemin ậm ừ khi nằm xuống giường, "Không hẳn. Em vừa về đến nhà thôi. Vì vậy, nếu anh định rủ em đi chơi, em cần một chút thời gian để chợp mắt và ít nhất là tắm rửa, hôm nay trời quá nóng," cậu nói một cách táo tợn và lại nghe thấy tiếng cười khẽ, trầm thấp.

"Chà, em đang bắt nạt anh đấy à?" Jeno nói với một tiếng thở dài, khiến cậu nhóc mỉm cười và lắc đầu.

"Nhưng em thật sự cần tắm mà," cậu đáp, cười với người lớn tuổi hơn.

Cuối cùng, cậu quay lại cắn nhẹ môi dưới của mình.

"Em cần bao lâu?"

"Hừm, có thể là một vài giờ?" cậu nói khi đứng dậy và bắt đầu đi về phía tủ quần áo của mình. "Sao thế? Ngài định đưa tôi đi đâu, hm, ngài Lee?" Jaemin lên tiếng trêu chọc khi lướt những ngón tay trên dãy tủ treo đầy quần áo của mình.

"Bí mật."

"Thôi nào. Thậm chí không có một chút manh mối nào? Em cần biết một chút để có thể ăn mặc cho phù hợp!"

Tiếng cười trầm thấp của Jeno khiến mặt cậu hơi nóng lên.

"Gì? Lỡ anh đưa em đi trượt băng, nhưng em lại mặc một chiếc quần đùi ngắn và một chiếc áo crop top thì sao!" Jaemin lý do, mặc dù cậu đã lấy được một vài lựa chọn từ tủ quần áo, ném những chiếc móc treo lên giường của mình.

Jaemin đã suy nghĩ rất kỹ về trang phục của mình, vì đây mới chỉ là lần thứ ba cậu gặp mặt Jeno. Lần đầu tiên là vào sinh nhật 21 của cậu, lần thứ hai là cách đây vài ngày khi Jeno hỏi cậu có muốn ăn gì đó với anh sau buổi học cuối cùng của cậu không, vậy nên hôm nay mới chỉ là lần gặp thứ ba thôi.

Dù vậy, cả hai thường xuyên nhắn tin và gọi điện cho nhau, Jaemin nhận ra Jeno đã dễ dàng trở thành người liên lạc với cậu nhiều nhất trong khoảng thời gian một tuần qua. Họ thường dành hàng giờ để gọi điện vào ban đêm, nói về một ngày của mình cho đến khi cả hai cùng cảm thấy buồn ngủ.

Jaemin tạm dừng chuyển động của mình khi không nghe thấy phản hồi nào trong một lúc, và cậu tự hỏi, liệu anh ấy có thực sự đưa mình đi trượt băng không nhỉ !?

"Jen-"

Nhưng điều đọng lại trong tâm trí Jeno lại là, "Em có... quần đùi ngắn và... áo crop top?" anh hỏi, gần như thì thầm.

Jaemin nhíu mày trong một giây, trước khi nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi.

"Sao thế? Anh có muốn em mặc chúng không?" cậu trêu chọc, liếm môi khi nghe thấy tiếng hít thở dồn dập từ đầu dây bên kia. Cậu cười khúc khích, lắc đầu vui vẻ.

"Dù sao, chỉ cần nhắn cho em địa chỉ-"

Jeno nhanh chóng cắt lời cậu, "Không. Anh- anh sẽ đến đón em."

Lần này đến Jaemin hít mạnh một hơi. Sau đó, cậu mỉm cười, một nụ cười tươi rói.

"Được rồi."

Jaemin tự hỏi liệu Jeno có thể nghe thấy cách cậu cười qua lời nói của mình không, hay cách nhịp đập trái tim cậu đang văng vẳng bên tai.

"Được rồi."

"Em sẽ gặp lại anh sau," cậu nói, giọng nói như thì thầm.

"Đừng lâu quá nhé," cậu nghe Jeno nói, tròn mắt và cười.

"Sẽ không đâu mà."

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Jaemin thấy một thông báo tin nhắn trên điện thoại của mình.

ahjussi: anh sẽ không đưa em đi trượt băng đâu, nếu em vẫn còn nghi ngờ

Jaemin cười lớn, gõ trả lời trước khi ném điện thoại xuống giường.

jaemin: cảm ơn vì đã cho em biết, em thậm chí bắt đầu nghĩ rằng mình thực sự phải mặc áo phao vào mùa hè

ahjussi: không ai ngăn cản em đâu, cưng

–––

Đã là 4 giờ chiều, Jaemin nhận được cuộc gọi một lần nữa, mặt trời vẫn đang chói chang trên bầu trời.

"Chào anh?" Jaemin áp điện thoại lên tai trong khi đi tất.

"Em đã sẵn sàng chưa?"

Jaemin ngay lập tức mỉm cười khi nghe thấy giọng nói của anh. "Em gần xong rồi. Anh đến chưa?" Cậu vừa đứng dậy đi giày thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.

"Ồ, đợi đã," cậu nói với người lớn tuổi hơn qua điện thoại trong khi chạy về phía cửa, "Chờ em một chút, em nghĩ có ai đó đang ở trước cửa nhà. Chắc là giao hàng đó..."

Jaemin im bặt khi thấy Lee Jeno xuất hiện sau cánh cửa trong chiếc áo phông đen và quần jean denim đen, những hình xăm trên cánh tay của anh lộ ra hoàn toàn. Anh giữ điện thoại lên tai bằng tay trái và trên tay phải là một bó hoa xinh xắn với những bông màu tím và trắng. Tóc của anh đã nhuộm màu nâu nhạt, lông mày bên trái còn có một đường gạch khiến anh trông càng đẹp trai hơn (theo quan điểm của Jaemin). Trên môi nở một nụ cười quyến rũ đến ngốc nghếch.

"Giao hàng cho Na Jaemin."

Jaemin vẫn đang giữ điện thoại lên tai, cậu cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt, lồng ngực co thắt buộc cậu phải nín thở và dường như tất cả máu đều đang dồn lên má.

"Anh đoán em không mong đợi đó là anh," Jeno cười, lại là điệu cười khêu gợi đến khó chịu của anh.

Jaemin chế giễu, má vẫn ửng hồng. Cuối cùng cậu cũng đặt điện thoại xuống và cẩn thận nhận lấy bó hoa, tiếng giấy nhăn nhúm vang vọng khắp hành lang trống. Cậu nhìn xuống bó hoa trên tay, quan sát những cánh hoa nhỏ xinh và màu sắc tuyệt đẹp của chúng.

"Jeno... chúng rất đẹp," cậu thì thầm trong sự kinh ngạc tuyệt đối.

"Chúc mừng lần nữa, Jaemin," Jeno lên tiếng, và tất nhiên, Jaemin lại mỉm cười thật tươi.

"Cảm ơn anh."

"Không có gì." Jaemin mỉm cười với Jeno một lần nữa, trước khi người lớn hơn nghiêng đầu sang một bên. "Chúng ta đi thôi?"

Jaemin thích thú gật đầu và khóa cửa lại. Họ cùng nhau đi dọc hành lang, cả hai gần như không có khoảng cách nào, vừa đi vừa nói chuyện nhỏ với nhau.

Khi Jaemin lên xe của Jeno, cậu để ý thấy một cái giỏ dệt lớn ở ghế sau, cùng với một chiếc áo khoác da màu đen, có lẽ là của người lớn tuổi hơn. Cậu tò mò nhìn lại lần nữa khi thắt dây an toàn.

"Ồ, chết tiệt, anh nên mặc áo khoác vào, phải không?"

Jaemin cười khẩy khi nhìn lại phía trước.

"Một buổi dã ngoại?"

Jeno liếc nhìn cậu khi khởi động xe.

"Đó có phải là một ý tưởng tồi không?"

"Không hề," Jaemin trả lời ngay lập tức. "Chà, còn tùy vào thức ăn anh mang theo nữa."

Jeno cười khúc khích, đôi mắt lưỡi liềm của anh hiện lên. Jaemin cố gắng không nhìn vào cánh tay trần và hình xăm của anh khi anh bắt đầu lái xe.

"Liệu em có giết anh không nếu anh nói rằng tất cả chỉ có bánh quy?"

"Ồ." Jaemin nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài, "Em uhm- không-"

Jeno lại cười, thích thú với việc cậu nhóc tin anh đến thế nào.

"Anh đùa thôi, cưng," anh nói khi đưa tay lên vuốt mái tóc nâu của mình. "Em biết anh sẽ không làm thế vào ngày đặc biệt của em mà, phải không?"

Cả hai đều cười lớn, ồn ào, vô tư và đáng yêu.

Khi âm thanh đã lắng xuống, cả hai quay sang nhìn nhau với nụ cười tươi.

"Cảm ơn vì đã đón em," Jaemin lên tiếng khi Jeno cuối cùng cũng cắt đứt giao tiếp bằng mắt của cả hai và quay trở lại nhìn đường.

"Đó là niềm vinh hạnh của anh. Hơn nữa," anh bắt đầu trước khi quay lại nhìn người trẻ hơn một lần nữa, "Anh muốn dành nhiều thời gian hơn với em."

–––

Khi đến công viên, mặt trời mới bắt đầu lặn, bầu trời vẫn còn trong xanh, hai người sắp xếp đồ của chuyến dã ngoại ngay ngắn trên một bãi cỏ dưới gốc cây.

"Hôm nay trời ấm quá," Jeno nói khi đút một quả nho vào miệng. Anh đã chuẩn bị trái cây tươi, thịt nguội và pho mát, cùng với một chai rượu sâm banh. Và tất nhiên, cả một chiếc bánh pizza pepperoni lớn nữa.

Jaemin gật đầu, "Ừm, quần áo anh mặc rất phù hợp với thời tiết hôm nay." Cậu xấu hổ nhìn chằm chằm vào cánh tay với hình xăm và cơ bắp săn chắc của người kia. Cậu tự hỏi liệu Jeno có đang bí mật tập gym nâng cơ mỗi ngày hay không. Sự ngưỡng mộ không chút giấu giếm của cậu khiến Jeno cười khẽ.

"Em có thích nó không?"

"Ừm. Trông anh rất tuyệt," Jaemin nói khi cắn một miếng bánh pizza.

"Trông em cũng đẹp mà," Jeno nói khi liếc trộm chiếc quần jean rách nhẹ và áo phông nhuộm màu của người trước mặt.

"Ừ? Nhưng mà, em mặc như thế này mỗi ngày, trông như một đứa trẻ mười ba tuổi ấy."

Jeno mỉm cười, thích thú trước câu nói đùa của Jaemin với khuôn miệng phồng lên vì pizza.

"Trông em vẫn đẹp."

"Cảm ơn, Jeno."

"Vậy, buổi tốt nghiệp của em thế nào?"

"Ồ, anh biết đấy," Jaemin nhún vai khi xoay ly sâm panh của mình. "Chỉ chill thôi."

Jeno cười khúc khích, "Chill?"

"Ừm. Đó là những gì mấy đứa nhóc nói ngày nay đấy, ông chú già," Jaemin không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc, và Jeno đảo mắt một cách tinh nghịch.

"Đừng gọi anh như thế mà."

"Tại sao? Anh không muốn mình trông có vẻ già?"

Jeno cười và lắc đầu. "Không. Nó làm anh cảm thấy như anh là anh trai của em vậy."

"Sao thế? Anh không muốn là anh trai của em à?" Jaemin nở nụ cười trẻ con khi cắn một miếng dâu tây tươi.

"Chà," Jeno thở dài, tiến lại gần hơn, "Anh chắc chắn đang không cố gắng trở thành anh trai của em."

"Ồ, vậy à?" Jaemin ậm ừ khi chấp nhận thử thách và cũng rướn người lại gần hơn, trọng lượng của cậu dồn vào cánh tay đặt trên tấm vải trải ngay dưới và khuôn mặt cậu chỉ cách người lớn hơn vài inch.

"Vậy thì, anh đang cố gắng trở thành gì của em thế, Jeno Lee?"

Không một chút phân vân, Jeno trả lời một cách khiêm tốn.

"Bạn trai của em."

Jaemin mỉm cười, đưa mắt nhìn xuống môi Jeno. Cậu không lãng phí thêm một giây nào nữa mà chạm môi của họ vào nhau, vị ngọt ngào của dâu tây trên môi cậu và vị đắng của sâm panh trên môi Jeno hòa quyện với nhau. Jaemin nhẹ nhàng ôm lấy một bên khuôn mặt của người lớn hơn, không quan tâm đến mọi người xung quanh trong công viên, chỉ tập trung hôn anh theo đúng cách mà cậu muốn. Jaemin nhận ra mình luôn thích hôn Jeno, bất cứ khi nào và ở đâu.

"Em cứ tưởng anh đã là bạn trai của em rồi," Jaemin thì thầm sau khi cả hai rời ra, lại hôn trộm thêm một cái chóc nữa.

Jeno cười khúc khích, đôi môi lấp lánh và làn da ửng hồng dưới bầu trời hoàng hôn. "Có đúng không?"

"Ừ," Cậu nhóc nói nhẹ nhàng, không thể không cười khúc khích, nâng vai khi cuối cùng cả hai cũng rời nhau ra.

Cậu không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn một quả dâu tây khác và ngắm hoàng hôn.

Cậu nhóc cũng không nói gì khi cảm thấy các ngón tay đang trườn trên tay mình, lần theo các đốt ngón tay rồi luồn qua ngón tay của mình. Cậu cứ để Jeno làm vậy, thậm chí còn xoay tay lại để có thể nắm tay Jeno đúng cách.

Trong vô thức, cả hai chỉ nắm chặt tay nhau và ngắm nhìn bầu trời đỏ rực của ánh hoàng hôn.

Trước khi mặt trời lặn hẳn, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc và quay trở lại xe của Jeno với chút ánh nắng cuối cùng còn sót lại trong ngày.

"Em đã có khoảng thời gian vui vẻ chứ?"

Jaemin mỉm cười và gật đầu khi đang thắt dây an toàn. "Tất nhiên rồi, Jeno."

"Anh rất vui khi nghe vậy," Jeno nói khi thắt dây an toàn và khởi động xe. "Em có muốn đi ngang qua một nơi nào đó trước khi anh đưa em về nhà không?"

"Không, em ổn. Em ổn."

Jeno liếc qua cậu trước khi hắng giọng.

"Không có kế hoạch nào khác cho tối nay sao?"

Jaemin ậm ừ, "Không, không hẳn. Sao thế?"

Jeno cắn môi dưới.

"Muốn qua nhà anh không? C-Chúng ta có thể xem một bộ phim. Hoặc uống một vài lon bia."

Anh lo lắng nhìn cậu nhóc trước mặt, và thở ra một hơi nhẹ nhõm khi thấy cậu mỉm cười và gật đầu đầy háo hức.

"Em rất thích ý tưởng đó, Jeno."

Đâu đó giữa chuyến xe đến căn hộ của Jeno, bàn tay cả hai lại lặng lẽ tìm đến nhau. Jaemin bóp nhẹ tay anh. Và Jeno đáp trả lại ngay sau đó, trái tim trở nên ấm áp khi anh quay đầu sang một bên và bắt gặp cậu nhóc của anh đang nhìn ra cửa sổ với nụ cười lơ đãng. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro