Chương 1


1

Tắt đèn trong phòng tập, đi lấy cốc nước, lên lầu và mở cửa.

Giống như những ngày bình thường khác.

Triệu Gia Hào ngáp dài, vẫn đang sắp xếp lại những lỗi khi đấu xếp hạng hôm nay trong đầu, nhưng thứ bóng tối nào đó đã bao trùm lấy anh ngay khi vừa mở cửa.

Anh gần như không kịp phản ứng, khi trời sáng trở lại, anh đã ở một nơi khác.

"Mình đang ở đâu vậy?" Triệu Gia Hào cau mày, thận trọng nhìn xung quanh.

Đó là một căn phòng hình vuông với một chiếc bàn và hai chiếc ghế, một màn hình màu đen gắn trên tường và một cánh cửa đối diện với màn hình, ngoài ra không có gì khác.

Anh lùi lại một bước, cảm thấy có thứ gì đó chạm vào eo mình, anh dùng tay chạm vào tay cầm, nhưng khi anh định mở cửa thì bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang.

"Đừng cố, anh không thoát ra ngoài được đâu."

Triệu Gia Hào quay đầu nhìn về phía một cánh cửa khác, Lạc Văn Tuấn đang đứng ở đó, mặt không biểu tình nhìn anh.

Gặp lại người quen trong hoàn cảnh nguy hiểm như này luôn mang lại chút an tâm và có thể giúp con người ta tạm thời lấy lại khả năng tư duy, chưa kể người kia còn chính là hỗ trợ ngày đêm đồng hành cùng anh trong suốt các trận đấu.

Triệu Gia Hào theo Lạc Văn Tuấn vào phòng trong, chỉ có một chiếc giường không lớn lắm, khó có thể gọi là phòng ngủ, ga trải giường và gối màu trắng, đèn trần cũng trắng nốt.

Nó giống như căn phòng khách sạn bạn ở mỗi khi đi du lịch vậy.

Chiếc giường lại đối diện với một cánh cửa khác.

"Đó là phòng tắm." Lạc Văn Tuấn cho Triệu Gia Hào xem qua nhà vệ sinh và vòi sen đơn giản.

Lạc Văn Tuấn đóng cửa lại và nhìn Triệu Gia Hào đang ngồi trên giường, vẫn không có biểu cảm gì.

Giống như anh chàng bất động sản giới thiệu tài sản rác một cách đầy oán giận.

Triệu Gia Hào vô cớ nghĩ ngợi, sau đó nhanh chóng tự ấn tượng bởi khả năng nói đùa của anh trong hoàn cảnh như vậy.

"Em đến đây lâu chưa?"

Triệu Gia Hào vỗ vỗ chiếc giường bên cạnh, ra hiệu cho Lạc Văn Tuấn tới ngồi xuống.

Lạc Văn Tuấn do dự một lát, sau đó đi tới ngồi xuống.

"Khoảng mười phút trước, em phát hiện cửa không mở được, liền xem qua nơi này, không có gì để ăn uống, lại không đem theo điện thoại di động."

"Dòng thời gian ở nơi này cũng khác với bên ngoài nữa.." Triệu Gia Hào cố gắng nhớ lại, "Lẽ ra em đãphải lên trước anh nửa tiếng." "

"Ừ, có thể nói như vậy."

Chút an tâm đó dần dần trôi qua, bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi kì lạ. Triệu Gia Hào đập nhẹ vào gối.

"Khó chịu quá. Anh không biết tại sao mình lại bị đem đến đây. Nhốt chúng ta ở nơi không thể giải thích được này không phải là một chiến thuật mới của đối thủ đấy chứ!"

Ban đầu chỉ là vài lời phàn nàn đùa bỡn ngay sau khi anh không còn gì để nói, có một tiếng ding vang lên.

"Nhiệm vụ đã được bắt đầu, mời đi xem thử."

Là một giọng nữ máy móc, giọng điệu và cảm xúc đều rất bình thường.

"Oa, dọa chết anh rồi." Triệu Gia Hào giật mình nắm lấy cánh tay Lạc Văn Tuấn, "Nhiệm vụ là gì? Giờ phải ra đâu xem? Ở bên ngoài hả?"

"Có lẽ vậy, bên ngoài có màn hình hiển thị."

Hai người cùng ra ngoài xem, màn hình hiển thị thực sự sáng lên, ở giữa có dòng chữ màu trắng và nền đen.

NGÀY 1:

Chọn một trong các nhiệm vụ sau, sau khi hoàn thành sẽ được cung cấp đủ thức ăn và nước uống.

A: Hôn trong sáu mươi giây.

B: Triệu Gia Hào dùng dao rạch một đường dài không dưới 3 cm và sâu không dưới 3 mm trên cẳng tay phải của Lạc Văn Tuấn.

Các công cụ đã được cung cấp, nếu bạn không hoàn thành nó trong vòng năm phút, bạn sẽ bị phạt (không rõ hình phạt). Chúc bạn chơi game vui vẻ.

Quay lại nhìn chiếc bàn vốn trống rỗng, ở giữa đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp nhựa, bên trong là một con dao găm, một cây thước và một cuộn băng.

Việc đếm ngược bắt đầu trên màn hình.

05:00

04:59

Não của Triệu Gia Hào hoàn toàn ngừng hoạt động.

"A, đây là cái gì? Là nói dối phải không?"

Anh vào phòng này chưa đầy mười phút, nhưng diễn biến này thực sự khiến Triệu Gia Hào không thể suy nghĩ được. Cho dù trò chơi bắt đầu với điều tồi tệ tới mức nào, anh cũng không nghĩ nó khiến mình cảm thấy ngột ngạt đến thế.

Lạc Văn Tuấn cũng có vẻ nghiêm túc và mím chặt môi.

04:47

"Tôi đã nói Ngày Cá tháng Tư qua cách đây vài tháng rồi. Bạn có thể ngừng pha trò như vậy và thả chúng tôi ra ngoài được không."

04:33

Lúc ấy máu như chảy ngược, Triệu Gia Hào buộc phải chấp nhận sự thật mình thật sự bị nhốt trong căn phòng chết tiệt này cùng với hỗ trợ của mình trong thời gian đếm ngược mà không thể phản kháng gì, điều kiện để ra ngoài là hai người phải cùng hoàn thành mấy thứ nhiệm vụ không tưởng này.

Liệu người bên ngoài có nhận ra họ đang mất tích không?

Nhưng hiện tại ký túc xá đều là phòng đơn, nếu có người phát hiện thì ít nhất phải mất mấy canh giờ, bọn họ không thể xác định được tốc độ dòng thời gian ở đây là lúc nào, có ổn định hay không. Điều này đã khiến cho hi vọng chờ đợi những người khác đến giải cứu của Triệu Gia Hào bị giảm sút rất nhiều.

Anh quay lại nhìn màn hình.

03:55

Hai lựa chọn này đơn giản hơn vô số lần so với những kỹ năng và trang bị phức tạp hay những lựa chọn BP, nhưng cả hai đều khiến anh không thể lựa chọn.

Thật kỳ lạ khi hai chàng trai hôn nhau trong sáu mươi giây. Lạc Văn Tuấn nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng yêu cầu anh dùng chính tay mình đâm vào cẳng tay phải của Lạc Văn Tuấn, bộ phận quý giá nhất đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, lại càng không thể chấp nhận được.

Anh nhìn Lạc văn Tuấn như thể đang cầu cứu.

03:21

Chàng trai bên cạnh cao hơn anh một chút, cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt vô cảm, trông rất tập trung.

Không phải cậu không cảm nhận được ánh mắt của Triệu Gia Hào, không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra. Giống như cậu biết rằng AD đang cần dựa vào hỗ trợ và sự hỗ trợ cũng đang cố gắng hết mình để giúp đỡ AD vậy.

Chọn cái gì?

Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào màn hình, như muốn nhìn thấy kẻ thao túng đằng sau nó qua lớp màn hình, sau đó kéo hắn ta ra và hỏi tại sao hai người họ lại bị đưa vào một màn kịch lố bịch như vậy.

Đáng tiếc thay, màn hình hiển thị chỉ cần mẫn đếm ngược, từng giây trôi qua dường như nhấp nháy màu đỏ, nhắc nhở bọn họ rằng bọn họ đang ở thời khắc sinh tử quan trọng, không thể do dự quá nhiều.

02:58

Lạc Văn Tuấn không còn nhìn chằm chằm vào màn hình nữa, ánh mắt dừng lại ở AD rồi nhìn đất.

Triệu Gia Hào chắc chắn không muốn hôn cậu trong sáu mươi giây, đó là lựa chọn tốt nhất cho cậu, nhưng đó sẽ là một loại tra tấn đối một trai thẳng như anh ấy.

Vậy thì chọn làm cái thứ hai.

Cậu nhướng mày, cầm chiếc hộp trên bàn lên đưa cho Triệu Gia Hào.

"Làm đi. Ba centimet có vẻ ổn. Có lẽ vết thương sẽ lành trước khi ra ngoài."

02:27

Triệu Gia Hào nhăn mặt đau đớn, tay run run cầm lấy chiếc hộp nhưng không dám mở ra.

Lạc Văn Tuấn mỉm cười, cậu mặc bộ đồ ngủ ngắn tay, không cần xắn tay áo mà duỗi thẳng tay ra.

"Hay anh có muốn hôn em một lát không?"

"..."

"Nhanh lên, Cựu Mộng, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."

1:46

Biệt hiệu này khiến Triệu Gia Hào choáng váng.

Mặc dù việc đổi tên vẫn luôn khiến anh có chút khó chịu, nhưng khi nghe thấy nó trong tình hình căng thẳng này vẫn có tác dụng như một liều thuốc an thần.

Triệu Gia Hào hít một hơi thật sâu, mở hộp ra, cầm con dao rọc giấy mới toanh lên.

Anh lại ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Tuấn, trong mắt có sự do dự và dò hỏi.

Người đối diện chỉ mỉm cười, như thể cậu ấy không phải là người sắp bị đâm mà ngược lại đang an ủi anh.

"Quyết đoán lên đi, Cựu Mông, tay em chắc như vậy, chắc sẽ không đau lắm đâu."

1:08

Cây thước đó khiến Triệu Gia Hào nghi ngờ trực giác của mình, dài ba centimet, sâu ba milimet không phải là một vết cắt đơn giản, mà thời gian đếm ngược nhanh chóng rút ngắn xuống còn một phút khiến anh còn thấy do dự hơn nữa.

Anh hít một hơi thật sâu và siết chặt con dao găm.

Lưỡi dao sắc bén từ từ vạch ra nỗi đau, vết thương trong vài giây hình thành, máu rỉ ra, nhỏ giọt từ cánh tay xuống sàn nhà, Triệu Gia Hào nhanh chóng đi lấy băng bó.

Con dao găm rơi xuống đất, tạo ra một số tiếng động trong căn phòng trống, rồi biến mất không dấu vết, cùng với thời gian đếm ngược, màn hình hiển thị lặng lẽ trở lại màu đen.

Triệu Gia Hào không có thời gian để ý đến những sự việc bất thường này, khi dùng lực để cầm máu, anh chỉ cảm thấy nóng khi chạm vào làn da của Lạc Văn Tuấn, sau đó anh mới nhận ra rằng tay mình lạnh và đang run rẩy dữ dội tới mức nào.

Hai chai nước, hai túi bánh mì và hai quả trứng bất ngờ xuất hiện trên bàn.

"Cũng biết giữ chữ tín đấy." Lạc Văn Tuấn chủ động tiếp quản công việc của Triệu Gia Hào, ấn xuống, cười toe toét: "Vậy anh ăn trước đi."

Triệu Gia Hào vẫn còn ngơ ngác tại chỗ, một lúc lâu sau mới cầm lấy một miếng gạc để lau máu trên sàn nhà.

Lạc Văn Tuấn thở dài và vỗ nhẹ anh bằng tay còn lại.

"Trươc tiên cứ ăn cái gì vào đã, thật sự không đau, nó sẽ sớm lành lại thôi."

Triệu Gia Hào chậm rãi vùi mặt vào lòng bàn tay, ngồi xổm ở đó thành một quả bóng.

Vết máu trên mặt đất mờ đi, vặn vẹo thành hình thù kỳ lạ, tấm gạc bị vứt sang một bên.

"Thật xin lỗi."

Anh đang nghĩ, nếu anh chọn hôn sáu mươi giây, hai môi chạm vào nhau, nhắm mắt lại rồi mở ra, Lạc Văn Tuấn sẽ không phải khổ sở nhiều như vậy, anh cũng sẽ không cảm thấy hối hận bất cứ việc gì.

Dù sao không ai trong số họ có gì để mất.

Bộ não sợ hãi và đờ đẫn cuối cùng cũng xử lý được thông tin chậm trễ rơi vào võng mạc, anh nhận ra rằng Lạc Văn Tuấn cũng đang run rẩy vào thời điểm con dao đâm.

Lạc Văn Tuấn cũng sợ hãi.

Nhưng cậu vẫn chọn phương án thứ hai, sự thiếu quyết đoán của anh đã gián tiếp góp phần tạo nên sự lựa chọn này, nếu vết thương bị mang ra ngoài ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lạc Văn Tuấn, anh sẽ bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi và hối hận suốt đời.

Anh cảm thấy Lạc Văn Tuấn lại vỗ nhẹ vào mình.

"Thật sự không sao đâu, anh đừng tự trách mình."

Sau khi nghe thấy tiếng bóc vỏ, Triệu Gia Hào quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Văn Tuấn đang mỉm cười đưa túi bánh mì vừa bóc cho mình.

"Sống sót là điều quan trọng nhất mà Triệu Gia Hào."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #elk#onelk