脖子上的菩萨
Lạc Văn Tuấn đã để mắt tới khuôn mặt của Triệu Gia Hào ngay từ ngày đầu họ chung một màu áo.
Cậu muốn bóp nó. Thực sự rất, rất muốn bóp nó. Ý nghĩ này giống như một ngọn lửa chẳng thể bị dập tắt trong quá trình luyện tập thường ngày.
Việc cười đùa và luyện tập vào các cuối tuần luôn khiến cho Lạc Văn Tuấn vất vả kìm nén ngọn lửa đang cháy rực trong tâm trí mình. Nhưng vào khoảnh khắc cậu vô tình đưa mắt tới chỗ Triệu Gia Hào, tia lửa đó lại bùng lên dữ dội, khiến trái tim cậu loạn nhịp.
Lạc Văn Tuấn đã là wibu hơn mười năm, cậu nghĩ mình chỉ quan tâm tới các cô gái có khuôn mặt tròn dễ mến. Trong khi đó, khuôn mặt của Triệu Gia Hào lại thuộc loại mũm mĩm, có chút dễ thương.
Nếu anh ấy là con gái, Lạc Văn Tuấn đoán rằng mình sẽ chủ động tán tỉnh nàng. Tuy nhiên, lúc đó cậu lại không nhận ra rằng việc so sánh đồng đội mình với những cô gái dễ thương là dấu hiệu đầu tiên cho thấy việc cậu đã rơi vào lưới tình.
Trong vòng loại trực tiếp của mùa xuân, cậu phát hiện Triệu Gia Hào sẽ không bao giờ cởi áo khoác ngoài của mình. Cổ tay vô tình lộ ra có những vết hằn như bị trói bằng một sợi dây, nó đỏ và sưng tấy, nổi bật trên làn da trắng sứ của anh.
Lạc Văn Tuấn ngay lập tức dính R Malphite full ap, phản xạ nhanh nhẹn của vị hỗ trợ hàng đầu lpl khiến cậu không chần chừ mà nắm lấy cổ tay của Triệu Gia Hào và hỏi "Anh đã làm gì?"
Triệu Gia Hào bất giác lùi lại, cảm giác tội lỗi trong anh ngày một dâng lên. Nhưng Triệu Gia Hào vẫn có thể giữ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút run rẩy cố gắng thuyết phục người đi cùng đường với mình về những vết hằn "Đó chỉ là do một sợi dây cao su thôi."
Hai ngày sau, Lạc Văn Tuấn đến phòng của Triệu Gia Hào để mượn cáp sạc lại nhìn thấy một đoạn dây gai màu đỏ trên bàn cạnh giường ngủ. Triệu Giai Hào trong lòng lo lắng vừa nuốt nước bọt vừa giúp hắn tìm sợi dây sạc.
Lạc Văn Tuấn thoạt đầu cũng không có mấy tò mò, nhưng khi thấy anh khẩn trương như vậy, con mèo xiêm láu cá lại nổi ý định trêu trọc chú samoyed nổi tiếng hiền lành. Cầm sợi dây đỏ lên, vị hỗ trợ buông những lời chứa đầy tinh nghịch mà hỏi Triệu Gia Hào dùng đoạn dây này để làm gì.
Má Triệu Gia Hào đỏ bừng và nhanh chóng lan dần đến tận mang tai. Nhưng anh lại vờ như không nghe thấy gì, đẩy cáp sạc vào tay Lạc Văn Tuấn, ngay lập tức đóng ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường ngủ lại.
Lạc Văn Tuấn đương nhiên không phải gã khờ, cậu có thể lờ mờ đoán được sợi dây là thủ phạm gây ra vết hằn đỏ trên cổ tay Triệu Giai Hào. Nhưng cậu biết mình không đủ tư cách can thiệp nên cũng chẳng hỏi thêm.
Vào buổi tối, Triệu Gia Hào là người đầu tiên rời phòng tập. Lạc Văn Tuấn đang đợi hàng chờ đấu rank liếc mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Triệu Gia Hào. Trong đầu phân tích mục đích sử dụng sợi dây đỏ xuất hiện một cách vô lý ở phòng của anh.
Triệu Gia Hào có làn da mỏng, mềm và núng nính như những cái bánh pudding mà cậu từng ăn. Nên có thể khẳng định chắc chắn nó không thể là một dụng cụ lao động. Vì vậy, chỉ còn một khả năng - đó là đồ chơi tình dục.
Lạc Văn Tuấn thầm nghĩ rằng cậu không ngờ rằng Triệu Gia Hào, người có khuôn mặt thư sinh như vậy lại có thể khá dâm đãng ở khía cạnh này. Ngẫm lại thì, Lạc Văn Tuấn cậu chưa bao giờ nghe nói Triệu Giai Hào có người yêu.
Anh ấy hiếm khi qua đêm ở ngoài và chưa bao giờ đưa ai về kí túc xá. Hay anh ấy tự dùng lên bản thân mình? Nhưng nói như vậy nghe thật đáng thương mà.
Lạc Văn Tuấn tự cảm thấy logic của mình rất chặt chẽ và suy đoán của cậu vô cùng có lý. Nhưng để chứng minh lập luận này thật sự quá khó đi.
Tôi không biết, có lẽ nếu muốn tìm hiểu, trước tiên tôi nên thiết lập mối quan hệ tốt với người anh đi cùng đường. Thấp giọng gọi ca ca với Cựu Mộng, nũng nịu với anh ấy mua cho tôi một ít đồ vì con mèo xiêm này quá lười để đến cửa hàng tiện lợi.
Sau khi kết thúc trận đấu, tôi ngay lập tức lao đến bắt chuyện với anh. Nói rằng con Orn phía bên kia chơi dở tệ, gọi con cừu ra ba hoặc bốn lần nhưng tất cả đều vô tác dụng, nhỉ? Triệu Gia Hào cúi đầu và lặng lẽ cười thầm trong lòng.
Sau khi quen nhau đủ lâu, tôi nhận thấy Triệu Gia Hào anh ấy thực sự rất tỉnh táo và luôn vô tình làm ra những hành động mang đầy sự quyến rũ. Sau trận đấu, anh thường cuộn tấm di chuột lên và chạy ra phía sau sân khấu để đợi tôi, chớp đôi mắt to tròn đầy ngây thơ rồi khen cái E flash vừa rồi rất đẹp trai như thể đang cố lấy lòng tôi.
Lạc Văn Tuấn bỗng chốc nghĩ đến hình tượng samoyed mà fan hâm mộ đã gắn ghép cho Triệu Gia Hào, cảm thấy như thể mình thật sự thấy anh vẫy vẫy cái đuôi trắng xù ở phía sau.
Triệu Giai Hào như được nước mà lấn tới, trực tiếp túm cổ kéo cậu đến cửa hàng tiện lợi. Người chơi ad vốn không phải là một người anh hiền lành và hiểu chuyện. Vì thế Lạc Văn Tuấn cũng bắt đầu đến gần hơn một bước, nhưng trước tiên có lẽ phải giải quyết ham muốn nhéo má Triệu Gia Hào đã.
Chú mèo xiêm ngồi trên ghế co mình lại và ôm lấy đầu gối, gương mắt mèo long lanh về phía người bên cạnh và nũng nịu hỏi Cựu Mộng rằng "Có ai từng nói véo mặt của anh trông rất thích chưa?"
Triệu Gia Hào nhấc một bên tai nghe lên, hạ giọng dỗ dành người em bé hơn mình "Lại đây nếu Âu Ân muốn thử nó."
Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng bóp thử môi hổ mềm mại trên cái cằm tròn mũm mĩm kia. Lực tay cậu khiến cho phần thịt má của Triệu Giai Hào hơi tụ lại ở giữa. Anh không tự chủ được mà há miệng ra, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn con mèo trước mắt.
Lạc Văn Tuấn nhận thấy một nếp nhăn nông ở cuối mí mắt, cậu không rõ đó chỉ là phần mí mắt kém phát triển hay đấy là vết sẹo do những trò nghịch ngợm từ hồi nhỏ.
Tuy vậy, cảm giác trên tay vẫn thật tốt mà. Trong đầu Lạc Văn Tuấn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ý nghĩ này hiện hữu. Thịt mềm có cảm giác chắc tay hơn những gì cậu đã tưởng tượng.
Nó không giống như bánh mì mềm hay thạch pha lê sẽ biến thành nước khi bị chọc vào. Thay vào đó, cậu có thể cảm nhận được dòng máu nóng chảy trong da thịt núng nính nảy trên từng kẽ ngón tay. Ấm áp, dễ thương và độc đáo đến nhường nào.
Triệu Giai Hào bị nhào nặn đến sắc mặt cứng đờ, khó chịu bĩu môi xinh hỏi nhỏ "Em véo đủ chưa?"
Lạc Văn Tuấn máy móc rút tay mình khỏi mặt anh như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Trước khi rời đi, cậu không thể kiềm chế mà chụm bốn ngón tay lại rồi vỗ nhẹ vào mặt Triệu Gia Hào. Tuy không đủ mạnh để để lại dấu đỏ trên làn da trắng của anh, nhưng lại có thể khiến mặt vị ad carry của blg đỏ lên nhanh chóng.
Buổi luyện tập diễn ra suôn sẻ rõ ràng khiến cho tâm trạng của samoyed trở nên vui vẻ. Triệu Gia Hào và Tăng Kì* đùa giỡn về lý do tại sao ad không để lại một điểm hạ gục cho người anh đi đường giữa.
*Zeng "Yagao" Qi: mid laner của blg năm 2023, hiện tại (2024) anh đang là mid laner của jdg
Lạc Văn Tuấn quay đầu lại nhìn Triệu Gia Hào, anh ấy sẽ hơi co người lại khi mỉm cười, khoanh tay trước bụng. Chỉ có chiếc Chrome Heart đắt tiền nằm trên cổ tay gầy gò trắng trẻo, những vết hằn đỏ đã biến mất hoàn toàn.
Lạc Văn Tuấn ngồi đợi anh đến chán nản mà cầm bút lên nghịch ngợm. Sau khi viết nguệch ngoạc trên tờ giấy nháp một hồi lâu, Tăng Kỳ cuối cùng cũng rời đi.
Con mèo xiêm chậm rãi đi theo Triệu Gia Hào. Anh vẫn từ tốn thu dọn thiết bị và tắt đèn trước khi rời khỏi phòng tập. Ad theo bản năng bước đi trong im lặng, từng bước đi nhẹ nhàng đến độ không kích hoạt đèn cảm ứng bằng tiếng động ở hành lang.
Họ lần lượt bước đi trong hành lang tối tăm. Sự ăn ý ngầm giữa cặp đôi đường dưới số một lpl khiến cả hai người chẳng buồn tìm đến những câu chuyện phiếm. Tất cả như thể họ đã đoán trước được số phận của cái đêm đặc biệt khác với thường ngày, bức tường ngăn cách giữa hai người giờ đây mỏng như một tờ giấy, như có như không đợi người đến để chọc thủng.
"Cựu mộng, anh nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta là gì?" Khi bộ đôi đường dưới bước đến khu phòng ký túc xá trên tầng hai, Lạc Văn Tuấn đột nhiên ghé vào tai anh trầm giọng thì thầm.
Triệu Gia Hào ngay lập tức rụt cổ lại, không khỏi lo lắng bập bẹ vài chữ chẳng rõ ràng "chỉ - chỉ là đồng đội thôi...?" Nốt cuối cùng tuy cất lên như một mũi tên, nhưng lại chẳng có chút tự tin nào trong đó.
"Vậy thì em sẽ hỏi anh một câu cuối cùng, nhưng Cựu Mộng phải trả lời em thật lòng nhé?" Triệu Gia Hào trong bóng tối bán tín bán nghi gật đầu với những lời dụ dỗ mang âm điệu nũng nịu, đầu óc quay cuồng tự hỏi không biết Lạc Văn Tuấn có nhìn thấy nó hay không.
"Tại sao Cựu Mộng lại tự trói cổ tay của mình?"
Âm thanh dường như vọng lại từ một nơi rất xa, Triệu Gia Hào toàn thân lại toát mồ hôi hột trong đêm hè này dù cho có điều hòa được bật hết công suất.
Rõ ràng anh có thể tìm ra một lý do khác, nhưng anh thực sự quá tin tưởng Lạc Văn Tuấn. Sự tin tưởng này xuất phát từ lời hứa bảo vệ AD được nói ra ngay trên sân đấu. Dần dần nó trở thành hiện thực, rồi sau cùng là điều hiển nhiên được cả đội ngầm hiểu.
Ban đầu anh không cảm nhận được có gì đó sai sai, mãi đến khi tỉnh táo lại. Triệu Gia Hào mới nhận ra việc đối mặt với câu hỏi của Lạc Văn Tuấn, không khác gì một án cửa tử. Anh chẳng thể làm gì khác ngoài việc nói ra sự thật.
"Khi thủ dâm... nếu không tự chạm vào chính mình -- bằng cách này... sẽ có cảm giác dễ chịu hơn..."
Mặt Triệu Gia Hào nóng lên nhanh chóng khiến anh có chút choáng váng. Vị ad bỗng cảm thấy một bàn tay chạm vào gáy mình trong bóng tối.
Các đầu ngón tay nóng ấm ngày ngày mài trên bàn phím hơi thô ráp khiến anh có chút run rẩy không thể kiểm soát, cơ thể nóng dần lên nhờ cỗ nhiệt được truyền từ bụng dưới.
"Thế thì em hãy để giúp anh nhé, sẽ thật đau đớn khi anh cố tự làm điều đó đấy Cựu Mộng à" Giọng nói của Lạc Văn Tuấn giống như cát bị ngâm trong nước biển. Trông có vẻ mềm mại nhưng lại mặn chát, thật thô ráp khi cẩn thận chạm vào chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro