Chương 2: Nơi Cuối Cùng Mà Tôi Đi Đến Chắc Chắn Là Ở Bên Cạnh Em

Cô vừa đăng xong, những cuộc gọi đến nối tiếp nhau như muốn đoạt mạng của Triệu Bác Ngữ vang lên.

"Bà cô của tôi ơi, cô lại đang làm cái gì vậy?"

"Chỉ là đang dạy dỗ một đứa nhóc không biết trời cao đất dày là gì."

"Đây là cậu nhóc vừa ra mắt đã vượt mặt các diễn viên kỳ cựu, luôn nằm trong hot search và thu hút một lượng truy cập lớn! Chúng ta không cần phải trở mặt với cậu ấy!"

Ô Mạn thờ ơ lướt xem tấm ảnh được một tài khoản ảo chụp lại, chất lượng hình ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra Hà Tuệ Ngữ dường như uống hơi nhiều, được Truy Dã bế xuống khỏi xe.

"Cũng không tính là trở mặt, tôi chỉ là nhắc nhở một chút, làm người không nên có não yêu đương, đặc biệt là trong giới giải trí. Giúp đỡ bạn gái tin đồn và nói xấu đối thủ cạnh tranh sau lưng là một hành vi vô cùng thấp kém."

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng giải thưởng này của chúng ta thực ra cũng có chút giả, công khai khiêu khích như vậy không phải là cách hay."

"Quản lý Triệu."

Triệu Bác Ngữ không dám lên tiếng. Anh biết khi Ô Mạn xưng hô với mình như vậy, thì cô ấy đã tức giận rồi.

"Thật đáng tiếc không thể giúp anh trải nghiệm được cảm giác dẫn dắt thiên tài, lo lắng về mọi thứ có phải rất mệt mỏi rồi đúng không? Cho anh một tin tốt đây, nghe nói Truy Dã vẫn chưa có người quản lý đâu."

Nói xong liền ngắt máy.

Cảm giác chiến thắng nho nhỏ mà vừa nãy Ô Mạn cảm nhận được đã bị cuộc điện thoại này làm cho tiêu tan, cô mở Weibo, top 1 hot search đã biến thành #Ô Mạn trượt tay. Ở phía dưới chủ đề fan các bên đại chiến dữ dội.

@大嘴河马别犯贱: Người đẹp cũng quá thảm rồi, nói về thảm đỏ và giải thưởng có cái nào là không lấn át Hà Mã, Hà Mã ngoài trâu già gặm cỏ non còn biết cái gì khác không? Cỏ non tìm được thật sự rất vô vị, rất vô vị. Làm sao, mỹ nữ có giải thì gọi là giải thưởng vô nghĩa, vậy người có giải thưởng phải là bạn gái anh ta mới là giải thưởng hợp lệ sao?

@乌买今天买奖了吗: Đây là điều đầu tiên làm tôi buồn cười vào tối nay, Hà Tuệ Ngữ ngoài trâu già gặm cỏ non thì không còn biết gì khác? Rốt cuộc là ai chỉ biết dựa vào đàn ông không biết làm gì khác mọi người có mắt đều có thể nhìn thấy! Mua giải có thể mua đến cả giải Kim Tượng, Ô mua giải thật sự rất tuyệt vời.

@追逐野火: Ô Kê, Bát Ngư, hai nhà các người cãi nhau làm ơn đừng có lôi Truy Dã vào có được không ?! Không đem cha của các người vào thì không có người xem đúng không? Đã giải thích rất là nhiều lần rồi Truy Dã chỉ là đàn em hiểu chuyện giúp đỡ đưa tiền bối về nhà thôi, chỉ có một bức ảnh như vậy mà mọi người lại bắt đầu tung tin đồn, anh tôi đã rất nhiều lần bác bỏ tin đồn rồi. Xin hãy chú ý nhiều hơn tới tác phẩm của những người chiến thắng Liên hoan phim Cannes, cảm ơn!

@网友小章: Không phải chứ, không phải chứ, fan của ảnh đế đều có thể khống bình khắp mọi nơi vậy à. Anh ta mới ra mắt không lâu nhưng mối quan hệ với các ngôi sao lớn nhỏ đều đã đồn đại khắp nơi rồi. Rõ ràng là một tay chơi thì đừng có xây dựng hình tượng là một người khiêm tốn ngoan ngoãn, khán giả không phải là người mù đâu. Đã vậy còn lễ phép đưa tiền bối về nhà, làm sao đối với tiền bối Ô Mạn lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy, đúng là "lịch sự có chọn lọc" mà.

Ô Mạn càng xem thì sắc mặt càng tệ, rõ ràng tối hôm nay đã đánh một trận rất đẹp mà, nhưng giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim khiến cho tình hình lại trở nên phức tạp như vậy.

Từ tận đáy lòng cô vô cùng ghét vị ảnh đế mà trước đây mình chưa từng gặp mặt này.

Về đến khách sạn, Ô Mạn mặc dù buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tắm rửa, trong lúc mơ hồ đã ngủ thiếp đi trong bồn tắm, lần nữa tỉnh dậy là bị cuộc gọi đánh thức.

Tên người gọi hiển thị là Úc Gia Trạch.

Cơn buồn ngủ của cô lập tức biến mất hơn phân nửa, cô bật loa ngoài, giọng nói chậm rãi của người đàn ông truyền đến.

"Tôi đã gọi cho em 10 phút rồi."

"Xin lỗi, để ngài đợi lâu rồi."

"Tôi đợi không chỉ là 10 phút."

Ý anh ta là đang nói đến việc cô không trả lời tin nhắn Wechat 'món quà kỷ niệm 10 năm.'

"Ngài đã để tôi chờ cả tháng, tôi chỉ vài giờ không trả lời, cũng coi như là sự trả giá đi."

"Nhóc lừa đảo, rõ ràng là lợi dụng tôi xong liền vứt qua một bên không đếm xỉa đến." Úc Gia Trạch dường như đang tháo cà vạt, bên kia điện thoại truyền đến tiếng sột soạt, kèm theo đó là giọng nói lười biếng của anh ta, "Danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Oscar, món quà này em có thích không?"

Ô Mạn hừ một tiếng: "Nếu như ngài không khiến tôi sợ hãi như vậy, tôi sẽ càng thích hơn."

"Cảm thấy khi không còn hy vọng đột nhiên tìm được lối thoát, không phải là rất thú vị hay sao?" Anh ta nhẹ nhàng nói, "Mấy cái giải thưởng đó không quan trọng, tôi chỉ muốn thấy em ngạc nhiên."

Nước đã lạnh, Ô Mạn rùng mình một cái.

"Thực ra nếu em hỏi tôi, tôi sẽ nói cho em biết." Anh ta kẽ thở dài, "Đáng tiếc là em không đến tìm tôi. Nếu như tôi tiếp tục không đến tìm em, có phải em sẽ coi tôi như đã chết, thậm chí đến cả bia mộ cũng giúp tôi khắt tên?"

Cô bĩu môi: "Đừng nói nhảm chết hay không chết."

Anh ta cười: "Em đang lo lắng cho tôi sao?"

"Chỉ là không may thôi."

Úc Gia Trạch vui vẻ nói: "Đừng lo lắng, bất luận là ngày mai tôi chết hay là sống đến 100 tuổi mới chết, nơi cuối cùng tôi nhớ đến để đi chắc chắn là bên cạnh em."

Ô Mạn cảm thấy thật buồn cười.

Mỗi năm đều có tin đồn cô và Úc Gia Trạch chia tay, đặc biệt là sau khi cô bước vào tuổi 30 tin đồn càng ngày càng nhiều. Hình như phụ nữ khi đã quá 30 tuổi đều phải lùi bước, đổi thành những người trẻ trung và xinh đẹp hơn.

Nhưng trên thực tế, sự kiểm soát của Úc Gia Trạch theo mỗi năm lại càng tăng lên. Những lời yêu thương trên điện thoại lúc đầu nghe có vẻ ngọt ngào, nhưng khi dịch trực tiếp lại rất đáng sợ.

"Nơi cuối cùng tôi đi đến nhất định là ở bên cạnh em"...chẳng phải là, "Cho dù tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho em?"

Ngày hôm sau cô mua vé máy bay chuyến muộn, nhưng Ô Mạn vẫn thức dậy rất sớm.

Những năm này giấc ngủ của cô cứ liên tục bị gián đoạn, luôn không tốt, cô luôn đi ngủ vào những thời điểm khác nhau, trên những chiếc giường khác nhau, nhưng may mắn là không ngủ với những người khác nhau.

Sau khi cô ra mắt một năm thì đã ở cùng Úc Gia Trạch, lúc đó cô 21 tuổi, ngoài cơ thể ra thì không còn gì khác. Úc Gia Trạch 26 tuổi, không những có cơ thể, mà còn có tất cả.

Vô số người muốn leo lên giường của anh ta, bất luận là địa vị, tính cách, dùng đủ mọi cách để gặp được anh, kêu lên hai chữ 'Úc gia' một cách đầy mê hoặc.

Còn cô khi mà lần đầu tiên gặp Úc Gia Trạch, cô đã chào hỏi anh ta một cách vô cùng cứng nhắc.

Úc Gia Trạch mặt không đổi sắt nhìn qua, không có hứng thú gì mà nhìn cô đánh giá, hỏi cô một câu: "Cô là đầu gỗ à?"

Ô Mạn lắp ba lắp bắp: "Xé toạc chữ 'ngài'[1] ra, ngài sẽ ở trên trái tim tôi. Đây chính là chữ 'ngài'."

[1]您 (ngài) được ghép lại từ hai chữ 你 (bạn) và心 (tim).

"Cô bé này thật quê mùa" Úc Gia Trạch cười rồi, "Nhưng kiểu quê mùa này trông rất dễ thương."

Khi tất cả mọi người đều cho rằng cô không có cơ hội, anh ta liền hỏi: "Cô tên là gì?"

"Ô Mạn, Mạn trong từ dây leo, Ô bay ra trong từ quạ."[2]

[2] Tên nữ chính là "乌蔓", "乌" trong "乌鸦" và "蔓" trong "藤蔓"

Anh suy nghĩ một lúc: "Qụa là loài vật xui xẻo, hay gọi cô là tiểu Ô đi."

Khi đó mọi người đều cho rằng bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau. Suy cho cùng trước khi gặp Ô Mạn, người bên cạnh Úc Gia Trạch lâu nhất là không quá 10 ngày.

Ai có thể ngờ rằng 10 ngày lại kéo dài thành 10 năm, cô bị Úc Gia Trạch trói chặt lại bên người, chứng kiến anh được mọi người gọi từ 'Úc gia' thành 'Úc tiên sinh'.

Còn cô vẫn luôn gọi anh là 'ngài'.

Ô Mạn xuống lầu, đến phòng tập gym của khách sạn, luyện tập một giờ đồng hồ như thường lệ, khi trở về phòng, nhìn thấy Triệu Bác Ngữ đáng lẽ nên cách xa cô cả ngàn dặm đang đợi cô ở ngoài cửa.

Anh ta buồn bã nói: "Bà cô của tôi ơi, tôi từ ngàn dặm xa xôi đến đây để xin sự tha thứ, cô đừng có tức giận nữa."

Ô Mạn không nói gì, chỉ mở cửa đi vào, nhưng cánh cửa vẫn để mở nhìn xem thái độ của anh ta. Triệu Bác Ngữ thở dài, vội vã mở cửa ra, đem một chồng kịch bản phác thảo đến trước mặt Ô Mạn.

"Khi tin tức về giải thưởng của cô được lan ra, có rất nhiều người đến tìm tôi để bàn hợp đồng, tôi đã dành cả một đêm để kiếm cho cô một vài kịch bản hay, dùng tốc độ nhanh nhất gửi đến cho cô. Cô xem, có hứng thú với cái nào không."

Triệu Bác Ngữ kiên nhẫn ngồi xuống chờ đợi, nhìn cô lật từng trang một, sắc mặt càng ngày càng buồn chán.

"Đều từ chối hết đi."

"Bà cô của tôi ơi, đây đều là những chiếc bánh ngon nhất hiện nay, cass lớn, lưu lượng lớn. Những cái này cô đều không thích, vậy cô muốn cái gì?"

Cô muốn cái gì?

Ô Mạn sửng sốt một lát, đột nhiên cầm điện thoại di động lên không nói một lời liền ném qua. Triệu Bác Ngữ hoảng hốt nhận lấy, màn hình hiển thị trang cá nhân của cô trên Douban.

"Anh xem những tác phẩm này, cái nào là không có cass lớn, lưu lượng lớn, nhưng có cái nào vượt quá 8 điểm?" Ô Mạn cười mỉa mai, "Cho dù tôi có lấy được giải Kim Tượng thì như nào? Vẫn giống như trước thôi, có gì thú vị chứ?"

"Anh, tôi, nhà sản xuất, thậm chí còn có rất nhiều người hâm mộ đều biết rõ điều này. Chỉ bằng cách giành được giải Kim Tượng mà muốn bước lên tầng cao hơn? Cho dù bây giờ anh có tức giận, tôi cũng phải nói với anh, nằm mơ." Triệu Bác Ngữ nghiêm túc nói, "Trừ khi, cô có thể giành được một giải có tiêu chuẩn cao, khiến mọi người không có gì để nói."

"Giải Kim Tượng đã là giải thưởng lớn nhất trong nước rồi."

"Ai nói chúng ta nhất định phải là giải thưởng trong nước?' Triệu Bác Ngữ do dự một chút, nhưng vẫn nghiến răng, lấy từ trong túi ra một cuốn kịch bản khác, đặt lên bàn trước mặt Ô Mạn, "Cô xem thử cái này đi."

Ô Mạn không có hứng thú với sự chờ đợi của anh ta, lười biếng lật từng trang một, nhưng đột nhiên cơ thể cô từ từ ngồi thẳng dậy.

Cô ngước mắt lên: "Kịch bản này là như thế nào?"

Tim của Triệu Bác Ngữ thắt lại, trong lòng thở dài, quả nhiên là đã dự đoán trước được tình hình.

"Kịch bản này không phải là được người khác dâng đến cửa, là tôi phải tự đi tìm, cần phải thử vai. Bởi vì là tác phẩm mới của đạo diễn phim 'Nghiệt Tử', nên vẫn đang hướng đến giải thưởng Cannes. Đây thật sự là một cơ hội ngàn năm có một, nhưng đối với cô lại rất khó lựa chọn."

"Tại sao?"

"Có rất nhiều cảnh hôn, còn có cảnh giường chiếu."

"..."

"Làm sao một cuốn kịch bản hay có thể tránh được khía cạnh ham muốn này của con người, nhưng trước đây cô không thể nhận nó. Có thể nhận đều là những thứ đó, kịch bản bị hạn chế, không có đạo diễn giỏi nào chọn cô, không có diễn viên giỏi nào diễn cùng, cô có thể phát triển được đến ngày hôm nay, đã là đạt đến giới hạn rồi."

Anh không thể nhìn thấy biểu cảm của Ô Mạn, bởi vì cô đã quay lưng lại với chiếc ghế, đối diện với tấm rèm dày, chỉ để lộ máy tóc màu đỏ sẫm...

"Tiểu Mạn, tôi chưa từng nghĩ cô không phải là diễn viên tài năng, ngược lại, cô rất có năng lực, nếu không tôi làm sao có thể vừa nhìn là đã nhìn trúng cô? Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi hiểu rõ cô không cam tâm, tôi cũng hiểu rõ cô luôn muốn đột phá, cho nên tôi đã suy nghĩ cả một đêm, vẫn là đem quyển kịch bản này đến đây, quyết định cuối cùng vẫn là nằm ở cô."

"...anh đưa nó cho tôi mà không có sự cho phép của Úc Gia Trạch." Ô Mạn nhắc nhở anh, "Nếu như tôi nhận, thì anh cũng sẽ bị liên lụy."

"Việc này đương nhiên tôi biết rõ." Anh dừng lại một chút, "Nhưng nếu tôi có thể đích thân đem về giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes, thì sự nghiệp của tôi sẽ vô cùng viên mãn."

Ô Mạn quay lại, một góc của quyển kịch bản đã bị cô nhàu nát.

"Anh Triệu, cảm ơn anh."

Triệu Bác Ngữ có chút ngẩng người, lần cuối cùng Ô Mạn gọi anh là anh Triệu là từ khi nào, 5 năm trước? Hay là 8 năm trước?

Cô nhẹ giọng nói: "Giúp tôi liên lạc với họ, tôi muốn đi."

"Cô chắc chắn không?"

"Thử xem, ít nhất bọn họ không thích tôi." Ô Mạn gãy gãy lòng bàn tay, "Nhưng trước khi thử vai, tuyệt đối không thể để Úc Gia Trạch biết được."

Triệu Bác Ngữ bí mật liên lạc, thông báo cho Ô Mạn thời gian và địa điểm thử vai. Anh nói lần cạnh tranh này rất kịch liệt, Ô Mạn đến nơi thì mới biết anh đã không nói quá, rất nhiều nữ diễn viên hàng đầu đang đợi phía sau hậu trường, giống như cô đang mơ trở lại hậu trường của buổi lễ trao giải.

Cô nhìn thấy Hà Tuệ Ngữ trong số đó, Hà Tuệ Ngữ cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên.

"Sao cô lại đến đây?"

"Tại sao tôi lại không thể đến?"

"Cô không đọc qua kịch bản sao? Úc tiên sinh chó phép cô nhận vai diễn lớn như vậy sao?" Cô nhíu mày, "Cũng đúng, có lẽ không đến lượt ngài ấy bận tâm, dù sao cũng không đến lượt cô nhận vai diễn này."

"Đừng sủa vào nhà của tôi nếu cô là chó hoang, ồn lắm."

Ô Mạn đi ngang qua cô ta, ngồi vào trong góc, chăm chú nghiên cứu kịch bản mà nhân viên phát cho.

Câu chuyện tên là 'Đêm Xuân', xảy ra vào một đêm mưa mùa xuân.

Nữ chính là một bà nội trợ 33 tuổi đã kết hôn, không tình dục với chồng trong 8 năm, hai người cũng không có con, cô tất nhiên có thể cảm nhận được chồng vẫn luôn yêu mình, nhưng cuộc sống của cô giống như một con tàu mắc cạn đang quay cuồng tại chỗ. Cho đến đêm hôm đó, chồng cô dẫn về trước cửa một cậu nhóc 18 tuổi, nói rằng cậu ta sẽ ở đây một thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, hy vọng vợ mình có thể chăn sóc cho cậu ấy thật tốt.

Một con sóng lớn ập tới, làm lật đổ con thuyền.

Yêu cầu thử vai là đoạn lần đầu tiên gặp mặt này.

Đợi đến khi cánh cửa lớn của căn phòng mở ra, đạo diễn Uông Thành bước vào, ông ấy đã 50 tuổi, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Rõ ràng đã rất nổi tiếng, nhưng vẫn cuối đầu chào mọi người.

"Cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian để tham dự buổi thử vai lần này. Bởi vì nam chính của bộ phim sớm đã được quyết định, hôm nay tôi gọi cậu ấy đến đây để mọi người có thể đóng cặp với cậu ấy."

Ô Mạn ngước mắt nhìn về phía cửa, tim đập thình thịch.

"Truy Dã." Đạo diễn gọi lớn.

Cậu ta bước ra, khoảnh khắc cậu tháo khẩu trang xuống, Ô Mạn đã liên tưởng đến rất nhiều điều-

Thác nước tung tóe, pháo hao nổ tung, tiếng súng vang lên ngay vạch xuất phát, ngọn lửa thiêu đốt nơi hoang dã, tia chớp bất ngờ giữa mùa hè...Cậu có khí chất của tất cả mọi thứ, mạnh mẽ, va chạm, khó có thể kiểm soát.

Mà những điều này, đều là những thứ cô ghét nhất lúc bấy giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro