2. Wooyoung gặp 'bé' Sanie

Author: comeon_toparadise

"Cậu vẫn không tin tôi!"

Wooyoung căng thẳng nuốt nước bọt trước lời phàn nàn của Hongjoong

"Không phải... Tôi chỉ là..ờm..có chút choáng ngợp"

Hongjoong cười phá lên trước phản ứng của Wooyoung

Hongjoong mở cửa xe, bước ra ngoài. Một luồng khí mát lạnh tràn vào xe khiến Wooyoung nổi da gà.

"Cậu vẫn còn đang làm gì trong đó đấy?"

"Ra ngoài đi. Để túi trong xe; không mất đâu, yên tâm."

. Nhưng có vẻ Hongjoong chẳng thèm để ý đến điều đó. Anh ta lững thững đi bộ về phía những tòa nhà chọc trời; vừa đi vừa xoay xoay chiếc chìa khoá xe đang vắt vẻo trên tay.

Hongjoong với mái tóc xanh như bầu trời đêm quay lại nhìn cậu. Wooyoung hấp tấp chạy đến chỗ anh, né tránh việc chạm mắt với người có vẻ sẽ sớm trở thành "sếp" của mình.

Wooyoung vốn dĩ không giỏi giao tiếp bằng ánh mắt. Việc nhìn vào mắt một ai đó khiến cậu cảm thấy mình như đang xâm phạm tới quyền riêng tư của họ hay như thể đang cố đào bới vào những bí mật sâu kín của đối phương. Điều đó khiến Wooyoung cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cậu mệt rồi à?" Hongjoong vừa đi vừa ân cần hỏi han Wooyoung.

Một người đàn ông hớn hở bước ra từ toà nhà Choi's Highlight, chào Hongjoong thân thiện. Wooyoung tự hỏi rằng làm thế nào mà mọi người có thể chào hỏi nhau một cách tự nhiên như vậy.

"Không, tôi không mệt. Chúng ta đi vào thôi."

Trước khi tới đây, Wooyoung không quá kỳ vọng, nhưng cậu ngay lập tức bị choáng ngợp bởi cảnh tượng bên trong toà nhà Choi's highlight. Wooyoung như lọt thỏm giữa khung cảnh rộng lớn. Ở đây có rất nhiều người - khách hàng, nhân viên,... Họ đi bộ, nói chuyện, mua sắm. Tất cả mọi thứ ở đây đều phát sáng lấp lánh, sáng bóng, đẹp không tì vết như đá quý. Các góc ngập tràn quần áo hàng hiệu, giày dép, phụ kiện- khung cảnh khiến Wooyoung loá mắt. Wooyoung nhớ về cái cảm giác lần đầu bước chân vào trung tâm mua sắm – cậu cảm thấy mình thực sự không thuộc về nơi này. Ngay khi cậu bước vào đây, cảm giác ấy lại quay trở lại- một cảm giác mơ hồ về những thứ xa xỉ mà cậu không thể mua nổi.

Wooyoung quan sát mọi thứ với đôi mắt lơ đãng. Cậu cảm thấy mình là một thứ gì đó tách biệt và lạc lõng ở nơi này.

Hongjoong sải bước nhanh, không quá chú ý đến những màn hình quảng cáo sặc sỡ. Khác hẳn với Wooyoung – người đang gặp khá nhiều khó khăn với việc đuổi theo bước chân của anh ấy.

Những người mà Wooyoung chưa từng gặp bao giờ đều cúi đầu chào Hongjoong. Hầu hết họ đều phớt lờ sự hiện diện của cậu. Nhưng Wooyoung cũng không bận tâm nhiều tới điều đó.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Wooyoung hỏi khi họ đến tầng hai.

"Đến văn phòng của tôi".

Hongjoong vừa dứt lời, một người đàn ông cao ráo với mái tóc nâu hạt dẻ được chải gọn gàng bước từ phòng họp ra ngoài. Anh ta đeo một cặp kính gọng tròn, mỏng, tay đang ôm một cuộn vải, kích động gọi Hongjoong vui vẻ như thể là một chú cún con đã lâu chưa được gặp người.

"Hongjoong hyung. Anh vẫn còn ở đây sao? Em tưởng anh đã bay rồi?"

Anh ta cố gắng với tay ôm Hongjoong nhưng không thành, do cuộn vải anh ấy đang ôm quá lớn.

"Chuyến bay vào tối mai, Yunho à. Anh vẫn còn một ít thời gian trước khi đi mà."

Hongjoong đáp lại Yunho bằng một nụ cười chân thành.

'Yunho' sau đó nhìn Wooyoung, đôi mắt to lấp lánh như một chú cún con. Đôi mắt ấy khiến Wooyoung đột nhiên nhớ đến Yeosang, nhưng cậu đã ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ đó đi.

"Ai đây?" Yunho thì thầm, nhưng tiếng thì thầm lớn đến mức Wooyoung có thể nghe thấy.

"Đây là Wooyoung." Hongjoong giới thiệu cậu với Yunho.

"Wooyoung ..." Yunho trông như thể đang mong đợi một điều gì đó khác.

"Anh có chuyện cần thảo luận với cậu ấy ở đây." Hongjoong 'đuổi khéo' cún con Yunho.

"À..." Yunho gật đầu, tỏ vẻ là mình đã hiểu. Anh đưa tay về phía Wooyoung, mỉm cười thân thiện.

"Tôi là Jeong Yunho- Quản lý bộ phận cung ứng."

Wooyoung – người đang mặc áo hoodie đỏ cơ bản và quần jeans xanh cảm thấy tự ti trước ánh mắt chào đón của Yunho, nhưng dù sao cậu cũng bắt tay anh ấy. Chắc chắn sự bối rối của Wooyoung rất rõ rang, rõ ràng đến mức Hongjoong phải cười phá lên.

"Em ấy được mệnh danh là 'Chàng trai vàng của làng vải vóc' đấy." Hongjoong trêu chọc, Yunho thì bĩu môi trước cái tên xàm xí mà anh đặt cho mình. Wooyoung gật đầu, cuối cùng cũng hiểu.

"Chàng trai vải," Wooyoung lặp lại. "Tôi hiểu rồi."

Yunho không bĩu môi nữa mà thay vào đó, anh ấy tỏ vẻ thích thú.

"Ấy chết. Em phải đi bây giờ..." Yunho nói bằng giọng hơi hối lỗi.

"Anh thấy đấy, họ vừa giao các mẫu mới vào tối nay."

"Làm xong thì nhớ nghỉ ngơi một chút đấy. Đừng tham công tiếc việc!"

Hongjoong hét lên khi Yunho chạy đi. Người cao kều vội vàng giơ ngón tay cái lên để đáp lại anh.

"Đi thôi Wooyoung, tới văn phòng của tôi."

Hongjoong nhấn nút thang máy rồi đút tay vào túi quần. Wooyoung đứng im lặng, ngoan ngoãn chờ đợi. Tự dưng cậu cảm thấy khá tò mò về công việc của Hongjoong.

"Anh làm công việc gì? Ý tôi là - anh làm gì ở bộ phận nào?"

"Tôi là Giám đốc Sáng tạo."

"Ồ. Còn Giám đốc điều hành?" Wooyoung không quá thành thạo trong lĩnh vực kinh doanh, đặc biệt là trong lĩnh vực kinh doanh thời trang, nhưng CEO có phải là người điều hành công ty không?

"Đúng! CEO là kiểu người điều hành công ty."

Hongjoong không để ý lắm, lẩm bẩm. Hai người bước vào thang máy.

"Chắc cậu cũng muốn biết đứa trẻ trông như thế nào phải không?"

"Anh có con à? Tôi sẽ làm bảo mẫu cho con của anh á?"

Wooyoung tò mò hỏi. Thật ra trông Hongjoong không già đến vậy, có lẽ chỉ hơn cậu vài tuổi. Nhưng cậu cũng không thấy quá ngạc nhiên nếu Hongjoong đã lập gia đình và có con.

"Ôi trời, không! Cậu nghĩ gì vậy?"

Hongjoong cười, phân bua.

"Đứa trẻ này... Hm... Khá lằng nhằng nên tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu biết đấy, tối mai tôi sẽ bay đến Amsterdam, vì vậy tôi thực sự rất vui mừng vì đã gặp được cậu."

"Chà," Wooyoung lầm bầm. Hoá ra đây hoàn toàn không phải một việc diễn ra đột ngột. Hongjoong đã lên kế hoạch rời khỏi đất nước từ trước.

Hongjoong cười khúc khích, bước ra khỏi thang máy.

"Tôi thực sự tuyệt vọng lắm luôn rồi. Tôi đang phải giải quyết một núi công việc kinh doanh, giao dịch. Chẳng biết bao giờ mới xong nên tôi bận tối mắt tối mũi. Vì vậy, cậu sẽ giúp tôi chứ? Có, hay không?"

Hongjoong chắp tay, nở một nụ cười đáng nghi.

Wooyoung đi loanh quanh thăm dò căn phòng. Nó tối hơn nhiều so với tầng trệt. Ở đây vẫn còn khá nhiều nhân viên đang tăng ca. Từ văn phòng, qua cửa sổ kính trong suốt, cậu có thể nhìn thấy đường chân trời tuyệt vời của Seoul.

"Ý anh là ... tôi có quyền lựa chọn?"

"... Không hẳn?" Hongjoong cười ẩn ý.

Anh dùng thẻ mở cửa từ, đưa Wooyoung vào một căn phòng lấp lánh màu hổ phách ấm áp với đồ nội thất trang nhã có tông màu đất. Điểm tô cho căn phòng còn có ánh đèn thành phố lấp lánh bên ngoài cửa sổ làm bằng kính rộng lớn.

Hongjoong chạy trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng như một đứa trẻ háo hức và dừng lại bên cạnh một chiếc bàn lớn. Wooyoung ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn anh. Hongjoong nhận ra phản ứng của cậu, anh nhìn cậu chằm chằm, hắng giọng.

"Cái gì? Tôi chỉ mới hai sáu tuổi. Đừng nhìn tôi với ánh mắt cậu nhìn một ông già trẻ trâu."

"Tôi... không phải..." Wooyoung vội vàng xin lỗi.

Hongjoong đưa cho Wooyoung một cây bút.

"Cậu mau ngồi xuống đi, xem qua đống giấy tờ trước mặt!"

"Giấy tờ?"

Wooyoung lướt qua trang đầu tiên, ĐIỀU KHOẢN VÀ ĐIỀU KIỆN là thứ đầu tiên đập vào mắt cậu.

"Hả... Cái gì vậy?"

"Nó không đáng sợ như vậy đâu. Tôi chỉ muốn làm mọi thứ chuyên nghiệp một chút thôi." Hongjoong xoay xoay cây bút.

"Cậu đã đi theo tôi đến tận đây rồi? Nên tôi khá chắc rằng là cậu muốn làm công việc này, phải không?"

Wooyoung muốn. Thật ra công việc cậu muốn không phải là trông trẻ, nhưng Wooyoung muốn một công việc khác- một công việc không liên quan đến người quản lý tệ hại và những khách hàng hách dịch kia. Cậu muốn một cái gì đó khác biệt, một cái gì đó mới.

"Tôi ... Hm... Vâng. Vâng, tôi có."

"Quên chưa hỏi. Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Tôi vừa bước sang tuổi hai hai."

"Ui. Cậu còn trẻ quá."

Trán Hongjoong nhăn lại, nhưng anh nhanh chóng thả lỏng.

"Nhưng tuổi tác không quan trọng, tạm thời thì không. Chắc cậu đang học đại học à?"

"Vâng." Wooyoung hắng giọng. Trước mặt cậu là Kim Hongjoong- một người đàn ông 26 tuổi với một sự nghiệp đáng ngưỡng mộ. Trong khi Wooyoung – 22 tuổi vẫn còn đang chật vật để kiếm sống qua ngày. Wooyoung cảm thấy mình như một kẻ nghiệp dư.

"Chà, tuổi tác không ảnh hưởng gì đến công việc cậu phải làm đâu, việc học đại học cũng thế. Nhưng cậu sẽ phải chuyển nhà. Đây là một trong những điều khoản đã được thỏa thuận."

Wooyoung đứng hình trước những gì Hongjoong đang nói. "Chuyển nhà?"

"Ừ. Cậu sẽ trông trẻ mà, nhớ không?" Hongjoong nhếch mép.

"Cậu sẽ phải sống với 'đứa trẻ'. Nhưng đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu."

"Tôi biết nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Sự thật là Wooyoung không có gì để nói. Cậu thấy việc chuyển nhà cũng không hẳn là có vấn đề. Nhìn Hongjoong thì có vẻ cậu sẽ không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Wooyoung nhún vai. Hongjoong mỉm cười.

"Tôi đoán là cậu thấy ổn với việc đó. Chốt đơn chưa?"

Wooyoung cầm cây bút Hongjoong đưa cho mình. "...Okay..."

Toàn bộ giao dịch diễn ra suôn sẻ hơn Wooyoung mong đợi. Mặc dù vậy, Wooyoung vẫn mông lung về việc cậu sẽ trông đứa trẻ nào.

Nhưng Wooyoung bỏ qua những hoài nghi. Cậu đã quá mệt để đắn đo hay suy nghĩ. Vừa về đến nhà, Wooyoung đã lao thẳng lên giường, ngủ một giấc sâu. Sáng hôm sau, Wooyoung thức dậy, đầu đau như búa bổ, ngực nặng như bị thứ gì đó đè lên. Bụng cậu quặn lại. Wooyoung lập tức lao vào phòng tắm, nôn khan.

Cậu cố gắng gượng ngồi dậy để đánh răng, rửa mặt.

Vệ sinh cá nhân xong, hơi cồn từ ngày hôm qua còn sót lại vẫn khiến Wooyoung cảm thấy lâng lâng. Đầu óc thì trống rỗng. Đột nhiên, điện thoại của cậu kêu lên. Wooyoung nhấc máy, chẳng buồn liếc nhìn số điện người gọi.

"Chào buổi sáng Wooyoung-ssi."

"Chết tiệt." Wooyoung nghĩ thầm.

"Cậu đã thu dọn đồ đạc của mình chưa? Tôi đang đi trên đường rồi "

Oh SHIT. Chết tiệt, chết tiệt.

Wooyoung đứng dậy, hai chân vẫn còn xoắn quẩy. Cậu chỉ muốn đập đầu vào tường thôi, tại sao lại có thể quên được ngày đầu tiên đi làm cơ chứ?

"Wooyoung?"

"Vâng! Vâng - Tôi đây," Wooyoung gãi đầu. "Uhm, anh đi đến đâu rồi?"

"Cũng đang trên đường rồi. Tôi sẽ đến trong khoảng ...hmm bốn mươi phút nữa?"

Ôi trời! Cậu có bốn mươi phút để chuẩn bị mọi thứ. Wooyoung giật mạnh mái tóc đen của mình, cậu điên mất thôi.

"Ồ, được rồi. Chúc anh buổi sáng tốt lành."

Wooyoung có thể nghe thấy tiếng cười ẩn ý của Hongjoong.

"Cảm ơn cậu."

Tay Wooyoung vụng về lôi hết 'núi' quần áo của mình ra khỏi tủ. Cậu vớ tạm một chiếc khan lớn– thứ quan trọng nhất đối với Wooyoung khi đi tắm.

Cậu cố gắng không suy nghĩ quá nhiều khi kéo đống quần áo mà mình có trên móc treo một cách thô bạo. Wooyoung vớ tất cả những thứ mà mình có vào vali. Trước khi ra khỏi cửa, cậu nán lại một chút trước gương phòng tắm để quan sát bộ trang phục mà mình đã chọn cho ngày đi làm đầu tiên: Một chiếc áo cổ lọ màu hoa cà dáng xuông, vạt đằng trước được sơ-vin vào chiếc quần jeans bó. Wooyoung không dám nghĩ lại về cuộc gặp gỡ của anh ấy và Hongjoong tối qua. Tự hỏi người đàn ông làm ở tập đoàn thời trang đó đã nghĩ gì về bộ quần áo xám xịt của cậu ấy. Chắc là không có gì tốt đẹp.

Wooyoung không muốn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì, nhưng cậu vẫn không ngừng nghĩ đến điều đó. Cậu lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của bản thân. Wooyoung cảm thấy có chút khí thế vì hôm nay mắt trái của cậu có màu nâu.

Cậu nghĩ rằng hôm nay trông mình cũng ổn. Điện thoại của cậu rung lên một lần nữa. Một bong bóng tin nhắn xuất hiện.

- kim hongjoong

tôi đến rồi 😊😊

- wooyoung

Okay ạ!

Wooyoung kéo vali ra ngoài, ngay lập tức đứng hình.

Hongjoong đang đứng ở bên cạnh một chiếc BMW màu xanh nước biển. Anh mặc một chiếc áo khoác dài vừa vặn và một chiếc áo cổ lọ nhiều màu. Điều ngạc nhiên hơn là anh ta vừa nhấm nháp một chiếc bánh quy, mỉm cười và trò chuyện với ... Yeosang.

"Wooyoung!" Hongjoong reo lên khi nhìn thấy Wooyoung. Anh nở một nụ cười 'hoa hậu thân thiện'.

"Cậu đây rồi. Tôi vừa trò chuyện với Yeosang. Bánh quy cậu ấy làm rất tuyệt. Cậu đã thử bao giờ chưa? Tôi cá là rồi."

Wooyoung hơi cúi đầu, thực sự không còn tâm trạng để nói chuyện nữa.

"Chào buổi sáng, Yeosang."

"Chào buổi sáng, Wooyoung à."

Yeosang nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Cậu chuyển đi ư?"

"Ừ."

Hongjoong giúp Wooyoung mở cửa xe. Trước khi họ vào xe, anh không quên vẫy tay chào tạm biệt Yeosang. Wooyoung nhanh chóng theo sau, lẩn vào xe trước khi người hàng xóm lại bắt chuyện với cậu ấy.

Hongjoong im lặng trong suốt chuyến đi. Anh chỉ đề cập đến việc cậu đã được nhận tiền lương – việc duy nhất mà Wooyoung quan tâm. Bầu trời hôm nay trông thật xám xịt và buồn tẻ. Trông mà cứ ngỡ hôm nay là tận thế.

Hongjoong vẫn tiếp tục lái xe. Ngay khi họ đi qua vùng ngoại ô giàu có, Wooyoung trầm trồ trước kích thước, kiểu dáng đẹp mắt của những căn biệt thự và bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng.

"Đừng lo," Hongjoong trấn an khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Wooyoung. "Chúng ta gần đến rồi."

Một ngôi nhà thậm chí trông không giống một ngôi nhà (vì nó quá khổng lồ) dần hiện ra trước mắt Wooyoung. Ngôi biệt thự chào đón họ bằng việc tự mở rộng cánh cổng ngay khi chiếc xe của Hongjoong đi tới. Một con đường sạch sẽ song song với hai hàng cây bonsai hiện ra trước mắt Wooyoung.

Hongjoong đỗ xe, hai người ra khỏi chiếc BMW.

"Đây là nơi cậu sẽ ở kể từ hôm nay." Hongjoong thông báo, ra hiệu chỉ ngôi biệt thự. "Tuyệt đúng không?"

Cũng có thể nói là đẹp. Wooyoung không thích kiến ​​trúc nhà này cho lắm, nhưng mắt cậu lại dính vào tòa nhà. Nó là một 'lâu đài' bốn tầng được xây theo phong cách hiện đại. Những cánh cửa rộng được điểm xuyết bằng những thiết kế chạm khắc đẹp mắt, mang lại cho căn nhà một cảm giác bình dị.

Ánh sáng trắng ấm áp len lỏi qua các cửa sổ của tầng một. Wooyoung nuốt nước bọt khi nhận ra có người ở trong đó.

"Tôi biết cậu đang lo lắng, nhưng đừng nói bất cứ điều gì" Hongjoong nhẹ nhàng ra lệnh, điều đó khiến Wooyoung càng thêm lo lắng.

Hongjoong không ngần ngại nhấn chuông cửa, cánh cửa nhanh chóng được kéo ra, một đôi tay vòng qua người Hongjoong, kéo anh vào ôm.

"Hongjoongie hyung!"

Hongjoong cười dịu dàng. Anh vuốt tóc nhẹ tóc người đó.

"Hellu nhóc đáng yêu. Buổi tối của em thế nào?"

"Uhm... vẫn như mọi khi. Tối hôm qua Minnie phải về sớm hơn một chút."

"Anh xin lỗi. Chắc em đã thấy cô đơn lắm à?"

"Ừm!"

Hongjoong liếc nhìn Wooyoung, bảo cậu bước vào nhà.

"Này, Sannie. Anh đã đưa một người đến. Cậu ấy sẽ chăm sóc cho em khi anh đi công tác."

Người đang ôm chặt Hongjoong cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn Wooyoung.

"Anh ấy trông không giống một đứa trẻ cho lắm." Wooyoung thầm nghĩ. "Nhưng anh ấy đẹp thật đấy, cấu trúc xương hàm hoàn hảo, tóc thì đen nhánh, phẩy một vài sợi light màu bạc ở giữa. Trông anh ấy cũng rất quen."

Hơi thở của Wooyoung trở nên dồn dập. Cậu đã nhìn thấy khuôn mặt này trên vô số bảng quảng cáo và trên các trang bìa của các tạp chí thời trang. Người đàn ông đang mặc pijama trước mặt cậu không phải là trẻ con, không ai khác, đó chính là Choi San, CEO của Choi's Highlight. Hongjoong cười, mắt của Choi San tối đi trước phản ứng của Wooyoung.

"Ai đây?"

Choi San hỏi, giọng lạnh lùng đến không ngờ.

"Em không thích cậu ta, đưa cậu ta ra khỏi đây."

Wooyoung đảo mắt, cổ họng nghẹn lại. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lồng ngực cậu. Nhưng Hongjoong không hề nản lòng.

"Anh đưa Wooyoung đến đây vì cậu ấy rất tốt bụng, Sannie. Em sẽ sớm thích cậu ấy."

"Em không thích."

Wooyoung muốn quay lưng bỏ đi ngay lập tức. Cậu muốn quên hết chuyện xấu hổ này đi, ngay cả khi cậu biết điều đó thật ngu ngốc. Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác nữa. Thái độ của Choi San khiến Wooyoung thật sự cảm thấy rất nản lòng.

"Từ nay cậu ấy sẽ sống với em, vì vậy đừng tỏ ra thô lỗ với cậu ấy." Hongjoong thì thầm với Choi San khó chiều.

Wooyoung ước mình có thể biến mất khỏi đây. Nghe có vẻ là một lựa chọn tốt.

Choi San lại nhìn cậu ấy. Wooyoung cúi gằm mặt, né tránh việc đụng mắt với anh.

"Cậu ấy rất tốt bụng và cậu ấy sẽ giúp em tránh khỏi rắc rối, okay? Hãy đối xử tốt với cậu ấy. Anh chắc chắn là hai đứa sẽ sớm hòa thuận với nhau thôi." Hongjoong cố gắng vỗ về Choi San.

San quay ngoắt lưng, bỏ đi. Wooyoung chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng một ngày mình sẽ bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này. Trên thực tế, việc chứng kiến ​​một CEO quái đản, có hành động như một đứa trẻ là điều mà Wooyoung chưa bao giờ lường trước. Hongjoong dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Wooyoung. Anh vỗ vỗ vào lưng Wooyoung, nhẹ giọng an ủi.

"Đừng bận tâm đến nó. Tâm trạng nó đang không tốt. Bình thường, nó là một nhóc tốt bụng."

Wooyoung nhăn mũi bối rối. "Nhóc?"

"San thường hành động như một đứa trẻ mỗi khi nó bị căng thẳng. Điều đó thường chỉ kéo dài vài giờ. Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều. Nhóc đó đã như vậy liên tục trong một tháng nay. Chỉ một vài người biết về điều đó, trong đó có cậu. Công việc của cậu chỉ đơn giản là đảm bảo nhóc đó ổn và chăm sóc nó. Nếu mọi việc thuận lợi thì cậu sẽ tiếp tục được trả lương."

Có điều gì loé lên trong ánh mắt của Hongjoong. Chắc hẳn còn lí do khác nên anh mới chọn giữ lại Wooyoung. Wooyoung gật đầu, bận rộn nhìn bao quát toàn bộ diện tích rộng lớn của căn phòng khách.

"Được rồi."

Hongjoong cười tươi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Cảm ơn cậu."
_______________________________________________________________________________

Translator: Truyện dài ói các bác ơi :/ Toy dịch muốn ngất :/ Mọi ngừi đọc xong nhớ cho tui comment với vote để lấy động lực dịch truyện nhée. Nhớ tiện thể soi lỗi dùm tui luôn :D

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro